Ngày Xuân Oanh Hót

Chương 33


Editor: Tây An
Hoàng đế điều khiển xe, vào cung trong sự hộ tống của Chấp Kim Ngô cùng Vệ úy.
Thủ vệ cung vệ nhìn thấy xa giá Hoàng đế, bèn vội tránh sang hai bên, cùng nhau làm lễ.

Xe vào cửa cung thì dừng lại, Hoàng đế đổi bộ liễn, được hoạn quan nâng lên, đi mau đến cung Tử Vi.
Còn chưa tới trước Tử Vi cung, đã nghe thấy một loạt tiếng người huyên náo truyền đến.

Trông lại, chỉ thấy trước cửa cung có rất nhiều người đang đứng, đều mấy cận thần được xuất nhập cung cấm, hình như đang tranh chấp cùng vệ sĩ cung tiền.
“… Bảo Vệ úy khanh ra đây! Lão phu có chuyện hỏi hắn!” Một người trong đó đứng đầu đám người, giọng đặc biệt nổi trội, chính là Thái thường khanh Trình Hoành.
Hoàng đế liếc Vệ úy khanh Chử Anh ở bên cạnh.
Chử Anh nhìn sang bên kia, vẻ mặt ngượng ngập không thôi, thấp giọng bẩm: “Thần lệnh cho vệ sĩ không được để bất luận ai vào, để tránh tin tức bị tiết lộ.”
Hoàng đế không trả lời, nhìn về phía trước cửa cung, bên môi hiện lên một ý cười sâu xa.
Lúc này, hoạn quan đi ở phía trước thanh giọng reo một tiếng.
Mọi người nghe thấy trông lại, nhìn thấy Hoàng đế, sợ hãi đến sá không thôi, lập tức lặng ngắt như tờ.
Hoàng đế lại không hoang mang chút nào, ngồi ngay, khi bộ liễn đi tới trước mặt đám người, nhìn Trình Hoành quỳ lạy đằng trước, y cười cười, giọng hòa hoãn mà trong sáng: “Hôm nay không có chầu, mà Thái thường khanh cũng tới.”
“Bệ hạ…” Trình Hoành nhất thời không biết ứng đối ra sao, mặt đỏ bừng, trên khuôn mặt phì nộn đổ ra một lớp mồ hôi, tan ra thành mấy đường trắng.
Hoàng đế không nhìn ông ta nữa, ánh mắt rơi thẳng vào Thị trung Ôn Dung sau lưng ông ta: “Ôn khanh cũng ở đây.”
Ôn Dung không ngẩng đầu, thong dong đáp: “Hôm nay thần đến phiên trực ạ.”
Hoàng đế cười nhạt, nhìn đám người còn lại: “Trẫm hôm qua gặp mưa nên ngủ lại vườn Thừa Quang, chưa báo cho quan lại, là tội của trẫm.

Các khanh thương cảm, lòng trẫm rất được an ủi, giờ có thể về nơi chức thuộc, không cần lo lắng.”
Chúng thần đều đồng ý, lại lễ Hoàng đế.
Mắt thấy bộ liễn của Hoàng đế vào thẳng cung Tử Vi dưới sự chen chúc của các vệ sĩ, từ dưới đất, Trình Hoành chỉ cảm thấy lòng tràn đầy ngượng ngùng.
Sáng sớm, ông ta vốn muốn đến tông miếu thăm nom chuyện chuẩn bị tế lễ Mục đế, lúc đi trên đường lại bị đón xe hỏi thăm nhiều lần, qua ngoài cung thành, lại gặp Ôn Dung, nghe hắn nói chuyện cấm vào cung Tử Vi, bèn đáp lời mời của hắn đến cung Tử Vi đến xem xét ra sao.

Quả nhiên, vệ sĩ cung Tử Vi nói trong cung có lệnh, hôm nay miễn chầu.

Đồng thời cũng có rất nhiều thần tử cung cấm thường xuyên xuất nhập bị ngăn cản, đứng hỗn loạn trước cửa cung, vừa không hiểu vừa nghi hoặc, tiếng oán than dậy đất.
Ôn Dung nói với vệ sĩ rằng Trình Hoành chính là Thái thường khanh, muốn vào gặp mặt Hoàng đế.

Vệ sĩ lại kiên quyết không cho, nói họ nghe theo lệnh Vệ úy.

Vệ úy khanh Chủ Anh xuất thân hàn môn, một thân võ khí, tới giờ vẫn không được mắt đám đại thần sĩ tộc.

Trình Hoành nghe thế, tức lắm, liền trách cứ vệ sĩ.
Không ngờ, lại đúng lúc gặp Hoàng đế trở về.
Trình Hoành cảm thấy mồ hôi trên thân ướt một mảnh, đột nhiên hối hận.


Từ trước đến nay Hoàng đế không thân cận với lớp lão thần bọn họ, chuyện mình mới làm dù có hợp tình hợp lý, rơi vào trong mắt Hoàng đế lại chỉ sợ không ổn lắm… Trong lòng suy nghĩ, Trình Hoành quay đầu nhìn về phía Ôn Dung, mới thấy hắn đứng trong một khoảng râm mát cạnh cửa cung, hai mắt nhìn phương hướng bộ liễn kia rời đi, mặt không vẻ gì.
Lúc Hoàng đế trở lại tẩm cung, chỉ thấy bên trong vô cùng náo nhiệt.

Thái hậu, Vương Mật đều đến, ngay cả Đại trưởng công chúa cũng ở đây, bên dưới còn có thái y cùng một đám y quan.
Thấy y trở về, thần sắc trên mặt mọi người đều giãn ra.
“Hoàng huynh!” Vương Mật tiến ra đón đầu tiên, quan sát y tỉ mỉ, vành mắt đo đỏ.
Hoàng đế an ủi vỗ vỗ đầu vai của nàng ấy, đi vào bên trong, hạ bái với Thái hậu ngồi trên công đường: “Con bái kiến mẫu hậu.”
Thái hậu thấy y tinh thần dồi dào, trái tim treo ngược cuối cùng được đặt xuống, mặt lại càng thêm sa sầm, đôi môi nhếch lên, không để y đứng dậy.
Trong điện yên tĩnh.

Vương Mật nhìn Thái hậu, trong lòng lo lắng cho sức khỏe của Hoàng đế, nói với bà: “Mẫu hậu…” Lời mới vừa ra miệng, Thái hậu lại lạnh lùng quét tới một cái, Vương Mật vội vàng im ngay.
“Con cũng biết sai à?” Thái hậu nhìn chằm chằm Hoàng đế, chậm rãi nói.
Hoàng đế quỳ phục trên mặt đất: “Con biết sai.”
“Tự mình xuất cung, không để chương pháp vào mắt gì cả!” Thái hậu đột nhiên dùng tay nện sập, nghiêm nghị nói về hai bên phải trái: “Truyền lệnh của ta, áp toàn bộ đám vệ sĩ hôm qua trực cửa cung và đám tòng nhân vào Đình Úy!”
Hoàng đế giật mình, ngẩng đầu.

Trông Thái hậu đương trừng mắt, lại tiếp tục cúi đầu không nói.
Thường thị bên cạnh Thái hậu tuân lệnh, khẽ bước ra.
Trong điện lại lặng lẽ một hồi.
“Thôi thôi, ” lúc này, Đại trưởng công chúa ngồi bên cạnh Thái hậu mở miệng, bà cười cười, dịu dàng an ủi Thái hậu nói: “Bệ hạ giờ đã trở về, Thái hậu dạy cũng dạy rồi, bệ hạ biết sai là được.

Thái hậu đừng quên bệ hạ còn có thương tích trong người, thái y lệnh cùng bọn y quan giờ còn đợi chiếu ở bên ngoài đó ạ.”
Thái hậu nghe thế, ánh mắt rơi vào cánh tay trái của Hoàng đế, thần sắc thoáng hoãn lại.

Bà thu hồi vẻ giận dữ, bảo Hoàng đế đứng dậy, sai cung hầu đi triệu y quan vào điện.
Tả hữu đã sớm khiêng một chiếc sập mềm ra, đỡ Hoàng đế nằm lên.

Sau đó, thái y lệnh dẫn y quan đến, hành lễ với Thái hậu Hoàng đế, lập tức khám bệnh cho Hoàng đế.
“Mạch tượng Bệ hạ có hơi nhẹ, song bình ổn, tĩnh dưỡng mấy ngày là ổn ạ.” Khi xem bệnh xong, mấy y quan thương thảo một lúc, Thái y lệnh bẩm.
Nghe ông ta nói như vậy, mọi người đều hoan hỉ.
Thái hậu thở một hơi dài nhẹ nhõm, gật đầu: “Thế chính là tốt đẹp rồi.” Bà nhìn Hoàng đế, một lát sau, lại bỗng nhiên nâng tay áo lau mắt, khẽ thở dài: “Con tùy hứng như vậy, nếu thật xảy ra chuyện ngoài ý liệu, thì đặt thiên hạ chỗ nào, lại bảo bà lão này có mặt mũi gì mà đi gặp tiên tổ dưới đất?” Giọng bà mang theo chút ít run rẩy, đoạn, xoay mặt sang một bên.
Người trong điện đều xúc động.
Vương Mật nhớ đêm qua mình nghe nói Hoàng đế gặp chuyện mất tích, mà cảm thấy như bầu trời cũng sắp sụp xuống tới nơi, nay nhớ vẫn có nghĩ mà sợ.

Mũi cũng không khỏi cay cay, nước mắt lại chạy ra.
Hoàng đế vội xuống từ trên giường, quỳ trên mặt đất: “Con ghi nhớ lời dạy bảo của mẫu hậu.”
Thái hậu rơi lệ không nói.
Đại trưởng công chúa cũng nâng khăn lau lau khóe mắt, nhìn Hoàng đế, môi anh đào như cười mà không phải cười.
Nhọc lòng một đêm đến bình minh, Thái hậu sớm đã mệt mỏi, bàn giao mấy lời cùng Hoàng đế, lại nói vài câu cùng Đại Trưởng Công chúa, rồi hồi cung nghỉ ngơi.

Hoàng đế cần nằm yên tĩnh dưỡng, Vương Mật cũng cáo lui ra ngoài.
Nàng ấy cũng không cảm thấy mỏi mệt, đi ra cung Tử Vi, bỗng nhiên thấy cô mẫu Đại trưởng công chúa cũng đi ra.
“Chào cô.” Vương Mật đi qua, thi lễ với Đại trưởng công chúa.
“A Mật.” Đại trưởng công chúa dừng bước chân lại, nở nụ cười.
Vương Mật nhìn gương mặt Đại trưởng công chúa tinh xảo, không khỏi tán thưởng từ đáy lòng.

Người cô mẫu này năm nay bốn mươi, lại bảo dưỡng rất tốt, khuôn mặt có thể nói là so được với con gái trẻ trung chừng đôi mươi, cho dù chịu đựng suốt cả đêm, cũng không mảy may nhìn ra một chút ảm đạm.
Đối với người cô mẫu này, nay lòng Vương Mật tràn đầy cảm kích.
Hôm qua lúc hung tin truyền đến, Đại trưởng công chúa đương cùng Thái hậu thăm viếng đạo quán trong cung.

Lúc mọi người đang rối ren, bà kiên quyết ở lại trong cung, không ngừng an ủi mẹ con họ, Thái hậu cũng phải cấp tốc ổn định tâm thần, liên lạc với thừa tướng, hiệu lệnh quan lại.
“Cô mẫu định trở lại phủ Tân An hầu ạ?” Vương Mật hỏi.
Đại trưởng công chúa mỉm cười: “Không phải, ta nghe nói anh họ Quân con cũng bị thương, còn phải đến phủ Cố thăm nó.”
Lời này khơi thẳng tâm sự bên trong Vương Mật.

Sáng sớm Vệ úy đến báo tin tức của Hoàng đế và Cố Quân, nàng ấy cũng ở đó.

Về sau thấy Hoàng đế bình yên trở về, nhưng không thấy Cố Quân, lòng nàng sớm đã không vững vàng.
“Anh Quân… Không biết có mạnh khỏe không.” Vương Mật nói khẽ.
Đại trưởng công chúa nhìn nàng, bên môi chậm rãi nở nụ cười.

Bà không có trả lời, lại sai tả hữu lui đi, chốc lát sau, nhìn kỹ Vương Mật.
“Ta nhớ Phủ Thần trước giờ thích ăn nhất anh đào, mỗi lúc đến mùa, A Mật sẽ chia anh đào của mình đưa đến Cố phủ, đúng không?” Bà chậm rãi nói.
Vương Mật nghe nói thế, hai gò má nhất thời nhuộm đỏ, ánh mắt tràn đầy bối rối.
Đại trưởng công chúa lại cười khẽ, giọng nhu hòa mà từ ái: “A Mật cần gì phải ngượng ngùng, tâm tư của con cô há nhìn không ra? Phủ Thần được con ưu ái, may mắn xiết bao.”
Trong lòng Vương Mật khuấy động một trận, ngọt chát lẫn lộn, chỉ cảm thấy mặt như phải bỏng.
Một lát sau, nàng lại cúi đầu xuống, ngập ngừng nói bé không thể nghe: “Nhưng anh Quân không thích A Mật lắm.”
“Ồ?” Đại trưởng công chúa nhìn nàng chăm chú, thong dong cười khẽ, che miệng thấp giọng nói: “Phủ Thần trẻ tuổi, vốn không hiểu chuyện, nhưng ta và Cố phủ đều muốn định chuyện tương lai trước cho nó đó.”
Vương Mật kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lúm đồng tiền của Đại trưởng công chúa, ánh mắt dần dần ngưng tụ lại.
Cố Quân ngồi trong xe, nhìn qua cảnh đường phố lướt qua trước mặt.
Xe ngựa xóc nảy, trên lưng vẫn ngâm ngẩm đau.

Hôm ấy Hoàng đế rời đi rồi, không bao lâu, Cố phủ cũng phái người nhà đến đón Cố Quân trở về.

Sau đó mấy ngày, hắn chỉ giường nằm tĩnh dưỡng, ngày ngày Lư Tung đến Cố phủ thi châm đổi thuốc cho hắn, cũng khôi phục được không tệ.
Song, bữa tiệc lễ cung Diên Thọ đến gần, bên vườn Thừa Quang cũng ngày càng gấp gáp.


Tuy có Tào Nhượng tiếp nhận, Cố Quân lại không thể hoàn toàn buông chuyện, hôm nay được Lư Tung cho phép, Cố Quân đón xe đến vườn Thừa Quang xem xét một phen.
Mặt trời đã đến nửa ngày sau.

Xe chạy qua đường phố lớn, chợ Đông gần ngay trước mắt.
Đi qua trước cửa hàng ngày xảy ra ấy chuyện, Cố Quân lệnh ngự giả dừng lại.

Hắn nhìn cửa hàng kia, chỉ thấy đại môn đóng chặt, quả nhiên là đã niêm phong.

Ánh mắt không khỏi lại dời về phía trong chợ Đông, ánh nắng rơi vào một mảng ngói xám xanh, như hiện ra chút ánh sáng nhu hòa.
“Quân hầu, có tiếp tục hồi phủ không ạ?” Ngự giả hỏi.
“Đến chợ Đông đổi thuốc trước.” Cố Quân nói.
Ngự giả đồng ý, đánh xe đến chợ Đông.
Chợ Đông thường có xe ngựa chuyên chở thông hành, bên trong hẻm nhỏ cũng được xây rộng rãi.
Xe Cố Quân không đi trên đường cái người đông nghìn nghịt, mà đi qua ngõ nhỏ, dừng lại ở cửa sau của y phường Lư Tung.

Cửa nhỏ khép lai, Cố Quân bảo ngự giả và xe ngựa đợi ở bên ngoài, đi thẳng vào trong viện.
Dược phường còn chưa khai trương, đi vào bên trong, cũng chỉ có A Tứ đầu đầy mồ hôi làm nghề mộc ở công đường.
“Lư tử ra ngoài rồi.” A Tứ nhìn Cố Quân, giọng vẫn khàn khàn như cũ: “Quân hầu đến đổi thuốc ạ?”
Cố Quân nhìn bốn phía, gật đầu: “Ừ.”
A Tứ nghĩ ngợi, nói: “Tôi biết thuốc ở chỗ nào, quân hầu muốn đổi thuốc, tôi đi lấy đến cũng được.”
Cố Quân liếc cậu một cái, trầm ngâm một lát, gật đầu đáp ứng.
A Tứ ha ha cười, buông công việc trong tay, chạy đến phòng Lư Tung lấy ra mấy thứ thuốc bột được phối xong cùng vải sạch, dẫn Cố Quân đi đến trong sương phòng.
Cố Quân ngồi xuống trên giường gỗ, mở áo ngoài.
“Diêu Biển Thước có đến chưa?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Chưa ạ.” A Tứ ngồi sau lưng hắn đáp, nhìn thân trên hắn cường tráng, trong lòng không khỏi chậc chậc tán thưởng.

Cậu gỡ vải bên hông Cố Quân xuống, nhìn thấy vết thương, không khỏi kinh hãi.

Vết thương kia đã bắt đầu kết vảy, lại có chút dữ tợn, vảy đỏ sậm biến đen, nhìn thấy mà không đành lòng.

A Tứ nhìn thuốc bột, học dáng vẻ Lư Tung thường ngày, đổ thuốc bột vào trên một tấm vải, bỗng nhiên thoa lên vết thương.
“Oái…” Chỉ nghe Cố Quân đau đến hít sâu một hơi.
Cố Quân quay đầu lườm, A Tứ tự biết ra tay nặng, ngượng ngùng cười một tiếng.

Lại nhìn vết thương, lại phát hiện bên trong lại chảy máu, sợ hãi kêu “A…” một tiếng.
“A Tứ?” Một giọng nói bỗng nhiên truyền đến từ trong viện.
Cố Quân cứng người.
Vẻ mặt A Tứ vui mừng, như gặp cứu tinh, vội lớn tiếng đáp: “A tỷ!” Sau đó, một người xuất hiện ở trước cửa, mạc ly trên đầu vén lên, chính là Phức Chi.
Ánh mắt gặp nhau, nhìn thấy Cố Quân trên giường, Phức Chi cũng ngẩn người.”Quân hầu?”
Khóe mắt Cố Quân đảo qua hai tay mình trần trụi, khẽ gật đầu với Phức Chi: “Nữ quân.” Âm thầm thở sâu, ngồi thẳng thân thể.
“A tỷ…” A Tứ ngập ngừng nói, chỉ chỉ sau lưng Cố Quân: “Chảy máu.”
Phức Chi thấy thế, vội cởi mạc ly xuống, đi qua, A Tứ vội lui qua một bên.
Cố Quân quay đầu đi, chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến chút khí tức nhu hòa như có như không.
“Đi lấy chút rượu thuốc đến đây, rồi đun chút nước sôi.” Phức Chi xem xét chỗ rướm máu kia một phen, chốc lát sau, nói với A Tứ.
A Tứ như được đại xá, chạy vội ra ngoài, không bao lâu sau, liền nâng cốc ra, nhanh chân đi nấu nước.

Phức Chi mời Cố Quân nằm sấp xuống giường, rửa sạch tay, ngồi xuống bên giường, dùng vải chấm đầy rượu mạnh.
Cố Quân nhìn ngoài cửa, ánh nắng nhàn nhạt, gió thổi màn trúc khẽ đung đưa.
Vết thương trên lưng truyền đến một cơn lạnh, một lát sau, nhói nhói đánh tới.

Cố Quân khẽ nhíu chân mày, chậm rãi thở ra một hơi.
“A Tứ sửa đồ gỗ quen, ra tay liền không biết nặng nhẹ, quân hầu chớ trách.” Một lát sau, giọng Phức Chi mang cười trầm thấp truyền đến.
Mặt Cố Quân gối giữa hai tay, bên môi cong lên một nụ cười khổ: “Ừm.”
Phức Chi đem Lư Tung thuốc bột nhẹ nhàng thoa lên trên vết thương, lại cầm lấy vải sạch một bên, giúp Cố Quân tinh tế quấn bên hông.
Cố Quân thoáng cong người lên, chỉ cảm thấy trên da thịt, xúc cảm nhu hòa lướt qua, lại như dừng lại thật lâu.

Ánh mắt hắn lướt tới, chỉ có thể nhìn thấy bóng mây trôi ẩn hiện bên trên một góc váy dài.
“Không biết sư huynh giúp quân hầu đổi thuốc xong, còn làm chuyện gì?” Phức Chi buộc vải, hỏi hắn.
“Thi châm.” Cố Quân nói.
Phức Chi không nói gì, một lát sau, chỉ nghe một loạt tiếng sột soạt vang lên.
Cố Quân quay đầu, mới thấy Phức Chi mở mở một cái bao vải nho nhỏ, trong đó, từng chiếc ngân châm sáng ngời như tơ.
“Cô định thi châm à?” Cố Quân kinh ngạc hỏi.
“Ừm.” Phức Chi nói, nàng nhìn Cố Quân, một lát sau, nói bổ sung: “Năm ngoái nhằm đông thì chú bị bệnh nặng, tôi học ít thuật thi châm.”
“Năm ngoái nhằm đông?” Cố Quân nghĩ ngợi: “Đến nay mới nửa năm.”
Mắt Phức Chi cũng không nhấc, gật đầu.
Cố Quân quay đầu lại, không nói.
Phức Chi dùng rượu cẩn thận lau ngân châm, nhìn về phía thân thể Cố Quân, quyết định huyệt vị, đâm từng chiếc châm.
Không ai nói gì, bên trong phòng tĩnh mịch im ắng.
Phức Chi thi xong châm, lẳng lặng ngồi ở một bên.
Cố Quân nằm trên giường, không nhúc nhích.

Hô hấp của hắn nhẹ nhàng, trên lưng có chút chập trùng, đổ chút mồ hôi sáng bừng, như tản ra nhiệt khí mơ hồ.
Phức Chi thỉnh thoảng kích thích ngân châm, ánh mắt lại rơi trên đường nét lưng hắn cân xứng cường tráng.
Làn da người này cũng không hoàn toàn đen giống trên mặt vậy.

Trong lòng bỗng nhiên thầm nghĩ.
Giữa hơi thở như mang theo một loại khí tức nào đó thần bí mà lạ lẫm, cảm giác mất tự nhiên ngày ấy dưới cây quế tựa hồ lại trở về, mặt Phức Chi có hơi bỏng, dời ánh mắt về phía ngoài cửa.
“Xe nhẹ theo gió, sương bay mờ khói…” Trong đầu vang lên câu thơ Dư Khánh ngâm cho nàng nghe khi đó ở tái ngoại.
“Hôm ấy ta ra ngoài, không gặp em.” Cố Quân đột nhiên mở miệng nói.
Phức Chi kinh ngạc quay đầu, nhìn hắn, biết hắn nói là ngày nào, nói: “Tôi về nhà.” Giọng bật ra, hơi khô chát.
Cố Quân gật đầu.
Bấy giờ, xem chừng canh giờ đã hòm hòm, Phức Chi thu ngân châm.
“Đại Tư Mã nay thế nào rồi?” Nàng vừa dọn vừa hỏi.
“Mấy ngày nay Lư tử đến xem bệnh cho, lại tốt lên rất nhiều rồi.” Cố Quân đáp.
Phức Chi nghe vậy, mỉm cười: “Sư huynh tôi chính là đệ tử sư phụ đắc ý nhất, y thuật tôi cũng không bằng anh ấy.”
Cố Quân lại gật đầu, không nói gì.
Phức Chi thấy dưới xương sườn hắn còn có một cái, đưa tay đi lấy, bất ngờ, đột nhiên bị một tay hắn nắm chặt.

Phức Chi giật mình, muốn rút tay về, Cố Quân lại nắm chặt không thả.
“Nhưng ta vì nhớ đến em nên mới đến.” Ánh mắt hắn trông ra ngoài cửa, giọng trầm thấp, tai lại đỏ hồng: “Ta tới đây, cũng chỉ vì muốn gặp em.”.

Bình Luận (0)
Comment