Ngày Yên Nghỉ

Chương 1

Bầu trời “Vĩnh Trú” đang yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một khoảng không tối đen.

Trong không gian vô tận ấy, chỉ có duy nhất ở trung tâm có được một tia sáng.

Dịu dàng nhưng vô cùng rực rỡ, gần như có thể được xem là sự tồn tại xán lạn nhất.

Đó là một người nghệ nhân.

Trong bóng tối tựa như chỉ còn mình cậu. Giây phút này, cậu chính là trung tâm của khoảng không ấy, mọi thứ dường như biến mất trong thính phòng tối tăm tĩnh lặng đang treo lơ lửng giữa không trung, giống như một hành tinh.

Và cậu là ngôi sao duy nhất.

Đẹp đẽ và rực rỡ, giai điệu cậu đang ngân nga giống như một bài thơ thiêng liêng, dụng cụ âm nhạc chân thật nhất mang thanh âm của cậu truyền đạt nguyên vẹn đến từng thính giả, tựa như lời thì thầm bên tai.

Lúc hát đến điệp khúc, một đôi cánh khổng lồ màu trắng đột nhiên tung ra từ sau vai ca sĩ, khung cảnh ấy đẹp đến mức nào! Khán giả tại đấy gần như đồng loạt nín thở, không ít người xúc động đến rơi lệ, thậm chí bản thân bọn họ cũng hoàn toàn không phát hiện ra chuyện này.

Cho đến khi đôi cánh đột nhiên vỡ thành từng mảng sáng màu trắng tản ra trên không trung, tan biến, lúc này tiếng vỗ tay như sấm rền mới từ tứ phía trong bóng đêm truyền đến. Theo sau là tiếng huýt sáo và tiếng reo hò ầm ĩ, ca sĩ đứng ở trung tâm hướng về khán giả vẫy chào.

Xung quanh vẫn là một màu đen thăm thẳm,và cậu chính là tia sáng duy nhất.

Trong bóng tối, người đàn ông ngồi ở hàng ghế đầu đột nhiên đứng dậy.

Đó là vị trí tốt nhất trong thính phòng của buổi hòa nhạc. Tựa như hành tinh chủ, chiếc ghế có thể tùy theo ý muốn của chủ nhân mà quay chung quanh ca sĩ nhằm luôn giữ được góc nhìn tốt nhất trong buổi hòa nhạc.

Chỗ ngồi ngàn vàng khó cầu, nhưng hôm nay nó lại bị chủ nhân bỏ qua. Nhìn thoáng qua ca sĩ đang chuẩn bị hát bài tiếp theo, anh nâng đôi chân dài, không quay đầu lại mà men theo bậc thềm đi xuống, giữa chừng, một đôi cánh giống hệt như ca sĩ đột nhiên xuất hiện, những chiếc lông vũ trắng như tuyết phảng phất phát ra tiếng cọ xát thanh thúy của kim loại.

Xem ra bất kể đôi cánh có trông mềm mại như thế nào thì nó vẫn được tạo ra từ kim loại.

Chủ nhân của đôi cánh thép sắp rời khỏi buổi hòa nhạc đang bị bóng tối bao phủ, phía trước đã xuất hiện ánh sáng, bầu trời màu trắng, sàn nhà màu trắng, vách tường cũng màu trắng, đó đã từng là sự vĩnh viễn của thế giới này.

Ánh sáng chiếu đến gương mặt anh, rốt cuộc người đàn ông một mực ẩn giấu trong bóng tối cũng lộ ra hình dáng.

Đó là một gương mặt vô cùng đoan chính ngay thẳng, gần như có thể dùng từ “hoàn mỹ” để hình dung.

Mái tóc bạch kim, đôi mắt sâu hun hút, sống mũi cao, phía dưới là đôi môi mỏng.

Tất cả những ai nhìn thấy anh đều đột nhiên sửng sốt, nhưng không phải là do vẻ ngoài hoàn mỹ đến mức không thể hình dung nổi mà là mặt và thân hình của anh ít nhất có ba phần tư đều sáng lóng lánh ánh kim, giống như đôi cánh đằng sau thân thể của anh, đa phần bộ phận cơ thể anh đều làm từ kim loại!

Lúc vừa bước ra khỏi bóng tối, anh đột nhiên quay đầu lại, tiếng hát của ca sĩ vẫn như có như không vang vọng bên tai, nhưng ở góc nhìn hiện tại lại không thể nhìn thấy gì trong bóng đêm ấy.

Sau đó anh nâng chân, dứt khoát rời khỏi.

“Bệ hạ, mọi thứ đã hoàn thành, hiện tại nếu xuất phát thì…, sau năm phút chúng ta sẽ đạt đến mục đích, trải qua một ngày một đêm ngài sẽ được Vĩnh Sinh.” Một đám người mặc áo bào màu trắng hoa lệ nhanh chóng cung kính đi qua, bọn họ cẩn thận từng li từng tí duy trì một khoảng cách nhất định với người đàn ông nọ, trong mắt tất cả bọn họ đều mang theo cuồng nhiệt và tôn kính.

“Đi thôi.” Người đàn ông nọ cuối cùng cũng lên tiếng.

Giọng nói của anh lạnh như băng, réo rắt, như là âm thanh của kim loại khi ma sát.

Lịch Moses Thel ngày 12 tháng 2 năm 99, Moses Thel bệ hạ đã có được  “Vĩnh Sinh”. Sự thống trị của anh có thể tiếp tục kéo dài, sau khi nghe được tin tức này không ít thần dân sinh sống tại “Vĩnh Trú” rơi nước mắt, bọn họ dồn dập từ trong nhà lao ra, hướng về tòa tháp màu trắng ở xa xa mà lễ bái, dùng đủ loại phương thức để biểu đạt nội tâm đang cuồng nhiệt và kích động của mình.

Từ đó về sau, vì ngày sinh của Moses Thel bệ hạ vốn là một ẩn số, nay lấy ngày 12 tháng 2 hằng năm làm ngày tổ chức sinh nhật, mọi người đều xem nó trở thành một ngày lễ lớn để chúc mừng.

Một ngày nào đó năm 349 lịch Hỗn Độn.

Vẫn là trong đêm tối.

Không giống với bóng tối con người tạo ra ở buổi hòa nhạc, nơi này chân chính là một khoảng không đen kịt.

Trong không khí tản ra một loại mùi vị nhàn nhạt khác thường, cho dù không nhìn thấy nhưng dùng khứu giác cũng có thể đoán ra hoàn cảnh chung quanh ở nơi này không tốt.

Anh đứng ở trước cửa.

Khi đạt được Vĩnh Sinh, đại não và trí não dung hợp cùng năm tháng, ngoài việc xử lý chút công việc nhàm chán thì anh đã từng rất nhiều lần tưởng tượng đến đủ loại tình huống vào năm đó, tựa như một đề toán mà anh đem đủ loại điều kiện thay vào, mỗi một lần suy diễn thì kết cục đều giống nhau.

Giống như bị vận mệnh lựa chọn, dù là ở trong tình huống nào thì anh đều leo lên Vương Tọa có được quyền lực cao nhất, sau cùng đạt được Vĩnh Sinh, bị trói buộc vào những ngày tháng không chút thú vị.

Đủ loại suy diễn trở thành trò chơi duy nhất của anh.

Và hôm nay, giống như đã từng nhiều lần suy diễn, ở thời điểm hắn thật sự đứng ở trước cửa, ngay từ đầu anh cho rằng đây chỉ là một giấc mơ, là mô hình, là một lần suy diễn vô cùng chân thật.

Mãi cho đến lúc này anh đột nhiên nghĩ tới, đúng rồi, lần nào kết cục vẫn luôn là anh đẩy cánh cửa ra.

Đủ loại biến hóa thay đổi khác đều là sau khi mở cửa, anh vẫn luôn không chọn “không đẩy cửa ra”.

Bởi vì anh chán ghét Hắc Ám.

Theo bản năng anh cảm thấy “không đẩy cửa ra” có nghĩa là “đường chết”.

Nhưng mà…

Lặng thinh nhìn cánh cửa trước mắt, bàn tay vươn ra cuối cùng chậm rãi thả xuống.

Anh dứt khoát quay lưng đi về hướng ngược lại.

Đẩy cửa ra, đủ loại vận mệnh đều ở trong lòng bàn tay của anh, lúc này đây anh quyết định lựa chọn “Không đẩy cửa ra”.

Chết thì thế nào?

Anh đã trải qua tình huống so với chết còn khổ hơn.

Trong đêm khuya, anh nhẹ nhàng rời xa cánh cửa kia.

Khi xưa, trước cánh cửa này, anh bắt đầu vận mệnh của chính mình, hôm nay, anh cũng ở trước cánh cửa này lại kết thúc vận mệnh của chính mình.
Bình Luận (0)
Comment