Ngày Yên Nghỉ

Chương 118

Edit + Beta: V

Bị đông lạnh thành cột băng, còn là một cột băng hình người nữa, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trong miệng cột băng hình người nọ đang cắn một miếng to thịt: Y chang thịt sâu mà Ellen vừa mới đặt vào.

Giữ nguyên tư thế cắn thịt sâu, chàng trai đáng thương này cứ vậy mà bị đông cứng.

Câu hỏi đặt ra là: Người này đang ăn thì bị nghẹn, sơ suất nên mới bị đông cứng? Hay là, người này bị đông cứng từng chút một, cho đến khi cậu ta phát hiện thì đồ ăn trong miệng không thể nhả ra, cũng không có cách nào nuốt xuống?

Vinh Quý: Khoan nha! Giờ không phải lúc tự hỏi vấn đề này!

Người có thể trả lời câu hỏi ấy sắp hẻo tới nơi rồi, Vinh Quý nhanh chóng chạy tới khoa tay múa chân với Ellen rồi chỉ sang Đại Hoàng. Cậu định phụ nâng người, ấy vậy mà, trông Ellen chẳng mấy cường tráng nhưng sức lực lại vô cùng lớn, hắn dùng một tay xách chàng trai đáng thương kia lên, bên trong xe không đủ không gian nên Ellen ở bên ngoài, còn Vinh Quý thì ở bên trong không ngừng dùng khăn lông lau mặt và cơ thể của người nọ để làm tuyết tan.

Diện tích tuyết tan càng lúc càng lớn, dáng vẻ của chàng trai kia rốt cuộc cũng hiện ra trước mặt Vinh Quý: Là một thiếu niên.

Đầu to, cơ thể nhỏ nhắn, tứ chi gầy gò, có vẻ như bị suy dinh dưỡng. Khắp nơi trên cơ thể cậu ta đều bị nứt da, không biết đã ngâm trong tuyết bao lâu rồi.

Lúc Vinh Quý cẩn thận quan sát đối phương thì bất chợt, một đôi mắt đen nhánh chậm rãi mở ra, mới đầu là mơ hồ, sau đó là kinh ngạc và vui sướng, cảm xúc ấy nhanh chóng qua đi rồi biến thành cảnh giác.

Chuyện thứ nhất khi tỉnh dậy: Miệng thiếu niên mấp máy vài cái rồi nuốt thịt sâu đang cắn xuống.

Vinh Quý nhìn cậu ta ăn thịt hăng say với vẻ mặt cảnh giác, bèn nghĩ thầm, mắc nghẹn trong cổ họng nên không thể phát ra tiếng được, cơ mà ăn xong rồi thì chắc sẽ nói gì đó ha?

Nhưng sau khi thiếu niên ăn xong, cổ họng cũng hết mắc nghẹn, cậu ta lại im ru. Ngay sau đó, cửa xe bị mở ra từ bên ngoài, không khí rét lạnh ùa vào, thiếu niên lập tức co rúm người lại.

Bóng dáng Ellen xuất hiện ở khoảng trống giữa cửa xe và thân xe.

“Sắp tới bọn tôi sẽ đến thành phố Sao Trời.” Ellen nói, chỉ về hướng thành phố Sao Trời.

Ánh mắt thiếu niên hiện lên sự kháng cự dữ dội, lập tức, cậu ta giãy giụa ngồi dậy rồi nhảy xuống xe. Cái ấm áp trong xe không hề có chút hấp dẫn nào với cậu ta, nghe rằng xe sẽ đến thành phố Sao Trời thì cậu ta lập tức quyết đoán nhảy xuống.

Vinh Quý hoảng sợ.

Không đợi cậu nghĩ nhiều, Ellen đã lên xe rồi đóng cửa lại, ánh mắt hắn không hề nhìn ra cửa sổ xe lấy một lần.

“Ơ?” Vinh Quý nhìn thiếu niên sắp biến thành người tuyết nhỏ giữa đất trời tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, rồi nhìn sang Ellen.

“Sao vậy? À, phải rồi, tôi quên thắt dây an toàn.” Ellen nở nụ cười với Vinh Quý đang trừng mắt nhìn mình, sau đó bắt đầu tìm kiếm dây an toàn.

Ý con không phải là vậy – Vinh Quý sắp phát điên tới nơi, cậu cố gắng chỉ thiếu niên bên ngoài cửa sổ, hỏi: “Còn cậu ấy thì sao? Mình mặc kệ vậy ạ?”

Ellen lại cười với cậu: “Cậu khá giống ba tôi đấy, đều là người hảo tâm, khó trách ông ấy thân với cậu như vậy.”

Vinh Quý: =口=!!!

Tiếp xúc lâu bèn cảm thấy “ông Ellen” hay giả ngu ngơ quá à, rõ ràng cái gì cũng biết, ấy thế mà lại cố tình trêu ghẹo cậu không thôi!

“Chắc là người trốn thoát từ thành phố Sao Trời.” Rốt cuộc, nhờ Tiểu Mai kéo nội dung cuộc trò chuyện lại, anh nói thẳng suy đoán của mình, đây cũng là vấn đề Vinh Quý muốn biết nhất.

Quả nhiên, Tiểu Mai vẫn tốt nhất – đôi mắt sáng lấp lánh của Vinh Quý lập tức chuyển sang Tiểu Mai.

“Không phải chắc là, mà là chắc chắn.” Lẳng lặng nhìn người máy nhỏ trầm ổn ngồi bên cạnh, rốt cuộc Ellen không nói lảng sang chuyện khác nữa.

“Cậu ta vượt ngục, chạy thoát khỏi nhà ngục mà trên người không có còng tay hay xích chân, có lẽ cậu ta sinh ra ở trong đó, hơn nữa cũng trưởng thành ở trong đó, tuy không phải tội phạm, nhưng sinh ra đã phải thụ hình rồi.” Ellen nói, lại điều chỉnh dây an toàn trên người một chút.

Mới đầu, hắn là người theo trường phái liều mạng, không chơi hệ thắt dây an toàn, cơ mà Vinh Quý thấy hắn không thắt thì lập tức đề nghị hắn thắt vào. Lúc này, hắn mới dở khóc dở cười nhập gia tùy tục, thắt dây an toàn viền hoa trên Đại Hoàng.

“Sinh ra trong ngục…” Vinh Quý ngơ ngẩn.

“Ừm, tuy không phải phạm nhân, nhưng từ khi sinh ra bọn họ phải làm chuyện mà phạm nhân nên làm. Thành phố Sao Trời rất loạn, nếu bọn họ có được ngón nghề còn đỡ, nếu không có thì sẽ vĩnh viễn sống ở tầng chót nhất, xui xẻo thì bị người ta bán đi luôn.”

Ellen dừng một chút: “Thành phố Sao Trời loạn lắm, không những có thể giao dịch bộ phận cơ thể, mà còn có thể giao dịch cơ thể hoàn chỉnh nữa.”

“Những đứa trẻ sinh ra mà không ai biết, không thể nhận được thẻ thông hành là món hàng buôn bán tốt nhất.”

“Không có ai ở thành phố Thiên Không quản chuyện này sao?” Tiểu Mai bỗng nhiên nói.

Ellen lập tức nở nụ cười châm chọc: “Thành phố Thiên Không à? Người có tiền mua những bộ phận cơ thể và cơ thể hoàn chỉnh đó hầu hết đều đến từ thành phố Thiên Không đấy.”

Tiểu Mai mấp máy môi, song lại không mở miệng.

Vinh Quý không hiểu ý nghĩa sâu xa trong cuộc đối thoại của bọn họ, tuy người cậu đang trên ở xe, nhưng lực chú ý lại hoàn toàn bị thiếu niên ngoài xe hấp dẫn, thấy Đại Hoàng chuẩn bị làm nóng động cơ lên đường thì cậu sốt ruột, trông như sẽ xuống xe bất kỳ lúc nào vậy.

Thấy bộ dạng này của cậu, Ellen lại nói: “Đứa trẻ ấy vượt ngục ra, chắc chắn cậu ta sẽ không lên xe đến thành phố Sao Trời của chúng ta đâu.”

“Huống chi, những đứa trẻ lớn lên ở thành phố Sao Trời, chúng ta hoàn toàn không biết nhân phẩm của họ tốt hay xấu, nên không thể tùy tiện cho cậu ta lên xe.”

“Trước đó, có rất nhiều người cứu người trốn thoát từ thành phố Sao Trời, kết quả lại bị cướp bóc, mất tăm mất tích.”

“Bị cướp còn đỡ, có cả trường hợp bị giết nữa.”

Ellen bình thản nói, Vinh Quý há to miệng, không thốt nên lời.

“Có đồ ăn là đủ rồi, cậu ta có thể chạy đến đây dưới tình huống không có thức ăn, đoạn đường sau đó sẽ ấm hơn một chút, lại có cái bỏ bụng, tình hình tốt hơn trước nhiều rồi.” Ellen nói, mắt nhìn Vinh Quý, hắn đang dùng giọng điệu thương lượng để nói chuyện với cậu, âm thanh nhẹ nhàng, như mang theo sức mạnh mê hoặc lòng người. Những người nghe hắn nói không khỏi cảm thấy lời ấy rất có lý, choáng váng đầu óc, cái gì cũng đồng ý hết…

Nhưng người này không bao gồm Vinh Quý.

Bình tĩnh tự hỏi một chút, cậu cảm thấy Ellen nói đúng, nhưng mà…

Cánh tay máy đặt trên tay nắm cửa, Vinh Quý đẩy cửa xe ra, động tác của cậu quá nhanh, Tiểu Mai chưa kịp phản ứng thì cậu đã xuống xe rồi. Lúc còn làm người mẫu, Vinh Quý cởi quần áo rất mau lẹ, cậu tức tốc cởi áo khoác lông ra, không chỉ áo khoác mà cậu còn cởi những thứ khác nữa, chỉ chừa lại một cái quần xà lỏn!

Vinh Quý nhét tất cả quần áo vào ngực thiếu niên đứng trong tuyết, lại phủ áo khoác lông lên đầu cậu ta, nhìn đối phương bằng ánh mắt kiên nghị rồi mới giẫm đất tuyết trở về xe.

“Đại Hoàng, lái xe đi.”

Nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, Đại Hoàng đã chuẩn bị xong xuôi vững vàng khởi động.

Nhìn người máy nhỏ trơn bóng chỉ mặc một cái quần xà lỏn, Ellen không khỏi ngẩn người, hồi lâu, hắn mới hỏi: “Bên ngoài thật sự rất lạnh, dù các cậu có cơ thể máy móc, nhưng nếu không có áo lông thì cũng sẽ bị đông thành cột băng đấy.”

“Không sao đâu ạ.” Vinh Quý nghiêm túc nói.

Cái này là… thà rằng mình bị đóng băng cũng muốn cứu người sao? Ellen chợt nổi lòng kính nể.

Sau đó…

Ngay sau đó, hắn nhìn thấy người máy nhỏ mắt đen vừa rồi còn hiên ngang lẫm liệt nhanh chóng kéo áo lông của Tiểu Mai ra.

Ngực áp sát lưng, hai cánh tay lần lượt đặt lên hai cánh tay khác của đối phương, cùng nhét vào một ống tay áo… Không lâu sau, Ellen phát hiện người máy nhỏ kế bên mình xảy ra thay đổi lớn:

Hai người máy nhỏ dán sát vào nhau như biến thành một người, ống tay áo rộng rinh chợt vừa y, người máy bên cạnh hắn cũng mập lên, nếu nhìn kỹ thì sẽ bị dọa nhảy dựng – trông đối phương y hệt quái vật hai đầu vậy!

Vinh Quý trưng ra vẻ mặt hạnh phúc, đặt cằm lên vai Tiểu Mai, nói: “Áo lông của nhà Ellen lớn quá, hai tụi con mặc rộng lắm, lúc ấy con đã nghĩ thật ra hai người mặc một cái là đủ rồi, giờ làm xong thì phát hiện, quả nhiên đây là ý tưởng đúng đắn.”

“Hai người bọn con chui vào một chiếc áo lông rất vừa vặn ~ có phải nhìn cường tráng hơn một chút không ạ?”

Vinh Quý nói, còn chớp đôi mắt to với Ellen.

Về Tiểu Mai thì… bị “bám vào người” cũng không làm anh kinh ngạc, người máy nhỏ với đôi mắt lam vẫn trưng ra vẻ mặt vô cảm, dứt khoát vươn tay, kéo khóa áo lông trước ngực hai người lên lại.

Tầm mắt Ellen đảo qua lại giữa hai người máy nhỏ, cuối cùng không nhịn được bèn bật cười.

“Hai người các cậu đúng là tuyệt phối…”

Nụ cười chân thành rất dễ thu hút người khác.

Bị hấp dẫn bởi nụ cười của Ellen, Vinh Quý cũng cười ngây ngô trong chốc lát, cơ mà ngay sau đó, sắc mặt của cậu nghiêm lại: “Thôi chết! Con đưa quần áo, lại quên mất không chỉ đưa quần áo của tụi con mà còn có quần áo mà Ellen cho tụi con mượn nữa…”

Cậu ngẩng đầu lên, ra vẻ đáng thương nhìn Ellen: “Xin lỗi chú, con đưa cậu ấy áo lông của nhà chú rồi, ừm… ừm… để con nhờ Tiểu Mai làm lại cái mới cho nhà chú nha.”

Ellen xua tay: “Không cần đâu, nhà tôi nhiều áo lông lắm, mấy đứa nhỏ trong nhà đều thích ăn gà, lông gà nhiều nên làm cho mỗi người một chiếc áo lông thì vẫn còn dư, cậu không cần lo đâu.”

Vinh Quý nghiêng đầu, chú gà con bên dưới chỗ ngồi không dám động đậy, là ví dụ hoàn mỹ cho câu thành ngữ “im như thóc” ~

Ellen đúng là một hướng dẫn viên cực kỳ giỏi.

Chẳng những hắn biết đặt đồ ăn dưới cây cột màu đỏ, mà còn biết bên dưới cây cột màu xanh lá có dây điện bị hỏng, chỉ cần sử dụng công cụ đơn giản nối lại là có thể nạp điện được – là cái loại hoàn toàn miễn phí ấy.

Suốt đường đi, bởi vì khí hậu rét lạnh, không chỉ Đại Hoàng mà ngay cả hai người máy nhỏ đều tiêu thụ điện rất nhiều, trước đó Tiểu Mai đã chuẩn bị hai hộp lưu trữ điện cỡ lớn, nhưng sử dụng nó sớm như vậy đã vượt ngoài dự tính của anh.

Lúc này, Ellen lập tức ngăn cản bọn họ: Hắn dẫn bọn họ đi vòng đường nhỏ, tìm được một cây cột màu xanh lá, bận rộn trong chốc lát, hắn ghim vào ổ điện phía trên rồi sau đó đưa cho Tiểu Mai.

Và rồi, Tiểu Mai và Vinh Quý có nguồn năng lượng miễn phí để sử dụng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tuy có hơi rối rắm về hành vi hiện tại có tính là “trộm điện” hay không, cơ mà… thả lỏng đầu óc, cảm nhận được trọng lượng mà Vinh Quý đè lên người, Tiểu Mai tiếp tục yên tĩnh bổ sung năng lượng.

Dựa theo yêu cầu của Vinh Quý, Ellen còn chụp cho bọn họ một bức ảnh làm kỷ niệm. Sắc trời quá tối, Vinh Quý nhờ Ellen mở đèn pin chiếu vào người cậu và Tiểu Mai. Vì thế, hiệu ứng xuất hiện trên ảnh chụp là: Giữa đất trời u ám, một người nhỏ con với đôi chân gầy gò, nhìn qua có vẻ không vấn đề gì, nhưng nếu quan sát kỹ thì người nhỏ con đó… có, hai, cái, đầu!

Quái vật hai đầu!

Hiệu ứng này hơi đáng sợ, nếu quan sát cẩn thận hơn chút nữa thì sẽ phát hiện, người phía trên đang cưỡi trên lưng người phía dưới, áp sát vào nhau, trên mặt còn nở nụ cười đáng sợ (?), còn người bị cưỡi thì không có biểu cảm gì, đang nhìn về phía máy ảnh…

Má ơi ~ oán linh kìa ~

Đáng sợ quá đi mất!

Ellen dở khóc dở cười đưa ảnh chụp cho Vinh Quý.

Cậu nở nụ cười tươi rói, đưa ảnh cho Tiểu Mai xem, sau đó cất bức ảnh mới vào và xem nó như trân bảo.

Sạc điện tất cả công cụ xong xuôi – thậm chí Vinh Quý còn sạc cả máy ảnh của mình nữa, rồi bọn họ lại tiếp tục lên đường.

Hiểu biết của Ellen nhiều hơn bọn họ tưởng, chẳng những hắn biết cây cột màu đỏ là dấu hiệu chỉ đường, cây cột màu xanh có thể nạp điện, mà hắn còn biết trên mặt đất đầy tuyết kia có thể đục lỗ xuống hồ băng. Vốn chuyện này là bí mật của hắn, cơ mà bây giờ hắn lại chia sẻ bí mật này với Vinh Quý và Tiểu Mai.

Ellen nói cho bọn họ này chỗ nào trong hồ có thể phá băng, hắn làm mẫu một phen, cũng không cần công cụ. Ellen vươn tay, móng tay vốn sạch sẽ nháy mắt dài ra thành vũ khí, hắn dùng móng tay nhanh chóng đâm trúng một con cá.

“Đây là cá chỉ có ở nơi này, tôi gọi nó là cá Sao Trời, ăn rất ngon, hơn nữa rất đẹp, cũng không hung dữ, sau khi bị đông lạnh thì lập tức tiến vào giai đoạn chết giả, ném nó vào trong nước là sống lại ngay.”

“Tụi nhỏ trong nhà, đặc biệt là Mã Phàm, rất thích ăn loại cá này.” Ellen vừa nói vừa cười, khi hắn đề cập đến “tụi nhỏ”, đặc biệt là Mã Phàm, thì Vinh Quý mới ý thức được vị tộc hút máu trông trẻ tuổi trước mắt thật ra đã là vai ông người ta rồi.

“Cho các cậu mỗi người một con chơi này.” Nói xong, hắn đưa hai con cá cho Tiểu Mai.

Tiểu Mai ngơ ngẩn nhận cá: Đây đúng là một loài cá vô cùng xinh đẹp, cơ thể nó trong suốt và có những đốm sáng tựa như sao trời nằm rải rác, chú cả nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay như chứa đựng cả vũ trụ vậy.

“Đẹp ha?” Ellen cúi đầu nhìn Vinh Quý và Tiểu Mai đang tò mò xem cá.

“… Oa… đẹp quá à.” Nhìn kỹ hồi lâu, lúc này Vinh Quý mới tán thưởng ra tiếng, cậu ngẩng đầu lên thì thấy Ellen đang nhìn bọn họ một cách từ ái, không biết tại sao, cậu lại nói thế này: “Cảm ơn ông Ellen ạ.”

Sau đó, nụ cười trên mặt Ellen càng vui vẻ hơn: “Thích là tốt rồi.”

Hình như lại lướt qua một trạm kiểm soát, lữ trình kế tiếp của ba người càng thêm hoà thuận và vui vẻ.



Tác giả có lời muốn nói: Ellen ← thích được gọi là ông.

=-=
Bình Luận (0)
Comment