Ngày Yên Nghỉ

Chương 32

Vì không biết rõ tình hình bên trong như thế nào nên họ tạm thời không lái xe vào trong. Vì thế, dưới sự hướng dẫn của nhân viên đeo mặt nạ phòng độc trước cổng thành, hai người lái Đại Hoàng đến bãi đậu xe được chỉ định.

Đó là một bãi đậu xe lập thể, bên trong đã có rất nhiều xe đang đậu, trùng hợp là chiếc xe lúc nãy suýt tông trúng Vinh Quý cũng dừng ngay bên cạnh.

Nhưng Vinh Quý hiển nhiên là chỉ dám nói mà thôi, lúc nhìn thấy chiếc xe đó, Vinh Quý lúc nãy còn đòi đâm thủng lốp xe của người ta giờ lại chỉ thở dài, cuối cùng cũng không làm gì.

Khóa Đại Hoàng lại, hai tiểu người máy chỉ cầm giấy thông hành rời khỏi bãi đậu xe.

Trên đường có rất nhiều người cũng vừa đậu xe như họ đang rời đi.

Có lẽ do đã biết không khí bị ô nhiễm kim loại quá mức nên mọi người ai cũng trang bị một mặt nạ phòng độc dày cộm, cả đầu đều được mặt nạ bao bọc kín mít, Vinh Quý không nhìn thấy được mặt của bọn họ, nhưng hình như họ không để ý lắm đến chuyện phòng độc cho cơ thể, tuy có người ăn mặc rất dày nhưng cũng không ít người ăn mặc vô cùng mát mẻ.

Những nam nữ kia đều có phong cách ăn mặc rất lạ, vừa nhìn là biết hoàn toàn không cùng thời đại với cậu, Vinh Quý thấy có người ăn mặc cũng không tệ, nhưng đa số thì… phẩm vị thời trang rất có vấn đề.

Vinh Quý còn thấy phần da lộ ra bên ngoài của vài người chính là làm từ kim loại, có hai người dùng cánh tay máy, còn có một người dùng chân kim loại.

Đây là tay chân giả?

Trong số đó có một người, cánh tay máy của anh ta gần như không khác biệt gì so với cánh tay thật, chỉ là thỉnh thoảng nó phản chiếu ánh sáng khiến Vinh Quý phát hiện ra điểm sơ hở này.

Cậu còn thấy có người cũng dùng cơ thể người máy như mình, nhưng mà cơ thể rất cao lớn, mỗi bước đi mặt đất đều rung động, cơ thể Vinh Quý quá nhẹ, khi người đó đi ngang qua khiến cậu có cảm giác như mình bị chấn động muốn ngã luôn rồi.

Vinh Quý còn nhìn thấy hai người rất cao, thân thể ngăm đen nhưng vô cùng khoẻ đẹp, để tóc thật dài. Nhưng hấp dẫn sự chú ý của cậu nhất không phải là dáng vẻ ưu nhã của bọn họ, mà là cái thò ra dưới tà áo của họ…

Cái đuôi?

Cậu ngây người.

Người của thế giới này thật kỳ lạ… Vinh Quý nghĩ mãi không hiểu, tiếp tục lộp cộp bước về phía trước.

Trong dòng người tấp nập, cơ thể của cậu và Tiểu Mai là thấp bé nhất, cả nửa chiều cao của người khác cũng không bằng, bọn họ chỉ có thể bị che lấp giữa một rừng chân của mọi người.

Cơ thể Tiểu Mai chế tạo ra cũng quá ăn bớt ăn xén rồi, cơ thể bây giờ cũng thật quá khó khăn đi, Vinh Quý âm thầm than thở, bước đi cẩn thận, cố gắng không để bị người ta đạp trúng.

“Chúng ta đến quán rượu Dora.” Ngay lúc Vinh Quý đang suy nghĩ linh tinh, Tiểu Mai chợt nói.

“Hở?” Dứt khỏi những suy nghĩ trong đầu, Vinh Quý tò mò nhìn Tiểu Mai: “Tiểu Mai cậu không phải lần đầu đến đây sao? Làm sao biết cả quán rượu ở nơi này vậy? Hơn nữa…”

“Chúng ta bây giờ là người máy, sao uống rượu được?”

Tiểu Mai nhìn cậu: “Tôi vừa phân tích ra được từ trong lời nói của người đi đường.”

“Bọn họ một số là đến để mua hàng, muốn mua hàng phải đến chợ Dora, còn một số khác đến đây để kiếm thêm điểm tích lũy, mà những người này có nhắc đến quán rượu Dora.”

Vinh Quý phút chốc cảm thấy xấu hổ: Trong lúc cậu chỉ lo nhìn đông nhìn tây xem ngoại hình người khác, Tiểu Mai vẫn luôn lắng nghe người khác nói chuyện, còn từ những cuộc đối thoại này rút ra được nhiều thông tin như vậy. 

Đúng là…

Đáng tin cậy mà! 

Hoàn toàn không có khái niệm “người hơn người tức chết người”, Vinh Quý rất thỏa mãn trước sự phân công này.

“Được thôi được thôi! Vậy chúng ta liền đến… quán rượu Dora!” Đối với người vừa vào thành phố mà nói, có thể biết được điểm đến của mình là một chuyện rất có cảm giác an toàn, Vinh Quý lập tức vui vẻ sung sướng sải rộng bước chân đi, nhưng mà…

“Đi về hướng nào đây?”

“Đi theo người máy to con đó.” Cũng may Tiểu Mai luôn đáng tin cậy như vậy.

Vì thế, cùng với từng cơn rung của mặt đất, hai người đi theo sau người máy cao lớn đó cuối cùng cũng đến được một con hẻm nhỏ hẻo lánh sâu trong thành phố, ở đó có một cửa hàng không có bảng hiệu, xem ra chính là “quán rượu Dora” rồi.

Kéo tay Tiểu Mai, Vinh Quý hơi ngập ngừng, sau đó dũng cảm bước vào.

“Cảnh báo: Hiện tại chất lượng không khí trong lành.” Ngay khi vừa bước vào quán rượu, Đại Hoàng “nói chuyện” trong đầu Vinh Quý.

Vinh Quý ngẩn người, sau đó thấy mọi người trong quán rượu gần như đều không còn đeo mặt nạ nữa, người thì uống rượu, người thì nói chuyện phiếm, trong quán rượu vô cùng náo nhiệt.

Hiển nhiên vì muốn khách hàng có thể tháo mặt nạ xuống uống rượu ăn uống, quán có lẽ đã lọc không khí một chút.

Đột nhiên nhìn thấy gương mặt thật của nhiều người như vậy, Vinh Quý “woa” một tiếng.

Đây đúng là không phải thời đại lúc đầu của cậu rồi ← quét mắt nhìn qua, ý nghĩ này liền như in trong đầu cậu.

Nói sao đây nhỉ? Người ở đây vẫn là người, cũng hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng, nhưng trên người họ luôn có thêm một vài món đồ nhỏ.

Tai thú là thường gặp nhất, còn có đuôi thú, có người còn có vảy trên người, ban đầu Vinh Quý cứ nghĩ là đồ trang sức mà thôi, sau khi dùng chức năng phóng đại kín đáo quan sát một hồi, cậu xác định đó chính là vảy thật sinh trưởng trên người! 

Nhưng đây chỉ là một số ít người, cũng có người nhìn không khác mấy con người ở thời đại của cậu, nhưng nhắc đến chiều cao thì chiều cao trung bình ở đây so với thời của cậu cao hơn một chút.

Vinh Quý nhớ đến đoạn phim mọi người trong cô nhi viện để lại cho cậu, Vinh Phúc từng đọc cho cậu nghe một đoạn báo lúc cậu còn hôn mê, đại khái nói người tương lai sẽ có hình dáng gì.

Trên đó nói, bởi vì trí tuệ của con người càng lúc càng nhiều nên đầu cũng sẽ lớn theo, cơ thể sẽ bị rút lại, chiều cao sẽ thấp đi, cuối cùng nói không chừng sẽ biến thành như trong phim ET vậy.

ET: Extra Terrestrial, đại khái ý chỉ đây là phim về người ngoài hành tinh

Vinh Phúc còn cười nói, bộ dạng này của Vinh Quý ở tương lai có khi sẽ thuộc hạng xấu xí nhất.

Bây giờ xem ra…

Bản thân mình vẫn rất đẹp trai! Con mắt thẩm mỹ của những người ở đây chưa bị vặn vẹo!

Vinh Quý đã hoàn toàn yên tâm.

Tóm lại, một người cổ có IQ bình thường đến từ thời đại xa xưa như Vinh Quý vô cùng bình tĩnh tiếp nhận hình dạng của người tương lai.

Không ngờ con người sẽ trở nên như thế? Giống loài có biến đổi gì không? Thời gian đã bao lâu rồi? 

Những gì mà một người có IQ bình thường sẽ nghĩ, cậu đều không nghĩ đến, nhìn những người trong quán rượu, cậu hướng tầm mắt nghiên cứu trang phục và cách ăn mặc của họ. Tuy bây giờ không dùng được nhưng cậu vẫn muốn xem bọn họ đang thịnh hành phong cách nào, bất luận đi đến đâu cũng phải theo kịp trào lưu mà đúng không?

Vinh Quý vừa vui vẻ quan sát vừa tìm chỗ ngồi, nhưng tìm rất lâu cũng không tìm được một chỗ nào.

Ngẫu nhiên sẽ thấy được một hai chỗ trống, nhưng không đợi cậu kịp chạy qua, người ngồi cạnh chỗ đó đã dịch chân đến chiếm trước rồi, hiển nhiên là thái độ từ chối làm Vinh Quý chỉ đành lại đi tìm chỗ khác.

Thà tiếp tục tìm chỗ ngồi khác chứ không có ý định hỏi người ta chỗ ngồi, Vinh Quý muốn yên lặng dung hòa vào quán rượu, cậu không muốn phát sinh bất kỳ tranh cãi nào. Nhưng cậu không chọc phiền phức không có nghĩa là phiền phức không tìm đến cậu, ngay lúc cậu nắm tay Tiểu Mai tìm chỗ ngồi trong đám người, tay Tiểu Mai trong tay cậu đột nhiên biến mất.

Vinh Quý quay phắt lại nhìn thì thấy một màn Tiểu Mai bị người ta giơ lên lơ lửng giữa không trung.

Tuy mặt Tiểu Mai không biểu lộ cảm xúc gì, tuy Tiểu Mai cũng không kêu cứu, tuy Tiểu Mai không hề thấy đau, nhưng anh bị nắm lấy đầu kéo lên trời, trông vô cùng khuất nhục.

“Ha ha! Đồ lùn, lại là mày hả, tao thấy mày vòng qua vòng lại ba vòng rồi, vẫn chưa tìm được chỗ ngồi nữa hả? Ha ha, lần đầu tiên đến à? Chỗ ngồi ở quán rượu Dora lấy bằng nắm đấm, mày không biết quy tắc này sao?” Một giọng nói quen thuộc truyền tới trên đỉnh đầu, Vinh Quý vội vàng ngước lên.

Người đàn ông đang nói cũng chính là người nắm lấy đầu Tiểu Mai, bên cạnh còn có hai tên đang cười hì hì.

Vinh Quý là ai? Sở trường của cậu là gì?

Là ca hát! Giai điệu nghe qua một lần sẽ không bao giờ quên, rất mẫn cảm với các loại âm thanh, cả tiếng mở cửa khác nhau của từng người cũng phân biệt được, có bản lĩnh này, cậu biết ngay là ai đang nói.

Là cái tên ở cổng thành suýt nữa đã đụng cậu!

Cậu nhớ rõ giọng của người này! 

“Bọn mày là… người Meta gì đó hả? Người lùn trong truyền thuyết? Bởi vì vóc dáng thấp bé nên thích sử dụng cơ thể người máy, nghe nói bọn mày rất nghèo nên thường xuyên có tới mấy người dùng chung một cơ thể người máy lận.” Hắn vừa nói vừa lắc Tiểu Mai trong tay.

“Tháo ra nhìn thử xem bên trong có bao nhiêu người lùn.” Tên đồng bọn bên cạnh còn đổ dầu vào lửa cười.

“Phải đó, tao cũng tò mò lắm đây…” Tên đàn ông đó lại cười to, vừa cười vừa dùng tay còn lại định bắt lấy cơ thể của Tiểu Mai. 

Ngay lúc này…

“Haaaaa!!!” Bỗng một tiếng gầm to vang lên, Vinh Quý bày ra một tư thế, sau đó cậu đột nhiên nhảy lên như một viên đạn đại bác hung hãn tông vào người đàn ông đó.

Tuy cơ thể nhỏ bé nhưng cậu biết lợi dụng cái ghế bên cạnh, trước tiên là nhảy lên ghế rồi từ trên ghế nhảy lên bàn, cậu nhắm chuẩn cánh tay của tên đang xách Tiểu Mai mà tông thẳng vào.

Động tác của cậu nhanh vô cùng, hơn nữa quá bất ngờ, cánh tay của hắn run lên làm Tiểu Mai trong tay hắn lập tức rớt xuống đất.

Nhưng hắn cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến Tiểu Mai nữa, hắn đã bị Vinh Quý đột nhiên tập kích đánh trúng mà trở nên tức giận, nhanh chóng vươn tay ra định bắt lấy Vinh Quý.

Nhưng mà vóc dáng Vinh Quý thật nhỏ á! Tên đó nhắm không chuẩn, một trảo tung ra bị cậu né tránh liền không bắt được.

Công phu lăn lộn trốn tránh, Vinh Quý làm hai động tác: Đầu tiên, cậu mang Tiểu Mai vừa mới lạch cạnh rơi xuống đẩy vào bên dưới cái bàn bên cạnh, sau đó bàn tay nắm thành quyền ← Không sai, chính là bàn tay trái nhỏ bé đơn giản Tiểu Mai làm cho cậu.

Tuy đơn giản nhưng quả thật to hơn tay phải, Vinh Quý có lúc còn xem như cây búa mà dùng đấy.

Hôm nay đến lúc để nó càng phát huy tác dụng rồi.

Vinh Quý vung nắm đấm thép nhỏ xông lên trước.

Sau đó…

Nắm đấm thép nhỏ bị đối phương bắt được.

“Ha ha ha, tên lùn như mày mà cũng muốn đánh với tao…” Tên đó đang cười to, nào ngờ một giây tiếp theo mắt trái của hắn liền bị đấm mạnh một cái!

Đấy là Vinh Quý dứt khoát tháo bỏ tay trái của mình, ngay lúc rơi xuống đã xuất quyền phải ra cho hắn một quả đấm!

“Haaaa!!!” Lại là một tiếng hét kỳ lạ, Vinh Quý lạch cạch rơi xuống đất, tiểu người máy mất đi một cánh tay trông càng cũ nát, nhưng kỳ dị là trên người cậu thế nhưng bỗng dâng lên một luồng khí thế.

Khí thế hừng hực, phía sau tiểu người máy như có đấu hồn phụ thể!

Tình cảnh kế tiếp vô cùng hỗn loạn, người đàn ông đó nổi điên lên, hai tên đồng bọn cũng nhập cuộc, những người xung quanh đều không có ý định nhúng tay vào, bàng quan đứng gần đó xem bọn họ đánh nhau.

Một người máy bé nhỏ như Vinh Quý làm sao đánh lại ba người đàn ông trưởng thành, nhưng cậu rất hung dữ! Siêu hung dữ!

Không thể vác ghế lên quăng cũng không sao, vậy thì quăng bản thân! Không có vũ khí vừa tay cũng không sợ, cậu tháo chính mình ra đánh!

“Lũ khốn nạn này! Đừng để ông đây gặp lại bọn mày nữa!” Tháo cả đầu mình ra quăng, trong lúc đang bay ra cái đầu của Vinh Quý vẫn hung hăng mắng chửi.

Bị một màn vừa quỷ dị vừa tức cười này dọa sợ, cuối cùng ba người đàn ông kia cũng ôm đầu chạy khỏi quán rượu.

“Haaaa!!!” Lại phát ra một tiếng gào thét theo kiểu Lý Tiểu Long, đầu của Vinh Quý lăn lăn rồi bất động.
Bình Luận (0)
Comment