Ngày Yên Nghỉ

Chương 95

Edit + Beta: V

Còn năm ngày tồn tại cuối cùng của thành phố này.

Ba ngày sau là sẽ chế xong dịch dinh dưỡng cường lực, đến lúc đó, chỉ cần bọn họ đưa cơ thể Vinh Quý vào ngâm, trong thời gian phục hồi tiếp theo thì xem tình hình thể trạng và hiệu quả của dịch dinh dưỡng.

Sức khỏe Hana rất tốt nhưng tay chân của đứa nhỏ này vẫn cứ vụng về, Tiểu Mai dạy cô bé rất nhiều lần cách chế tạo kem chống nắng đơn giản nhất một cách vô cùng tỉ mỉ, nhưng em hoàn toàn không học được, cơ mà...

Không thầy mày vẫn làm nên, vậy mà cô bé lại dùng các nguyên liệu chế tạo kem chống nắng làm ra thuốc trừ sâu!

Là thế này: Chẳng phải Tiểu Mai dạy cô bé làm kem chống nắng sao? Trong quá trình chế tạo bị lỗi liên tục, màu sắc và kết cấu của thuốc hoàn toàn sai, nhìn là biết thất bại rồi. Nhưng cô gái nhỏ không nỡ vứt bỏ, em bèn lấy kem chống nắng đã làm đút cho sâu mà mình nuôi.

Không sai, chính là mấy con sâu mà cô bé bắt được trong vườn nhà mình! Em không chê sâu thấy ghê mà nuôi hết bọn nó, mỗi ngày còn cho ăn bã thảo dược nữa. Dưới sự chăm sóc của Hana, mấy con sâu kia trưởng thành khỏe mạnh, hồi đầu chỉ sống trong bình nhỏ, giờ mỗi con phải nuôi trong một chậu thủy tinh!

Chắc không phải dùng mấy con sâu kia tàn sát dân chúng trong thành phố đâu nhỉ - Tiểu Mai thờ ơ nhìn đám sâu ngày càng to, ngày càng lớn mà không nói gì.

Lúc cô gái nhỏ bắt đầu chế tạo kem chống nắng, mỗi ngày bọn nó đều ăn thành phẩm thất bại mà em làm ra, mấy hôm trước vẫn còn ổn, cho đến khi cô bé đút cho sâu ăn thành phẩm thất bại nhưng tiệm cận thành công nhất...

Toàn bộ sâu đều chết thẳng cẳng...

Vinh Quý vui mừng không thôi.

Còn cô gái nhỏ thì đau lòng lắm, nhưng Vinh Quý lại an ủi: "Không phải sâu ở chỗ bà Glara cũng lớn sao? Dạo này bà ấy đang phát sầu vì chuyện này đó! Em mau rải thuốc này vào vườn nhà bà ấy đi, nói không chừng sẽ giải quyết được vấn đề á ~

Quả nhiên...

Nhắc đến phiền não của bà Glara, cô gái nhỏ lập tức hết đau lòng, em lau nước mắt, lại chạy tới phòng làm việc chế kem chống nắng... à không, là thuốc trừ sâu.

Lại có thêm một phỏng đoán về cách tàn sát dân chúng trong thành phố bị đương sự gạt bỏ - nhìn Hana đứng trên bục nghiêm túc chế tạo... thuốc trừ sâu với mình, Tiểu Mai thầm nghĩ.

"Tôi đến thư viện đây." Hôm nay là ngày phải lấy thành phần đã chiết xuất thành công ra, Tiểu Mai cẩn thận cho vào ống nghiệm, đặt vào hộc đựng đồ trước ngực xong, anh nói với Vinh Quý.

Anh nói với Vinh Quý theo bản năng, đáng tiếc, ngẩng đầu mới phát hiện Vinh Quý không có ở phòng làm việc ← chẳng biết tên nhóc này lại chạy đi đâu rồi.

Tuy Vinh Quý không có ở đây, nhưng Hana lại nghe được Tiểu Mai nói.

"Ừ ừ, Tiểu Mai đi đi! Trên đường cẩn thận chút nha, chú ý an toàn." Cô bé bắt chước câu trả lời của Vinh Quý sau khi nghe Tiểu Mai nói, lần nào cậu cũng dặn dò Tiểu Mai như vậy, em vẫy tay nhỏ với anh, còn ngọt ngào nói: "Tạm biệt Tiểu Mai, moah moah ~"

Ngày nào cũng đi theo Vinh Quý, cô gái nhỏ còn học được cách làm ra vẻ dễ thương nữa.

Trời mới biết, Hana của quá khứ là một cô bé ngầu lòi và đang bắt đầu tiến vào thời kỳ phản nghịch đấy.

Tiểu Mai: "..."

"Tạm biệt." Bình tĩnh nói tạm biệt, Tiểu Mai xoay người rời đi.

Anh vẫn bắt xe cứu thương đến thư viện, sau khi hỏi rõ kế hoạch đến thư viện đọc sách của Tiểu Mai, Vinh Quý lâp tức nhờ Ani liên hệ Đông Xuân lái xe cứu thương, thương lượng với đối phương một phen, cậu trả tiền bao một mốc thời gian cố định của người ta để đón Tiểu Mai lui tới thư viện. Đây là việc đôi bên cùng có lợi, Đông Xuân giảm giá cho Vinh Quý, còn bản thân mình cũng rất vừa lòng.

Suy cho cùng, đối với người thanh niên này, có thể đến đây thăm Hana mỗi ngày, sẵn tiện thăm đồng nghiệp cũ, công việc có thể bao quát cả việc riêng như này không dễ tìm đâu!

Nhưng ít nhiều gì, nhờ hành động này của Vinh Quý mà những tài xế xe cứu thương khác ở Cicero không cần phải đối mặt với cỗ máy chế tạo bầu không khí khủng bố biết đi - Tiểu Mai nữa!

Đúng là một mũi tên trúng hai con chim ~

"Chào buổi sáng nha Tiểu Mai ~" Thấy Tiểu Mai đúng giờ đứng chờ ở cửa, Đông Xuân cười hì hì chào hỏi.


Đông Xuân cũng là mỹ nhân, tóc ngắn ngủn, để lộ vầng trán rộng và hàng lông mày gọn gàng, đây là người mà ai nhìn vào cũng có hảo cảm.

Đáng tiếc không bao gồm Tiểu Mai.

=-=

"Buổi sáng tốt lành." Tiểu Mai đơ mặt chào hỏi Đông Xuân, anh mở cửa xe tìm chỗ ngồi quen thuộc của mình.

Nhưng vừa vào cửa anh lập tức ngẩn người.

"Không cần tìm đâu, hôm qua A Quý lấy cái đệm cũ đi rồi, nói là nhỏ quá, cậu thấy cái đệm mới kia không? Là A Quý mua hôm qua đó, cậu ngồi đó đi."

Vì thế, Tiểu Mai ngoan ngoãn ngồi lên cái đệm mới.

Đông Xuân nhìn Tiểu Mai qua kính chiếu hậu, thấy người máy nhỏ với vẻ mặt vô cảm đang ngồi ngay ngắn trên đệm mới thì thầm vui vẻ.

Cái đệm này á, là do Vinh Quý mang tới.

"Sau này Tiểu Mai tới thì anh trải cái đệm này ra cho cậu ấy ngồi nha. Không phải em chê xe anh dơ đâu à ~ cơ mà thành phố Cicero mưa nhiều quá, hành khách lên xe hay làm ướt chỗ ngồi lắm. Thay vì lần nào anh cũng phải lau cho Tiểu Mai thì chi bằng dùng cái này đi."

Thấy người máy nhỏ nghiêm túc dặn dò mình, khi ấy anh ta chưa quen thân với Vinh Quý lắm nhưng cũng cười ha hả đồng ý.

Rõ ràng là người máy không sợ nước mà, đúng không?

Vậy mà...

Không những dùng đệm không thấm nước, mà lúc Tiểu Mai xuống xe anh ta còn thấy đối phương lấy dù che mưa ra nữa, Đông Xuân trợn tròn mắt.

Thật ra không chỉ có mỗi dù che mưa đâu, Tiểu Mai còn có cả áo mưa nữa ~ thậm chí ủng đi mưa cũng có luôn!

Nhìn Tiểu Mai ngồi phía sau có người chuẩn bị đầy đủ, sắp xếp thỏa đáng hết, ngẫm lại mình hoàn toàn không có áo mưa, ủng đi mưa, thậm chí dù che mưa bị lủng một lỗ không ai sửa lại giùm...

Ài ~

Muốn yêu đương ghê ta ơi ~

Đông Xuân thở dài, song tay lái vẫn vững vàng, anh ta đi đường tắt nhanh chóng đưa Tiểu Mai đến nơi.

Lúc xuống xe, người máy nhỏ gấp đệm gọn gàng rồi nhét xuống chỗ ngồi.

Đông Xuân cười hì hì nhìn đối phương quen thuộc mở dù che mưa ra, anh ta nói: "Vậy, như mọi hôm nhé, đúng giờ ở chỗ cũ, tôi đón cậu!"

Người máy nhỏ gật đầu trả lời anh ta.

Đa số thực vật trong thành phố đều tiến vào thời kỳ sinh trưởng mạnh, lúc này cần một lượng nước lớn, cho nên thành phố này cũng tiến vào mùa mưa.

Tiểu Mai bung dù, mang ủng đi mưa, sau đó tiến vào cửa lớn thư viện.

Nhưng hôm nay, lúc anh đặt dù vào vị trí chuyên dụng thì không nhìn thấy chiếc dù màu đen.

Dù màu đen kia là dù của lão thủ thư.

Mỗi lần đến đây đọc sách, nơi này luôn có một chiếc dù để sẵn, ở đây bây giờ không có ai ghé, chỉ có mỗi viên thủ thư mỗi ngày bung dù đến đây thôi.


Vậy mà hôm nay không thấy cây dù kia đâu cả.

Đặt dù vào đấy xong, Tiểu Mai đi thẳng đến phòng đọc sách.

Khi anh đến lối vào thư viện lầu 5 mà ngày nào cũng ghé qua thì thấy ông lão đang ngồi trên ghế thủ thư.

Nhưng mà...

Gương mặt ấy không hề hồng hào mà lại tái nhợt, đồng tử giãn to, nét mặt chết lặng...

Đối phương đã trở thành người bất tử.

"Tới tuổi này của lão, nói không chừng sẽ chết bất kỳ lúc nào, vậy nên nếu có một ngày cậu phát hiện lão không đến thư viện cũng đừng lo lắng, coi chừng lão bị đưa đến hiệu thuốc cấp cứu rồi đấy ~" Hôm qua lúc rời đi, ông lão còn nói đùa với anh, vậy mà...

Hôm nay, ông ấy đã là một người bất tử.

Trạng thái người bất tử của ông lão là toàn thân ướt dầm dề, chỉ có mỗi tay là khô, ông đang ngồi chỗ đó, thậm chí còn đeo cả kính, tay cầm quyển sách đã đọc được ba phần tư hôm qua, ông lão đọc sách ở tư thế cứng đờ.

"Chào buổi sáng." Tiểu Mai nhẹ giọng chào ông.

Giờ đây, ông lão không trả lời anh nữa.

Tiểu Mai đi lướt qua, anh tìm quyển sách mình muốn đọc hôm nay trên kệ, vẫn ngồi ở vị trí cũ.

Thời gian dần trôi, người bất tử cũng dần tụ tập... tụ tập... tụ tập ngày càng nhiều.

Và rồi, Tiểu Mai trở thành người sống duy nhất ở đây.

Thế nhưng...

Nhưng...

Tồn tại dưới dạng máy móc có thật sự đại biểu cho sự tồn tại của sinh mệnh không?

Nhìn nhóm người bất tử xung quanh hoàn toàn xem mình như đồng loại mà chẳng thèm ngó ngàng, trong lòng Tiểu Mai chợt hiện lên một dấu chấm hỏi lớn mờ nhạt.

Còn một kệ sách cuối cùng, bốn ngày nữa anh có thể đưa toàn bộ sách trong thư viện vào đại não.

Dịch dinh dưỡng cường lực là lý do đến thành phố này sắp hoàn thành, anh không còn lý do để dừng lại ở đây nữa.

Nhưng...

Hiếm khi trong lòng anh xuất hiện cảm xúc gọi là "bồn chồn không yên", tốc độ đọc sách của Tiểu Mai không chậm lại, lúc đọc xong quyển sách cuối cùng theo như kế hoạch, anh nhận được cuộc gọi của Vinh Quý.

"Tiểu Mai, Tiểu Mai, Tiểu Mai! Lớn chuyện rồi!" Vừa bắt máy là nghe tên mình ba lần.

"Từ từ nói." Tiểu Mai bình thản đặt sách xuống.

"Tự dưng hôm nay cổng thành phố tăng cường mức độ kiểm tra! Zombie đều bị áp giải ra ngoài hết rồi, tớ nghe nói lần này bọn họ định sử dụng biện pháp cưỡng chế để chôn, khiến zombie không thể bò từ dưới đất lên được nữa! Mấy xe đằng trước đang kiểm tra, lát nữa là tới tụi tớ rồi, a-a-a-a-a-a-a!" Giọng điệu và dấu chấm than vẫn nhiều như trước, nhưng cũng may Vinh Quý nói nhanh nhưng vẫn nghe rõ.

"Tiểu Mai ơi, tí nữa tụi tớ phải làm gì đây?" Sau đó, Vinh Quý nói mục đích của cuộc điện thoại này ra.


"Không cần đưa ông ấy ra khỏi thành phố, lập tức quay xe về." Tiểu Mai nói.

"Được! Đại Hoàng, quay đầu, tụi mình về nhà Hana!" Vinh Quý không hề nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của Tiểu Mai, cậu lập tức kêu cho Đại Hoàng thay đổi tuyến đường.

Tiểu Mai cúi đầu nhìn thoáng qua số trang sách hiện tại đang cầm, đây là lần đầu tiên anh không trả sách về chỗ cũ.

Anh đặt toàn bộ sách lên bàn, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Đông Xuân.

"Giờ anh có rảnh không? Tôi cần về cửa hàng Hana ngay lập tức."

"Rảnh, cậu ở chỗ cũ chờ tôi." Đông Xuân cũng là một người thoải mái, hiếm khi nhận được điện thoại của Tiểu Mai, anh ta tức thì bảo hành khách sắp lên xe xuống, sau đó nhanh như chớp quay về thư viện.

Hôm nay lúc ra cổng thành phố nhận việc, anh ta lờ mờ cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường, lại thêm cuộc điện thoại đột ngột của Tiểu Mai nên anh ta làm theo bản năng, đánh xe về thư viện.

Ngay khi anh ta dừng xe ở đối diện thư viện, nhìn thấy Tiểu Mai đang đi tới thì đồng thời, anh ta cũng nhìn thấy một người quen khác.

"Chirrut?" Bởi vì khoảng cách không xa lắm nên anh ta bèn lớn tiếng chào hỏi.

Chirrut là nhân viên Quản lý An toàn thành phố, vào những ngày bình thường, đây là công việc quản lý một chút trị an trong thành phố, kiểm tra bảng hiệu các nhà xem có hợp yêu cầu hay chưa, sẵn tiện tuần tra nội thành, xử lý một vài chuyện lặt vặt... Công việc rất nhẹ nhàng, nhưng đó là ngày bình thường, là những chuyện trước khi người bất tử xuất hiện. Sau khi người bất tử xuất hiện thì áp lực công việc của các bộ phận tăng cao, đồng thời cũng mở rộng tuyển dụng, Chirrut đã dấn thân vào công việc này lúc ấy, mỗi ngày đều chạy dí theo zombie, mỗi ngày phải đào hố chôn xác, giờ Chirrut đã là cao thủ chôn xác rồi.

Chào hỏi Chirrut xong, Đông Xuân nhanh chóng vẫy tay với Tiểu Mai, ý bảo mình tới rồi.

Chirrut và Tiểu Mai cùng chú ý đến anh ta.

Chirrut chào hỏi đồng nghiệp bên cạnh rồi chạy chậm tới.

"Sao hai người các cậu lại ở đây?" Anh ta cau mày, nhỏ giọng hỏi.

"Mình tới đón Tiểu Mai, Tiểu Mai đọc sách ở thư viện." Đông Xuân thẳng thắn trả lời.

Chirrut lắc đầu.

Anh ta hạ giọng nói nhỏ: "Hôm nay cậu đừng ra ngoài đón khách, Tiểu Mai cũng đừng đến thư viện nữa."

Thái độ của anh ta bí ẩn đến mức Đông Xuân không nhịn được thấp giọng hỏi: "Sao thế? Làm gì bí mật dữ vậy?"

Chirrut nhìn xung quanh, thấy không ai để ý đến bên này thì khẽ nói: "Mình còn đang suy nghĩ làm sao để thông báo cho các cậu này, đúng lúc cậu ở đây thì mình nói luôn."

"Có lẽ sẽ phong tỏa thành phố đấy."

"Hả?" Đông Xuân hoảng sợ.

Đây là phản ứng của người bình thường, còn Tiểu Mai, người máy nhỏ với gương mặt màu trắng bạc vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng anh bỗng xuất hiện một thứ cảm giác "quả nhiên là thế".

"Mấy hôm trước chẳng phải tên người bất tử nhà bà Glara tấn công người thường sao?"

"Tuy người kia không chết, nhưng rất nhiều nội tạng bị hỏng, phải lập tức đến thành phố Yedham mua, nhà bọn họ đã rời khỏi thành phố rồi."

"Giờ nghĩ lại hắn ta đúng là may mắn thật, đêm qua có người bị người bất tử tấn công, tổng cộng có bốn người. Nhưng lần này không giống lần trước, miệng vết thương của những người này không khỏi được, sáng nay..."

Chirrut mấp máy môi, trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt: "Sáng nay, trong bốn người này, có hai người bỗng dưng biến thành người bất tử."

"Hơn nữa, theo lời người nhà của một người bất tử đó nói, bọn họ xác nhận người thân của mình không có uống thuốc bất lão."

"Hả!" Đông Xuân vẫn chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó, Chirrut nện thêm một cú.

"Điều này nghĩa là sao? Nghĩa là người bất tử tiến hóa! Chẳng những bọn chúng bắt đầu tấn công người thường mà còn bắt đầu lây bệnh!"

"Bây giờ đây không còn là lỗi y tế bình thường nữa, mà là dịch bệnh đáng sợ!"

Chirrut lạnh lùng nói.


Đông Xuân ngây ngẩn cả người.

Chirrut mím môi, sau đó day trán để trông mình không quá căng thẳng nữa, anh ta tiếp tục nhỏ giọng nói: "Tóm lại, hôm nay các cậu đừng ra ngoài, giờ bên ngoài không còn an toàn nữa, vẫn chưa điều tra rõ rốt cuộc người bất tử tấn công người thường là kẻ nào, hôm nay bọn mình phải bắt hết người bất tử trong thành phố lại, kế tiếp cấp trên xử lý thế nào thì mình không rõ lắm, nói chung là..."

"Mình sẽ để mắt đến cô Hana, còn chỗ chú Hana... nếu được thì cậu đừng để Hana đưa ba em ấy ra khỏi thành phố, nhưng mà nhất định phải giấu chú ấy cho kỹ, chắc chắn hôm nay bọn mình sẽ đi kiểm tra đó."

Đó là tất cả những gì Chirrut nói.

Nhìn Chirrut nhanh chóng về đơn vị, Đông Xuân bảo Tiểu Mai lên xe, hai người nhanh chóng lái về cửa hàng nhà Hana.

Biết ông Hana chưa bị đưa đi thì Đông Xuân thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, anh ta lập tức sầu não.

Phải giấu ông ấy ở đâu bây giờ?

Cuối cùng vẫn là Vinh Quý đưa ra ý kiến: "Chôn trong sân đi! Chỉ cần không để phần mộ chất đống lên là được."

Trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, nếu người sống chôn dưới đất thì còn lo bị nghẹt thở chết, còn người bất tử thì sợ gì chứ!

Vì thế, mọi người quyết đoán bắt đầu đào hố trong sân.

Vinh Quý rành chuyện này lắm ~ cậu xung phong nhận việc ở tuyến đầu. Tuy những người khác hơi kinh ngạc vì kỹ năng đào hố điêu luyện của Vinh Quý, nhưng lúc này không ai thèm hỏi nguyên nhân cả. Sau khi đào hố xong, bọn họ lập tức đỡ ba Hana vào và lấp hố chôn lại.

Mới có nửa tiếng mà toàn bộ công việc che giấu đã hoàn thành.

Không lâu sau khi bọn họ giấu ba Hana xong thì Chirrut và các đồng nghiệp của anh ta đến đây.

Lục soát trong nhà và bên ngoài mà không phát hiện người bất tử thì bọn họ lập tức rời đi.

Cho đến lúc này, nguy hiểm đã được giải trừ.

"Hình như không sao nữa rồi, vậy, tôi cũng về nhà nhé, trễ thế mà chưa về tôi sợ mẹ lo lắng." Đông Xuân nhìn quanh bốn phía, thấy mọi chuyện đã xử lý xong xuôi thì vội vàng cáo từ.

Vinh Quý dẫn theo Hana vẫy tay tạm biệt anh ta.

Còn Tiểu Mai...

Anh đứng trên khoảng đất trong sân - nơi mới chôn ba Hana, trong lòng chợt có cảm giác bất thường.

Nhận được sự đồng ý của bà Glara, sau khi Chirrut rời đi, bọn họ lại đào ba Hana ra, dẫn ông Hana với gương mặt dại ra đi đến nhà bà Glara.

Khi bức màn hạ xuống, người bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy bên trong, nhưng đối với người trong xe thì bọn họ có thể thông qua cửa kính phía trước nhìn ra ngoài, vậy nên cũng không cảm thấy ngột ngạt.

Đương nhiên, cửa kính phía trước có một lớp phủ đặc biệt, người bên ngoài cũng không nhìn thấy bên trong.

Mới đầu mọi thứ đều bình thường, nhưng khi Đại Hoàng lái xe qua một ngõ nhỏ thì phản ứng của ba Hana chợt thay đổi.

Zombie đeo kính vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên dùng hết sức đập vào cửa sổ xe!

"Ơ!" Hana hoảng sợ, nhưng dạo gần đây trải qua nhiều chuyện nên cô gái nhỏ không còn sợ như lúc trước nữa, em nắm chặt tay của ba, trong đầu cô bé đầy dấu chấm hỏi.

"À, phải rồi! Đây là nơi trước kia ba thường đến mua dược liệu, chẳng lẽ ba muốn mua dược liệu sao?" Mỗi thầy thuốc đều có chỗ nhập hàng thảo dược mà mình quen, ba Hana cũng không ngoại lệ, rốt cuộc cô bé cũng nhớ đây là nơi nào.

"Cơ mà chỗ bà Glara có nhiều thảo dược lắm, ba phải ngoan nha ~ mua thảo dược của bà Glara cũng giống vậy à!" Cô gái nhỏ cố gắng trấn an ba mình, thấy phản ứng của ông Hana không còn dữ dội nữa thì Tiểu Mai ra lệnh cho Đại Hoàng tiếp tục chạy về phía trước, bọn họ nhanh chóng rời khỏi đây.

Nhưng có điều, anh nhớ kỹ ngõ nhỏ đó, và phản ứng bất thường duy nhất của ba Hana trong mấy ngày qua.



Tác giả có lời muốn nói: Quyển này sắp kết thúc rồi.



V: Arc này cứ buồn buồn sao á cả nhà iu.

Bình Luận (0)
Comment