Nghệ ~~ Bảo Bối

Chương 26

Ngươi nói cái gì?” Triển Đình Hiển kinh sợ, ngay cả Lý Phúc và Trịnh thái phó phía sau cũng kinh ngạc đến ngây người. Hắn vừa mới nói nhị hoàng tử lại để cho bọn họ…

“Nghe không hiểu sao, vậy ta sẽ nói thông tục cho dễ hiểu.” Nắm lấy cổ áo Triển Đình Hiển kéo đến trước mặt mình. “Nhi tử ngươi sủng ái nhất sai người cưỡng gian đệ đệ của mình, ngươi lúc này nghe rõ chưa! Là ‘cưỡng gian’!” Đẩy Triển Đình Hiển ra.

“Ta…” Triển Đình Hiển nhìn khuôn mặt dính máu trong lòng Thượng Quan Nghệ, y phục trên người bị xé rách, mơ hồ có thể thấy được vết thâm tím trên người tiểu nam hài. Điều này sao có thể, nhìn về phía người không ngừng run rẩy trên mặt đất. “Người đâu, đem những người này nhốt vào thiên lao cho trẫm!” Bọn hắn phản rồi, ngay cả hoàng tử cũng dám vũ nhục.

“Còn ngươi!” Nhìn về phía nhị hoàng tử, “Quỳ gối trước đại điện cho ta, cho đến lâm triều ngày mai! Đến lúc đó ta sẽ xử phạt ngươi!”

Thượng Quan Nghệ nhìn Triển Đình Hiển nói: “Ta cho là ngươi biết một người thị độc bên cạnh hoàng tử trọng yếu thế nào, mà ngươi lại chỉ tìm cho hắn một đám phế vật như thế!” (thị: hầu hạ, độc: đi học, đến trường) Hít một hơi, tiếp tục nói: “Thái tử của bốn nước khác chỉ có bảy, tám tuổi nhưng bọn hắn đã bắt đầu tham chính rồi, học tập làm một hoàng đế phải có hành vi như thế nào, mà hoàng tử mười lăm tuổi của ngươi lại vẫn đang chơi trò ỷ lớn hiếp nhỏ. Đã bắt đầu hủ bại từ gốc rễ, vô luận ngươi có nỗ lực bao nhiêu cũng không thể nở ra đóa hoa xinh đẹp! Ngươi không cần nỗ lực khai sáng thịnh thế nữa rồi, bởi vì ngươi có nỗ lực hơn nữa, cuối cùng vẫn là sẽ bị tôn tử của ngươi chôn vùi hết! Lục, chúng ta đi!”

“Nga, đúng rồi!” Thượng Quan Nghệ dừng bước lại, xoay người hướng về phía Triển Đình Hiển. “Lời khuyên từ một người bạn, hoàng đế của năm nước kia thích nhất là cướp sạch lăng tẩm của hoàng tộc, có vật đáng tiền nhanh lấy ra đi! Chúng ta hy vọng tốt nhất là không có một ngày như vậy!” Xoay người bỏ đi.

Lục hướng Triển Đình Hiển hành lễ, theo sát Thượng Quan Nghệ rời đi.

“Hoàng thượng…” Lý Phúc đi tới bên người Triển Đình Hiển. “Bảo Bối hắn không có ý đó, hắn là…”

“Không, hắn nói đúng!” Trịnh thái phó đi tới, “Hắn nói ra hết thảy những lời không dám nói. Chúng ta chỉ nhớ đi cắt bỏ lá cây mục nát, nhưng lại quên mất nó đã sớm bị thối rửa từ gốc rễ!” Người gọi là Bảo Bối này quả nhiên có thú vị.

Triển Đình Hiển xoay người hướng ngự thư phòng đi tới. “Lý Phúc, gọi thái y đến tiểu viện của Bảo Bối trị thương cho ngũ hoàng tử.” Là hắn quá nóng vội, có lẽ là cần phải bắt đầu trị từ trong gốc.

“Lão nô tuân chỉ!”

Nghệ Bảo Bối sao? Có ý tứ, có lẽ hoàng cung này sẽ thay đổi không giống trước. “Đến, Lý Phúc nói cho ta nghe một chút ‘Bảo Bối’ này có cái gì khác!” Cũng chưa từng có ai giáo huấn hoàng thượng như thế!

***

“Thiếu gia sao còn chưa về, không phải nói hắn sớm đã đi rồi sao?” Tử Nghiên đứng ở cửa viện nhìn xung quanh, thiếu gia rốt cuộc đi đâu chơi rồi, nếu như hắn không về thì mình sẽ đem toàn bộ một bàn thức ăn này ăn hết.

Thiệu Lam cũng đi tới cửa viện, “Chưa thấy thiếu gia và Lục sao? Cũng lâu rồi, sẽ không phải là lại cùng nương nương trong hậu cung cãi nhau đi? Nghe nói lần trước thiếu gia làm cho một vị nương nương tức đến nỗi suýt nghẹt thở.”

“Sẽ không đâu!” Tử Nghiên rất khẳng định bác bỏ, “Thiếu gia sớm đã chán rồi, hơn nữa hôm nay đối với thiếu gia mà nói là ngày rất đặc biệt, bình thường vào ngày này hắn tuyệt đối là một con ‘tiểu bạch thỏ hiền lành’.” Không sát sinh, không nổi giận.

“Vì sao?”

“Hôm nay là sinh nhật thứ nhất của thiếu gia.” Vỗ vỗ Thiệu Lam còn chưa hiểu rõ, “Sau này ngươi sẽ biết.” Kia là ai? Tử Nghiên nheo mắt lại cố nhìn, thiếu gia nhà hắn sao lại ôm một người trở về, còn là một tiểu hài tử ‘quần áo rách nát’. “Thiếu gia rốt cuộc ngươi đã về rồi!” Tử Nghiên chạy tới.

“Nghiên nhi đi lấy thuốc trị ngoại thương của chúng ta ra đây, Lam ngươi đi nấu nước nóng, ta phải tắm cho hắn.” Thượng Quan Nghệ ôm tiểu nam hài vừa đi vừa phân phó. “Lục, đóng cửa chính lại, ta bây giờ không muốn gặp ai hết.”

“Đã biết, thiếu gia!” Ba người lập tức chạy đi làm việc của mình.

Thượng Quan Nghệ ôm tiểu nam hài vào trong phòng đặt lên giường, đứng dậy đi lấy khăn tay lại bị một cái tay nhỏ nắm chặt, nắm lấy bàn tay nhỏ nắm chặt mình không buông, Thượng Quan Nghệ an ủi nói: “Ta đi lấy khăn tay giúp ngươi lau mặt.” Nhưng bàn tay nhỏ cũng không có buông ra, hết cách Thượng Quan Nghệ đành phải lần nữa ôm tiểu nam hài đi lấy khăn tay.

“Ngươi tên gì?” Nhẹ nhàng lau mặt cho tiểu nam hài.

“…” Tiểu nam hài không có lên tiếng, chỉ nhìn Thượng Quan Nghệ không thôi.

“Ngươi có thể gọi ta là Nghệ.” Lau sạch mặt và tay, Thượng Quan Nghệ cởi y phục tiểu nam hài. “Như thế ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi rồi chứ?” Sờ đầu tiểu nam hài.

‘Oa’ một tiếng, vừa ôm Thượng Quan Nghệ vừa khóc lớn, cho đến khi đem mọi ủy khuất khóc ra hết, mới nức nở nằm ở trong lòng Thượng Quan Nghệ không nhúc nhích.

Thấy Thiệu Lam nấu nước xong xách vào, bèn kêu hắn đổ vào trong mộc dũng (thùng tắm), nhận lấy dược cao Tử Nghiên đưa tới đặt ở mép giường, “Các ngươi ăn cơm trước đi, ta một chút sẽ ăn.” Đặt tiểu nam hài vào trong mộc dũng, tỉ mỉ giúp hắn tẩy rửa.

“Ngươi nếu như còn không nói cho ta biết ngươi tên gì, ta sẽ gọi ngươi là ‘Tiểu Cường’!”

“Tiểu…Tiểu Cường…là cái gì?”

“Con gián! Ngươi có hứng thú làm sao?”

“Ta không muốn làm con gián!” Tiểu nam hài lập tức lắc đầu.

“Con gián có cái gì không tốt, tối thiểu sức sống của bọn chúng tương đối ngoan cường. Nếu ngươi không muốn làm ‘Tiểu Cường’ thì phải nói cho ta biết tên của ngươi, nếu không ngươi cứ làm ‘Tiểu Cường’ suốt đời.

“Cung nữ tỷ tỷ nói ta tên là Minh Vũ, lúc không có người ngoài bọn họ gọi ta là Tiểu Vũ.”

“Tiểu X!” Thượng Quan Nghệ sợ hãi kêu lên, hắn chỉ cần vừa nghe đến cái chữ này, trong đầu tràn đầy hình ảnh của nữ nhân biến thái kia. “Cái gì X?” Khẩn trương hỏi.

“‘Vũ’ của lông vũ!”

“Cái gì!” Lần này là kêu sợ hãi đứng lên, vì sao hắn tránh cũng tránh không được. Sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn tiểu nam hài. “Biết vì sao ngươi bị khi dễ không? Là bởi vì tên của ngươi không tốt, ‘Vũ’ cái gì ‘Vũ’, đổi tên!”

“Nhưng…” Tên của bọn họ là không thể đổi.

“Ngươi dám không đổi!” Thượng Quan Nghệ vẻ mặt hung ác cúi đầu tới gần, “Hoặc là đổi tên theo ở cùng ta, hoặc là ta sẽ đem ngươi vứt bỏ! Tự chọn đi!” Rất có bộ dáng ‘không nghe ta ngươi nhất định sẽ chết’.

“Ta đổi!” Hắn không muốn ly khai người này, ở trong hoàng cung này ngoại trừ cung nữ nuôi hắn cũng chỉ có người này đối với mình rất tốt. Chỉ cần không đuổi hắn đi kêu hắn làm cái gì cũng được.

Thượng Quan Nghệ cười hài lòng, cái này không sai biệt lắm, “Vậy thì đổi thành ‘Vũ’ này.” Viết ra trong lòng bàn tay tiểu nam hài. “Giống như đá ngọc thạch vậy, không chỉ vẻ ngoài đẹp, bên trong càng cứng rắn hơn. Chúng ta không làm ngọc khí dễ vỡ!” (羽: vũ, lông vũ – 瑀: vũ, đá giống ngọc – ngọc khí: đồ bằng ngọc)

“Được!” Miễn là không bỏ lại mình là tốt rồi.

Thượng Quan Nghệ ôm người từ trong mộc dũng đi ra, lau khô, bắt đầu bôi thuốc. “Dù cho cái người gọi là phụ hoàng kia cũng không cần ngươi, về sau cứ theo ta lăn lộn. Chỉ cần ta có một miếng bánh thì tuyệt đối sẽ không để cho ngươi húp cháo. Cứ quyết định như vậy, trước gọi một tiếng cha nghe một chút!” Nhìn chằm chằm Triển Minh Vũ ‘vừa mới ra lò’.

Triển Minh Vũ nhìn người trước mắt cùng với người vừa nãy lúc khiển trách phụ hoàng hoàn toàn khác nhau, hoài nghi có phải trong nháy mắt hắn không chú ý bị đổi người khác hay không.“Phụ hoàng sẽ không đồng ý!” Tuy rằng hắn không có đi thư viện, nhưng vẫn là biết thân phận mình là hoàng tử không thể tùy tiện nhận thức người khác làm phụ thân, mặc dù bản thân hắn rất mong muốn.

“Quản hắn làm gì! Ta nói coi như xong! Ngươi không nguyện ý?”

“Ta ngyện ý!”

“Vậy hãy mau gọi đi! Không, đợi đã. Vẫn gọi là tiểu cha đi, để tránh gọi ta là lão!” Hắn chính là rất coi trọng tuổi tác cùng với bảo dưỡng. Cho dù xé xuống cái mặt giả này, diện mạo thật của hắn tuyệt đối cũng không vượt quá 22 tuổi, tuyệt đối không thể nhìn ra hắn muốn ‘xấp xỉ 30’ rồi! Triển Đình Hiển lớn hơn diện mạo này của mình 3 tuổi. “Còn lại cứ giao cho ta!”

“Tiểu…tiểu cha!” Xấu hổ cúi đầu.

“Ngoan!” Ôm Triển Minh Vũ hôn rồi lại hôn, “Ngươi ngủ đi, buổi tối ta cùng ngươi ăn cơm!”

“Ngươi sẽ không bỏ lại ta, có đúng không?”

“…” Thượng Quan Nghệ nghe Triển Minh Vũ nói, trong đầu hiện ra chính là trong đêm giao thừa một tiểu nam hài cũng từng hỏi qua người ôm chặt mình như vậy. “Sẽ không, không có ai bỏ lại người nhà của mình. Nằm xuống ôm Triển Minh Vũ, “Ngủ đi, ta bồi ngươi.”

Triển Minh Vũ cũng chui vào trong lòng Thượng Quan Nghệ, “Chưa từng có ai ôm ta ngủ.”

“Sau này ta ôm ngươi.” Vỗ vỗ lưng Triển Minh Vũ.

“Ngươi có thể hát cho ta nghe không?” Trước đây hắn thấy mẫu phi của thất hoàng đệ chính là như vậy dỗ hài tử nàng ngủ.

“Được!’ Đắp kín chăn, Thượng Quan Nghệ hát.

“Bảo bối của Bảo Bối ta,

Cho ngươi một chút ngọt ngào

Cho ngươi tối nay ngủ ngon.

Tiểu quỷ của tiểu quỷ ta

Trêu chọc khuôn mặt ngươi một chút

Để ngươi yêu thích thế giới này.

Oa la la la la la bảo bối của ta

Lúc mệt mỏi có người giúp đỡ.

Ai nha nha nha nha nha bảo bối của ta

Muốn ngươi biết là ngươi đẹp nhất

Cho ngươi tối nay ngủ ngon.

Xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi

Cho ngươi yêu mến tương lai.

Khi cô đơn thì có người nhớ đến ngươi

Oa la la la la la yeah ~ woo

Yeah ~ woo ~” 

Nhìn Triển Minh Vũ ngủ thiếp đi, Thượng Quan Nghệ nhẹ nhàng xuống giường, rời phòng.

“Thiếu gia, đây là xảy ra chuyện gì, hắn là ai vậy chứ?” Tử Nghiên chạy lên trước.

“Nhi tử của ta!”

“Cái…cái…gì, ở đâu ra?”

“Trước đây là của Triển Đình Hiển, bất quá bây giờ là của ta rồi!” Hướng ra ngoài viện đi tới.

“Ngươi rời đi làm gì chứ!” Thiệu Lam từ trù phòng đi ra thấy Thượng Quan Nghệ  đi ra ngoài liền đuổi theo.

“Làm chứng nhận chuyển nhượng.”

“Lục!” Tử Nghiên lôi kéo Lục. “Thiếu gia chúng ta đã buồn chán đến nỗi phải đoạt nhi tử của người khác làm con nuôi của mình!” Không phải là làm hại đệ tử của người khác sao! (đệ tử: con cháu)

“Ta biết!” Xem ra trên đời này nhiều thêm một ma đầu rồi. Khánh Nguyên hoàng cung này phải loạn rồi.

“Làm sao bây giờ?”

“‘Lương’ phan!” (lương: lạnh, chán nản – phan:trộn lẫn,?)

***

Ngự thư phòng.

“Uy, ta có lời muốn nói với ngươi!” Thượng Quan Nghệ một cước đá văng cửa thư phòng. Chỉ thấy đại thần quỳ đầy dưới đất, vòng qua đi tới trước mặt Triển Đình Hiển.

“Các ngươi tất cả lui xuống đi!” Triển Đình Hiển thấy Thượng Quan Nghệ tiến vào, vẫy lui các đại thần vì nhi tử mà cầu tình. “Ý đồ vũ nhục hoàng tử, tội này các ngươi tự xem mà xử lý đi!”

Cho đến khi trong thư phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Triển Đình Hiển hỏi: “Có chuyện?”

“Có!” Thượng Quan Nghệ đem một tờ giấy ném lên bàn, “Ký tên!”

“Đây là cái gì?” Triển Đình Hiển không có nhìn giấy trên bàn.

“Chuyển nhượng thư! Ngươi đã không cần, vậy hắn bây giờ là nhi tử của ta rồi!”

“Càn quấy!” Triển Đình Hiển vỗ bàn đứng lên, “Hắn là nhi tử của ta, Khánh Nguyên ngũ hoàng tử, ta sao có thể không cần! Bảo Bối ngươi không nên náo loạn!”

Thượng Quan Nghệ vẫn đứng tại chỗ nhìn Triển Đình Hiển nổi giận đùng đùng, thản nhiên nói: “Hai canh giờ trước, ngươi biết có một nhi tử như vậy sao? Ngươi biết hắn trải qua tám năm như thế nào sao? Ngươi biết hắn thậm chí ngay cả một con chó những nữ nhân trong hậu cung nuôi cũng không bằng sao? Ngươi xứng đáng làm một phụ thân sao?”

“Ta…” Triển Đình Hiển bị Thượng Quan Nghệ chặn cho á khẩu không nói được.

“Vậy thì ngươi cũng muốn tự mình bồi dưỡng được một ‘Mộc Đế’ hay ‘Tiêu Đế’ sao? Ngươi khẳng định ngươi có thể trả giá cao – Đó chính là máu của toàn bộ hoàng tộc!”

Triển Đình Hiển ngồi lại trên ghế. Trên đại lục này có ai không biết ‘Mộc quân’ Long Vũ và ‘Tiêu đế’ Viêm Hoa, hai người này tàn sát toàn bộ hoàng thất, bước lên vương tọa. Mà bọn họ trước khi xưng đế, bọn họ cũng chỉ là một con sâu ‘đáng thương’ ở trong lãnh cung mặc người lăng nhục. Chưa từng có ai nghĩ tới, hai người như thế vậy mà có thể nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ.

Tiến lên lấy mảnh giấy trên bàn mở ra, “Đến, ký vào đi, từ nay về sau hắn không còn là trách nhiệm của ngươi!” Thượng Quan Nghệ đổi sang kiểu dáng ‘Nghệ Bảo Bối’ cười đùa cợt nhã. “Ký đi! Ký đi!”

“Bảo Bối!” Triển Đình Hiển kéo Thượng Quan Nghệ qua, ôm lên đùi mình. “Ta là một người phụ thân thất trách.” Hắn vậy mà thiếu chút nữa để cho nhi tử của hắn phải chịu ủy khuất như vậy.

“Ngươi biết là tốt rồi! Bất quá nói với ta vô ích, ngươi nên đi nói với nhi tử của ngươi!” Thượng Quan Nghệ ngồi ở trên đùi Triển Đình Hiển lắc lư bút lông trên bàn, “Ngươi ký tên nhanh lên!”

“Hoàng tử là không thể cho người ngoài hoàng tộc nhận làm con thừa tự để nối dõi.

“Ai nói là cho làm con thừa tự, ta nói là chuyển nhượng! Từ nay về sau cùng với ngươi không có bất cứ quan hệ gì!”

Triển Đình Hiển sa sầm mặt, “Ngươi đừng náo loạn, nếu không ta cũng sẽ tức giận!” Cái này quá hồ nháo rồi,  “Trở về ngoan ngoãn đợi, ngày mai ta sẽ đi kiểm tra một chút, xem nữ nhân nào trong hậu cung không có hài tử, ta đem hắn đưa qua.” Đây là phương pháp giải quyết tốt nhất.

“Ta không đồng ý!” Thượng Quan Nghệ nhảy xuống. “Hài tử là của ta, ngươi lại dám đem hắn giao cho nữ nhân khác! Ngươi biết rõ các nàng muốn là sủng hạnh của ngươi, từ đó sinh hạ hài tử của mình, một lòng tranh ngôi thái tử. Các nàng sao có thể sẽ thật tâm thật ý đối đãi Tiểu Vũ nhà ta!”

‘Tiểu Vũ nhà ta’, bốn chữ này khiến Triển Đình Hiển hai mắt chợt lóe. Biết đâu đây là một cơ hội tốt, thế là Triển Đình Hiển lừa gạt nói: “Bảo Bối, kỳ thực còn có một loại phương pháp có thể giải quyết loại cục diện này, để cho hắn danh chính ngôn thuận trở thành ‘nhi tử’ của ngươi.”

Thượng Quan Nghệ liếc mắt xem thường Triển Đình Hiển, khinh bỉ nói: “Được rồi, ngươi là muốn để cho ta làm thị quân của ngươi đúng không! Vậy ta quá lỗ vốn, không có lời.”

Hắn làm sao biết? Triển Đình Hiển kéo Thượng Quan Nghệ qua trước mặt, rất nghiêm túc nói: “Bảo Bối, ở trong lòng ngươi rốt cuộc xem ta là cái gì? Tâm ý ta ngươi hẳn là biết, nhưng ta bây giờ muốn biết tâm ý ngươi.” Triển Đình Hiển quyết định, ngày hôm nay bất luận như thế nào cũng làm cho Thượng Quan Nghệ tỏ rõ thái độ.

“Cuộc đời này chỉ thú một thê, giá phu quân không thể lại có thêm thê thiếp.” Thượng Quan Nghệ nhìn về phía Triển Đình Hiển. “Thượng Quan gia gia quy, ngươi nên biết, cho nên chúng ta là không thể nào, ngươi cần phải rõ ràng.”

“Ngươi biết sự khó xử của ta, ta là vua của một nước, ta có trách nhiệm của ta!” Triển Đình Hiển ôm chặt lấy Thượng Quan Nghệ, “Ngươi cũng không thể cho ta một cơ hội  sao!”

“Không thể!” Thượng Quan Nghệ như đinh chặn sắt phủ quyết. “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, ta thật sự rất thích Tiểu Vũ, ngươi nếu không giao cho ta, ta cứ mỗi ngày náo loạn, náo cho toàn bộ hậu cung của ngươi chó gà không yên!” Rất vô lại nói.

“Bảo Bối…”

“Chúng ta có thể không đề cập đến việc này không?” Thượng Quan Nghệ ôm ngược lại Triển Đình Hiển. “Duy trì hiện trạng có thể không, ta cảm thấy chúng ta hiện tại tốt vô cùng, chuyện sau này để sau này tính đi…, trời ạ, đó là cái gì?” Vừa mới còn đang phiến tình Thượng Quan Nghệ bỗng nhiên trợn mắt há hốc mồm chỉ vào cửa.

“Cái gì?” Triển Đình Hiển theo bản năng nhìn sang.

Mà Thượng Quan Nghệ lúc này nhanh chóng cầm lấy ngọc tỷ trên bàn hướng mảnh giấy ấn lên, sau đó nắm chặt thật nhanh chạy ra ngoài cửa. Nhô ra một cái đầu nhỏ, cười nói: “Buổi tối qua đây, ta mời ngươi ăn cơm!” Nhanh chóng chạy đi.

“Nghệ Bảo Bối!” Triển Đình Hiển tức giận đùng đùng chạy đến cửa, chỉ thấy Thượng Quan Nghệ chạy mất dạng. “Lý Phúc, kêu ngự trù phòng buổi tối không cần chuẩn bị, trẫm tới chỗ Bảo Bối ăn.” Nhìn trong tay ‘dành riêng’(?), Triển Đình Hiển phát hiện mình có loại xung động muốn cười to.

Thượng Quan Nghệ mang theo mất mát nhìn Triển Đình Hiển trở vào ngự thư phòng, vô lực tựa vào cây cột, nhắc nhở mình lần nữa không thể thích Triển Đình Hiển.
Bình Luận (0)
Comment