Nghệ ~~ Bảo Bối

Chương 40

“Ngươi vẫn là không nhịn được tới!” Thích Lặc vương tử hướng ngoài cung đi tới dừng lại cước bộ, không có xoay người, đứng tại chỗ nói.

“…” Người đứng trong góc tối không nói gì, chỉ có giật mình.

“Mặc dù ta không muốn nói, nhưng sự thật lần này ngươi vẫn là thua rồi!”

“Ta tin tưởng hắn!”

“Tin tưởng? Ngươi đừng quên hắn là hoàng đế, ta thừa nhận hắn đối với ngươi có tình, nhưng người như vậy cũng tuyệt tình.” Đau lòng nhìn về phía trong góc, nói: “Hiện tại thu tay lại còn kịp, chúng ta trở về đi! Hoàng cung này không thích hợp với ngươi!”

“…Ta tin tưởng hắn…đã đáp ứng hắn…phải tin tưởng hắn…”

“Chính ngươi cũng lo lắng không đủ, ngươi để tay lên ngực tự vấn xem, có phải thật sự có lòng tin với hắn hay không!” Nhấc bước đi, “Thu thập đồ đạc xong hai ngày sau ta tới đón ngươi!” Cũng không quay đầu lại hướng cửa cung đi tới.

Thấy Thích Lặc vương tử đi xa, Thượng Quan Nghệ đứng ở chỗ bóng tối đi ra. “Hắn sẽ không để cho ta thất vọng…” Hướng tiểu viện của mình đi tới. ‘Hiển ca ca’ của hắn chắc là sẽ không dùng mình để đổi lấy giang sơn.



“Bảo Bối, Bảo Bối!” Triển Đình Hiển lảo đảo, mùi rượu toàn thân vọt vào trong phòng. “Bảo Bối, ta muốn Bảo Bối!” Ôm chặt lấy Thượng Quan Nghệ đang vẽ tranh, bọn họ ai cũng không đoạt đi Bảo Bối của ta!

Thượng Quan Nghệ mặc cho Triển Đình Hiển dùng sức ôm mình, để cây bút trong tay xuống, vuốt tay Triển Đình Hiển. “Các ngươi đi xuống trước đi!” Vẫy lui ba người khác trong phòng.

“Bảo Bối…Bảo Bối…”

“Ta đây!”

“Ngươi đừng rời khỏi ta có được không!”

“Được! Ta không rời khỏi ngươi, miễn là ngươi không để cho ta rời khỏi ngươi!” Xoay người ôm lấy Triển Đình Hiển. “Hiển ca ca của Bảo Bối sao biến thành cái bộ dáng này!” Sờ lên râu trên mặt Triển Đình Hiển. “Ta vẫn là thích Hiển ca ca anh tuấn hơn!”

Triển Đình Hiển vùi mặt ở cổ Thượng Quan Nghệ, thì thào nói: “Vì sao bọn họ đều phải bức ta, Trấn Quốc hầu từ hôm qua bắt đầu đã quỳ gối ở bên ngoài ngự thư phòng bức ta ra quyết định. Hôm nay tất cả văn võ bá quan đều quỳ gối bên ngoài, bọn họ cùng nhau bức ta, làm cho ta tặng ngươi đi, ta không thể, ta không thể không có ngươi!”

“Ta biết, ta đều biết!” Tay vỗ sau lưng Triển Đình Hiển bỗng nhiên dừng lại, bởi vì Thượng Quan Nghệ cảm giác được rõ ràng có giọt nước chảy qua cổ, vai của mình. “Ta biết ngươi hiện tại khó xử, ta tin tưởng ngươi!” Không ai có thể trở thành chướng ngại giữa chúng ta. Lấy tay điểm huyệt ngủ của Triển Đình Hiển, “Chỉ cần không có những chuyện này, ngươi liền có thể không cần phiền lòng nữa, không có chuyện Vũ vương để giải quyết.”

“Lục!”

Lục canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy Thượng Quan Nghệ gọi mình, lập tức đi vào. “Thiếu gia!”

“Đưa hoàng thượng về tẩm cung, tiện thể gọi Tử Nghiên vào đây, để cho Thiệu Lam canh giữ ở cửa! Từ giờ trở đi bất luận kẻ nào cũng không được đi vào!”

“Vâng!” Lục tiến lên tiếp nhận Triển Đình Hiển rời khỏi phòng.

“Thiếu gia ngươi gọi ta?” Tử Nghiên chạy vào phòng, thấy Thượng Quan Nghệ trở lại trước bàn đọc sách tiếp tục vẽ.

“Đem thuốc cho ta!” Bút trong tay không dừng.

“Thuốc gì?” Tử Nghiên cau mày suy nghĩ, sau đó hoảng sợ quỳ trên mặt đất. “Thiếu gia ngươi điên rồi, thuốc kia không thể uống! Tuy rằng nó có thể khiến võ công ngươi khôi phục hoàn toàn, nhưng mà nó sẽ phản phệ. Trước không nói ngươi lại phải đợi thêm một năm mới có thể khôi phục võ công, thuốc kia càng làm tổn thương lục phủ ngũ tạng của ngươi. Vì hoàng đế kia đáng giá sao!”

“Đưa ta!”

“Thiếu gia!”

“Đưa ta!”

“…Nghiên nhi đi lấy!” Hoàng đế kia có gì tốt, thiếu gia tại sao phải vì hắn mà tổn thương mình. Đi ra phòng lau nước mắt, lấy thuốc cho Thượng Quan Nghệ.

Từ buổi trưa bắt đầu cửa phòng Thượng Quan Nghệ đóng chặt không mở. Bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng đánh đổ đồ đạc cùng với tiếng kêu bi thương thật trầm, duy trì suốt cho đến khuya. Ba người giữ ở ngoài cửa lo lắng đảo quanh ở trong sân, Tử Nghiên cũng không ngừng lau nước mắt. “Thiếu gia hiện tại nhất định rất đau, chân khí nghịch lưu xông lên toàn thân, nội lực có sâu bao nhiêu thì đau đớn sẽ nặng bấy nhiêu, nội lực thiếu gia thâm hậu như vậy, trong lúc nhất thời lại trở về toàn bộ, vậy phải quá…Lục làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!”

Lục thở dài ngồi trên băng đá, “Có thể làm sao, chúng ta chỉ có thể ở đây chờ.”

“Thiếu gia sẽ không sao chứ!” Thiệu Lam có chút lo lắng hỏi.

“…” Ba người trầm mặc. Cách ngày ước định với Thích Lặc vương tử chỉ còn sáu canh giờ.

“Lục!” Trong phòng truyền ra tiếng gọi, ba người vội vàng đứng lên, nhìn cửa phòng đẩy ra. “Đi đại doanh Vũ vương với ta!” Đứng ở cửa nói chuyện không còn là Nghệ Bảo Bối’ khuôn mặt trẻ con, dáng người không cao ‘kia. Mà là một nam nhân thân hình cao lớn kiên cường, tóc đen dài đến thắt lưng, mang trên mặt nửa bên mặt nạ màu bạc chỉ lộ ra đôi môi. Thượng Quan Nghệ một thân bạch y cầm theo trên tay trường kiếm đen sẫm, chân không chạm đất, trực tiếp nhảy ra ngoài, Lục phản ứng kịp lập tức thi triển khinh công đuổi theo.

Nhìn thân ảnh màu trắng trước mặt, tâm tình Lục phức tạp. Nói không rõ người dưới ánh trăng rốt cuộc là tiên tử buổi tối lén lút xuất hiện chơi đùa, hay là ác quỷ từ địa ngục bò ra chuẩn bị tàn sát.

***

Đại doanh Vũ vương lúc này đèn đuốc sáng trưng, Vũ vương dẫn theo một vạn quân tiên phong của mình vây quanh toàn bộ kinh thành, trong đó bốn ngàn quân được phái đi vây Khánh Nguyên cổ tự Phá Sơn Tự – chổ ở của thái hậu. Mặt khác hai vạn binh mã thủ ở phía đông ngoại ô kinh thành, để tiện chi viện.

“Vương gia, chỉ cần bảy vạn đại quân của chúng ta vừa đến, thiên hạ này nhất định là của vương gia rồi!”

“Ha ha, hoàng vị này vốn là của bổn vương! Triển Đình Hiển kia cũng nên ngồi đủ rồi!”

“Chúc mừng vương gia, không chúc mừng hoàng thượng!”

“Không sai, chúc mừng hoàng thượng!”

“Hoàng đế?” Một giọng nói không thuộc về nơi này vang lên. “Khánh Nguyên này chỉ có một hoàng đế, nhưng chắc chắn không phải là ngươi!” Thượng Quan Nghệ đi lên trước.

“Ngươi là ai, sao vào…” Vũ vương còn chưa nói hết, chỉ thấy ngân quang chợt lóe, vừa nãy các tướng lĩnh vẫn còn cùng hắn uống rượu chúc mừng trong doanh đều đã đầu rơi xuống đất. “Người đâu, người đâu!” Vũ vương kêu la, cuống quýt đi tìm bội kiếm của mình, nhưng không tìm được thanh kiếm, một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở trước mặt.

Dùng một tay nhấc lên Vũ vương đang hoảng sợ, Thượng Quan Nghệ nói: “Không cần kêu, người trong doanh trướng này bao gồm sáu ngàn binh sĩ bên ngoài đều ở dưới chờ ngươi đấy.”

“Không…không thể nào…” Vì sao một chút động tĩnh cũng không có, “Ta không tin trong thời gian ngắn như vậy ngươi có thể giết hết…”

“Kịch độc thật là một thứ tốt, nó có thể làm cho người ta chết không đau đớn trong giấc mộng, ngươi nói có đúng hay không vương gia.” Nhìn Vũ vương mặt tái nhợt, Thương Quan Nghệ cười to. “Ngươi nếu như ở thuộc địa của mình hưởng phúc thật tốt, hắn sẽ không bị người ta bức tới thống khổ như thế, ta cũng sẽ không phiền như vậy, ngươi cũng sẽ không chết, tiếc là ngươi chẳng biết đủ, phá hủy quy tắc trò chơi.”

“Không…đừng…” Vũ vương trợn to hai mắt, lại cũng không nói ra lời.

Thượng Quan Nghệ ném Vũ vương đã tắt thở trong tay xuống, lục lọi binh phù trên người hắn, đi ra ngoài trướng, nói với Lục: “Đi Phá Sơn Tự!”

“Vâng!”

Sau khi hai người rời đi quân doanh yên tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Hoàng cung.

“Trời sắp sáng rồi, hoàng thượng định làm sao?” Đại thần trong triều đều giữ ở ngoài cửa.

“Đúng vậy đó, chẳng lẽ hoàng thượng thật sự định không đáp ứng yêu cầu của Thích Lặc vương tử?”

“Không thể nào!”

Đại thần canh giữ ngoài điện lo lắng, người ở bên trong càng lo lắng hơn.

“Hoàng thượng chừng nào mới tỉnh!” Chu Sùng Văn kéo thái y sốt ruột hỏi. Trời sắp sáng rồi, hoàng thượng đến bây giờ vẫn chưa hạ chỉ đem Nghệ Bảo Bối kia đưa đi.

Thái y thu thập xong đồ đạc khom lưng đáp: “Hoàng thượng nhiều ngày bận rộn xử lý chuyện quan trọng không có nghỉ ngơi thật tốt, vốn là cực kỳ mệt mỏi, các vị đại nhân lại bức hoàng thượng ra quyết định, nhất là hỏa nộ công tâm. Hơn nữa uống rất nhiều rượu, cho nên không đến đêm mai hoàng thượng chắc là sẽ không tỉnh lại.”

“Đêm mai!” Lý Lăng Kỳ la to, “Vậy cái gì cũng trễ rồi, lúc này có thể làm như vậy!” (?)

Trong lúc mọi người trầm tư, Trấn Quốc hầu sải bước tiến lên. “Thái y, hoàng thượng ngày kia tỉnh lại, có phải đối với thân thể có hại hay không!”

“Cái này chắc là sẽ không, hoàng thượng cần phải làm bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt!”

“Vậy hãy để hoàng thượng ngủ đến ngày kia!”

“Trấn Quốc hầu!”

“Thúc phụ!”

“Thái y ngươi đi xuống trước!” Trấn Quốc hầu chờ sau khi thái y rời đi, nói: “Theo tình huống hiện tại, hoàng thượng là không có khả năng đưa Nghệ Bảo Bối kia đi, cho nên chúng ta chỉ có thể…”

“Ngươi điên rồi!” Trịnh thái phó cắt ngang Trấn Quốc hầu. “Ngươi muốn giả truyền thánh chỉ, đây là tử tội! Còn nữa các ngươi có nghĩ tới sau khi hoàng thượng tỉnh lại phát hiện không thấy người mình quan tâm nhất hắn sẽ như thế nào hay không! Đây đối với hai người bọn họ không công bằng.”

“Ta tán thành cách làm của Trấn Quốc hầu, cho dù chết ta cũng muốn bảo trụ giang sơn của hoàng thượng!” Chu Sùng Văn đứng ra. “Hơn nữa Nghệ Bảo Bối rời đi đối với hoàng thượng mà nói chưa hẳn không phải là một chuyện không tốt!”

“Ta cũng tán thành! Ca còn ngươi?” Lý Lăng Kỳ hỏi Lý Lăng Tiêu. Mà Lý Lăng Tiêu trầm mặc không nói.

“Các ngươi…ai…” Trịnh thái phó hất tay đi ra ngoài. “Các ngươi quá ích kỷ!”

“Thái phó!” Lão thái giám đuổi theo, “Bảo Bối thật sự là không thể lưu lại, nhất định phải làm như vậy sao? Bọn họ thật không dễ dàng…” Hai mắt đỏ bừng nói. Hắn còn nhớ thần sắc vui vẻ ngày đó lúc hoàng thượng cao hứng bừng bừng nói với mình Bảo Bối đã tiếp nhận hắn.

“Đây là số mệnh của bọn họ!” Trịnh thái phó lắc lắc đầu.

Người trên nóc nhà nhìn mọi thứ xảy ra phía dưới, nhắm mắt lại. “Nghệ, ngươi thua rồi!” Ngươi thắng được tâm của hắn, thắng được niềm tin ngươi mong muốn, nhưng ngươi thua kết quả.



“Thiếu gia trời sáng rồi!”

“Ta biết rồi!” Không nghĩ tới mình lại là dưới tình huống này chứng kiến mặt trời mọc ở Phá Sơn Tự. Lau đi máu trong miệng không ngừng nôn ra, Thượng Quan Nghệ áp chế chân khí chạy tán loạn trong cơ thể. “Hồi cung đi!”

***

“Ta muốn gặp hoàng thượng, các ngươi tránh ra!” Thượng Quan Nghệ hướng thị vệ canh giữ ngoài tẩm cung la to.

“Nghệ công tử, đừng khiến tại hạ khó xử! Hoàng thượng sẽ không gặp ngươi!”

Thượng Quan Nghệ không thể tin được, hắn vừa mới biến trở lại ‘Nghệ Bảo Bối’, lại là nhận được một đạo thánh chỉ đưa hắn đi Thích Lặc.

“Triển Đình Hiển ngươi đi ra cho ta! Đi ra, ta muốn ngươi tự mình nói với ta!”

“Thiếu gia, chúng ta về thôi!” Tử Nghiên và Thiệu Lam lôi kéo Thượng Quan Nghệ.

“Triển Đình Hiển ngươi chết đi ra cho ta!”

“Thượng Quan Nghệ chú ý lời nói của ngươi, hoàng thượng là có thể để cho ngươi nhục mạ sao!” Lý Lăng Kỳ đi tới. “Thừa nhận sự thật đi, ngươi bất quá chỉ là một nam sủng, hoàng thượng đối với ngươi chẳng qua là hứng thú nhất thời mà thôi!”

“Lăng Kỳ, đừng nói nữa!” Lý Lăng Tiêu ngăn cản Lý Lăng Kỳ còn muốn nói nữa.

“Ca, đây vốn chính là…” Lý Lăng Kỳ vừa muốn nói, đã bị nhãn thần khát máu của Thượng Quan Nghệ dọa sợ.

“Ngươi…” Lý Lăng Tiêu cũng giật mình nhìn Thượng Quan Nghệ.

“Lý tướng quân, hiện tại Nghệ công tử là người của Thích Lặc ta, cũng chính là khách nhân của Khánh Nguyên các ngươi, hy vọng ngươi có thể khách khí một chút!” Thích Lặc vương tử đi tới kéo tay Thượng Quan Nghệ. “Một hồi chúng ta sẽ rời đi, hy vọng đừng làm cho không vui vẻ!” Giúp Thượng Quan Nghệ sửa sang y phục. “Chúng ta trở về đi, ngoan, nghe lời! Có vài thứ không thể cưỡng cầu.”

Lão thái giám đứng ở cạnh cửa, nhìn bóng lưng Thượng Quan Nghệ len lén lau nước mắt. “Hoàng thượng ngươi mau tỉnh lại đi, Bảo Bối sẽ phải đi rồi!”

Mà Triển Đình Hiển trong giấc ngủ sâu nhíu mày lại, tay nắm thật chặt chăn trên ngực. “Bảo Bối…Bảo Bối…” Miệng không ngừng gọi.

Một ngụm máu  tươi từ trong miệng phun ra, Thượng Quan Nghệ sắc mặt tái nhợt ngã vào trong lòng Thích Lặc vương tử. “Vẫn là thua rồi…”

“Không!” Đem người ôm được, “Ngươi không có thua, ngươi đã thắng!” Đem chân khí của mình truyền vào cơ thể Thượng Quan Nghệ.

“Minh Hi, ta muốn về nhà…” Thượng Quan Nghệ nhắm mắt lại.

“Được, chúng ta về nhà!” Minh Hi ôn nhu nói.

***

Triển Đình Hiển không thể tin được nhìn mọi người quỳ phía dưới, ‘thánh chỉ’ trong tay rơi trên mặt đất! Vì sao hắn chỉ ngủ có một giấc, đã phát sinh nhiều chuyện như vậy. Mẫu hậu và Tiểu Vũ an toàn trở về, Vũ vương và một vạn quân tiên phong của hắn chết ở trong doanh, binh phù không cánh mà bay. Quan trọng hơn là…Bảo Bối của hắn…không thấy nữa. “Không thấy nữa?” Triển Đình Hiển tái mặt, “Cái gì gọi là không thấy nữa?” Mờ mịt nhìn Lý Lăng Tiêu trả lời. “Nói rõ ràng cho trẫm!” Triển Đình Hiển rống to.

“Thần vừa nhận được tin tức Vũ vương bị giết, thì phái người đuổi theo đoàn xe của Thích Lặc vương tử, kết quả…kết quả tìm khắp nơi không thấy bất kỳ tung tích nào, giống như biến mất vậy.”

“Tốt lắm, các ngươi chính là làm tâm phúc của trẫm như thế đấy, hôm nay các ngươi có thể giả truyền thánh chỉ, ngày mai có phải là có thể soán vị hay không!” Đem đồ trên bàn lùa hết xuống đất. “Đều cút hết cho ta! Cút ra xa!” Nộ hỏa công tâm, phun ra một búng máu.

“Hoàng thượng!” Thấy Triển Đình Hiển ói máu, mọi người hô lên.

“Hoàng thượng, không xong rồi!” Một tiểu thái giám chạy vào, quỳ dưới đất nói: “Ngũ hoàng tử và Tiêu quý phi đánh nhau ở viện tử của Nghệ công tử! Tiêu quý phi đốt tất cả đồ vật Nghệ công tử lưu lại ở đấy…” Không đợi tiểu thái giám nói hết lời, Triển Đình Hiển đã xông ra ngoài.

“Hoàng thượng!” Trịnh thái phó kéo bốn người quỳ dưới  đất, “Còn không mau đuổi theo, bây giờ quỳ cái gì, trước làm cái gì!”

Khi Triển Đình Hiển chạy tới tiểu viện, chỉ thấy Triển Minh Vũ không để ý mình bị phỏng, bổ nhào vào trong lửa lấy đồ đạc. “Minh Vũ!” Triển Minh Hiển phi thân tiến lên kéo Triển Minh Vũ ra. “Hôm nay nếu như cháy một món đồ, trẫm để cho các ngươi đền mạng!”

Vừa nghe Triển Đình Hiển nói, thị vệ, thái giám cung nữ xung quanh lập tức đi dập tắt lửa trong viện. Chính là lửa dập rồi, nhưng đồ đạc cũng bị cháy gần hết. Tất cả mọi người bao gồm Tiêu quý phi đều run rẩy quỳ dưới đất.

“Phụ hoàng, nàng nói ngươi đem tiểu cha tặng cho người ta, đây là sự thật sao? Ngươi nói đi chứ, tiểu cha đi đâu rồi!” Triển Minh Vũ đấm đá Triển Đình Hiển đờ người ra nhìn bức tranh còn thừa lại trên mặt đất.

“Ngũ hoàng tử!” Trịnh thái phó kéo Triển Minh Vũ kêu khóc thảm thiết qua. “Ngươi đừng như vậy, hoàng thượng cũng không dễ chịu!” Cầm qua quyển sách bị đốt một nửa trong tay Triển Minh Vũ, lật xem một chút, sững sờ. “Các ngươi mau mau đem toàn bộ sách ở nơi này đều cẩn thận tìm ra cho ta!” Chỉ đống lửa đã dập tắt.

Nguyên lai Bảo Bối sớm vẽ xong bức tranh Khánh Nguyên sơn hà đã đáp ứng với mình. Cầm lên một bức họa trên mặt đất không có bị thiêu hủy mở ra. Chỉ thấy phía trên là dùng bút than vẽ ba người, một người là hắn, một người là Minh Vũ, còn một người không có vẽ ra tướng mạo. Đây chính là ‘ảnh gia đình’ mà Bảo Bối bình thường  hay nói sao?

“Ngũ hoàng tử, đây là…”  Cuối cùng chỉ còn thừa lại trang như thế, nhưng chữ phía trên này là chữ châu ngọc. “Sách này ở đâu ra!” Trấn Quốc hầu kéo Triển Minh Vũ nôn nóng hỏi. ‘Tôn tử binh pháp’, ‘lục thao tam lược’, ‘luận ngữ’, còn có những quyển sách đã không còn biết là cái gì nữa.

“Ngươi trả nó lại cho ta, đó là tiểu cha viết cho ta, trả lại cho ta!” Trong lúc tranh đoạt, một cái hộp nhỏ từ trong người Triển Minh Vũ rơi xuống vỡ ra.

“Đây không phải là…” Lý Lăng Tiêu vội vàng nhặt lên. “Binh phù của Vũ vương!”

“Cầm lấy, đây là cái hộp của tiểu cha!”

Vì sao binh phù của Vũ vương biến mất lại ở chỗ này? Nghệ Bảo Bối kia rốt cuộc là ai? Lý Lăng Tiêu, Lý Lăng Kỳ, Chu Sùng Văn còn có Trấn Quốc hầu ngơ ngác nhìn binh phù, bọn họ rốt cuộc đem người nào tặng đi.

***

Hậu sơn Thượng Quan gia.

“Thu Vân, Vân Khởi, các ngươi nói ta có đáng đời hay không, đáng đời cái gì cũng thua hết!” Thượng Quan Nghệ đứng ở dưới mưa to vuốt hai tấm bia đá.

“Nghệ, ngươi điên rồi! Ngươi vẫn còn phát sốt, sao đi ra dầm mưa!” Minh Hi vứt bỏ dù trong tay, xông tới. “Ngươi chính là cái bộ dáng này, có chuyện gì cứ giấu ở trong lòng, ngươi phát tiết ra ngoài có được hay không!”

“Ta không sao!” Vừa nói xong người đã ngã vào trong lòng Minh Hi.

Minh Hi ôm Thượng Quan Nghệ, nhìn về phía hai ngôi mộ. “Kỳ thực hắn càng hy vọng các ngươi có thể đi chuyển thế đầu thai, có một khởi đầu mới!” Hành lễ sau đó rời đi.

Nhánh cây bên mộ phần lay động, không biết là lắc đầu hay là gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment