Nghệ ~~ Bảo Bối

Chương 6

“Can nương! Can nương!” Thượng Quan Nghệ cùng với Tử Nghiên mỗi người cầm trong tay một túi hạt dẻ rang đi tới vũ quán lớn nhất Giang Nam – Vân Thường Quán.

Đưa đầu vào trong cửa liếc mắt nhìn, không nhìn thấy bất cứ người nào. “Tử Nghiên, ngươi nói can nương và các tỷ muội trong quán có phải đi chơi đạp thanh rồi hay không?” Thượng Quan Nghệ kéo kéo Tử Nghiên. Can nương thật là không có ý tứ, đi ra ngoài chơi cũng không mang ta theo. Ai oán ngồi xổm ngoài cửa, nhìn xung quanh, vốn đang cho là sau khi đến đây sẽ có món ngon ăn, ai ngờ ngay cả cái bóng cũng không thấy.

“Nghiên nhi, ta đói quá đi!” Ôm chân núp ở một bên, bao tử không ngừng kêu cô lỗ cô lỗ, sớm biết vậy trước hết ăn một chút gì. Thật đáng thương, nghĩ hắn đường đường nhị thiếu gia Thượng Quan gia mà lại bị đói bụng.

“Vậy thiếu gia muốn ăn cái gì? Nghiên nhi đi mua cho ngươi!” Hạt dẻ rang đường này ăn thật là ngon, một hồi tiện đường lại mua thêm một bao.

“Nghiên nhi, ngươi thật là tốt! Ta muốn ăn bánh bao thịt!” Hôn Tử Nghiên một cái thật sâu.

“Vậy … Vậy Nghiên nhi đi nha!” Tử Nghiên đỏ mặt hướng cửa hàng bánh bao chạy đi.

“Nhớ kỹ đừng đi đường vòng mua hạt dẽ nha, bằng không ta sẽ bị chết đói a! Ha ha …” Thấy Tử Nghiên chạy ở trước mặt, sau khi nghe thấy lời của mình thì té ngã một cái ‘cẩu khẳng thỉ’, Thượng Quan Nghệ cười thiếu chút nữa thở không ra hơi, về điểm này hắn có chút nhỏ mọn bản thân còn không biết. Hai chân chéo nguẩy vừa mới chuẩn bị tựa vào trên cửa, đã bị người bất thình lình mở cửa đẩy ra ngoài.

“A!”

“Nha! Ai nha? Không có mắt hả, đây là nơi ngươi có thể dựa vào … xin … xin lỗi, nhị gia ngài ngã có đau không? Tiểu nhân xin lỗi ngài, ngài mau đứng lên.” Vừa thấy là Thượng Quan Nghệ, tiểu tư trong quán lập tức cúi người gật đầu, tiến lên đỡ Thượng Quan Nghệ. Đây chính là lão bản chỉ thị, nghĩ ở trong lòng, hắn có mười cái mạng cũng không đền nổi a!

“Không có gì, lần sau cẩn thận một chút!” Thượng Quan Nghệ đứng lên phủi bụi bặm trên người, “Can nương đâu? Sao không có ai, đều bận rộn cái gì vậy!” Thượng Quan nghệ được đỡ đi vào trong quán.

“Bảo bối!” Trên lầu truyền xuống tiếng gọi sợ hãi, một mỹ phụ vẫn còn thướt tha vọt xuống tới, ôm cổ Thượng Quan Nghệ trái hôn một cái phải hôn một cái. “Bảo bối sao có thời gian tới đây thăm can nương.” lão bản Vân Thường quán vui vẻ hỏi.

Thượng Quan gia quý cái này, cả ngày bận rộn không thấy bóng dáng, đặc biệt là mấy ngày nay, thấy người cũng gầy đi, đau lòng sờ sờ ‘khuôn mặt nhỏ nhắn’ của Thượng Quan Nghệ. “Bảo bối, ăn cơm chưa?”

“Chưa, bảo bối nhớ ngươi, liền chạy tới đây thăm ngươi, cũng không có ăn cơm.” Thượng Quan Nghệ nói dối, đem đầu tựa vào trong lòng mỹ phụ. “Can nương, tỷ muội trong lâu đâu, thế nào đều không thấy bóng dáng ai?”

Vỗ vỗ tiểu tâm can trong lòng, “ Đồ vô dụng này, ngay cả một tiết mục cũng không chuẩn bị tốt, ngươi nói ba ngày sau làm sao có thể tranh ngôi hoa khôi, cũng không thể để cho danh hiệu năm năm gìn giữ cho người khác đoạt đi, này sẽ rất mất mặt nha. Ta sẽ buồn đấy…”

Thượng Quan Nghệ híp cặp mắt gian xảo,vừa xoay‘nhỏ lệ’, lém lĩnh nói: “Bảo bối đáng lẽ có thể hóa trang lên sân khấu thay thế, bất quá tổng quản bọn họ muốn ta về sớm một chút, bằng không thì …”

“Đúng vậy! Ta thế nào lại quên. Nghệ bảo bối nhà chúng ta chính là tài nghệ song tuyệt, được, ba ngày sau ngươi liền thay thế cho Vân Thường quán của can nương lên sân khấu. Trong nhà lão gia hỏa ngươi không cần xen vào, can nương đi nói với bọn họ muốn lưu ngươi ở lại mấy ngày. ”

“Được!” Thượng Quan Nghệ cười trộm, “Can nương, bảo bối đói bụng rồi!”

“Ta cho người đi chuẩn bị ăn.”

“Can nương thật là tốt!”

***

“Đình Hiển, đi vào Vân Thành phía trước, chính là phạm vi thế lực của Thượng Quan gia, ngài nghĩ ra tiến vào Thượng Quan gia như thế nào chưa?” Chu Sùng Văn hỏi Triển Đình Hiển cùng xuất cung, từ khi xuất cung bọn họ xưng hô với nhau bằng tên. Tựa như cùng Đình Hiển lúc còn là thái tử.

“Chưa có, đến nơi nói sau. Bất quá lần này cùng nhau đi tới ta đối với Thượng Quan gia lại có nhận thức.” Liên tiếp mấy ngày mưa to, Trường Giang và Hoàng Hà vỡ đê, khu vực thành trấn Giang Nam đều bị ngập. Bách tính trôi dạt khắp nơi, xác chết rải rác, thấy dọc đường đều là dân đói kém.

Hơn nữa những người dân đói kém này lại một đường đi hướng phía nam,  tiến về thành thị phía thượng du. Theo lý thuyết, nếu vỡ đê nguyên nhân đầu tiên đều là do phía thượng du, nhưng theo bọn họ xuôi nam, lại phát hiện càng xuôi về nam đê lại càng kiên cố, sinh kế của bách tính càng tốt. Đặc biệt là lúc đi vào Phong Châu, quan viên địa phương đem nạn dân ngăn lại ở ngoài thành, không cho vào thành. Đi ra phát gạo, xem bệnh dĩ nhiên là cửa hàng gạo và y quán của Thượng Quan gia. Bọn họ lại tổ chức lao động dư thừa trong thành xuất thành giúp đỡ nạn dân đắp trụ sở tạm thời. Mỗi nạn dân đề cập đến mệnh quan triều đình đều có bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, nhưng vừa nhắc tới Thượng Quan gia, mọi người vừa mang ơn vừa khóc rống chảy nước mắt.

“Nhưng đến lúc này, chúng ta thay đổi không được Thượng Quan gia, Thượng Quan gia quá được lòng dân, chỉ cần chúng ta động vào hắn, đều có thể khiến cho dân oán.” Lý Lăng Kỳ nói.

Này cũng chưa phải là những quan viên vô dụng đó, nếu như có một nửa của Thượng Quan gia, cũng không đến nỗi biến thành như vậy.” Chu Sùng Văn bất đắc dĩ lắc đầu, những quan viên này thật là … “Tiếp tục như vậy nữa, thiên hạ còn không loạn sao.”

“Trên đường xuôi nam này càng thêm hiểu biết, một thành so với một thành biến hóa thật lớn, vào ranh giới Vân Thành này rồi còn không biết biến thành ra cái dạng gì đây. Nếu không tận mắt nhìn thấy, thật không nghĩ tới Giang Nam bây giờ là tình hình thủy hỏa lưỡng trọng thiên (hỗn loạn). Một bên là nghĩ biện pháp tiếp tục sống, bán con, một bên là thay đổi biện pháp để cuộc sống trôi qua thoải mái hơn, nhà nhà cơm no áo ấm.” Chu Sùng Văn phóng ngựa tiến lên, vỗ vỗ vai Triển Đình Hiển, “Đình Hiển, nói thật chúng ta còn phải thật sự cùng người ta học hỏi một chút, không nói khác được, quang cảnh con đê này bọn họ sửa còn kiên cố hơn so với triều đình, ngay cả một tham quan cũng không có, ngươi nói thế nào những viên quan làm việc thực tế vì bách tính đều chạy tới đây.”

“Đúng vậy, nếu như đại thần trong triều đều giống như quan viên ở đây, vậy thật là thiên hạ thái bình rồi.” Lý Lăng Kỳ cũng tán đồng gật gật đầu. “Cấp dưới báo lại, đương gia đương nhiệm Thượng Quan gia đang ở Vân Thành, lần này nói không chừng có thể chạm mặt.”

“Đương gia sao?” Triển Đình Hiển suy nghĩ một chút. “Hắn là người như thế nào?” có thể đem một gia tộc to lớn quản lý ngay ngắn rõ ràng, được người này trợ giúp nhất định có thể an quốc.

“Không ai thấy qua ‘chân diện mục’ của hắn, bởi vì đồn đại hắn giỏi nhất chính là thuật dịch dung. Bất quá ở Vân Thành cũng rất phân biệt, bởi vì ở đây hắn không dịch dung, chỉ đeo một bên mặt mặt nạ màu bạc. Hơn nữa nghe nói hôm nay trong Vân Thành tổ chức ‘hoa khôi chi tranh’, tất cả các ca vũ quán đều phái người tham gia, một lòng tranh cao thấp, nhị thiếu gia Thượng Quan gia cũng sẽ có mặt, khi đó có thể gặp gỡ một chút.”

“Vậy còn chờ gì a! Mau lên đi!” Chu Sùng Văn cười nói, đây chính là một cơ hội tốt.

“Giá!”  Muốn xem xem rốt cuộc hắn là dạng người gì, Triển Đình Hiển một ngựa đi trước, Chu Sùng Văn và Lý Lăng Kỳ chờ theo ngoài sau, thẳng đến Vân Thành.
Bình Luận (0)
Comment