Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh

Chương 22

Nguyên Sướng tuy có chút chán ghét thái độ qua loa của Nghiêm Trạch, nhưng ngại đang quay, nên không tiện show ra, chỉ đành gượng ứng phó.

Nhớ tới cuối kì trước Nghiêm Trạch tặng cho mình vòng tay nữ, Nguyên Sướng trong lòng dấy lên căm tức.

Đối với cậu, đại diện Đào Hân là ánh đèn dẫn lối cậu tới giới giải trí. Tuy Đào Hân có chút gái tính (=))), nhưng trong lòng cậu, đối phương giống như người cha vậy.

Thế mà!!! Nghiêm Trạch vậy mà tặng cho cậu vòng tay nữ?! Nguyên Sướng không cầm lòng nghĩ lung tung. Cứ cảm thấy Nghiêm Trạch ý chỉ cậu sau này sẽ giống như Đào Hân, là tiểu nương pháo(1)!!! Cậu càng nghĩ càng tức, trong lòng còn tức hơn so với Kỉ Trầm bị nhét một đống đồ ngọt.

Nhưng mà, Nguyên Sướng đúng là nghĩ nhiều. Nghiêm Trạch lúc đó tặng, chỉ là vì—

Đây là quà được tặng kèm khi mua đồ. Anh thuận tay cho cậu ta thôi, thật sự không nghĩ sâu xa như vậy…

– Nghiêm ca thật thích nói đùa.

Nguyên Sướng cứng mặt cười gượng, nói:

– Tôi nói thật, chỗ này trước kia là do một vị quan lớn mua, chuyên để dưỡng tiểu thiếp. Nghe nói vị quan đó dưỡng một con hát, chỉ là bị thê tử của vị đại quan đày đọa tới chết trong nhà… Nghiêm ca, anh có thấy lạnh không? Tòa nhà này âm trầm như vậy, anh nói xem… Phòng bên cạnh bị khóa, có khi nào là phòng con hát chết không…

Nguyên Sướng cố ý nói để hù dọa Nghiêm Trạch. Trong mắt cậu, Nghiêm Trạch chỉ là hổ giấy, không chừng lá gan còn nhỏ hơn cậu.

Kết quả nói chưa dứt câu, Nguyên Sướng cảm giác giống như bê đá đập chân mình — Cậu sợ rồi…

Phòng bị khóa đó… không phải là phòng con hát đó chết chứ?

Ai ngờ Nghiêm Trạch cũng gật đầu:

– Nghe có vẻ sợ thật.

Nguyên Sướng vui vẻ.

Nghiêm Trạch lại nói:

– Điều này nói lên tầm quan trọng của chế độ một vợ một chồng cùng với luật hôn nhân. Nếu vị quan lớn đó với vợ cả tương kính như tân(2), chung tay giữ gìn quan hệ vợ chồng, thì sẽ gây ra nhiều chuyện bậy bạ như vậy sao. Mặt khác, khuyên không được, nếu thấy vị quan đó xuất quỹ, nhất định phải sớm ly hôn…

Camera man:

– Nói hay lắm!

Nguyên Sướng:”…”

Nhìn thấy Nghiêm Trạch không sợ hãi, Nguyên Sướng cắn răng: Ừ, giả bộ đi! Đợi buổi tối ngủ, đừng có sợ tới mức đèn không dám tắt!



Công tác quay chụp buổi sáng cực kì thuận lợi, chờ đến tối, mọi người ăn xong bữa tối, đều tự giác quay về phòng chuẩn bị đi ngủ, thuận tiện chơi một chút, quay nốt nội dung hôm nay.

Vu Nhược Hàm là nữ duy nhất trong năm người, vì vậy buổi tối đi ngủ, trợ lý của cô cũng tham gia, ở cùng phòng với cô.

Lạc Viễn do chệnh lệch tuổi tác với Kỉ Trầm, với cả Kỉ Trầm không hứng thú với diễn trò, cũng không có tiếng nói chung, nên chỉ nói vài chuyện về cho có, Lạc Viễn liền đi ngủ sớm, mặc Kỉ Trầm một người chơi di động trên giường, lướt tin về Lâu Ngộ Bạch.

Còn ở bên Nghiêm Trạch và Nguyên Sướng…

– Nghiêm ca.

Co người trên giường, tay ôm chăn, Nguyên Sướng run rẩy nói:

– Đêm nay ngủ đừng tắt đèn nha. Tôi hơi sợ…

Nghiêm Trạch cởi áo khoác, chuẩn bị lên giường, liếc mắt nhìn cậu ta:

– …. Rất sợ sao?

Nguyên Sướng sợ thiệt, nào còn để ý tới ghét hay không ghét Nghiêm Trạch, vội vàng gật đầu như giã tỏi.

– Vầy đi, tôi kể chuyện trước khi ngủ cho cậu, sẽ bớt sợ chứ?

Nguyên Sướng: “…”

Anh ta coi cậu là trẻ con dễ gạt à!

Nhưng mà Nguyên Sướng thiệt sợ, dù gì phòng cậu cũng sát cạnh cái phòng “ấy”. Tưởng tượng đến phòng bên cạnh có thể là chỗ từng có người chết, cậu sợ tới mức tim muốn ngừng đập.

– Được rồi, cảm ơn Nghiêm ca…

Nguyên Sướng trả lời.

Nghiêm Trạch sắp xếp từ ngữ, chậm rãi mở miệng:

– Thật lâu trước kia —-

“…”

– Có một vị thanh y đẹp đẽ, tao nhã tới vô song.

Nguyên Sướng lòng sợ hãi, vẫn cảm thấy Nghiêm có ý xấu. Nhưng mà điểm văn cậu không cao, một chút kiến thức về hí kịch cũng không có, lúc này nghe Nghiêm Trạch kể chuyện xưa, làm sao có thể biết đến thanh y chính là gọi đào kép, phần lớn đóng vai nữ nhân trẻ tuổi.

Vị đào kép được quan lớn ưu ái, nghĩ sơ cũng biết phải đẹp cỡ thiên tiên. Đào kép đó rất có thể là vị thanh y trong câu chuyện.

Nghiêm Trạch tiếp tục lắc lư nói:

– Tiểu thanh y sinh ra nơi trăng hoa, là con của một vị danh kĩ thanh lâu với vị khách nhân không rõ tên. Nơi trăng hoa nhiều phiền nhiễu, nữ tử thanh lâu không có khả năng lưu lại đứa con. Tiểu thanh y vừa mới chào đời đã bị mẹ cho vào một giỏ trúc, thả trôi theo dòng suối, để tự sinh tự diệt.

– Nếu may mắn, thì được người nhặt được mang về nuôi. Nếu không may mắn, thì thành ma, cuộc sống sớm chấm dứt.

– May là ông trời có mắt, hay tiểu thanh ý có duyên với trần gian. Trôi tới hạ du có người nhặt được. Người thu dưỡng tiểu thanh y là một vị đào kép vai nam võ lâu năm, trước kia từng mất vợ hoặc chồng gì đó, không tái giá. Ông ta không có con cái, gặp tiểu thanh y nhu thuận, liền muốn biến thanh y làm con nuôi, cực kì yêu thương tiểu thanh y bất hạnh. Chờ đến lúc lớn hơn một chút liền dạy tiểu thanh y xướng niệm làm đánh(3), hi vọng dù ông có qua đời tiểu thanh y vẫn sống được.

– Trong nháy mắt, tiểu thanh y đã lên mười sáu với vẻ đẹp diễm lệ.

– Ngày đó, tiểu thanh y lần đầu lên sân khấu, diễn vở《Ngọc đường xuân》trong lê viên. Trong giây rối bời, Tiểu thanh y kìm lòng không được mà nhớ tới mẹ của mình, diễn cực nhập tâm, đến mức xướng xong cũng còn lắng đọng, giống như bị bỏ bùa vậy. Đúng vào lúc này, có gã sai vặt đến thông báo rằng có một quan lớn nghe vở xướng liền cảm xúc dâng trào, có nhã ý muốn nói chuyện với tiểu thanh y….

Nguyên Sướng hoảng hốt nói:

– Dừng… dừng lại một chút! Nghiêm ca, anh đang kẻ chuyện gì vậy, tôi… tôi… Chuyện này… Chuyện này…”

Cậu ta lắp ba lắp bắp.

Nghiêm Trạch vẻ mặt chính trực:

– Tôi chỉ là kể một câu chuyện trước khi đi ngủ thôi, cho cậu thư giãn tí?”

Nguyên Sướng: “…” Tại sao cậu càng nghe càng sợ vậy QAQ!

– Kể tiếp đi.

Lúc này, bỗng nhiên có một giọng nam trầm thấp vang lên ở trong phòng.

Nguyên Sướng nhìn phía tổ quay phim

Trong phòng lúc này trừ Nguyên Sướng ra cùng Nghiêm Trạch, trong phòng cũng chỉ còn tổ quay phim. Vì thế cậu nghĩ người vừa nói đó là camera man.

Nguyên Sướng tức giân:

– Kể gì chứ, chuyện của Nghiêm ca không hay, khi không lại kể chuyện xưa của con hát đó.

Camera man bị Nguyên Sướng nhìn không giải thích, ngược lại sợ hãi trợn hai mắt.

Nguyên Sướng nuốt nước miếng, cũng nhìn về phía tràng vụ.

Hai người đồng thời toát mồ hôi lạnh.

– Nguyên tiên sinh này

Tay camera man giữ giá của máy ảnh run lạch cạch.

– Chúng tôi… Chúng tôi lúc nãy không có lên tiếng …

Nguyên Sướng: “!!!”

Giọng nam trầm ấm áp kia lại vang lên lần nữa:

– Thế nào, tiếng bụng(4) của tôi không tệ chứ?

Nguyên Sướng: “…”

Tổ camera và tràng vụ: “…”

Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Nghiêm Trạch đang ngậm miệng.

Tràng vụ lòng còn sợ hãi xoa ngực:

– Nghiêm ca này, anh đừng làm chúng tôi sợ chứ, chúng tôi sợ tới mức tim suýt bay ra ngoài rồi. Tôi đã nói rồi, bây giờ là thời đại khoa học, phải tin tưởng vào khoa học. Được rồi, chúng ta tiếp tục quay—

Nghiêm Trạch lại lắc đầu:

– Không phải tôi.

– Hả

Nghiêm Trạch vẻ mặt lạnh lùng:

– Tôi không biết nói tiếng bụng.

Nguyên Sướng: “…”

Tổ quay phim: “…”

– Hì hì hì hì hì hì hì hì.

Thanh âm kia lại vang lên.

Nghiêm Trạch cười lạnh, bỗng nhiên giương tay phải ra, hướng về phía bên cạnh mình——

– Giả ma quỷ cái gì?

Anh khinh thường

– Còn không lăn ra đây.(1) ý chỉ đàn ông íu đuối, nhút nhát như nữ

(2): kính nhau như khách

(3) Là bốn kĩ năng cơ bản của hát xướng: Ca, đọc, làm và đánh.

Ca là ca hát.

Đọc là đọc thanh nhạc.

Làm là diễn xuất.

Đánh là chỉ võ thuật
Bình Luận (0)
Comment