*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy Nghiêm Trạch biểu tình kiểu “Tên đại diện ngu ngốc đang nói cái gì vậy”, Lê Hạo ngượng ngùng xoa mũi. Cậu cúi thấp đầu, giống như học mấy đứa bé mà đi tới trước mặt Nghiêm Trạch, trong lòng suy nghĩ rất nhiều nhưng đều không thể nói, chỉ có thể thầm mắng bản thân ngu ngốc.
Nghiêm Trạch thấy cậu sợ như vậy, biểu tình trên mặt dịu đi mấy phần, chỉ thấy Lê Hạo làm người ta cảm thấy vừa tức lại vừa buồn cười.
Anh cầm túi đồ trong tay, chân bước vào nhà nghỉ. Thấy vậy Lê Hạo vội vã cun cút đi theo. Tới tận lúc Nghiêm Trạch đi tới trước cửa phòng, Lê Hạo mới dừng bước, không biết có nên đi tiếp hay không.
Nghiêm Trạch liếc cậu;
– Đi theo tôi làm gì?
Lê Hạo giật giật môi:
– A Trạch, tôi… chuyện đó…. Ai.
Cậu lại cúi đầu, tư thế mặc người khi dễ.
Nghiêm Trạch không nhịn được nữa, bật cười.
Lê Hạo sửng sốt.
Nghiêm Trạch cười có chút khoa trương, hahaha một hồi, mới hơi nâng mắt, mở cửa.
Lê Hạo theo bản năng đuổi theo.
Ngay lúc cậu vào cửa, Nghiêm Trạch bỗng xoay người, túi đồ trên tay troe lủng lẳng trên nắm cửa, sau đó nắm lấy khủy tay Lê Hạo, kéo mạnh cậu vào phòng.
Lê Hạo bị hành động đột ngột của anh dọa, tuy sợ nhưng cũng không phản kháng, ngoan ngoãn để Nghiêm Trạch giữ hai tay xoay ngược ra sau lưng, tiếp đó— đóng cửa phòng lại, đặt Lê Hạo lên tường (Bấm để xem hình ảnh).
Bát Vương trong túi áo Lê Hạo nhân cơ hội bò ra ngoài, hơi lay đuôi bắt đầu bò lên người Nghiêm Trạch.
Phát hiện Bát Vương vậy mà ở chỗ Lê Hạo, Nghiêm Trạch liếc mắt nhìn Lê Hạo, thuận tay thả Bát Vương vào phòng tắm, tiếp tục áp sát Lê Hạo.
– A Trạch…
Bị Nghiêm Trạch đè nặng, Lê Hạo có hơi hoang mang.
Nghiêm Trạch nói:
– Lê Hạo, tôi nhìn không thấu cậu.
Anh lại áp lại gần, còn cong chân phải đặt giữa hai chân Lê Hạo phòng cậu thoát ra.
– Lúc trước rõ ràng làm tôi hiểu lầm là cậu, sau đó lại nói bản thân là thẳng, làm tôi lúng túng tiến thoái lưỡng nan. Nhưng chờ tôi nghĩ thông, cậu lại dùng cặp mắt trông mong nhìn tôi, sợ hãi nói cậu thích tôi —-
Lê Hạo không nói.
Nghiêm Trạch mài răng
– Lê Nhật Thiên, cậu cho tôi là đất dẻo cao su à, muốn thẳng thì thẳng cong thì cong?
Lê Hạo thành thật nhận sai:
– Ừm, tôi sai rồi…
Nghiêm Trạch lại nói:
– Được, cậu sai. Vậy tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại thích tôi? Đừng nói với tôi cậu là M.
Anh sửa còn kịp không.
– Tôi cũng không biết.
Lê Hạo giãy dụa một hồi, không hiểu tại sao cậu cứ cảm thấy tư thế này nó cứ xấu hổ thế nào ấy, cậu giờ mặt mũi đỏ gay tim sắp vọt ra rồi.
– Nói chung… A Trạch tôi thích anh, thật sự thích anh.
Nghiêm Trạch buồn bực:
– Vậy sao cậu biết cậu thích tôi?
Lê Hạo giải thích:
– Tôi….
Cậu thấy hơi khô miệng, theo bản năng đưa lưỡi liếm liếm.
– Tôi, tôi có… suy nghĩ… kia… với anh.
– Suy nghĩ gì?
Lê Hạo vô cùng lúng túng:
– Tôi có phản ứng sinh lý với anh….
Nghiêm Trạch: “….”
Lý do đơn giản thô bạo.
Nghiêm Trạch vội bỏ chân đang chặn giữa hai chân Lê Hạo ra.
– Tôi biết chuyện trước đây là tôi sai, anh chết tâm với tôi cũng đúng, nhưng…
Thấy Nghiêm Trạch bỏ chân, Lê Hạo có chút mất mát trong lòng, cậu thành khẩn nói:
– A Trạch, có thể cho tôi cơ hội vớt vát được không? Tôi thừa nhận, EQ tôi thấp, nhưng—- tâm ý của tôi với cậu là thật.
Nghiêm Trạch:
– IQ cậu cũng không cao đâu.
Lê Hạo: “….”
Nghiêm Trạch từ trên cao nhìn Lê Hạo bị anh đặt trên tường.
Giận cũng giận rồi, hiền cũng hiền rồi, bây giờ Lê Hạo mặt dày bám lấy anh nên làm gì?
Nghiêm Trạch lại khép hờ mắt.
– Được, cơ hội thì cơ hội vậy.
Nghiêm Trạch chậm rãi mở miệng, anh mắt anh rất tinh, tất nhiên chú ý tới lúc nghe anh nói, Lê Hạo đang sợ hãi căng thẳng lại thả lỏng ra — Nghiêm Trạch thậm chí còn thấy được sau mông Lê Hạo có một cái đuôi đang điên cuồng lắc.
– Muốn cơ hội, cũng được.
Lê Hạo mừng rỡ:
– Thật ư?
Nghiêm Trạch:
– Giả đó.
Lê Hạo: “….”
Cái đuôi ngay lập tức rũ xuống.
Nghiêm Trạch từ tốn tiếp tục:
– Nhưng cậu thân là người đại diện, tôi là nghệ nhân dưới tay cậu đó.
Anh cố ý ngân dài chứ cuối cùng, thu hút sự chú ý của Lê Hạo.
– Nếu có một ngày, chuyện giữa chính ta bị lộ, thì cậu sẽ làm gì? Cậu định che giấu, hay trực tiếp xuất quỹ với tôi?
Lê Hạo nghiêm trang nói:
– Có sao đâu! Anh cũng đâu có muốn sống trong giới này đâu, chúng ta cùng nhau quay về rạp hát nhỏ sống đi. Anh muốn làm gì cũng được. Thật ra mấy năm nay tôi có một khoản để dành, tuy đã tiêu gần hết lúc mở phòng làm việc, nhưng chỉ cần bán phòng làm việc đi, thì vẫn có đủ tiền sửa sang cho anh một cái rạp hát nhỏ mới.
Nghiêm Trạch:
– Cậu có nguyên tắc không đó?
Không phải kinh doanh phòng làm việc, được nổi tiếng là chấp niệm của Lê Hạo sao? Nếu không thì tại sao lại ký hợp đồng với anh chứ?
Lê Hạo:
– Không có.
Cậu nghĩ kỹ rồi, so với phòng làm việc, Nghiêm Trạch quan trọng hơi— Lê Hạo không muốn cô đơn như Lê Chính Thù, cha cậu chính là vết xe đổ. So với sự nghiệp, người yêu vẫn quan trọng hơn.
Nghiêm Trạch: “….”
Xem ra tên này thật sự quyết tâm rồi.
– Được.
Nghiêm Trạch lại nói.
– Vậy nếu tôi muốn cậu làm công cụ tiết dục thì sao?
Lê Hạo mặt đỏ rần:
– Vậy giờ tôi cởi quần nhé?
Nghiêm Trạch khinh bỉ nhìn cậu:
– Nghĩ hay ghê.
Lê Hạo: “…”
Thấy Lê Hạo thật lòng, Nghiêm Trạch tuy ngoài miệng vẫn nói nhưng trong lòng đã nhận mệnh. Anh vẫn cảm thấy tất thảy là trời định. Lúc trước khi bỏ đi anh đã nghĩ nếu anh và Lê Hạo là không có kết quả, chi bằng để thuận theo tự nhiên. Chỉ là bây giờ Lê Hạo mặt dày bám theo, Nghiêm Trạch nhất thời không rõ, đây là thiên ý, hay là mệnh số.
Thả tay Nghiêm Trạch ra, Nghiêm Trạch buông bỏ kiềm chế với Lê Hạo:
– Được rồi, tôi biết rồi.
Lê Hạo lòng vẫn không yêu:
– Biết gì thế?
– Tôi bây giờ đi ngủ, sáng mai tôi muốn ăn bánh canh nổi tiếng ở nội thành, nhà đó không dịch vụ ship đồ, cậu đi tới bãi đậu xe ngầm tìm xe, hoặc gọi xe. Với khả năng của cậu, tôi nghĩ không khó lắm.
Lê Hạo gật đầu không ngừng.
– Còn cơ hội…
Nghiêm Trạch không để ý nói.
– Chờ tôi ăn sáng xong lại tính tiếp.
– Tôi hiểu!
Lê Hạo vội tỏ ngoan ngoãn.
Nghiêm Trạch nhún vai ngáp một cái.
– Được, cậu về ngủ đi, tôi muốn ngủ.
Lê Hạo đánh rắn theo gậy(1):
– Vậy có cần tôi làm ấm giường không?
– Ha ha.
Lê Hạo: “….” Hu hu
—
Nghiêm Trạch là cố ý làm khó Lê Hạo. Sau hôm đó ăn món bánh canh được Lê Hạo hai mắt thâm quầng mang tới, anh còn ra rất nhiều yêu cầu khóc.
Bắt Lê Hạo chạy lên chạy xuống, lại ép Lê Hạo luyện cấp giùm, nghiễm nhiên một bộ Nghiêm tư sản áp bức Lê lao động.
Vậy mà Lê Hạo cứ một lòng nhớ thương cái “cơ hội” mà Nghiêm Trạch nhắc tới, Nghiêm Trạch có sai gì cũng không oán hận thì thôi, đã vậy còn vô cùng tích cực làm, khiến Nghiêm Trạch suýt nữa không biết ai mới là lao động đấy.
Cứ thế, thời gian trôi nhanh lắm.
Không lâu, vai diễn của Nghiêm Trạch đã hoàn thành, hơ khô thẻ tre.
Tuy những cảnh quay của Nghiêm Trạch đều đã xong, nhưng vì những diễn viên khác chưa xong, nên đoàn phim vẫn phải ở tại bắc biên cảnh tiếp tục quay ngoại cảnh, Nghiêm Trạch cùng với những diễn viên phụ khác đơn giản hơ khô thẻ tre, xong muốn đi đâu thì đi.
Cũng không biết là trung hợp hay cố ý, ngày Nghiêm Trạch chuẩn bị rời đoàn, thì Hướng Dĩ Lâm – người sáng mắt trước võ lực Nghiêm Trạch, một mực lôi kéo thằng em Hướng Tây Đông về nhà dạy dỗ – một lần nữa giết tới đoàn phim.
Chỉ là sau khi Hướng Dĩ Lâm mang thằng em về nhà cũng khôn ra biết chơi cấm túc nên lần này Hướng Tây Đông không có cơ hội đi theo.
Ngay lúc Hướng Dĩ Lâm vũ trang tận răng – không có sở hở tự tin giết tới đoàn phim, chuẩn bị đi lung lạc Nghiêm Trạch, thì Nghiêm Trạch đang —–
Thả lỏng chơi game.
Sau khi hoàn thành phần diễn, Nghiêm Trạch định quay về Bùi thị.
《Nữ hầu robot của ta》 phát sóng, bây giờ chính là lúc độ nổi tiếng của anh tăng lên. Vì thế nên phải làm sao để dẫn hướng dư luận, tăng fan cho bản thẩn trước khi phim chiếu hoàn là câu hỏi lớn nhất của Nghiêm Trạch.
Chỉ là nghĩ thì nghĩ, kế hoạch luôn không bắt kịp thay đổi.
Vé máy bay Lê Hạo mua không tốt, chuyến bay lúc nửa đêm. Vậy nên lúc Hướng Dĩ Lâm giết tới đoàn phim, Nghiêm Trạch còn đang ở nhà nghỉ chơi game.
—– còn Lê Hạo? Đứa nhỏ tội nghiệp đã bị Nghiêm Trạch đi tới Tây thành mua trà sữa.
Nghiêm Trạch đang chơi hăng, bỗng anh phát hiện có tin nhắn lạ gửi tới.
[Đại ca, Nghiêm đại ca, Nghiêm đại thần! Tôi xin anh, cho tôi một con đường sống đi, tôi sai rồi, tôi đã biết sai rồi]
Nghiêm Trạch: “…..” Sao lại có thêm một tên nữa nhận sai nhỉ.
Anh nhắn lại: [Cậu là ai?]
Bên kia trả lời rất nhanh: [Tôi là Đàm Ti Nhạc đây!]
[A, ra là cậu.]
[Đúng, là tôi đây.]
Nghiêm Trạch chậm rãi gõ chữ: [Cậu lại là ai thế?]
Bên kia: [….]
Xem tư thế:
nên nhớ trong sáng nha, chưa tới mức độ đó đâu, ảnh minh họa tư thế thôi
(1) Nó có nghĩa là mọi người có thể tận dụng các cơ hội, tận dụng tình huống và phấn đấu cho lợi ích hoặc lợi ích lớn hơn.)