Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 219

Diệp Lệ San tức điên lên, lại bắt đầu mắng chửi Đồ Mộ Mộ không có não, mắng cô ta ích kỷ, ngay cả mẹ ruột và em trai ruột cũng không tha.

Đồ Mộ Mộ lại phát hiện ra mình dường như không còn cảm giác tê liệt hay đau khổ như trước kia khi bị mắng nữa, ngược lại lần đầu tiên cô có một cảm giác thống khoái kỳ diệu.

Cô nhìn gương mặt đã có chút xấu xí, méo mó của Diệp Lệ San khi đang chửi bới mình, vậy mà lại bật cười.

Ban đầu cô chỉ cười khẽ, sau đó tiếng cười ngày càng lớn, đến cuối cùng thì trực tiếp cười phá lên.

Cô vừa cười vừa lẩm bẩm, nước mắt cũng không kìm được mà tuôn rơi.

"Tại sao đến bây giờ tôi mới nghĩ thông suốt nhỉ? Các người không yêu tôi thì thôi, có gì to tát đâu? Con người các người đã thối nát như vậy, tình yêu mà các người cho đi thì có thể là thứ tốt đẹp gì chứ? Nhưng tại sao, tại sao đến bây giờ tôi mới nghĩ thông suốt!”

Cô thật sự hối hận, nhưng cũng thật sự đã quá muộn.

Diệp Lệ San cũng bị bộ dạng kỳ quái của Đồ Mộ Mộ dọa cho một phen. Có ai bị mắng mà lại cười thành ra như vậy, còn nói những lời không đầu không đuôi mà bà ta chẳng hiểu gì.

"Mày điên rồi à? Nói toàn mấy thứ linh tinh vớ vẩn gì thế?”

Bà ta còn định nói thêm gì đó, nhưng hai vệ sĩ đang giữ bà ta đã đưa bà ta ra khỏi cửa, kéo về phía phòng bệnh bên cạnh.

Phòng bệnh này cuối cùng cũng hoàn toàn yên tĩnh.

Bây giờ, trong vở kịch hôm nay, một diễn viên là Diệp Lệ San đã bị đưa đi, một người là Đồ Mộ Mộ rõ ràng đã hoàn toàn từ bỏ chống cự, bác sĩ Lý chỉ là một vai phụ, chỉ còn lại một Vu Như Sóc vẫn luôn co ro ở góc phòng như một con rùa rụt cổ.

Người An gia đều cho rằng hắn sẽ tiếp tục làm con rùa rụt cổ đến cùng, thì Vu Như Sóc đột nhiên quỳ xuống trước mặt An Quân.

An Quân kinh ngạc, vội bảo vệ sĩ kéo người dậy.

"Anh làm gì vậy?”

Vu Như Sóc cứ như không có xương, mặc cho vệ sĩ kéo thế nào, hắn đều mềm nhũn, hoàn toàn không dùng sức, không muốn đứng lên. Vệ sĩ hết cách với hắn, đành để hắn quỳ trở lại.

Hắn khóc lóc thảm thiết cầu xin An Quân:

"An Quân, anh biết anh sai rồi, anh có lỗi với em. Nhưng anh thật sự cùng đường rồi. Anh bị bạn bè xấu rủ rê đi cờ bạc, bị chúng nó gài bẫy nên mới thua nhiều như vậy. Thật ra anh mới chơi có hai năm thôi, anh chắc chắn có thể sửa được.”

[Nói dối, chơi năm năm rồi.]

"Em biết nhà anh trước đây suýt nữa phá sản, chỉ còn lại mỗi cái bệnh viện này. Anh cũng chỉ nghĩ có thể thắng chút tiền để giảm bớt gánh nặng cho gia đình nên mới nhất thời bị ma xui quỷ khiến mà chọn cờ bạc. Nếu được làm lại, anh chắc chắn sẽ không ngu ngốc như vậy.”

[Nói dối. Chính vì anh đam mê cờ b.ạ.c làm tiêu tan tài sản, chủ nợ tìm đến tận nhà nên người nhà mới biết. Lúc đó anh cũng khóc lóc quỳ gối trước mặt gia đình, hứa sẽ không bao giờ cờ b.ạ.c nữa. Người nhà tin lời anh, gần như lấy hết tiền mặt ra để giúp anh trả nợ. Sau này công ty kinh doanh gặp vấn đề, chuỗi vốn đứt gãy, không còn tiền để cứu vãn nữa. Nhà anh phá sản, anh phải chịu một nửa trách nhiệm đấy.]

"Là bọn chủ nợ uy h.i.ế.p anh, nói nếu không trả tiền sẽ công khai chuyện anh cờ b.ạ.c ra ngoài. Em biết trong ngành của chúng ta, nếu bị tung ra chuyện như vậy thì anh sẽ hoàn toàn tiêu đời. Cho nên anh cùng đường mới nghĩ ra chiêu này. Anh chỉ muốn tìm cách có tiền để trả nợ trước, chờ sau này anh kiếm được tiền sẽ trả lại cho em.”

Bình Luận (0)
Comment