Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 238

Lúc đến thành phố là 10 giờ sáng, đã lỡ chuyến xe buổi sáng, nhưng còn rất lâu nữa mới đến chuyến xe công cộng lúc 5 giờ chiều. Triệu Hàng Niên đề nghị:

"An thiếu gia ,An tiểu thư, nhà tôi mấy năm trước đã từ quê dọn lên thành phố rồi. Hay là để tôi gọi điện cho anh trai, bảo anh ấy lái xe qua đây cho tôi mượn dùng tạm.”

"Đương nhiên là tốt quá rồi!” An Quân đang lo lắng đây. Nếu chờ đến 5 giờ mới xuất phát đi thị trấn Hoài Lâm, thì lúc đến nơi trời đã tối rồi.

Có điều trước đây không cảm thấy, bây giờ mới phát hiện ra cách xưng hô "thiếu gia”, "tiểu thư" ở nhà nghe còn được, ra ngoài nghe An Quân và An Linh chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết.

An Quân vội bảo Triệu Hàng Niên đừng gọi vậy nữa. "Anh Hàng Niên cứ gọi tôi là An Quân là được rồi.”

"Như vậy sao được ạ!” Triệu Hàng Niên người cao to mà lại có chút ngại ngùng, liên tục lắc đầu từ chối.

"Có gì mà không được. Anh với Tiểu Linh bằng tuổi nhau đúng không, hay là cứ gọi tôi là anh An Quân đi.”

An Linh cũng gật đầu. "Gọi em là Tiểu Linh hoặc An Linh đều được ạ.”

An Quân và An Linh khuyên mãi, Triệu Hàng Niên mới đồng ý.

Đợi khoảng mười phút, một chiếc xe minibus đã dừng trước mặt ba người họ. Từ ghế lái, một người đàn ông trung niên trông có vài phần giống Triệu Hàng Niên bước xuống.

Triệu Hàng Niên vui vẻ qua nói chuyện với anh ta vài câu, người đàn ông đó gật đầu rồi cười chào An Quân và An Linh sau đó rời đi.

"Anh An Quân, chúng ta đi thôi.” Triệu Hàng Niên kéo cửa xe ra.

"Không cần đưa anh trai anh về sao?” An Linh nghi hoặc hỏi.

"Không cần đâu ạ." Triệu Hàng Niên trả lời: "Nhà tôi cách đây không xa, đi bộ một chút là đến. Ngược lại chúng ta phải tranh thủ thời gian. Anh tôi nói mấy hôm trước mới mưa xong, đường sá không tốt lắm. Thị trấn Hoài Lâm lại không có chỗ ở, tốt nhất là có thể về lại thành phố trước khi trời tối.”

An Linh và An Quân nghe vậy cũng không trì hoãn nữa, vội vàng leo lên xe.

Triệu Hàng Niên nói từ đây xuất phát đến thị trấn Hoài Lâm phải đi một vài đoạn đường núi. Hơn nữa mấy hôm trước trời mưa, trên đường có thể sẽ có đá lở, lái xe cần phải cẩn thận, mất khoảng hai tiếng mới có thể đến nơi.

Theo chiếc xe minibus tiến về phía trước, họ cũng dần dần rời xa thành phố, càng lúc càng đi sâu vào vùng núi. An Quân nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, trong lòng cũng càng thêm trĩu nặng.

"Sao vậy anh hai?” An Linh thấy An Quân có vẻ uể oải, không phấn chấn thì rất khó hiểu. "Không phải sắp được gặp rồi sao, sao còn ủ rũ thế.”

"Không có." An Quân giải thích: "Anh chỉ đang nghĩ, người ở thị trấn Hoài Lâm muốn ra ngoài một chuyến thật sự rất bất tiện.”

"Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi ạ!” Triệu Hàng Niên đáp lời. "Lúc tôi còn nhỏ, bên này chỉ có một con đường đất, xe cộ đi lại cũng khó khăn. Hơn nữa thị trấn Hoài Lâm còn tốt, lúc đó rất nhiều đứa trẻ trong thôn muốn đến thị trấn đi học đều phải trèo đèo lội suối từ sáng sớm.”

Triệu Hàng Niên cảm thán: "Cũng nhờ chính sách xóa đói giảm nghèo của nhà nước, mới khiến cho những đứa trẻ vùng núi chúng tôi có cơ hội đi ra ngoài xem thế giới.”

Bình Luận (0)
Comment