"Anh đã quên cha mẹ đã dạy dỗ anh như thế nào sao? Anh không phải đã hứa với họ sẽ không có hành vi t.ì.n.h d.ụ.c trước hôn nhân sao? Sao anh có thể vi phạm lời hứa đó được?”
Thu Lê: "…"
Sao em cũng diễn theo vậy!
"Anh không vi phạm." Thu Lê trầm giọng trả lời. "Đứa bé cô ta mang không phải là của anh.”
Sau khi Thu Lê nói xong câu này, hiện trường lại càng yên tĩnh hơn lúc nãy.
Kỳ Dịch Trạch như nghe được chuyện gì đó cực kỳ vô lý. Hắn kinh ngạc nửa ngày, mới lắp bắp mở miệng hỏi:
"Cậu… cậu nói gì?”
"Tôi nói, đứa bé cô ta mang không phải là của tôi." Thu Lê nói từng chữ rất rõ ràng. "Tôi và cô ta vống không hề phát sinh quan hệ. Cậu nghe hiểu chưa?”
"Chuyện này không thể nào!” Kỳ Dịch Trạch một chút cũng không thể tin được. "Cậu và cô ấy đã hẹn hò ba bốn năm rồi, cậu nói hai người chưa bao giờ lên giường?”
"Chuyện này có vấn đề gì sao?” Thu Lê mặt không cảm xúc mở miệng.
Thu Lê nói rất thẳng thắn, hơn nữa Trì Lăng Lăng cũng không hề phủ nhận. Những người hóng chuyện xung quanh tuy cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng lại biết rằng độ tin cậy của lời nói này của Thu Lê có lẽ không thấp.
Hơn nữa Thu Niệm vừa nãy không phải cũng đã nói sao, đây là gia giáo của nhà họ. Nói không chừng là gia quy của người ta?
Họ lại nghĩ lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, cuối cùng đã nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Thu Lê nói anh không phát sinh quan hệ với Trì Lăng Lăng. Kỳ Dịch Trạch cũng nói họ chưa từng có hành vi vượt quá giới hạn. Vậy đứa bé này là của ai?
Trong số họ chắc chắn có một người đang nói dối?
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Trì Lăng Lăng.
Bây giờ, câu trả lời cho vấn đề này, chỉ có cô là người rõ nhất.
Trì Lăng Lăng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Thu Lê. "Em xin lỗi, A Lê, nhưng em và Kỳ Dịch Trạch thật sự chỉ là một tai nạn. Đêm đó chúng em đều uống say nên mới…”
"Đàn ông lúc say rượu sẽ không "lên" được đâu." Giọng An Linh từ từ vang lên: "Cô không lẽ ngay cả chuyện này cũng không biết sao?”
"Hay là chỉ có cô say, thực ra Kỳ Dịch Trạch đã lừa cô?” Thu Lê cũng trực tiếp vạch trần. "Vậy thì đó cũng thuộc dạng vi phạm ý muốn của cô trong lúc cô không thể phản kháng, hay là để tôi giúp cô báo cảnh sát nhé.”
Kỳ Dịch Trạch vừa nghe Thu Lê muốn báo cảnh sát, cũng lập tức hoảng loạn.
Trong lòng hắn cũng biết lời nói này của Thu Lê có lẽ chỉ là nói suông. Nhưng vấn đề không nằm ở việc Thu Lê có thật sự báo cảnh sát hay không, mà là ở chỗ anh nói lời này trước mặt bao nhiêu người.
Nếu Kỳ Dịch Trạch không nhanh chóng phản bác, vậy chờ tin đồn lan ra, tất cả mọi người sẽ cho rằng hắn có khả năng đã lừa gạt Trì Lăng Lăng, cưỡng ép cô phát sinh quan hệ. Vậy thì trong mắt người khác hắn chẳng phải là một tội phạm sao?
Dưới tình huống này, hắn cũng không còn quan tâm đến mặt mũi gì nữa. Tuy đều là so xem ai tệ hơn, nhưng dù sao đi nữa, kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác vẫn còn hơn là một tội phạm hình sự, phải không?
Cùng lắm thì cứ bung bét hết cả đi. Dù sao hắn cảm thấy dù có nói ra hết mọi chuyện, hắn mất mặt thì Thu Lê cũng mất mặt, coi như là một đổi một.