Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 530

"Chị họ, chị định khi nào nói cho bà nội và cậu biết?" An Linh hỏi: "Còn nữa, có muốn báo cảnh sát không?"

 

"Muốn, nhưng không phải bây giờ." Bùi Ký Nguyệt trả lời: "Nếu tối nay báo cảnh sát, nhất định sẽ xử lý đến khuya. Vẫn là đợi đến sáng mai rồi nói sau. Hơn nữa, chị cũng muốn biết gia đình Bùi Cẩm Hạo sau khi phát hiện kế hoạch thất bại sẽ có phản ứng gì."

 

An Linh gật đầu, cảm thấy cũng có lý.

 

Hơn nữa, Bùi Ký Nguyệt vừa rồi đã liên hệ với đội bảo an, bảo họ tối nay luôn chú ý đến camera hành lang, cũng có thể đảm bảo an toàn cho Bùi Minh Ngọc và Bùi Ký Nguyệt.

 

"Cốc cốc cốc."

 

Đúng lúc này, cửa phòng của Bùi Ký Nguyệt cũng bị gõ vang lên.

 

"Ai vậy?" Bùi Ký Nguyệt nghi hoặc hỏi.

 

"Ký Nguyệt, là mẹ đây, con ngủ rồi à?" Giọng của Tuyên Nhuỵ từ ngoài cửa truyền đến.

 

Bùi Ký Nguyệt và An Linh liếc nhau, trong mắt đều hiện lên một tia phức tạp.

 

Bùi Ký Nguyệt hít sâu một hơi, làm cho mình duy trì được sự bình tĩnh bề ngoài, sau đó đứng dậy đi ra mở cửa.

 

"Con còn chưa ngủ, mẹ. Muộn như vậy rồi mẹ tìm con có việc gì sao?"

 

"Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là đến xem con ngủ chưa. Mẹ mang cho con một ly sữa, muốn cho con uống để ngủ ngon hơn." Tuyên Nhuỵ trong tay lại còn đang bưng một ly sữa.

 

Bùi Ký Nguyệt nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm trong lòng của An Linh.

 

[May quá may quá, ly này là không có thuốc.]

 

[Mình còn tưởng rằng Bùi Cẩm Hạo đột nhiên đổi ý, lại ép Tuyên Nhuỵ bỏ thuốc cho chị họ chứ.]

 

Bùi Ký Nguyệt nhìn ly sữa đó, dù biết bên trong không có thêm gì, trong lòng vẫn cảm thấy một trận đau nhói.

 

Cô nhận lấy ly sữa, trực tiếp trước mặt Tuyên Nhuỵ uống cạn một hơi.

 

Tuyên Nhuỵ xem đến kinh hồn táng đởm. Bà không dám tưởng tượng nếu bà thật sự làm theo những gì Bùi Cẩm Hạo ban đầu đề nghị, cũng bỏ thuốc cho Bùi Ký Nguyệt, thì con gái bà tối nay sẽ phải trải qua những gì.

 

Khi bà nhận lại chiếc ly rỗng từ tay Bùi Ký Nguyệt, tay bà đã không thể kiểm soát được mà run lên.

 

"Vậy không có chuyện gì nữa thì mẹ đi trước, con đi ngủ sớm đi. Tối ngủ nhớ khóa cửa cho kỹ."

 

"Tại sao phải khóa cửa?" Bùi Ký Nguyệt giả vờ kỳ quái hỏi: "Ngày thường đều là cứ tiện tay đóng cửa là được rồi, dù sao cũng ở nhà mình, lại không cần thiết phải khóa cửa."

 

Bùi Ký Nguyệt vẫn còn ôm chút ảo tưởng không thực tế, nghĩ rằng biết đâu Tuyên Nhuỵ sẽ đem sự tình nói cho cô biết.

 

Nhưng Tuyên Nhuỵ định trước sẽ tiếp tục làm cô thất vọng.

 

"À, mẹ cũng chỉ là tiện miệng nhắc thôi."

 

Tuyên Nhuỵ hoảng loạn một chốc, giải thích:

 

"Dù sao con cũng là con gái, con xem hôm nay có những người khác ở lại đây, mẹ chỉ là có chút lo lắng thôi. Con cứ coi như mẹ đang suy nghĩ lung tung đi."

 

"Thôi mẹ không có chuyện gì khác, Ký Nguyệt ngủ ngon."

 

"Ngủ ngon, mẹ."

 

Bùi Ký Nguyệt đóng cửa lại, cứ thế mà đối diện với cánh cửa, đứng yên rất lâu mới mở miệng:

 

"Tiểu Linh, hôm nay muộn rồi em cũng mệt rồi phải không. Không cần lo lắng cho chị và anh trai, mau đi ngủ đi. Ngày mai chuyện này là có thể kết thúc rồi."

 

An Linh biết chị họ trong lòng khó chịu, cần một mình yên tĩnh, liền không còn kiên trì ở lại nữa.

 

Đây dù sao cũng là chuyện nhà của chị họ, cuối cùng muốn xử lý thế nào vẫn phải xem quyết định của ba người trong gia đình họ. Cô chính mình cũng phải về nghỉ ngơi dưỡng sức để chờ xem kết quả sáng mai. Ở trong tủ quần áo lâu như vậy làm cô đợi đến đau lưng mỏi gối.

Bình Luận (0)
Comment