Mặc dù những ngôi nhà này đều có người ở, một số được cho thuê làm homestay, nhưng vào thời điểm này, những người thích náo nhiệt chắc chắn đều đang vui chơi trên phố, còn những người yêu thích sự yên tĩnh thì cũng đang nghỉ ngơi trong nhà. Con hẻm chỉ thỉnh thoảng có vài người đi qua, vừa hay cho An Linh và Nghiêm Úc có thể tránh khỏi đám đông để nghỉ ngơi một lát.
Để đảm bảo an toàn, họ cố tình đi sâu vào trong con hẻm.
Dù vẫn còn nghe thấy tiếng ồn ào từ ngoài đường, nhưng nơi đây đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
Ánh sáng ở đây cũng tối hơn, chiếc đèn cá vốn không quá nổi bật ngoài đường giờ lại tỏa sáng rực rỡ, vừa vặn có thể soi đường cho họ.
An Linh nhìn Nghiêm Úc vẫn đang nắm tay mình đi về phía trước mà không có ý định dừng lại, cuối cùng cũng không nhịn được.
"Anh còn định nắm tay đến bao giờ?”
Nghiêm Úc giả vờ như không có chuyện gì, dừng bước, tự nhiên buông tay An Linh ra, rồi đưa chiếc đèn cá vẫn còn nguyên vẹn cho cô.
"Tiểu Linh, trả em này, đèn của em.”
Không biết vì sao, An Linh lại không muốn nhận, nhưng cô lại không tìm được lý do để không nhận.
Trong lúc cô đang do dự, An Linh bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc đi qua ngã tư giao giữa hai con hẻm phía trước.
"Chị họ?”
An Linh cảm thấy mình chắc chắn không nhìn nhầm.
Bùi Ký Nguyệt hôm nay mặc một chiếc áo phao dài màu trắng, quàng khăn màu xanh ngọc, dù trong con hẻm thiếu sáng cũng rất dễ nhận ra.
Nhưng Bùi Ký Nguyệt có lẽ không phát hiện ra An Linh, vì họ đang ở trong con hẻm bên cạnh hướng đi của Bùi Ký Nguyệt, chỉ cần không quay đầu lại thì sẽ không nhìn thấy.
[Lạ thật, chị họ không đi xem đèn lồng, chạy đến đây làm gì?]
[Không lẽ cũng bị dân hóng chuyện nhận ra à?]
An Linh có chút nghi ngờ và lo lắng, định đuổi theo xem thử.
"Anh ở đây cầm đèn giúp em một lát, em qua xem chị họ em thế nào.” An Linh vừa đi về phía trước vừa dặn dò Nghiêm Úc.
"Anh đi cùng em.” Nghiêm Úc trả lời.
An Linh vốn nghĩ anh sẽ nói câu gì đó như "Muộn thế này anh không yên tâm để em đi một mình", cô đã chuẩn bị sẵn lời từ chối, ai ngờ Nghiêm Úc lại nói một câu "Đừng bỏ anh lại đây một mình”.
An Linh: "…"
[Ha ha, anh nghĩ giả vờ đáng thương là có tác dụng sao?]
[Chiêu này với em không có tác dụng đâu.]
"Tùy ý anh.” An Linh bỏ lại ba chữ đó rồi không quay đầu lại mà chạy về phía Bùi Ký Nguyệt vừa đi.
Một nụ cười chân thành khẽ nở trên môi Nghiêm Úc, lan dần đến khóe mắt. Anh nhìn bóng lưng An Linh, nhẹ nhàng bước theo.
Khi An Linh rẽ vào con hẻm mà Bùi Ký Nguyệt vừa đi, cô vừa kịp nhìn thấy vạt áo trắng của chị họ mình vụt qua, hình như lại rẽ vào một con hẻm khác.
Sợ gọi to ở đây sẽ làm phiền người khác nghỉ ngơi, cô đành phải tăng tốc chạy tới.
Khi cô lại theo sau và rẽ qua ngã tư này, An Linh mới phát hiện phía sau khu nhà dân này lại là một khu rừng lớn.
An Linh càng thêm nghi ngờ, chị họ cô tối hôm trời một mình chạy vào rừng cây làm gì?
Bùi Ký Nguyệt đã vào rừng và cách cô một khoảng. An Linh đi thêm một đoạn nữa, nghĩ rằng gọi trong rừng chắc sẽ không ảnh hưởng đến người khác.
Nhưng khi cô vừa hít một hơi chuẩn bị cất tiếng gọi, thì phát hiện trong rừng ngoài chị họ mình ra còn có một người nữa.
Ánh sáng trong rừng càng tối hơn, lại bị đầu của Bùi Ký Nguyệt che khuất, nên An Linh không nhìn rõ mặt người kia.
Cô nhìn quanh một lượt, phát hiện bên cạnh có một ngôi nhà độc lập, tầng hai có một sân thượng. Nếu có thể lén lên đó nhìn xuống, chắc chắn sẽ thấy rõ.