"Công ty đã lường trước được, nếu họ chậm chạp không hồi âm cho phía Bùi gia, Bùi gia chắc chắn sẽ chủ động làm rõ. Đến lúc đó, công ty sẽ mua các tài khoản marketing để nói rằng anh muốn bám vào nhà giàu nhưng thất bại, bị em bỏ rơi. Lúc đó, hình tượng của anh trong mắt công chúng sẽ tuột dốc không phanh.”
"Họ ngay cả bài viết cũng đã chuẩn bị sẵn, chính là muốn dùng cách này để khống chế anh, sau đó nói anh mang lại ảnh hưởng tiêu cực cho nhóm và công ty, để ép anh rời nhóm. Cho nên, em tuyệt đối không thể làm rõ!”
Bùi Ký Nguyệt nghe không hiểu, nhưng vô cùng kinh ngạc.
Cô rất muốn nói, các người đang ở trong giới giải trí hay là hậu cung vậy? Đấu đá nội bộ nghiêm trọng đến thế sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt ưu sầu của Trương Thành Khải, cô thật sự không nỡ hỏi ra lời.
"Vậy em làm rõ cũng không được, không làm rõ cũng không xong, rốt cuộc nên làm gì bây giờ?”
"Hay là chúng ta vẫn nên đi hỏi dì hai của em đi, bà ấy chuyên nghiệp hơn, chắc chắn sẽ có cách.”
"Không, Ký Nguyệt.” Vẻ mặt Trương Thành Khải trở nên càng thêm căng thẳng.
Anh vội vàng nắm lấy tay Bùi Ký Nguyệt, trong giọng nói mang theo một tia khẩn cầu.
"Em tuyệt đối đừng nói cho cô Bùi và mọi người, người nhà của em họ sẽ không quan tâm đến anh, chỉ nghĩ đến việc giúp em giải quyết rắc rối, chắc chắn sẽ chọn cách làm rõ trực tiếp. Khi đó sự nghiệp của anh sẽ tiêu tan hết.”
Bùi Ký Nguyệt sững sờ một chút, nhưng nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Trương Thành Khải, thậm chí có vẻ như sắp khóc, cô còn tâm trí đâu mà nghĩ nhiều, vội vàng an ủi:
"Anh đừng vội, em nghe anh là được. Nhưng không nói cho dì hai, em thật sự không nghĩ ra được cách nào tốt hơn cả.”
"Anh…” Trương Thành Khải ngập ngừng nói: "Thực ra anh có một ý tưởng, nhưng không biết em có bằng lòng nghe không.”
Bùi Ký Nguyệt liên tục gật đầu: "Có chứ, anh có cách sao không nói sớm!”
Trương Thành Khải hít sâu một hơi, dường như đang lấy hết can đảm, sau đó thấp giọng nói:
"Ký Nguyệt, thực ra, chúng ta có thể tương kế tựu kế.”
"Tương kế tựu kế?” Bùi Ký Nguyệt không hiểu rõ ý anh.
Trương Thành Khải gật đầu, trong giọng nói mang theo một tia kiên định:
"Đúng vậy, nếu công ty muốn nhân cơ hội này để tạo scandal, chúng ta chi bằng thuận theo chiều gió, giả vờ đang hẹn hò.”
Bùi Ký Nguyệt: "Hả?”
Trong phòng khách, An Linh đang chú ý tình hình trong thư phòng: [Hả?]
Những người nhà An-Bùi đang nghe lén tiếng lòng của An Linh: Hả?
Bùi Ký Nguyệt mở to hai mắt, rõ ràng bị đề nghị này làm cho sốc nặng.
"Giả vờ hẹn hò? Làm sao được!”
Trương Thành Khải cố gắng thuyết phục cô thêm:
"Anh đã suy nghĩ cả đêm, đều cảm thấy chỉ có cách này mới là giải pháp tốt nhất hiện tại.”
"Một mặt, công chúng chỉ muốn một kết quả. Chỉ cần chúng ta đưa ra kết quả, dư luận sẽ nhanh chóng lắng xuống. Hơn nữa, nếu công ty nghĩ rằng chúng ta thật sự đang hẹn hò, thì nể mặt Bùi gia cũng sẽ không dám gây khó dễ cho anh. Đây không phải là vẹn cả đôi đường sao?”
[Trương Thành Khải tính toán hay thật, hạt bàn tính sắp văng ra ngoài rồi.]
[Như vậy hắn đúng là sẽ không bị coi là người bám vào nhà giàu thất bại, bị bỏ rơi. Nếu phối hợp với các bài PR phù hợp, còn có thể trở thành người đàn ông tốt, dũng cảm thừa nhận tình yêu và có trách nhiệm.]
[Hơn nữa, với thân phận của Bùi Ký Nguyệt, những người khác trong ngành nể mặt Bùi gia cũng sẽ ưu tiên tài nguyên cho Trương Thành Khải.]
[Vừa ăn vừa lấy thế này, chị họ không thể nào không nhìn ra được chứ?]
Quả nhiên, Bùi Ký Nguyệt từ chối thẳng thừng, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
"Không được, đây là lừa dối, em không thể chấp nhận cách này.”
Trương Thành Khải sốt ruột.
"Nếu ngay cả em cũng không chịu giúp anh, vậy anh thật sự hết đường rồi! Công ty lần này thật sự định hy sinh anh.”
"Anh thật sự rất yêu thích sự nghiệp hiện tại, em cũng nói mà, ban đầu em chính là bị hình ảnh tỏa sáng trên sân khấu của anh thu hút, nhìn thấy anh nỗ lực theo đuổi ước mơ như vậy liền cảm thấy tràn đầy sức mạnh. Nhưng anh rất có thể sắp không còn cả sân khấu nữa rồi!”
"Ký Nguyệt, mỗi lần em có phiền não viết thư cho anh tâm sự, anh đều tận tâm an ủi, đưa ra ý tưởng giải quyết cho em. Nhưng khi anh gặp khó khăn, tại sao em lại không chịu giúp anh?”
Thấy vẻ mặt Bùi Ký Nguyệt có dấu hiệu mềm lòng, Trương Thành Khải tưởng rằng lời khuyên của mình đã có tác dụng.
Hắn quyết định thừa thắng xông lên, bèn thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ đưa tình, dịu dàng mở lời:
"Ký Nguyệt, thực ra, anh đưa ra cách này cũng là có tư tâm của mình.”
"Anh nghĩ, anh không nên lừa dối em nữa, cũng không nên tự lừa dối mình nữa. Trong những năm giao lưu với em, anh phát hiện anh thật sự đã thích em.”
"Ký Nguyệt, chúng ta không cần giả vờ hẹn hò, chúng ta hãy thật sự hẹn hò đi, được không?”
Bùi Ký Nguyệt hoàn toàn choáng váng, cô mở to hai mắt, như một cỗ máy quá tải tạm thời bị đứng hình.
Trong phòng khách đang nghe tường thuật trực tiếp, bao gồm cả "phát thanh viên" An Linh, cũng đều choáng váng.
Trong đầu họ chỉ còn lại một suy nghĩ.
[Gã này cũng thật dám nghĩ!]
[Muốn mượn thế lực Bùi gia thì thôi đi, bây giờ còn muốn cả người của chị họ nữa?]
[Hắn ta có xứng không?]
Không phải họ tự cao tự đại, cảm thấy thân phận của Trương Thành Khải không xứng với Bùi Ký Nguyệt. Nhà họ cũng có nhiều người hoạt động trong giới giải trí, không thể có thành kiến kiểu đó.
Chủ yếu là hành vi lần này của Trương Thành Khải khiến họ cảm thấy rất không ổn.
Là một người của công chúng, lại lén lút hẹn gặp Bùi Ký Nguyệt, dù là để an ủi Bùi Ký Nguyệt đang gặp chuyện gia đình, cũng không nên hẹn ở một nơi đang tổ chức sự kiện như vậy.
Tuy khu rừng nhỏ đó rất yên tĩnh, nhưng cách một khu dân cư là khu vực tổ chức lễ hội đèn lồng vô cùng náo nhiệt, ai có thể đảm bảo họ không bị người khác nhìn thấy?
Bị người khác nhìn thấy, dư luận lên men, lại không mời mà đến, còn cố tình tránh mặt những người khác, lựa chọn bàn bạc riêng với Bùi Ký Nguyệt. Nói là bàn bạc, nhưng thực chất hắn đã sớm nghĩ ra một đối sách chỉ có lợi cho mình để thuyết phục Bùi Ký Nguyệt.
Bùi Ký Nguyệt có lẽ vì bị hào quang thần tượng che mắt nên không nhìn ra được những điểm không ổn bên trong, chứ họ thì không bị mê hoặc.
Điều họ lo lắng bây giờ là Bùi Ký Nguyệt thật sự sẽ đồng ý!
Bởi vì Bùi Ký Nguyệt luôn là người có cá tính và chủ kiến, một khi cô đã quyết định một việc gì đó thì rất khó làm cô thay đổi ý định.
Rốt cuộc, họ cũng không biết tình cảm của Bùi Ký Nguyệt dành cho Trương Thành Khải là sự yêu thích đơn thuần của fan đối với thần tượng, hay còn có tình cảm khác.
Lỡ như cô ấy thực ra là fan cuồng thì sao?
Thử hỏi có fan cuồng nào có thể từ chối lời tỏ tình của thần tượng?
Trương Thành Khải cũng có cùng suy nghĩ.
Hắn cho rằng một tiểu thư như Bùi Ký Nguyệt, bằng lòng bỏ thời gian, công sức và tiền bạc để theo đuổi hắn nhiều năm như vậy, làm fan trung thành của hắn, chắc chắn là thích hắn đến điên cuồng.
Sở dĩ cô luôn không tỏ tình, nhất định là vì tiểu thư như cô muốn giữ thể diện, không muốn là người tỏ tình trước. Chỉ cần hắn mở lời trước, Bùi Ký Nguyệt chắc chắn sẽ đồng ý.
Đấy, Bùi Ký Nguyệt đã bị bất ngờ đến mức sững sờ tại chỗ rồi kìa.
Hắn tự tin tràn đầy chờ đợi Bùi Ký Nguyệt tỉnh táo lại, sau đó mừng đến phát khóc mà đồng ý lời tỏ tình của hắn.
Nhưng chờ mãi, chờ mãi, lại chờ được ánh mắt của Bùi Ký Nguyệt từ kinh ngạc chuyển sang kinh hãi, và như thể tam quan bị một cú sốc cực lớn, cô kích động hét lên:
"Không được! Anh có điên không vậy!”