Nghề Làm Fan

Chương 82

Đề nghị của Chương Lệ Lị nằm ngoài dự đoán của Lý Hi Hạnh và Chu Tiêu Đồng!

Lý Hi Hạnh đứng ngốc ra không nói nổi lời nào, Chu Tiêu Đồng thật cẩn thận dò hỏi: "Chương lão sư, cô nói song ca, chính là muốn song ca với Lý Hi Hạnh ạ?"

"Chứ sao nữa?" Chương Lệ Lị cười hỏi ngược lại, "Nếu là ca khúc Hi Hạnh viết cho chính mình, lời bài hát em cũng viết vì cô ấy, lúc nãy nghe cô ấy hát xong, tôi cảm thấy em ấy thể hiện không tồi. Đương nhiên sẽ chọn em ấy rồi."

Chu Tiêu Đồng nhận được đáp án, bối rồi trên mặt dần phai nhạt, bị mừng như điên thay thế! Lý Hi Hạnh, song ca với Chương Lệ Lị!!

Không nói đến việc Lý Hi Hạnh có thể hát lời bài hát do cô viết – chỗ tốt của việc này chẳng đáng kể so với việc Lý Hi Hạnh được song ca - quan trọng là, bài hát này sẽ được cho vào album của Chương Lệ Lị!!

Đây có nghĩa là gì?

Chương Lệ Lị chính là nhân vật cấp thiên hậu của giới âm nhạc! Lý Hi Hạnh dù có tài năng thế nào cũng chưa thể thoát được cái mác người mới của chương trình tìm kiếm tài năng! Nếu Chương Lệ Lị chọn ca khúc của Lý Hi Hạnh sáng tác, đương nhiên đã tăng mức độ nổi tiếng cho Lý Hi Hạnh rồi, nhưng người qua đường nào mấy ai quan tâm tác giả ca khúc chứ? Nếu song ca thì khác! Một người nghe bài hát chính là một người nghe được giọng hát của Lý Hi Hạnh, một người nhìn thấy tên người biểu diễn là một lần thấy ba chữ Lý Hi Hạnh!

Trong giới nghệ sĩ, tiền bối muốn dìu dắt hậu bối, có thế kéo hậu bối cùng nhận một quảng cáo, nhưng chuyện giúp đỡ này cũng có giới hạn, cùng lắm chỉ có thể giúp hậu bối kiếm một cơ hội quảng cáo và nhận được chi phí mà thôi. Nếu thực sự muốn nâng đỡ, vẫn có những cách chuyên nghiệp hơn. Ví dụ diễn viên có thể mang theo người mới cùng diễn, diễn vai phối hợp với mình, ca sĩ thì mang theo người mới cùng hát, hoặc mời đến làm khách quý trong concert chẳng hạn!

Song ca cùng thiên hậu, lại hát bài hát của Lý Hi Hạnh viết, đủ để vô số người nhanh chóng biết đến thân phận ca sĩ kiêm nhạc sĩ của Lý Hi Hạnh!!

Chương Lệ Lị nhìn về phía Lý Hi Hạnh: "Em cảm thấy thế nào?"

Lý Hi Hạnh vẫn còn đang khiếp sợ. Cho đến tận khi Chu Tiêu Đồng huých cô một cái cô mới tỉnh táo lại lại, nhưng vẫn không lập tức nói gì —— cô cảm động đến mức không biết nên nói gì!

Mấy giây sau, cô đứng lên, khom lưng về phía Chương Lệ Lị: "Cảm ơn! Tiền bối, vô cùng cảm ơn cô!"

Chu Tiêu Đồng cũng đứng dậy theo, khom lưng về phía Chương Lệ Lị.

Chương Lệ Lị cười ha ha.

"Vậy lễ gặp mặt này của em tôi xin nhận." Chương Lệ Lị nói, "Giám đốc Lưu sẽ cho em xem bản mẫu hợp đồng của công ty chúng tôi, nếu em có thắc mắc hay muốn thêm điều khoản nào thì trực tiếp nói với cô ấy. Còn chuyện album của em, có thể tìm giám đốc Phùng tìm hiểu. Tôi còn việc khác, đi trước nhé".

Lý Hi Hạnh vội nói: "Tiền bối, hẹn gặp lại. Cảm ơn cô!"

Chương Lệ Lị xua tay, đẩy cửa đi ra ngoài.

Chương Lệ Lị nhận bài hát này của Lý Hi Hạnh, nói với Lý Hi Hạnh đây là lễ gặp mặt Lý Hi Hạnh tặng cho cô ấy, chi bằng nói, đây là cô ấy cho Lý Hi Hạnh một món quà gặp mặt.

Sau khi phát hành album, Chương Lệ Lị chắc chắn có rất nhiều tuyên truyền để quảng bá cho album, cũng sẽ được truyền thông đưa tin. Có bài hát này, cô ấy có rất nhiều cơ hội mang theo Lý Hi Hạnh cùng xuất hiện. Hơn nữa, concert sang năm cũng có thể danh chính ngôn thuận mời Lý Hi Hạnh đến làm khách quý. Có thể bây giờ độ nổi tiếng của Lý Hi Hạnh chưa cao, nhưng cuối năm nay Lý Hi Hạnh sẽ phát hành album, sang năm Chương Lệ Lị phát hành album cũng có thể dắt theo Lý Hi Hạnh. Có thể nói, danh tiếng của Lý Hi Hạnh trong hai năm tới sẽ nhanh chóng bay lên, nếu thuận lợi hơn nữa, có thể nói Lý Hi Hạnh ngồi tên lửa bay lên cũng được!

Chu Tiêu Đồng nhịn không được, nói: "Cô Chương thật tốt! Thật tốt quá đi!"

Lý Hi Hạnh gật mạnh đầu.

Thu hoạch hôm nay vượt ngoài mong đợi của họ! Nếu không phải còn ở trong công ty người ta, Chu Tiêu Đồng hận không thể ôm Lý Hi Hạnh hôn vài cái, sau đó gào lên mấy bài hát của Bollywood, vui sướng mà nhảy vài điệu nhảy Ấn Độ!

Nhưng vui sướng thì vui sướng, chuyện hợp tác vẫn cần bình tĩnh trao đổi thật hợp lý.

Giám đốc Lưu của Văn hóa Khuynh Thành mở miệng nói: "Hi Hạnh, tôi sẽ cho em xem vài bản hợp đồng mẫu của công ty, nếu có vấn đề gì thì chúng ta trực tiếp trao đổi nhé".

Cô ấy nói như vậy, nhưng không lập tức lấy hợp đồng từ túi hồ sơ ra.

Chu Tiêu Đồng rất thức thời, vội đứng dậy nói: "Tôi hơi đói bụng, xuống tiệm cà phê bên dưới ăn gì đó đã nhé. Cô xong việc thì xuống tìm tôi."

Loại hợp đồng này thường có những điều khoản bảo mật, Chu Tiêu Đồng ở lại không thích hợp, cho nên cô rời đi trước, ra bên ngoài chờ Lý Hi Hạnh.

Hai giờ sau, Lý Hi Hạnh mới ra khỏi trụ sở Văn hóa Khuynh Thành, trời cũng đã tối. Cô không ký hợp đồng ngay hôm nay, bởi vì ký một hợp đồng như vậy hai bên còn phải tiến hành gặp mặt và thương lượng khá nhiều điều khoản, nếu muốn thay đổi còn phải sự đồng ý từ cấp trên, nên không thể ngay lập tức ký hợp đồng. Hôm nay họ chỉ xác nhận hai bên cùng muốn có mối quan hệ hợp tác, bàn bạc chuyện tiến hành hủy hợp đồng vơi Dream Music, cũng đã tốn khá nhiều thời gian.

Lý Hi Hạnh vừa ra khỏi trụ sở công ty, lập tức vội vàng chạy tới quán cà phê Chu Tiêu Đồng đang đợi.

Cô chạy vào quán cà phê, chỉ thấy Chu Tiêu Đồng ngồi ở cạnh cửa sổ, đang cúi đầu nghịch điện thoại.

"Xin lỗi, để cô đợi lâu rồi." Lý Hi Hạnh thở hồng hộc bước đến, "Chúng ta đi thôi."

Chu Tiêu Đồng thấy cô tới, nở một nụ cười rạng rỡ, nhào lên ôm cô một cái.

Tiệm cà phê này tương đối hẻo lánh, trong tiệm không có mấy người, không ai chú ý đến Lý Hi Hạnh là nhân vật của công chúng. Vì thế Lý Hi Hạnh vui sướng bế Chu Tiêu Đồng lên xoay vài vòng.

"Cảm ơn!"

"Giờ nói cám ơn còn sớm quá đấy!" Chu Tiêu Đồng một lần nữa ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ vị trí bên người, ý bảo Lý Hi Hạnh nghỉ chút đã.

Lý Hi Hạnh ngồi sát vào bên cạnh cô ấy, uống nước để điều chỉnh hô hấp.

Chu Tiêu Đồng giơ điện thoại mình ra cho cô xem. Đó là Weibo tác giả của cô ấy, cô ấy nhận được mấy tin nhắn offline.

"Tôi đọc được truyện ngắn trên tạp chí của cô, rất thú vị, dường như đã tìm lại được cảm giác mấy năm trước". Lý Hi Hạnh thuận miệng đọc một tin nhắn, lại nhìn ID người gửi, "Thần Hi Dịch Tịch?"

"Ai da, không phải cái này." Chu Tiêu Đồng xua xua tay.

Từ sau khi cô trả lời Thần Hi Dịch Tịch, thỉnh thoảng hai người họ cũng tâm sự vài câu. Có khi là chuyện tác phẩm, cũng có khi chỉ đơn giản nói chuyện phiếm vài câu. Giống nhau đều là Thần Hi Dịch Tịch sẽ tìm cô nói chuyện, nhưng thời gian Thần Hi Dịch Tịch online rất ít, không thường xuyên quấy rầy cô, thỉnh thoảng nói vài câu cũng vui vẻ.

"Tôi định cho cô xem cái này". Chu Tiêu Đồng chỉ một tin nhắn khác.

"Văn học Tấn Giang?" Lý Hi Hạnh hỏi, "Cô muốn kí hợp đồng với trang web, viết tiểu thuyết mạng à?"

"Đúng", Chu Tiêu Đồng nói, "Cô ký hợp đồng với công ty mới, tôi cũng phải tìm chủ nhân mới, tiếp tục viết truyện dài kỳ thôi!"

"Hình như lúc trước cô đều xuất bản sách mà?" Lý Hi Hạnh hỏi, "Tiểu thuyết mạng có thể xuất bản không?"

"Được chứ. Đương nhiên có thể rồi". Chu Tiêu Đồng nói, "Từ thời đại học tôi đã bắt đầu viết tiểu thuyết, lần đầu gửi bài cho tạp chí đã được chọn, sau đó vẫn luôn hợp tác với các tạp chí. Ngắn thì họ đăng, dài cũng gửi cho họ, sau đó họ sẽ xuất bản giúp tôi. Vì lúc đó việc xuất bản khá ổn định nên cũng lười thay đổi".

"Lúc trước tôi luôn cảm thấy đi theo con đường gửi bản thảo cho nhà xuất bản sẽ tốt hơn – đúng là mấy năm đầu hiệu quả rất tốt – nhưng gần đây không được như năm ấy nữa, nên tôi cũng muốn thay đổi".

Mấy năm trước, ranh giới của tác giả có tác phẩm được đăng trên tạp chí hoặc có sách xuất bản so với tác giả mạng rất rõ ràng, một bên được coi là tác giả truyền thống được đánh giá rất cao, một bên là tác giả mạng đại diện cho văn hóa thời đại thức ăn nhanh. Đến hiện tại ranh giới này đã biến mất. Tác giả truyền thống cũng sẽ đăng tác phẩm lên mạng, mà các tác phẩm văn học mạng cũng sẽ xuất hiện trên các kệ sách bán chạy của các nhà sách, hoặc được cải biên thành phim.

Chu Tiêu Đồng muốn thay đổi hình tượng còn vì những hấp dẫn khác của văn học mạng.

Mấy ngày trước cô nhận được tiền nhuận bút từ tạp chí, cô không nhớ nổi số tiền này có nguồn gốc từ đâu, vì thế tìm biên tập của mình để dò hỏi. Biên tập cho biết số tiền này từ một truyện ngắn cô viết cách đây bảy tám tháng, truyện ngắn này được đăng trên tạp chí vào hai tháng trước, hôm nay tiền nhuận bút cuối cùng cũng được gửi tới.

Bảy tám tháng trước gửi bài, cũng khó trách Chu Tiêu Đồng đã quên chuyện này, truyện ngắn đó viết gì chính cô cũng đã quên mất!

Đi theo con đường xuất bản, chuyện tệ nhất chính là thời gian đợi nhận được thù lao quá dài! Tạp chí một tháng hoặc nửa tháng mới phát hành môt cuốn, một truyện ngắn cũng có thể phát hành mấy kỳ trên một tạp chí. Tác giả viết không tốt thì bị trả bản thảo, viết tốt cũng không thể ngay lập tức lên bài, còn rất nhiều bản thảo được chọn trước đó cơ mà! Trừ khi đó là tác giả nổi tiếng ký hợp đồng dài kỳ với tạp chí, còn những tác giả khác chỉ có thể xếp hàng chờ phía sau, có khi phải chờ đến mấy tháng. Chưa được xuất bản cũng chưa chắc đã không có tiền nhuận bút ngay, một số tạp chí đáng tin cậy trong một tháng sẽ gửi tiền cho tác giả. Nhưng thị trường kinh tế biến động liên tục, một số nhà xuất bản quay vòng tài chính thường xuyên xuất hiện tình trạng nợ tiền nhuận bút, không biết bao lâu mới trả tiền cho tác giả, có khi còn chưa trả được tiền tạp chí đã đóng cửa!

Truyện ngắn đã vậy, chu kỳ của truyện dài càng dài hơn. Từ khi giao bản thảo đến khi thành sách phải chờ mấy tháng, sau khi đóng sách, lúc nào đưa sách ra thị trường cũng phải chờ nhà xuất bản sắp xếp. Tiền nhuận bút còn phải chờ đến khi xuất bản được ba tháng mới có thể đến tay tác giả! Nếu là nhà xuất bản có lương tâm hoặc tác giả có địa vị, thường thì khi giao bản thảo sẽ yêu cầu được nhận 20 – 30% tiền nhuận bút. Nếu là tác giả mới không hiểu biết thì chỉ có cách ngồi chờ mà thôi. Cho nên từ khi giao bản thảo đến khi lấy tiền nhuận bút, chu kỳ kéo dài đến một năm cũng không phải chuyện lạ!

Nếu tác giả lạc quan, không chịu áp lực của sinh hoạt hàng ngày, mỗi lần nhận được tiền nhuận bút chẳng khác gì niềm hạnh phúc từ trên trời rơi xuống --- suy cho cùng, công sức đã bỏ ra từ rất lâu, cũng quên mất đã bỏ ra như thế nào, bây giờ nhận được tiền chẳng phải vô cùng hạnh phúc sao?

"Thời gian nhận được tiền nhuận bút lâu cũng có chỗ lợi. Ví dụ, một tác giả đang trong giai đoạn bí ý tưởng, thường thì một hai năm cũng không viết được gì hay lại nhận được tiền thì mới phát hiện ra rằng: A, vốn đã ăn hết, sắp chết đói rồi!" Chu Tiêu Đồng cười khổ: "Không tốt là, phát hiện mình sắp chết đói nhưng không thể lập tức kiếm được tiền, cho nên chỉ có thể tìm một công việc khác".

"Trang web sẽ trả lương nhanh hơn sao?" Lý Hi Hạnh nghĩ nghĩ, "Tuy tác giả văn học của các nhà xuất bản rất lợi hại, nhưng nếu như cô nói thì vẫn nên ký hợp đồng với trang web hơn".

"Đúng thế. Nói thật ra, bỏ qua những nhân vật đại thần đứng đầu giới văn học. Tác giả nhìn qua có vẻ là những người có địa vị cao, nhưng kiếm chẳng được bao nhiêu tiền, thời gian nhận được nhuận bút còn lâu". Chu Tiêu Đồng thở dài.

Cô cầm túi đứng lên, ý bảo Lý Hi Hạnh đi thôi.

"Cho nên, nên đổi một con đường mới rồi!"

Lúc này đã bảy tám giờ tối, muốn đi ăn một bữa tiệc lớn mỗi người hơn một ngàn tệ cũng không kịp nữa, vì thế bữa tiệc lớn đành khất lại, hai người theo kế hoạch đến "Ông Tả sành ăn", tìm Tả Thiên Dương ăn mỹ thực quốc dân – lẩu – để chúc mừng.

Vừa ngồi xuống ghế, Tả Thiên Dương đã không chờ nổi, hỏi: "Thế nào, thuận lợi không?"

Lý Hi Hạnh và Chu Tiêu Đồng liếc nhau, mỉm cười gật đầu.

"Tuyệt vời!" Tả Thiên Dương đấm vào lòng bàn tay, "Anh biết mà!".

Anh lại hóng hớt: "Hợp đồng của Văn hóa Khuynh Thành thế nào? Định ký với em mấy năm? Lợi nhuận chia thế nào? Có bảo đảm bao nhiêu lâu sẽ cho em ra album một lần không?"

Tuy rằng hợp đồng có điều khoản bảo mật, có chi tiết không thể tiết lộ, nhưng có những bí mật người trong nghề đều biết. Lý Hi Hạnh chọn vấn đề có thể nói để trả lời anh.

"Òa!" Tả Thiên Dương cảm khái nói, "Hợp đồng này nghe thật đáng tin, so với công ty tìm kiếm tài năng kia thì đúng là chạy xa cả cây số!"

"Vâng." Lý Hi Hạnh gật đầu, "Ngoài dự kiến của em."

Lúc trước ký hợp đồng với Dream Music, gần như là công ty đưa ra hợp đồng thế nào, các thí sinh phải ký hợp đồng như thế. Các ca sĩ nổi tiếng còn có thể đưa ra điều kiện với công ty, những người mới như Lý Hi Hạnh thì không có chuyện được bàn bạc bất cứ điều gì. Hơn nữa thời gian ký hợp đồng sớm, sau vòng loại đã ký. Người mới không biết quy củ trong ngành, cũng không biết tương lai sẽ phát triển ra sao, bản thân không có các mối quan hệ ở trong ngành, thường mịt mờ mù quáng ký xuống hợp đồng có nhiều điều khoản không hợp lý.

Một công ty ký hợp đồng với quá nhiều thí sinh thì phải làm sao bây giờ? Quản lý nhiều người như vậy chắc chắn tốn rất nhiều chi phí! Vì vậy trong hợp đồng thường có một điều khoản cực kỳ không công bằng: nếu thí sinh không thể vào top 16, công ty có thể đơn phương chấm dứt hợp đồng! Còn bản thân các thí sinh muốn chấm dứt hợp đồng? Vậy thì phải thanh toán các thiệt hại cho công ty!

Tất nhiên, các công ty dám đưa ra những điều khoản như vậy trong hợp đồng, còn ký với nhiều thí sinh như vậy, vì những công ty đó có tài nguyên dành cho những thí sinh tham gia chương trình tìm kiếm tài năng. Đối với người mới chỉ có hai bàn tay trắng, đây là cơ hội duy nhất của họ, điều khoản ác độc như thế nào họ cũng phải ký. Công ty cũng biết trong hợp đồng phải có những điều khoản như thế nào để bóc lột các thí sinh, vì có thể kiếm được lợi ích lớn nhất cho mình, thời gian ký hợp đồng càng dài tiền vi phạm hợp đồng càng cao. Ký một lần tận chín năm, mười năm, sợ các thí sinh có giá trị cao, yêu cầu cũng cao lên. Cho nên ký một hợp đồng dài hạn, cho dù tương lai họ phát triển như thế nào, cũng phải thành thật để công ty áp bức bóc lột, đừng tưởng nước lên thuyền lên mà đặt điều kiện với công ty!

Nhưng cũng phải biết rằng, hợp đồng được ký kết, ngoài những điều khoản được nhắc đến trong hợp đồng, còn có một luật bất thành văn đồng thời được hai bên đồng ý, bên nào có địa vị cao hơn thì có quyền ức hiếp bên còn lại! Như vậy khi nhóm nghệ sĩ còn hai bàn tay trắng ký hợp đồng chẳng khác gì khế ước bán mình với công ty, nhưng đến khi họ có năng lực có địa vị hoàn toàn có thể để hủy hợp đồng! Nơi nào có áp bức nơi đó có đấu tranh!

Lúc trước ký hợp đồng với Dream Music thì như vậy, nhưng đối với Văn hóa Khuynh Thành thì lại khác. Bởi vì với Văn hóa Khuynh Thành, mối quan hệ giữa họ và các nghệ sĩ là hợp tác, họ không coi nghệ sĩ là nhân viên của mình, nên hợp đồng cũng theo phương hướng hợp tác chứ không phải ép buộc.

Tầm ảnh hưởng của Văn hóa Khuynh Thành lớn hơn, điều kiện cũng tốt hơn,ngược lại các điều khoản trên hợp đồng lại thoải mái hơn. Cho dù Lý Hi Hạnh chỉ là một người mới chưa có địa vị gì, hợp đồng của họ đối với cô cũng không kém hơn những nghệ sĩ nổi tiếng là bao, chắc chắn cô sẽ phát triển càng ngày càng tốt!

Các minh tinh kiếm được nhiều tiền như vậy, tự mình cũng chẳng xài hết, chẳng để bụng tỷ lệ chia chác là bao nhiêu. Chỉ cần công ty thoải mái, đoàn đội vui vẻ, thì họ cũng không bận tâm có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận. Tôi ký bốn năm với các bạn, hợp tác tốt, có thể tiếp tục ký thêm bốn năm. Khi tôi gặp khó khăn bạn bạn thoải mái giúp đỡ, chả lẽ khi tôi nổi tiếng lại quên bạn sao? Nhưng cho dù ký hợp đồng mười năm, công ty lại không tôn trọng, vậy thì một đồng cũng phải tính toán, nếu có cơ hội rời đi thì sẽ lập tức chạy mất. Đây là nguyên nhân công ty tìm kiếm tài năng không bao giờ giữ chân được thí sinh.

"Vậy bao giờ cô hủy hợp đồng với Dream music?" Chu Tiêu Đồng hỏi. Đến lúc ấy fan chuyên nghiệp như cô chắc chắn còn phải đánh một trận ác liệt.

"Giám đốc Lưu nói, tôi đừng để lộ ra tin tức gì, cứ tạm thời phối hợp với Dream Music". Lý Hi Hạnh nói, "Chờ khi ký hợp đồng xong, chuyện tiếp theo cứ giao cho họ".

Chu Tiêu Đồng gật đầu: "Không tồi."

Văn hóa Khuynh Thành quả nhiên đáng tin cậy, đề nghị này hoàn toàn đứng ở trên lập trường Lý Hi Hạnh mà suy xét.

Ba người lại nói chuyện về đề tài ký hợp đồng một lúc, hết đề tài, bắt đầu chuyển sang đề tài lẩu và mỹ thực.

"Đúng rồi, tuần sau anh sẽ tham gia một show thực tế." Tả Thiên Dương nói, "Lúc trước cũng nói với em rồi, là một show về ăn uống."

Mắt Chu Tiêu Đồng sáng lên.

"Làm sao bây giờ? Nô gia một thân không thể phục vụ hai chủ," Cô dựa vào người Lý Hi Hạnh, Lý Hi Hạnh cũng phối hợp ôm bả vai cô. Cô nũng nịu nói, "Em đã là người của Hạnh Hạnh, không thể hầu hạ chủ cũ nữa ~~"

"Hứ!" Tả Thiên Dương trợn trắng mắt, "Địa vị của trẫm như bây giờ còn cần ngươi nữa sao? Mau quỳ xuống!"

Một lát sau, anh nghiêm túc nói: "Thôi cũng chỉ là đi chơi một chuyến ấy mà. Làm người ấy mà, chỉ cần vui vẻ là được!"

Ba người cười ha ha, cùng nhau nâng chén.

"Cụng ly!"

Bình Luận (0)
Comment