Nghề Làm Fan

Chương 94

Từng nghệ sĩ một nối tiếp nhau lên sân khấu. Vì danh sách tiết mục không được công khai trên mạng, nên ngoại trừ Ổ Thu Thu là người biểu diễn gần cuối, các fan đều không biết idol nhà mình bao giờ mới xuất hiện.

Chu Tiêu Đồng lén nhắn tin cho Lý Hi Hạnh.

"Số thứ tự lên sân khấu của cô là bao nhiêu thế?"

Một lát sau, Lý Hi Hạnh trả lời.

"Thứ mười ba".

Tổng cộng có 15 nghệ sĩ, Lý Hi Hạnh được sắp xếp ở vị trí thứ ba từ dưới đếm lên.

Chu Tiêu Đồng đặt bảng đèn có tên Lý Hi Hạnh lên đùi, chụp một bức ảnh, gửi cho Lý Hi Hạnh.

"Hôm nay có rất nhiều người đến, còn có Quả Hạnh đến từ những thành phố khác. Chút nữa cô lên sân khấu, nhớ chào hỏi mọi người nha. ^_^"

Lý Hi Hạnh ở trong hậu trường cầm di động, đọc được tin nhắn Chu Tiêu Đồng gửi đến, vừa vui vẻ, vừa căng thẳng.

Còn có những fan từ nơi khác đến cổ vũ cho cô? Nhưng hôm nay cô chỉ có thể hát hai bài thôi. Có phải sẽ khiến các fan thất vọng lắm không?

Chu Tiêu Đồng gõ tin nhắn bùm bụp, Na Na ngồi một bên thò đầu sang: "Chị nói chuyện với ai đó?"

"Một người bạn tốt". Chu Tiêu Đồng cười cười, cất điện thoại đi.

Ánh đèn trên sân khấu lúc sáng lúc tối, các nghệ sĩ mang phong cách khác nhau thay phiên nhau lên sân khấu, âm nhạc trong sân vận động khi thì nhẹ nhàng tình cảm, khi thì náo nhiệt sôi động. Chu Tiêu Đồng yên lặng đếm số thứ tự trong lòng.

Người đang lên sân khấu là Vương Phi Phi – một nghệ sĩ mang phong cách Rock & Roll, Chu Tiêu Đồng thầm nghĩ: Thứ mười hai! Tiếp theo chính là Lý Hi Hạnh!

Trong hậu trường Lý Hi Hạnh cũng đã làm nóng người, lẩm nhầm lại lời bài hát, chuẩn bị lên sân khấu.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị người ta gõ rất mạnh.

"Bộp bộp bộp! Bộp bộp bộp!"

"Ai thế?" Mấy nhân viên công tác trong phòng nghỉ đang mải nói chuyện với nhau, lười không muốn đứng dậy, cao giọng quát lên: "Cửa không khóa, cứ vào đi!"

Cánh cửa "Ầm" một tiếng bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên đùng đùng nổi giận xông vào phòng nghỉ.

"Gõ cửa mạnh như thế làm gì? Cướp à..." Nhân viên công tác quay lưng lại phía cửa không vui quay đầu lại nhìn, đang định ngó xem ai đến, đột nhiên ngẩn người, lời chưa nói xong mắc kẹt trong họng không nói tiếp được.

Tất cả nhân viên đang lười biếng nằm trên ghế đều giật mình, vội ồn ào đứng dậy, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

"Anh Uy". Một nhân viên công tác trẻ tuổi kéo vạt áo của nhân viên công tác lớn tuổi hơn, nhỏ giọng nói: "Làm sao giờ?"

Người được gọi là anh Uy là nhân viên công tác lớn tuổi nhất ở đây, chỉ có thể cắn chặt răng tiến lên phía trước.

"Lãnh đạo". Anh Uy đầy mặt tươi cười, "Sao ngài lại đến đây ạ? Tiểu Trương, mau lấy ghế đến cho lãnh đạo ngồi!"

Người đàn ông trung niên vừa xông vào phòng nghỉ là một vị lãnh đạo bên bộ phận nào đó. Buổi biểu diễn hôm nay nằm dưới sự giám sát của ông ta.

"Sao các người dám làm thế?" Lãnh đạo nọ giận không kìm được, vừa vào cửa đã đập bàn một cái, "Người đang biểu diễn là ai? Không được phê chuẩn tham gia biểu diễn sao dám cho cậu ta lên sân khấu hả?! Để cậu ta đi xuống ngay!!"

Lúc vị lãnh đạo này xông vào phòng, mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra.

Loại hình biểu diễn như thế này, ngoại trừ phải lập hồ sơ xin phê duyệt từ công an địa phương, còn phải lập hồ sơ lên bộ văn hóa, mỗi nghệ sĩ lên diễn đều phải có báo cáo. Sau khi các bên liên quan thông qua, nghệ sĩ mới được lên diễn. Luật lệ này cũng nhằm đảm bảo an toàn cho quốc gia. Nếu không một phần tử khủng bố hay phản động lên diễn thuyết trên sân khấu vạn người xem, thì ai gánh được hậu quả?

Tour diễn lần này, ban tổ chức cũng đã nộp hồ sơ lên các cấp trên, nhưng không biết do sai sót ở đâu, mà mười lăm nghệ sĩ, lại có ba người không có văn bản phê duyệt. Vấn đề là quảng cáo đã quảng cáo, vé đã bán, nếu sửa lại danh sách nghệ sĩ tham gia chắc chắn các fan sẽ làm loạn. Hơn nữa người khác thì thôi đi, người không nhận được văn bản cho phép biểu diễn lại là Ổ Thu Thu! Ổ Thu Thu mà không lên diễn, một nửa người đến xem sẽ trả vé, tổn thất này làm sao ban tổ chức gánh vác nổi? Cho nên ban tổ chức bí quá hóa liều, định tiền trảm hậu tấu.

Tình huống này tuy không hay xảy ra, nhưng cũng không hiếm gặp. Mỗi một buổi biểu diễn quy mô lớn, tuy chỉ có vài người lên sân khấu, nhưng tính thêm tất cả các nhân viên công tác phục vụ buổi biểu diễn, có thể lên đến gần một ngàn người. Nếu để xảy ra sai sót ở bất cứ công đoạn nào có thể tạo nên sai lầm vô cùng lớn.

Tình huống không nhận được văn bản phê chuẩn cho một hai nghệ sĩ lên sân khấu biểu diễn giống như hôm nay, ban tổ chức phần lớn sẽ chọn cách giả ngu, giả ngơ, tiền trảm hậu tấu. Rốt cuộc thì diễn xong rồi, xã giao một chút, tặng thêm chút quà, nói lời hay thì bên các lãnh đạo cũng nhắm mắt cho qua. Hơn nữa ban tổ chức cũng không nghĩ chuyện này sẽ tạo nên ảnh hưởng quá lớn —— tuy rằng không được phê duyệt, nhưng nghệ sĩ mình mời đến là người thế nào chả lẽ mình lại không rõ?Mấy nghệ sĩ này chỉ hát hò nhảy múa, ai dám lên sân khấu nói mấy chuyện chính trị nhạy cảm chứ? Không muốn sống nữa à? Chắc chắn không thể xảy ra chuyện đó!

Cho nên một bên là bị hủy hoại danh tiếng, người xem trả vé, một bên là xong việc thì đi xã giao, đương nhiên ban tổ chức chọn vế sau. Cứ coi như chắc chắn phải tặng quà cáp, nhưng quà cáp thì cũng chỉ bằng mấy tấm vé vào cửa chứ bao nhiêu?

Đối với ban tổ chức tình hình hiện giờ là như vậy, nhưng với những bên liên quan thì không thể chỉ như vậy.

"Ngây ngốc ra đó làm gì?!" Lãnh đạo mới tới kia đã tức tới sùi bọt mép, "Mau gọi cậu ta xuống! Còn ai chưa được phê chuẩn thì không được cho lên sân khấu! Nếu không thì buổi biểu diễn này của mấy người không được diễn tiếp nữa!"

"Lãnh đạo, mời ngài ngồi, ngài đừng nóng giận, uống chút trà đi. Ngài hút thuốc không?" Anh Uy đưa mắt ra hiệu cho mọi người: "Tiểu Lý, mau! Cầm bao thuốc Trung Hoa trên bàn kia lại đây!".

"Đừng diễn trò nữa!" Lãnh đạo tiếp tục trợn mắt tức giận nhìn họ, "Mấy người còn không chịu dừng? Không dừng tôi sẽ gọi điện thoại cắt điện toàn bộ chỗ này!"

"Không không!" Anh Uy nhỏ giọng nói, "Lãnh đạo, đây đều là nghệ sĩ cùng một công ty, đều tập luyện tốt rồi, em đảm bảo không có chuyện gì xảy ra đâu".

"Cậu đảm bảo cái rắm! Cậu có biết sắp có hội nghị XX không hả? Lỡ có chuyện gì xảy ra, ai chịu trách nhiệm?"

"Em, em chịu trách nhiệm". Anh Uy nói, nhanh nhẹn mở bao thuốc mới, ân cần đưa cho vị lãnh đạo kia, "Lãnh đạo, mời ngài".

"Cậu có cái rắm ấy mà đòi chịu trách nhiệm!" Lãnh đạo chỉ mặt anh ta mắng: "Cậu có thể chịu trách nhiệm gì chứ? Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần người lên sân khấu kia nói sai một câu, toàn bộ chúng ta đều gặp rắc rối!"

Bên này anh Uy còn đang tìm mọi cách kéo dài thời gian, bên kia vài nhân viên công tác lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng, như bị lửa đốt sau mông chạy vào phòng hóa trang của nghệ sĩ.

Trên sân khấu.

Vương Phi Phi dùng ghita điện, mạnh mẽ lắc mái tóc Dreadlocks, hát khàn cả giọng . Anh ấy đúng là một nghệ sĩ rock hát bằng cả sinh mệnh.

(*)Dreadlocks: hay tóc bện thừng, tóc tết kiểu Châu Phi là kiểu tóc có phần tóc tết thành những bím nhỏ chải ngược về phía sau.

Âm nhạc vang rung trời, cả trời đất như điên cuồng cùng điệu nhạc rock cuồng nhiệt. Khán giả dù thích nghe hay không, cũng không nhịn được đung đưa theo điệu nhạc.

Chu Tiêu Đồng tuy không phải người thích nhạc rock, nhưng là một khán giả, cô rất thích những tiết mục như thế này.

"Đồng Đồng!" Vì nhạc quá to, Na Na tiến đến gần tai Chu Tiêu Đồng, khàn giọng gào lên: "Chị bảo mấy cái đuôi tóc kia đập vào mặt anh ta có đau không chứ?"

"Em nói gì cơ? Chị không nghe rõ!"

Na Na càng dùng sức hét to hơn: "Em bảo! Tóc Dreadlocks! Đập vào mặt! Có đau không!"

"Chắc là có! Chị nhìn thôi cũng thấy đau rồi!"

Tuy nói như vậy, nhưng Chu Tiêu Đồng cũng không nhịn được đung đưa theo nhạc. Phong cách cuồng nhiệt của Vương Phi Phi đúng là rất dễ thu hút người xem.

Một bài kết thúc, tiếng nhạc chói tai cuối cùng cũng tạm ngừng.

"Các bạn có thích nhạc của tôi không!" Vương Phi Phi tiếp tục gào lên.

"Thích!!!" Các fan điên cuồng cổ vũ.

"Muốn nghe thêm bài nữa chứ!"

"Muốn!!!"

Máy quay quay cận mặt Vương Phi Phi, màn ảnh hai bên sân khấu hiện lên hình ảnh Vương Phi Phi đang vô cùng phấn khích.

"Được! Vậy tôi sẽ hát tiếp một bài "Anh điên cuồng vì em"! Tôi! Vì mọi người! Điên cuồng!"

"Oa!!!" Vương Phi Phi còn chưa điên, các fan của anh ấy đều đã điên hết rồi.

Nhưng âm nhạc chậm chạp không vang lên.

Thời gian trôi qua hơn một phút, xung quanh yên tĩnh đến quỷ dị khiến vẻ nhiệt tình trên gương mặt Vương Phi Phi dần biến mất. Anh chỉnh lại tai nghe, dường như nhận được chỉ thị từ ai đó bên trong hậu trường. Không biết anh ấy đã nghe thấy gì, vẻ mặt hiện lên sự do dự.

"Gì cơ?" Anh khẽ nói thầm. Âm thanh của anh khá nhỏ, nhưng vì không tắt micro nên giọng nói vẫn truyền đi khắp sân vận động.

Khán giả cũng khó hiểu theo.

Một lát sau, "Anh điên cuồng vì em" không được biểu diễn, Vương Phi Phi mờ mịt ôm ghita xuống sân khấu. Ánh đèn sân khấu cũng tắt lịm.

Không còn ánh đèn, không còn âm nhạc, toàn bộ sân vận động yên lặng hai giây, sau đó lập tức náo loạn!

"Sao vậy? Sao không hát nữa?"

"Không biết, vừa rồi hình như có người gọi anh ấy xuống khỏi sân khấu".

"Họ làm gì vậy?"

Người xem đều thì thầm bàn tán với nhau, tình hình hiện tại khiến mọi người đều bối rối.

Sân vận động tối om chừng một phút. Tuy rằng trên sân khấu không có ánh đèn, nhưng những người tinh mắt vẫn có thể nhìn thấy nhân viên công tác nhanh chóng đi lại, đem nhạc cụ bê xuống, có vài vũ công đang tìm vị trí trên sân khấu. Tình huống thế này chính là nghệ sĩ trước đã biểu diễn xong, người tiếp theo lên sân khấu.

Một lát sau, một giọng nữ khàn khàn vang lên, một đoạn acapella đánh vỡ sự im lặng.

Khán giá ngẩn ngơ hơn một giây, sau đó bỗng vang lên những tiếng thét chói tai, gần như làm bay nóc sân vân động!

"Ổ Thu Thu!!!!"

"A a a a a a a a Thu Thu tới!!!"

"Thu Thu em yêu chị!!!"

—— cho dù ánh đèn còn chưa sáng lên, mọi người cũng chưa nhìn rõ tình hình trên sân khấu, nhưng tất cả đều nhận ra giọng nói khàn khàn độc đáo của Ổ Thu Thu!

Chu Tiêu Đồng hoàn toàn ngây ngốc.

Không phải sau Vương Phi Phi sẽ đến Lý Hi Hạnh à? Sao lại thay đổi thứ tự?!

Không chỉ riêng Chu Tiêu Đồng, toàn bộ Quả Hạnh đều choáng váng. Tuy họ không biết trình tự cụ thể ra sao, nhưng ai cũng biết Ổ Thu Thu chắc chắn là người diễn cuối. Tại sao idol nhà mình chưa xuất hiện, người nổi tiếng nhất đã lên sân khấu rồi?

Ổ Thu Thu là quán quân một mùa, có kinh nghiệm sân khấu hơn những người khác. Đoạn acapella vừa rồi chính là cô nhất thời nghĩ ra. Bởi thì đột nhiên thứ tự bị thay đổi, nhân viên công tác chưa chuẩn bị sẵn sàng, thời gian im lặng quá dài, cho nên Ổ Thu Thu thông minh tự biên tự diễn một đoạn, thu hút sự chú ý của khán giả.

Không thể không nói, Ổ Thu Thu không hổ là Ổ Thu Thu!

Cho dù không có nhạc đệm, không nhìn thấy dáng người, cô ấy chỉ cần dùng giọng hát độc đáo kia, giữa một vùng tăm tối cũng đã thành công khiến khán giả xúc động! Khán giả lập tức quên luôn chuyện Vương Phi Phi kết thúc một cách kỳ lạ ban nãy và hai vị nghệ sĩ còn chưa được lên sân khấu —— trừ những fan đang chờ idol nhà mình xuất hiện.

Ổ Thu Thu tùy ý ngâm nga vài đoạn, ánh sáng cuối cùng cũng sáng lên!

Trên sân khấu, Ổ Thu Thu và nhóm nhảy đã đứng vào vị trí, nhóm nhạc đệm cũng chuẩn bị xong, nhóm hát đệm đứng trước micro, tất cả đều đã sẵn sàng.

Tất cả nhân viên vẫn rất chuyên nghiệp, cho dù đột nhiên xuất hiện tình huống ngoài dự đoán, nhưng trên gương mặt mọi người không hề xuất hiện biểu cảm hoảng sợ.

"Mọi người đã sẵn sàng chưa?" Ổ Thu Thu lớn tiếng hỏi.

"Sẵn sàng!!!" Khán giả cũng hét lên. Bởi vì fan của cô ấy quá nhiều, cho dù không bỏ công sức bài binh bố trận, chỉ cần dựa vào biển người cũng đủ hiệu quả cổ vũ. Những màn cổ vũ trước đó của các fan nhà khác đã hoàn toàn bị fan nhà Ổ Thu Thu nuốt sống.

"Vậy thì màn biểu diễn của tôi bắt đầu!" Ổ Thu Thu vui vẻ hét lên.

Cả sân vận động lại ầm ĩ hoan hô!

Nhạc đệm vang lên, Ổ Thu Thu chính thức biểu diễn rồi!

Cô ấy là một nghệ sĩ vô cùng thu hút khán giả, bắt đầu chưa đến nửa phút đã hoàn toàn đốt cháy cảm xúc của cả sân vận động. Nếu Chu Tiêu Đồng không có tâm sự trong lòng, chắc chắn cũng sẽ chìm đắm vào màn biểu diễn xuất sắc của cô ấy, nhưng giờ khắc này, trong lòng Chu Tiêu Đồng cảm thấy vô cùng bất an, khiến cô không thể tập trung thưởng thức màn biểu diễn của Ổ Thu Thu được.

"Có chuyện gì thế?" Cô nhắn tin cho Lý Hi Hạnh.

Bình Luận (0)
Comment