Nghề Làm Fan

Chương 96

Trên sân khấu, Cừu Ba đã bắt đầu biểu diễn.

Anh ấy là một thí sinh có giọng nam cao, đoạn đầu bài hát của anh ấy có mấy âm cao, thường dùng để khoe khoang kĩ xảo, nhưng hôm nay âm cao của anh bị vỡ khiến mấy câu sau cũng lạc điệu theo.

Khó khắn lắm mới điều chỉnh lại đúng giai điệu, thì anh ấy bỗng nhiên lại à à ừ ừ ---- anh ấy quên lời bài hát!

Cừu Ba là thí sinh mới năm nay, không có nhiều kinh nghiệm sân khấu, đây cũng là sân khấu lớn đầu tiên của anh ấy. Vừa rồi, dưới hậu trường, thứ tự tiết mục bị thay đổi, khiến cho anh ấy mơ màng hồ đồ. Sau đó lại bị người khác vội vàng đẩy lên sân khấu, sau khi chịu những chuyện như vậy, sao anh ấy có thể hát ổn được?

"Trời ơi, anh ấy đang làm gì vậy?" Na Na không nỡ nhìn thảm cảnh trên sân khấu.

Chu Tiêu Đồng không trả lời cô bé. Giờ phút này cô còn đang hoang mang nhìn dòng trạng thái trên Weibo của Lý Hi Hạnh.

Chờ? Chẳng lẽ Lý Hi Hạnh còn có cơ hội lên sân khấu sao? Nhưng nếu không đáp ứng đầy đủ thủ tục, không có công văn phê duyệt, thì còn có cơ hội lên sân khấu sao....

Na Na thấy Chu Tiêu Đồng thất thần, nghiêng đầu nhìn qua, lúc này mới phát hiện Lý Hi Hạnh đã đăng Weibo!

"Chờ tôi?" Na Na còn đang uể oải không vui lập tức phấn chấn tinh thần: "Ý Hạnh Hạnh là chúng ta hãy chờ đợi sân khấu của cô ấy phải không? Những người khác đều diễn xong rồi, có phải lần này Hạnh Hạnh sẽ diễn cuối không!

Nhóm Quả Hạnh bao gồm cả Na Na đều không biết chuyện sau hậu trường, các cô ấy đặc biệt bỏ thời gian đến đây, các cô ấy mua vé, các cô ấy có một niềm tin vững chắc hôm nay sẽ được xem idol biểu diễn.

Chu Tiêu Đồng im lặng cất điện thoại. Lý Hi Hạnh không phải một người chỉ nói suông, cô ấy muốn mọi người chờ cô ấy, chắc chắn cô ấy đã nghĩ ra cách.

"Tóm lại," Chu Tiêu Đồng nói, "Chờ đi!"

Giờ khắc này, màn ảnh lớn hai bên sân khấu đang quay gần sát khuôn mặt Cừu Ba. Cừu Ba rất đẹp trai, vì thế quay phim cố tình phóng to ống kính để mọi người nhìn anh ấy rõ hơn. Nhưng màn ảnh này lại khiến cho những người ngồi trên khán đài xa lắc cũng thấy được vẻ mặt căng thẳng hơi vặn vẹo của Cừu Ba cũng những giọt mồ hôi lạnh đang tong tong chảy xuống.

Âm thanh ồn ào của khán giả lại càng nghe rõ hơn.

Quay phim thấy được sự khác thường nên vội vàng chuyển cảnh, chuyển sang quay chụp toàn thân nghệ sĩ, không phóng to gương mặt vị nghệ sĩ đáng thương này nữa.

Cừu Ba đứng trên sân khấu, tay nắm chặt micro, một hồn lìa khỏi xác, hai hồn bay về trời, miệng mếu máo, không biết chính mình đang hát cái gì.

Nói đúng ra, Cừu Ba đúng là xui xẻo. Đừng nói đến anh ấy, hôm nay bất cứ nghệ sĩ nào bị kéo lên sân khấu ngay sau Ổ Thu Thu cũng sẽ bị áp lực tâm lý. Cừu Ba lại chỉ là người mới, không giống những nghệ sĩ có kinh nghiệm phong phú khác, có thể tự mình điều chỉnh tâm lý. Trạng thái càng kém, khán giả bên dưới càng ồn ào, khán giả càng ồn ào, anh ấy càng hoảng sợ. Cứ vậy lâm vào một vòng tuần hoàn, quá nửa bài hát, anh ấy còn không hát nổi hai câu.

Cũng may phần sau bài hát, Cừu Ba bất chấp tất cả nên áp lực tâm lý ngược lại giảm hơn một chút, cuối cùng cũng tìm được trạng thái, coi như hát cũng thành câu.

Dưới sân khấu, nhóm Quả Hạnh lần lượt phát hiện bài đăng trên Weibo của Lý Hi Hạnh. Mọi người truyền nhau xem. Rất nhanh, phần lớn Quả Hạnh ở đây đều thấy hai chữ kia.

Mà Chu Tiêu Đồng cũng nhận được tin nhắn đến từ Lý Hi Hạnh.

"Làm ơn," Lý Hi Hạnh nói, "Giữ mọi người ở lại một lát, tôi sẽ có cách hát cho mọi người nghe".

Chu Tiêu Đồng nhanh chóng nhắn lại một chữ: "Được."

Trên sân khấu.

Cừu Ba hát xong một bài, lại hát thêm một bài. Sau khi bài hát thứ hai kết thúc, anh ấy cũng không xuống khỏi sân khấu.

Khán giả không hiểu chuyện gì. Chẳng lẽ Cừu Ba sẽ hát bài thứ ba?

Nhưng trên sân khấu không dừng lại, nhanh chóng có động tĩnh mới.

Ánh đèn chiếu vào người Cừu Ba, vẻ mặt anh mờ mịt, dường như đang sâu sắc suy nghĩ vấn đề nhân sinh: "Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Bây giờ là lúc nào?"

Bỗng nhiên ánh đèn lại tắt ngúm.

Trong bóng đêm, có vài nhân viên công tác xông lên sân khấu, dặn dò Cừu Ba vài câu, lại dặn dò ban nhạc vài câu.

Ánh đèn lại lần nữa sáng lên, người đứng trên sân khấu vẫn là Cừu Ba. Âm nhạc tiếp tục vang lên, nhưng không phải một bài hát đơn ca nữa, anh ấy hát một đoạn, hơn mười nghệ sĩ nối đuôi nhau từ hai bên sân khấu tiến đến, xếp thành một hàng, bắt đầu hát đồng ca!

Nhóm nghệ sĩ lên sân khấu một lần nữa, hơn nửa sân vận động thét chói tai, một nửa còn lại ồ lên!

—— Các fan thấy idol mình lần nữa thì thét chói tai, điên cuồng gọi tên idol. Mà các fan không thấy idol nhà mình thì vô cùng hoảng sợ. Lý Hi Hạnh, Ổ Thu Thu và Vương Phi Phi thế mà lại vắng mặt!

Phải biết rằng lúc này nên là lúc ồn ào nhất, vì các fan sẽ điên cuồng cạnh tranh nhau, tránh nhà mình trở thành nhà kém cỏi nhất. Nhưng vắng đi ba nghệ sĩ, Ổ Thu Thu thì không cần nhắc đến, Lý Hi Hạnh và Vương Phi Phi đều khá nổi tiếng, thế nên sân vận động thưa thớt âm thanh cổ vũ, không tạo được khí thế.

Nửa sau buổi biểu diễn hôm nay trở nên hỗn loạn, lúc này, oán hận của khán giả cũng lên tới đỉnh điểm!

"Hợp ca là tiết mục cuối cùng đúng không??"

"Gì vậy? Sao không có Thu Thu?"

"Vương Phi Phi đâu rồi! Vừa rồi anh ấy chỉ có thể hát một bài đã xuống sân khấu, không ra nữa! Còn Lý Hi Hạnh nữa, chưa thấy cô ấy lên sân khấu nữa cơ!"

"Sao người mở đầu được hát ba bài, Thu Thu chỉ có hai bài??"

"Đây đúng là tiết mục cuối cùng đúng không? Sao không nói sớm không có Thu Thu chứ? Sớm nói thì tôi đi từ lâu rồi!"

Vài fan của Ổ Thu Thu và Vương Phi Phi phẫn nộ, không thèm xem diễn, trực tiếp đứng dậy đi về!

Dưới sân khấu hỗn loạn, trên sân khấu nhóm nghệ sĩ cũng hỗn loạn không kém. Có người hát nhầm lời của người khác, có đoạn hai người nhìn nhau không ai mở miệng, bầu không khí vô cùng xấu hổ.

Tình huống này phát sinh bởi vì không giống với lúc luyện tập. Đáng lẽ Ổ Thu Thu là nghệ sĩ biểu diễn cuối cùng, cô ấy hát xong bài hát đơn ca sẽ không vào hậu trường, mà trực tiếp hát bài hát cuối, cô ấy hát trước một đoạn sau đó mọi người cùng hát. Đoạn hợp ca này lần lượt từng nghệ sĩ hát vài câu, lời bài hát cũng đã chia cho từng người, có chỗ mỗi người một câu, có chỗ vài người cùng hát. Nhưng bây giờ thiếu người, kế hoạch ban đầu cũng bị hủy bỏ. Cừu Ba cố gắng thay chỗ Ổ Thu Thu, những nghệ sĩ khác còn chưa hiểu chuyện gì đã bị nhân viên công tác dặn dò vài câu rồi kéo lên sân khấu, sao có thể không loạn?

Chu Tiêu Đồng nhìn nhóm Quả Hạnh bên cạnh đã đứng ngồi không yên.

"Hạnh Hạnh đâu? Sao em thấy buổi biểu diễn sắp kết thúc rồi?" Du Tiểu Na vội la lên, "Vì sao đến giờ Hạnh Hạnh còn chưa lên sân khấu?"

Di động Chu Tiêu Đồng cũng không ngừng rung lên, nhận được rất nhiều tin nhắn.

Mưa hoa anh đào: "Đồng Đồng, thế này là thế nào?"

Một Con Người Hành Xử Khác Người Heo: "Hội trưởng, sao Hạnh Hạnh còn chưa biểu diễn? Quả Hạnh bên này đều đang hỏi phải làm sao bây giờ?"

Đạo cụ: "Hạnh Hạnh sẽ lên sân khấu chứ?"

Khi mua vé vào cửa, Chu Tiêu Đồng không sắp xếp nhóm Quả Hạnh cùng một vị trí, nhưng cũng không chia năm sẻ bảy đội ngũ, mà cô chia nhóm Quả Hạnh thành mấy khu, mỗi khu giao cho một hai Quả Hạnh đáng tin quản lý. Nguyên nhân là muốn tạo khí thế khi tiếp ứng cho Lý Hi Hạnh, nhưng lúc này cũng tiện để truyền tin tức đến từng nơi.

Chu Tiêu Đồng chỉ nhắn cho mỗi người một chữ.

"Chờ."

Sau khi tiết mục cuối cùng kết thúc, âm nhạc dừng lại, nhóm nghệ sĩ nhanh chóng rời khỏi sân khấu. Đèn tắt. Phần lớn khán giả bắt đầu xuống khỏi khán đài, cũng có một phần ngồi im tại chỗ. Họ chưa chết tâm, còn ôm kỳ vọng có chuyện kinh ngạc sẽ xảy ra,

Không lâu sau, đèn lại sáng lên.

---- Nhưng lúc này đây ánh đèn sáng lên không phải là đèn sân khấu, mà là toàn bộ đèn của sân vận động, trong nháy mắt, cả sân vận động sáng như ban ngày! Đèn lớn đã bật, chứng tỏ buổi biểu diễn đã kết thúc!

Trên loa vang vọng tiếng nhắc nhở của nhân viên công tác.

"Buổi biểu diễn đã kết thúc, mong các khán giả đi ra từ cổng số 1 và cổng số 2. Đừng quên đồ đạc cá nhân. Buổi biểu diễn đã kết thúc...."

Có những khán giả đã cảm thấy mỹ mãn, có khán giả vẫn chưa đã thèm, có khán giả tràn ngập oán hận. Nhưng cho dù họ mang theo cảm xúc gì, dưới ánh đèn sân vận động, họ cũng sôi nổi đứng dậy ra về.

Chu Tiêu Đồng đứng lên, nhìn xung quanh. Cô thấy vẻ mặt các Quả Hạnh đều lo âu và mờ mịt, nhưng được các quản lý trấn an, mọi người đều ngồi im tại chỗ.

Chu Tiêu Đồng lại quay đầu nhìn về phía sân khấu.

Toàn bộ người trên sân khấu đã rời đi, chỉ còn lại một ít nhạc cụ cùng giá micro. Màn ảnh rộng cũng đen kịt, người quay phim cũng đang tháo dỡ máy quay. Những nhân viên công tác bắt đầu lên sân khấu thu dọn đồ đạc. Không còn ánh đèn sân khấu đẹp đẽ, sân khấu chỉ còn là một mặt phẳng lộn xộn, mà những người đi lại trên đó cũng chỉ là những người bình thường không hơn không kém.

Khán giả như thủy triều xuống, người trên khán đài càng ngày càng ít đi, nhóm Quả Hạnh cũng không thể ngồi yên nữa.

Điện thoại Chu Tiêu Đồng không ngừng bị tin nhắn tấn công.

"Đồng Đồng, phải chờ tới khi nào? Hạnh Hạnh sẽ xuất hiện thật sao?"

"Chúng ta cứ ngốc nghếch ngồi đây à? Chút nữa sợ là bảo vệ sẽ đến đuổi người đó".

"Weibo của Hạnh Hạnh rốt cuộc là sao? Thực sự là bảo chúng ta chờ ở đây à?"

Du Tiểu Na bên cạnh cũng không ngừng nhìn đồng hồ.

"Sắp 10 giờ rồi, mẹ em sẽ đến đón em ngay bây giờ đó, tối nay thực sự có thể gặp được Hạnh Hạnh sao?"

"Tớ chỉ có thể chờ mười lăm phút nữa thôi," Quả Hạnh hàng trên đến từ thành phố khác, gấp gáp không ngồi yên được, "Chút nữa tớ còn phải lên máy bay!"

Chu Tiêu Đồng nghĩ đến tin nhắn vừa rồi của Lý Hi Hạnh, cố gắng trấn an mọi người: "Nếu còn thời gian thì cố chờ thêm một chút nữa đi".

Hậu trường.

Nhân viên công tác dẫn những nghệ sĩ khác xuống sân khấu. Anh Uy đếm một lượt, kinh ngạc nói: "Sao lại thiếu một người? Hả? Lý Hi Hạnh đâu?"

Trong sân vận động.

Di động Na Na vang lên mấy tiếng chuông, là Quách Tố Lôi gọi đến. Cô bé nhận điện thoại. Một lát sau, cô bé chán chường đeo balo đứng dậy.

"Mẹ em đã đến bãi đỗ xe rồi", Na Na nói, "Em phải đi thôi".

Chu Tiêu Đồng không còn cách nào, chỉ có thể thở dài: "Vậy trên đường..." Còn chưa nói dứt lời, cô nhìn chằm chằm phía sân khấu, sửng sốt.

Một cô gái trẻ mặc áo đỏ và váy lụa đen, cõng theo một hộp đàn ghita cồng kềnh sau lưng đang đi lên sân khấu, trên tay cô còn đang cầm theo một giá micro. Cô ấy đến trước sân khấu, đứng yên, cẩn thận đặt giá micro đứng thẳng.

Cho dù khoảng cách từ khán đài đến sân khấu khá xa, cho dù không có màn hình lớn, cho dù không có ánh đèn sân khấu... Chu Tiêu Đồng liếc mắt một cái cũng nhận ra Lý Hi Hạnh!

Không chỉ Chu Tiêu Đồng, nhóm Quả Hạnh cũng lần lượt nhận ra idol nhà mình, một đám người kích động hét chói tai!

"Lý Hi Hạnh!!! Hạnh Hạnh tới!!!"

Họ tuy rằng chưa xuống khỏi khán đài, nhưng chỗ ngồi phía trước phần lớn đều đã trống, có người kích động muốn tiến lên phía trước, đến gần sân khấu ngắm idol của mình.

"Đừng tiến lên phía trước!". Chu Tiêu Đồng vội lớn tiếng kêu lên, "Đứng im tại chỗ!"

Các quản lý cũng vội vàng hỗ trợ duy trì trật tự, yêu cầu các Quả Hạnh ngồi im tại chỗ, không được tiến lên phía trước.

Trong sân vận động có rất nhiều nhân viên an ninh, đang dẫn đường cho khán giả ra về. Vì số người quá lớn, để khán giả ra khỏi sân khấu cũng mất đến năm đến mười phút. Nhân viên an ninh sẽ không sốt ruột đuổi khán giả đi, nhưng nếu khán giả không ra ngoài lại cố tiến lên phía trước, khiến sân vận động náo loạn, chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài.

Hơn nữa, không còn màn hình lớn, ánh đèn hiện giờ cũng sáng rõ như vậy, sân vận động to lớn, cho dù có chạy lên phía trước cũng không rõ được bao nhiêu. Lỡ có người mất khống chế quấy rối Lý Hi Hạnh, thì càng không tốt! Cho nên lúc này phải yêu cầu mọi người ngồi im tại chỗ.

Trên sân khấu.

Lý Hi Hạnh chỉ mang theo một chiếc giá micro, không có micro kèm theo – buổi biểu diễn đã kết thúc, màn ảnh, micro đều đã bị tắt, giờ khắc này có cầm theo một chiếc micro cũng không thể sử dụng. Nhưng cô vẫn không ngừng điều chỉnh chiếc giá đỡ.

Nhân viên công tác trên sân khấu đều dừng việc trong tay, kinh ngạc nhìn cô. Một người phụ trách đi tới gần cô.

"Cô là nghệ sĩ à? Đang làm gì thế?" Nhân viên phụ trách thu dọn nói, "Biểu diễn kết thúc rồi, mau xuống đi!"

Lý Hi Hạnh để hộp đàn cồng kềnh xuống mặt đất.

"Xin cho tôi mười phút, chỉ mười phút thôi". Cô cúi người thật sâu trước mặt nhân viên công

tác. "Cho tôi hát hai bài, làm ơn!"

Nhân viên công tác sợ ngây người.

"Xin anh", Lý Hi Hạnh lớn tiếng nói, "Làm ơn!!!"

Nhân viên công tác động lòng.

Tình huống hỗn loạn hôm nay cho dù không phải nhân viên công tác trong hậu trường cũng đã được nghe kể. Anh ta quay đầu lại nhìn những khán giả còn ngồi im chờ mong nhìn lên sân khấu, lại quay lại nhìn Lý Hi Hạnh đang cúi thấp đầu.

Thời gian không quá vội, vì buổi biểu diễn ít hơn mấy bài hát so với kế hoạch, nên kết thúc sớm hơn chừng hai mươi phút. Cho dù thu dọn xong đồ, xe vận chuyển cũng chưa tới kịp.

"Nhưng loa và micro đã tắt rồi..." Anh ta bất đắc dĩ nói, "Cô hát ở chỗ này, họ không nghe thấy, cũng không nhìn thấy đâu".

Diện tích sân vận động rất lớn, đứng một bên sân khấu gào khàn giọng bên kia cũng không thể nghe được, càng đừng nói đến khoảng cách từ sân khấu đến khán đài.

"Tôi có cách". Lý Hi Hạnh nói.

Nhân viên công tác hỏi câu này coi như đã ngầm đồng ý. Lý Hi Hạnh lại cúi đầu thêm lần nữa: "Cám ơn anh".

Cô ngồi xổm xuống, lấy bảo bối ghita của mình ra từ trong hộp, đeo lên người, lại ngồi xuống trước giá micro điều chỉnh.

"Hạnh Hạnh đang làm gì thế?" Na Na nôn nóng hỏi. Vừa rồi cô bé đã nhắn tin cho mẹ, mong mẹ đợi cô bé một lát. Vì sân khấu cách chỗ ngồi khá xa, các fan cũng không biết Lý Hi Hạnh đang làm gì.

Chu Tiêu Đồng cũng không biết Lý Hi Hạnh muốn làm gì, chỉ có thể nheo mắt cẩn thận theo dõi. Cô buồn bực suy nghĩ, tại sao mình lại nghĩ rằng ghế ngồi gần sân khấu thì có thể xem biểu diễn thật tốt chứ, ai ngờ không có đèn và màn hình phát sáng, người trên sân khấu nhìn chẳng lớn hơn ngón tay là bao. Sớm biết thế cô đã mang theo kính viễn vọng đến!

"Điện thoại!". Có Quả Hạnh tinh mắt nhìn theo động tác của Lý Hi Hạnh, vội vàng thông báo với các bạn, "Hạnh Hạnh bảo mọi người xem điện thoại!".

Mọi người sôi nổi móc điện thoại ra, nhưng vẫn không biết phải làm gì.

"Phát sóng trực tiếp!!!" Có người đã hiểu, "Hạnh Hạnh phát sóng trực tiếp!!! Mọi người mau vào Weibo!!!"

Lý Hi Hạnh cầm theo một chiếc giá không lên sân khấu không phải vì muốn sử dụng micro. Cô dùng dây buộc tóc cùng đồ trang sức cố định điện thoại trên giá, vừa nãy cô đang cố gắng điều chỉnh góc độ màn ảnh.

Chu Tiêu Đồng đăng nhập Weibo, Lý Hi Hạnh quả nhiên đang livestream. Cô lập tức nhấn vào xem.

Năm người xem... Hai mươi người xem... 150 người xem... 480 người xem... 1200 người xem...

Chỉ ngắn ngủn vài giây, đã có rất nhiều người vào xem livestream. Những fan ở hiện trường sôi nổi đưa điện thoại lên trước mặt, một bên nhìn di động, một bên nhìn về phía Lý Hi Hạnh trên sân khấu.

"Chào mọi người, xin lỗi, vừa rồi sau hậu trường xảy ra mấy chuyện, khiến mọi người đợi lâu rồi". Lý Hi Hạnh tiến lên vài bước, để ống kính có thể thu được trọn vẹn gương mặt mình, cô mỉm cười rạng rỡ với màn hình.

Tuy không có màn hình lớn, nhưng màn ảnh điện thoại gần trong gang tấc lại rõ ràng hơn màn hình lớn rất nhiều!

"Cám ơn mọi người đã chờ tôi đến tận giờ. Bây giờ tôi sẽ mang đến cho mọi người một ca khúc 'Ngày mai bình thường ấy'."

Lý Hi Hạnh lùi ra sau hai bước, để màn hình có thể quay được nửa thân trên của cô. Không có ánh đèn sân khấu, không có micro, không có nhạc đệm, không có vũ công. Cô lẻ loi đứng giữa sân khấu hỗn độn.

Cô điều chỉnh nhịp thở, cúi đầu gảy đàn.

Trừ nhóm Quả Hạnh còn ngồi yên dưới sân khấu, còn có cả những người xem chưa kịp ra khỏi sân vận động. Bọn họ đều chậm chạp dừng chân, quay đầu lại nhìn sân khấu xa xôi.

"Một ngày một tháng một năm nào đấy..." Lý Hi Hạnh cất giọng hát.

Cách cô mấy chục mét, mấy trăm mét, tiếng đàn cùng tiếng ca của cô truyền đến tai từng Quả Hạnh đang cầm điện thoại trên tay, còn truyền đến tai cả những Quả Hạnh ở xa hơn đang xem livestream.

"Một ngày một tháng một năm nào đấy..." Không biết Quả Hạnh nào dẫn đầu, hát theo cô. Những người xung quanh cũng sôi nổi tham gia.

"Tôi mơ thấy chính mình...."

Lý Hi Hạnh hát.

"Tôi mơ thấy chính mình...."

Càng lúc càng nhiều fan hát theo.

"Cô gái nhỏ dũng cảm ấy, mạnh mẽ đi về phía tôi..."

"Đau xót năm ấy đã sớm quên, tôi cười với cô bé, cám ơn em, chưa từng bỏ cuộc..."

Có người để điện thoại trước mặt xem, có người để điện thoại bên cạnh tai nghe, có người buông điện thoại, giơ bảng đèn lên cao.

Bài hát của Lý Hi Hạnh được nhóm Quả Hạnh lặp đi lặp lại, ai cũng hát theo. Mấy trăm người cùng hát, thành công vọng khắp sân vận động!

"Một ngày một tháng một năm nào đó/ tôi mơ thấy chính mình/ cô gái nhỏ dũng cảm ấy/ mạnh mẽ đi về phía tôi/ đau xót năm ấy đã sớm quên/ tôi cười với cô bé/ cám ơn em/ chưa từng bỏ cuộc...."

Giọng hát của các fan truyền tới sân khấu, xuyên qua điện thoại của Lý Hi Hạnh, truyền đến các fan đang xem phát sóng trực tiếp trên cả nước.

Trên màn hình, bình luận nhảy lên điên cuồng.

"Có chuyện gì thế, mong được các bạn ở hiện trường kể nghe một chút".

"Trời ơi! Tôi nghe được tiếng hát của mọi người!!! Tôi cũng muốn đến đó với mọi người!!!"

Một bài hát kết thúc, Lý Hi Hạnh chạm dừng dây đàn, trở về trước điện thoại. Không có quay phim giúp đỡ, cô đành tự mình thay đổi góc quay.

"Nghe có hay không?"

"Hay!!!" Quả Hạnh trong sân vận động hét chói tai, điên cuồng vẫy bảng đèn và que sáng. Cho dù đèn lớn đã bật lên, ánh sáng của bảng đèn và que sáng cũng ảm đạm hơn nhiều, nhưng các cô đều không ngại tiếp ứng cho idol.

"Một bài nữa nhé?"

"Được!!!"

Lý Hi Hạnh cười cười, lùi về phía sau.

Nhóm Quả Hạnh dưới sân khấu hét chói tai.

"A a a a a Hạnh Hạnh cười đẹp quá!!"

"Hạnh Hạnh em yêu chị!!!"

Người dưới sân khấu đã rời đi gần hết, chỉ còn lại Quả Hạnh và một vài người thích náo nhiệt ở lại. Bảo vệ sân vận động dùng bộ đàm liên hệ với người phụ trách, hỏi xem nên làm thế nào, có cần giục họ rời khỏi không.

"Cho họ mấy phút đi". Người phụ trách nói. Anh ta cũng lo lắng các fan không được gặp thần tượng sẽ làm loạn, hiện giờ nghệ sĩ chủ động xuất hiện trấn an fan, cũng là chuyện tốt, "Để cô ấy hát hai bài, không đến vài phút đâu".

Buổi biểu diễn đã kết thúc. Không còn máy quay, không còn micro, người xem cũng không còn nhiều, sân khấu cũng chỉ là một cái sân trống, không cần văn bản phê duyệt gì nữa.

Lý Hi Hạnh không biểu diễn vì ban tổ chức. Cô chỉ hát vì những người yêu mến mình!

Bài hát thứ hai, cô chọn một ca khúc khá vui tươi "Say mê".

Tuy rằng trong sân vận động không còn nhiều người, nhưng Quả Hạnh ở rất nhiều khu. Lý Hi Hạnh nhìn qua, trên sân và khán đài, nơi nơi đều có màu đỏ của cô.

Cô mỉm cười, rũ mắt, ngón tay nhanh chóng bay trên dây đàn.

"Ngày ngày đêm đêm/ từng giây từng phút/ Kỳ tích xuất hiện..."

"Tâm hồn điên đảo/ Linh hồn trống rỗng/ Lòng đang rung động/ Người cũng xôn xao..."

Mọi người cùng mang theo cảm xúc mạnh mẽ mênh mông hát theo cô.

"Tôi say mê em! Tôi điên cuồng vì em!"

"Hiện tại! Ngay bây giờ! Mãi cho đến vĩnh viễn!"

"Vĩnh viễn!"

Bài hát thứ hai kết thúc, Lý Hi Hạnh còn chưa kịp nói gì, các fan rất ăn ý hô Encore!

"Encore! Encore! Encore!"

Trên màn hình cũng có vô số bình luận.

"Encore! Encore! Encore!"

Các cô vui sướng muốn Lý Hi Hạnh tiếp tục biểu diễn. Cho dù đây chỉ là một buổi biểu diễn đơn sơ nhất, chỉ cần thần tượng mình yêu nhất đứng trên sân khấu, thì đó chính là buổi biểu diễn xuất sắc nhất!

Lý Hi Hạnh ngạc nhiên.

Cô quay lại nhìn nhân viên công tác trên sân khấu, nhân viên công tác nhìn qua đồng hồ, sau đó vỗ tay với cô: "Hay lắm!"

Cô lại nhìn nhân viên an ninh dưới sân khấu. Nhóm bảo vệ đứng thành nhóm dưới sân khấu chăm chú nhìn cô biểu diễn, còn có người lấy di động ra quay cô, cũng không có ý định lên sân khấu ngăn cản.

Lý Hi Hạnh lộ ra vẻ mặt do dự. Tuy nói chỉ hát hai bài, nhưng ngón tay cô vẫn muốn tiếp tục, hơi thở cô còn dồi dào, cổ họng cô muốn tiếp tục cất tiếng hát!

Dưới sân khấu mọi người hô Encore vô cùng vui vẻ. Ai cũng muốn cô hát thêm một bài.

Nhưng một lát sau, Lý Hi Hạnh vẫn áy náy lắc đầu.

"Xin lỗi."

Tiếng hô Encore nhỏ dần.

"Hôm nay để mọi người chờ lâu như vậy, không thể mang đến cho mọi người một màn trình diễn thật tuyệt vời". Lý Hi Hạnh cũng không giải thích chuyện sau hậu trường, "Tôi biết mọi người bỏ thời gian công sức đến đây nghe tôi hát, cuối cùng lại phụ lòng mọi người, tôi thật sự xin lỗi".

"Đã tuyệt vời lắm rồi!" Có người thét lên.

"Hạnh Hạnh bọn em yêu chị!" Có người hét to lên dẫn đầu, càng nhiều người hét lên, "Hạnh Hạnh bọn em yêu chị!".

Lý Hi Hạnh cười cười: "Tôi cũng yêu các bạn".

Những lời này khiến tất cả mọi người hét ầm lên.

"Tôi muốn hát cho mọi người nghe, nhiều hay ít cũng được. Nhưng tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của người khác". Lý Hi Hạnh nói, "Cho nên, lần sau nhé, chúng ta còn rất nhiều cơ hội".

"Cảm ơn. Cảm ơn mọi người, vô cùng cảm ơn mọi người có thể chờ tôi lâu như vậy". Lý Hi Hạnh nhìn lại từng khoảng màu đỏ, mắt cũng đỏ lên, "Chỉ cần có người muốn nghe, tôi sẽ hát cho mọi người nghe, mãi mãi!"

Cô đứng gần camera điện thoại, làm động tác hôn gió với điện thoại, lại lùi ra sau vài bước, đứng trên sân khấu, gửi một nụ hôn gió đến tất cả mọi người.

Nhóm Quả Hạnh điên cuồng hét lên!

Lý Hi Hạnh tắt livestream, tháo điện thoại xuống, bỏ ghita vào hộp. Cô cúi đầu chào các fan dưới sân khấu, sau đó khom lưng cám ơn nhóm nhân viên công tác đã cho cô thời gian biểu diễn.

"Cảm ơn".

Cô cõng hộp đàn, đi xuống sân khấu, bóng dáng dần biến mất trong tầm mắt mọi người.

Nhóm Quả Hạnh vẫn chưa đã thèm.

Lúc Lý Hi Hạnh bước lên sân khấu, cúi đầu xin nhân viên công tác cho mình cơ hội biểu diễn, Na Na đã không nhịn được mà bật khóc. Lúc Lý Hi Hạnh xuống khỏi sân khấu, Na Na vẫn đang khóc.

Cô bé hít hít mũi, quay sang, phát hiện Chu Tiêu Đồng cũng đỏ bừng hai mắt, Chu Tiêu Đồng cũng đã khóc rồi.

"Đồng Đồng..."

Chu Tiêu Đồng lấy ra một tờ khăn giấy, đưa cho Na Na, chính mình cũng xì mũi.

Hôm nay được nhìn thấy Lý Hi Hạnh một mình lên sân khấu tầm thường kia, nghe Lý Hi Hạnh đơn giản biểu diễn, cùng Quả Hạnh hát theo Lý Hi Hạnh... Cô cảm thấy, buổi biểu diễn hôm nay thật đáng giá.

Trước khi Lý Hi Hạnh biểu diễn còn nói với cô, cô ấy lo lắng, lo lắng chính mình không đủ xuất sắc, hát không đủ hay, có thế sẽ làm người nghe thất vọng. Nhưng Lý Hi Hạnh không hiểu tâm lý các fan.

Đường xa thế nào, tiền bỏ ra bao nhiêu, chưa chắc mọi người đã mong một sân khấu đặc biệt và một màn biểu diễn xuất sắc. Thứ các cô ấy muốn là kỉ niệm. Để rất nhiều năm sau nhớ lại đêm nay, nhớ tới sân khấu này, họ có thể cười nói với người bên cạnh, tôi đã từng được cô ấy hát cho nghe như vậy. Tôi từng cùng hát với mọi người. Đáng giá.

Hôm nay có đáng giá không? Đáng giá. Chuyện đã xong rồi sao? Chưa xong.

Chu Tiêu Đồng thu lại giấy lau mũi, hít hít mũi, khi đứng lên vẻ mặt đã thay đổi.

"Về nhà thôi". Cô cười vỗ đầu Na Na, "Các bạn nhỏ không được về nhà muộn đâu! Đi nào!".

Edit xong cảm thán một chút: Hôm qua nghe nhóm nhạc mình thích hát, hôm nay edit chương này cũng bật khóc. Yêu thích một ai đó không cần phải dựa vào lời người khác nói có đáng giá hay không, chỉ cần nhìn thấy người ấy cũng thấy đủ đáng giá rồi. Kèm theo chương là một bài hát mình rất thích. Tặng bạn, tặng mình, dù bạn là ai, bạn thích ai, mong rằng idol của bạn mãi là kỉ niệm đẹp trong lòng bạn.

Bình Luận (0)
Comment