Hạ Nguyên dẫn Bạch Vân theo con hẻm nhỏ quanh trái quẹo
phải đi khoảng một khắc, cuối cùng cũng ra khỏi con hẻm dài kia. Vừa
bước ra ngoài, cảnh xuân tươi mới ập vào mặt, trước mắt tràn trề sức
sống, hẳn là đã đi vào một rừng hoa mênh mông bát ngát.
Đậu khấu sao đầu nhị nguyệt sơ (“Đậu khấu đầu cành khoảng tháng hai”, trích “Tặng biệt” của Đỗ Mục thời Đường, câu thơ dịch trích “Đường thi tuyển dịch”)……..
Hoa đào vẫn chưa hoàn toàn nở rộ, chỉ lưa thưa vài đóa, phần lớn là những nụ hoa li ti chấm hồng chờ ngày khoe sắc trên những chạc cây,
điểm trang thêm sắc đỏ mê người trong tán lá xanh non.
So với cảnh đẹp đồ sộ ngàn vạn cây hoa đào nở rộ, Bạch Vân càng
thích sắc xanh tươi tiêu biểu cho sức sống hơn, cho nên cô hít sâu một
hơi, để hơi thở mùa xuân căng tràn trong lồng ngực, rồi mới vô cùng
quyến luyến chậm rãi thở ra.
- Không ngờ trong khu vực hoàng thành lại có một khu rừng lớn như vậy.
Tuy cô vào kinh không lâu nhưng đã lĩnh hội sâu sắc cái gọi là
“tấc đất tấc vàng”, ở vùng đất kinh thành này, muốn sống cho ra hình
người cũng thật không dễ dàng.
- Nơi này là khu bên ngoài lâm viên hoàng gia, người bình thường không được vào.
- Vừa rồi ngươi chạy nhanh như vậy, là trốn ai thế?
Bạch Vân hỏi.
- Ta cần trốn ai chứ?
Hạ Nguyên hừ nhẹ.
- Được rồi, không phải trốn. Là không muốn gặp ai thế?
Bạch Vân rất không hiểu nổi việc các công tử quý tộc luôn thích
sửa lưng cách dùng từ của người khác, không được nói toạc móng heo ra mà cứ phải dùng sĩ diện bao bọc lại, kỳ thực ý nghĩa chẳng phải đều như
nhau sao.
- Triều ta nam tử hai mươi, nữ tử mười tám, thích hợp cưới gả.
Hạ Nguyên buồn bực nói.
Bạch Vân nghĩ nghĩ, nhìn cậu.
- Tháng một năm nay ngươi vừa qua lễ nhược quán, đồng nghĩa với
việc tuyên bố thiên hạ là ngươi sắp tìm đối tượng, cho nên……yểu điệu
quân tử, thục nữ hảo cầu? (câu gốc là một câu trong “Kinh thi”: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, Tiểu Vân đổi vị trí của nam nữ trong câu gốc)
- Năng lực thấy là không quên của ngươi có phải nhầm lẫn sai sót ở đâu không?
Hạ Nguyên trừng cô, “Kinh thi” là tác phẩm kinh điển truyền lại đời sau, há để cho cô chế bậy?
- Kiến thức học được không phải để dùng trong cuộc sống sao?
- Kẻ chỉ giỏi bắt chước, không biết sáng tạo như ngươi mà cũng hiểu cái gọi là dùng trong cuộc sống à?
- Không phải đang dùng sao?
Sự thật chứng minh, cô không phải là một con mọt sách. Cô lại quay về chủ đề trước đó:
- Mấy nữ nhân kia vừa ý ngươi, nhưng ngươi lại không vừa ý ai cả, cho nên không muốn gặp họ, đúng không?
Hạ Nguyên hừ nhẹ.
- Nữ nhân trong kinh thành không lẽ còn lợi hại hơn nữ nhân thôn Tiểu Quy? Có thể khiến ngươi đi cửa hông trốn tránh? Họ có cầm gậy đánh ngất ngươi, sau đó kéo ngươi về nhà gạo nấu thành cơm không?
Bạch Vân nhớ tới một hôn sự dũng mãnh làm kinh hãi khắp mười dặm tám thôn xảy ra ở thôn Tiểu Quy bốn năm trước.
Hạ Nguyên mở to mắt, suýt bị sặc nước miếng, bất chấp việc phê
bình một nữ nhân như cô lại nói loại chuyện xấu hổ kia một cách thản
nhiên như vậy, mặt cũng không hề đỏ! Cậu vội vàng hắng hắng giọng, hỏi:
- Có chuyện như thế à? Nữ nhân thôn Tiểu Quy các ngươi đều gả đi như vậy sao?
Điều này cũng quá kinh hãi rồi.
- Không phải ai cũng vậy. Chuyện này xảy ra bốn năm trước, chỉ có một vụ đó thôi.
Bạch Vân giải thích đơn giản đầu đuôi gốc ngọn___đôi nam nữ kia
hai bên đều có tình ý với nhau, nhưng bên nam là con của đại địa chủ
thôn Đại Phong, có dung mạo có đức độ có gia sản, mà bên nữ lại xuất
thân từ thôn Tiểu Quy tiếng xấu vang xa, không tiền bạc không đức hạnh
không biết nữ công, bản thân lại còn là một người sảng khoái bộc
trực……..khụ, đanh đá chua ngoa (trong mắt người ngoài), hôn sự đương
nhiên khó thành, cả gia tộc nhà trai cùng nhau phản đối. Sau đó đôi tiểu tình nhân này dùng một chiêu tự hại mình, bên nam để cho bên nữ đánh
ngất, rồi phối hợp bị kéo về nhà nấu cơm…..
Nếu đã nấu thành cơm, khuê nữ nhà mình đương nhiên không thể
chịu thiệt, hôn sự phải làm! Thế là thôn dân thôn Tiểu Quy vĩnh viễn
đoàn kết mấy trăm năm qua, dưới sự dẫn dắt của thôn trưởng, người có đao mang đao, có tên đeo tên, có cuốc vác cuốc, cả đám người phần phật kéo
qua thôn Đại Phong làm mai; sau đó, người có tình thuận lợi trở thành
thân thuộc, thêm một giai thoại trên đời.
- ……Ta hiếm khi thương hại người khác, nhưng, lúc này ta vô cùng thông cảm cho ba thôn lân cận với thôn Tiểu Quy các ngươi.
Đúng là kiếp trước không tu nên kiếp này gặp phải hàng xóm ác.
- Có gì mà thông cảm? Đất đai ba thôn kia không biết màu mỡ hơn
thôn bọn ta gấp mấy lần, thôn Tiểu Quy bọn ta đất đai gập ghềnh, thôn
dân nghèo đói, ruộng không phì nhiêu, sông không dùng được, dù sao hoàn
cảnh ác liệt nhất đều quy về thôn Tiểu Quy bọn ta, nhưng mấy trăm năm
qua, bọn ta cũng đâu làm gì bọn họ.
Dù là thổ phỉ trong loạn thế thì cũng là thổ phỉ có đạo đức nghề nghiệp.
- Tỉnh lại đi, thôn Tiểu Quy các ngươi thế nào, ta còn không biết chắc?
- Ngươi thì biết cái gì?
Mới ở thôn Tiểu Quy mười mấy ngày thì biết cái gì?
Hạ Nguyên lại hầm hừ, lườm cô.
- Thôn Tiểu Quy các ngươi vì muốn cho ra hai tú tài mà báo tên
ngươi thành nam nhi trong hộ tịch, để ngươi đi thi, chỉ dựa vào điểm này là đủ để chứng minh người của thôn các ngươi to gan làm loạn đến mức
nào. Ta đoán, đến bây giờ giới tính thật của ngươi vẫn chưa bị người
ngoài vạch trần, sợ là cả thôn đều quyết định giúp ngươi che giấu, đúng
không? Điều này cũng thôi, nhưng ngươi thi đậu tú tài rồi mà chưa chịu
ngừng, năm ngoái còn dám thi đậu cử nhân. Đậu cử nhân thì phải lên kinh
đi thi, ngươi không nghĩ tới, có lẽ ngươi có thể cả đời ở huyện Vĩnh
Định làm một tú tài không bị vạch trần thân phận, nhưng khi ngươi ra
khỏi huyện Vĩnh Định, còn ai có thể che chở cho ngươi?
Càng nói càng tức, cậu suýt đưa tay gõ trán cô.
Nhìn gương mặt Hạ Nguyên có chút hổn hển, Bạch Vân biết cậu đang lo lắng cho cô, cho nên cô im lặng hồi lâu mới nói:
- ……..Ta biết. Cho nên vốn dĩ ta cũng không định thi cử nhân.
Nếu nói thôn dân thôn Tiểu Quy vô pháp vô thiên là xuất phát từ
trời cao Hoàng đế xa cùng với việc không biết nên không sợ, thì, mười
năm nay, dưới sự giáo dục của đủ loại sách mà Hạ Nguyên không ngừng đưa
tới cộng thêm việc vừa dạy vừa làm gương của các sư phụ và ba vị phu
nhân trong Thận Nghiêm Am, tầm mắt của Bạch Vân đã mở rộng ra rất nhiều. Cô vẫn có bản tính vô pháp vô thiên và không biết sợ của thôn Tiểu Quy
nhưng cô cũng biết mình có thể sẽ đối diện với hậu quả nghiêm trọng thế
nào.
- Ngươi không phải là……bị mấy lá thư của ta kích thích nên mới chạy đi thi cử nhân đó chứ?
Hạ Nguyên chợt nghĩ đến khả năng này, trong lòng không khỏi hiện lên chút ảo não.
Bạch Vân năm mười tuổi thi đậu tú tài, sau đó không có ý định
thi tiếp. Cô nói trong thư rằng cô có năng lực đi thi, nhưng lại không
cảm thấy hứng thú với việc làm cử nhân gì gì đó, chứ không phải sợ thi
không đậu. Cũng chính những lời này khiến Hạ Nguyên ra sức giễu cợt
trong những lá thư tiếp theo, chỉ để kích thích lòng cầu tiến của cô…….
Tốt, người ta rốt cuộc tiến lên rồi, năm mười sáu tuổi ghi danh
thi đậu. Đậu cử nhân ở cái tuổi này, quả thực là thiếu niên thiên tài.
Mà người thiếu niên thiên tài ấy bây giờ lại trở thành một quả đắng nhét vào miệng Hạ Nguyên, mà Hạ Nguyên lại không thể không cố gắng nuốt
vào……
Bạch Vân nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của cậu, khẽ cười.
- “Khích lệ” của ngươi đương nhiên là một trong những nguyên
nhân. Nhưng nếu chỉ vì muốn tranh hơn thua với ngươi thì vẫn chưa đủ để
ta làm ra loại chuyện không cần mạng như vậy.
Cô cũng không phải người ngu.
- Vậy ngươi là vì nguyên do gì…….
Hỏi được một nửa, Hạ Nguyên chợt nghĩ đến gì đó, nhìn chằm chằm vào Bạch Vân nói:
- Có phải liên quan đến Chiêu Dũng hầu phủ không?
Lần này Bạch Vân thật sự kinh ngạc, khuôn mặt luôn bình tĩnh do
hai mắt mở lớn mà trông hơi ngốc ngốc, cô nín một hơi quên thở ra khiến
hai má hơi phồng lên, nhất thời không nói nên lời.
- Tuy cuối cùng ta vẫn sẽ tra rõ đầu đuôi gốc ngọn, nhưng mà, ngươi vẫn nên thẳng thắn với ta trước thì tốt hơn.
Phát hiện mình chiếm thế thượng phong, Hạ Nguyên đắc ý khoanh
hai tay trước ngực (để khống chế không cho tay mình nhéo mặt cô ta),
dáng vẻ bình thản thong dong.
- Chỉ cần ngươi hỏi, ta đương nhiên sẽ nói___
Cô thở ra, thản nhiên nói.
- A Nguyên biểu thúc!
Một tiếng kêu non nớt đột nhiên từ trong một nơi khác của rừng hoa đào vang đến, ngắt ngang lời Bạch Vân.
Hạ Nguyên cau mày nhìn sang, lập tức túm Bạch Vân đi tới, vừa đi vừa nói nhỏ:
- Chuyện này để chúng ta tìm một nơi yên tĩnh rồi nói sau. Bây giờ, theo ta đi bái kiến.
- Bái kiến?
Dùng từ long trọng quá. Bạch Vân nhìn sang, thấy vài người đứng
xa xa, trong đó nổi bật nhất là một ông lão và một bé trai khoảng bốn
năm tuổi____họ đều mặc y phục màu vàng sáng tiêu biểu cho hoàng gia.
- Người phía trước là thái thượng hoàng và tiểu hoàng tử.
Cậu nói rõ đơn giản về thân phận của người mặc y phục màu vàng sáng phía trước, đồng thời hỏi:
- Ngươi có học lễ nghi bái kiến chưa?
- ……Lý phu nhân có dạy ta lễ nghi của mệnh phụ bái kiến hậu phi.
- …….Đợi lát nữa cứ dựa theo những gì ta nói mà làm.
Hạ Nguyên dặn dò xong, trong lòng đồng thời suy xét xem liệu có
thể lợi dụng lần tình cờ gặp gỡ này để tạo ra cho Bạch Vân vài phần cơ
hội sống?
Bất luận thế nào, Bạch Vân cũng phải sống.
Biểu hiện của Bạch Vân còn tốt hơn trong tưởng tượng của Hạ Nguyên.
Người của thôn Tiểu Quy có rất nhiều tập tính khiến người khác
phải cau mày, nhưng có lẽ chỉ có loại tính cách tỉnh lình trơ trơ này
mới có thể dửng dưng hờ hững trong bất kỳ hoàn cảnh nào, thậm chí còn
như cá gặp nước.
Ban đầu là tiểu hoàng tử thả diều cao chẳng may mắc vào ngọn cây bạch quả, không kéo xuống được mà còn làm đứt dây. Tùy tùng đi theo
thái thượng hoàng và tiểu hoàng tử đều là cung nữ, không có ai dùng
được; đang lúc họ muốn bảo cung nữ ra bên ngoài gọi một thị vệ vào thì
tiểu hoàng tử tinh mắt, thấy Hạ Nguyên trong rừng hoa đào bên kia liền
lên tiếng gọi.
Là cây bạch quả duy nhất trong rừng hoa đào, đương nhiên nổi
bật. Bảy mươi mấy năm trước, lúc hoàng gia trồng rừng hoa đào ở đây, tất cả các loại cây khác đều được chuyển đi, chỉ đặc biệt giữ lại cây bạch
quả ít nhất năm trăm năm tuổi này. Cổ thụ năm trăm năm dù từng bị cắt
tỉa rất nhiều lần vẫn phát triển rất xum xuê; thân cây cao ít nhất bốn
trượng đứng giữa rừng hoa đào trung bình khoảng bảy tám thước hoàn toàn
là một sự tồn tại như hạc giữa bầy gà.
Đương nhiên, con diều mắc trên cành cao bốn trượng không dễ lấy
về, dù có gọi thị vệ và thái giám tới cũng phải tìm công cụ như thang
tre để bắc lên, sợ là có lấy được xuống thì con diều tinh tế kia cũng sẽ bị rách mấy lỗ, không thể bay được nữa.
Công việc khó khăn như vậy rơi vào người Bạch Vân chỉ là chuyện leo cây mà thôi.
Cô nhìn nhìn thân cây bạch quả thẳng tắp, cùng với những chạc
cây không to khỏe lắm, sau khi suy tính xong cách leo và chỗ đặt chân,
được sự đồng ý của thái thượng hoàng, đồng thời lấy một sợi dây thừng từ chỗ cung nữ, cô cột một đầu dây vào một hòn đá nhỏ rồi dưới cái nhìn há hốc mồm ngửa lên cao của mọi người, thân hình cô nhẹ nhàng linh hoạt,
thoáng chốc đã lên cao tám thước, leo lên được cành đầu tiên; tiếp đó cô dùng dây thừng trong tay móc ngược lên cành cây phía trên rồi đưa chính mình lên, cứ lặp lại như thế vài lần, cô đã lên đến ngọn cây bạch quả,
lấy xuống con diều hoàn chỉnh không chút hư hao.
Khi con diều bình an trở lại trong tay tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử kinh ngạc sớm đã không quan tâm tới con diều nữa, tùy tiện đưa con
diều cho cung nữ bên cạnh mà quấn lấy Bạch Vân hỏi này hỏi nọ, vô cùng
yêu thích. Dù người bên cạnh nhắc nhở tiểu hoàng tử đã đến giờ học, thái thượng hoàng cũng nên nghỉ ngơi, cậu vẫn làm nũng không chịu đi học, cứ đòi Bạch Vân dạy cậu kỹ năng leo cây thần kỳ cho bằng được.
Sau đó vẫn là Hạ Nguyên nói tài nghệ giỏi nhất của Bạch Vân
không phải leo cây mà là xúc cúc, đó mới thực là kỹ thuật cao siêu, bảo
tiểu hoàng tử về học hành cho tốt, hôm khác tổ chức thi đấu xúc cúc, để
Bạch Vân đá bóng cho mà xem. Nói hết nước hết cái, hứa hẹn này nọ, nói
hai ngày sau sẽ tổ chức thi đấu, cuối cùng mới dụ dỗ được tiểu hoàng tử
rời đi.
Hai người sau khi cung tiễn thái thượng hoàng và tiểu hoàng tử
rời đi mới nhìn nhau cười, cùng nhau dựa lưng vào cây bạch quả thở
phào….
- Khi nào rảnh, nói ta nghe chút chuyện về hoàng gia và triều đình nhé.
Bạch Vân mới vào kinh không lâu, trước đây lại chỉ sống trong
sơn thôn nhỏ “chỉ biết thôn trưởng, không biết Hoàng đế”, tuy không có
quá nhiều lòng kính sợ với hoàng quyền, nhưng không thể mặc kệ bản thân
tiếp tục tùy tiện không biết gì cả như vậy.
- Không chỉ hoàng gia và triều đình mà phong thổ dân tình của
Đại Ung chúng ta ngươi càng phải biết mới dễ dàng hòa nhập.
Hạ Nguyên đưa tay nắm tay cô, dẫn cô đến lối ra. Cậu vừa đi vừa nói:
- Nhưng trước lúc đó, ta nói với ngươi về xúc cúc đã. Tình huống vừa rồi ngươi có thể cho rằng do tiểu hoàng tử ầm ĩ đòi chơi xúc cúc
nên ngày kia mới đặc biệt tổ chức thi đấu xúc cúc cho tiểu hoàng tử.
Nhưng kỳ thực, thay vì nói là để dụ dỗ tiểu hoàng tử thì nên nói là để
lấy lòng thái thượng hoàng. Trò chơi xúc cúc luôn thịnh hành ở Đại Ung
suốt hai trăm năm qua chưa bao giờ bị trò khác thay thế. Ngươi đoán xem
là tại sao?
Bạch Vân không hề nghĩ ngợi, nói ngay:
- Trên thích dưới theo.
Chính xác.
- Thái tổ khai quốc là một cao thủ xúc cúc, từng đưa xúc cúc vào trong quân đội, xem nó như một trong những hạng mục huấn luyện quân sự, rất hiệu quả. Sau đó, quốc triều thành lập, thiên hạ thái bình, một tay ông lập ra đội xúc cúc hoàng gia, đồng thời khuyến khích văn võ bá quan lập ra đội xúc cúc để lấy danh tiếng cho gia tộc hoặc địa phương. Về
sau mỗi năm đều tổ chức thi đấu xúc cúc, người đứng đầu cuộc thi sẽ đạt
được phần thưởng và vinh dự phong phú.
- Vị đế vương nào cũng thích xúc cúc ư?
- Đương nhiên không phải. Nhưng đa số đều thích, thậm chí có người còn nghiện mất ăn mất ngủ.
- Vị đế vương nghiện xúc cúc mất ăn mất ngủ kia có phải chính là người phong quan cho một cao thủ xúc cúc không?
- Ngươi còn nhớ à…….
Đây là câu lúc nhỏ cậu từng nói, chính cậu cũng không nhớ.
- Những gì ngươi nói, ta đều nhớ cả.
Bạch Vân thuận miệng đáp lời.
Nhưng, khi cô nói xong, thấy Hạ Nguyên quay đầu nhìn mình chằm
chằm, không nói lời nào, gương mặt trắng trẻo của cậu ấy dường như hơi
ửng đỏ, không biết tại sao, cô cũng cảm thấy mặt mình cũng chợt nóng lên theo……
Họ đều cảm thấy khác thường nhưng ra sức xem nhẹ, vờ như bình thường, Hạ Nguyên khẽ ho, nói:
- Ừ. Hành động phong quan khi đó đã gây ra sóng to gió lớn, vị
đế vương ấy hầu như bị triều thần mắng thành một đế vương ngu ngốc ham
chơi mất ý chí; nhưng chức quan đã phong, ý chỉ đã hạ, “Khởi cư chú” (quyển ghi lại lời nói và việc làm của đế vương cổ đại, chủ yếu làm tư liệu cho sử sách) đã ghi lại, dù có thu hồi chức quan cũng không thể vãn hồi danh tiếng
của đế vương, sử sách đã ghi lại việc làm này của ông mất rồi. Nếu đã
như vậy, vị đế vương ấy dứt khoát xấu tới cùng, dù chức quan của cao thủ xúc cúc kia chỉ là một chức quan nhàn, vị đế vương ấy vẫn quyết định để ông ta làm chức quan đó cả đời.
Cho nên về sau vị đế vương ấy được đặt tên thụy là “Túc” (nghiêm túc), chính là có ý châm chọc trong đó.
- Tính tình quái đản cỡ này……
- Khụ!
Cậu nhắc nhở cô, nơi họ đang đứng bây giờ thuộc về hoàng gia đấy.
- Đây gọi là nam nhân đích thực nhất ngôn cửu đỉnh. Nói là làm,
làm là quyết đoán, đủ làm tấm gương sáng cho ta suốt đời.
Cô cũng rất biết nịnh nọt.
- Khụ khụ khụ!
Lần này là sặc thật.
- Khụ ba cái nghĩa là gì?
Bạch Vân không hiểu, đành phải khiêm tốn thỉnh giáo.
- Nghĩa là ta bị sặc.
Giọng nói đều đều vang lên.
“Phụt!”
Bạch Vân không nhịn được bật cười thành tiếng. Cô vừa cười vừa
muốn chế giễu cậu mấy câu, hại mình cũng bị sặc nước miếng theo, ho khan không ngừng.
- Đáng đời!
Hạ Nguyên cười nhạo trở lại, lúc này hai người đã ra khỏi rừng
hoa đào, mấy gia nô đã đợi ở lối ra từ lâu; cậu không đùa nữa, nói lời
kết thúc đơn giản cho đề tài vừa rồi:
- Cho nên ngươi phải biết, nghiện xúc cúc là bản tính của hoàng
thất. Nhiệt huyết của thái thượng hoàng dành cho xúc cúc không thua gì
vị đế vương phong quan cho cao thủ xúc cúc kia, nhưng từ khi vị đế vương ấy làm ra chuyện như vậy, bá quan luôn nhìn chằm chằm, kiên quyết không cho phép có thêm một vị đế vương nào làm loạn như thế nữa. Cho nên trận đấu xúc cúc ngày kia kỳ thực là tổ chức vì thái thượng hoàng, ngươi
trước tiên hiểu rõ điều này là được.
- Ừ, ta hiểu rồi.
Đúng lúc họ nói xong, mã phu đã dắt ngựa qua, chờ hầu hạ họ lên ngựa.
- Ta đưa ngươi về trước. Ngươi phải học được cưỡi ngựa, hôm nay
cưỡi chung với ta làm quen, đợi ngươi thi xong, ta sẽ từ từ dạy ngươi.
Do có người khác ở đây, Hạ Nguyên theo thói quen ra vẻ công tử tôn quý đạo mạo, giọng nói lãnh đạm, thái độ dè dặt.
- Ờ, được.
Bạch Vân thầm bĩu môi trả lời.
Khi họ đi đến trước con ngựa định leo lên thì mới đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào tay hai người luôn nắm chặt nhau, không hề
buông ra nhưng chẳng ai hay biết___
Bốn mắt kinh ngạc nhìn nhau, đồng thời nhanh chóng rút tay về, tự gãi gãi tóc mình.
Trong chốc lát, không ai nói nên lời.
Trong lòng dường như có muôn vàn suy nghĩ, lại dường như trống rỗng, chỉ đơn thuần là một sự bối rối không tên…