Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 29

“Thập niên hàn song vô nhân vấn, Nhất cử thành danh thiên hạ tri” (trích “Quy tiềm chí” của Lưu Kỳ thời Nguyên, nghĩa: “Mười năm đèn sách không người hỏi, Một sớm thành danh thiên hạ hay”)

Quỳnh Lâm yến, hoa giăng khắp chốn, ban thưởng ba ngày diễu hành trên phố. Đây là vinh dự chỉ thuộc về tân khoa tiến sĩ, là thời khắc vinh quang đắc ý nhất trong đời họ; nhiều năm gian khổ học hành chỉ vì khoảnh khắc đề tên bảng vàng vang danh thiên hạ, sao không khiến tất cả tiến sĩ mặt mày hồng hào, cười như gió xuân cơ chứ, dù có người cố ra vẻ lãnh đạm cũng không thể nào áp chế được khóe môi đang không ngừng cong lên của mình. Hai bên đường là biển người hoan hô vui cười, thỉnh thoảng lại có người ném hoa tươi và túi hương qua khiến lòng hư vinh của các tiến sĩ khoa này vô cùng thỏa mãn.

Các tiến sĩ năm Thiên Thịnh thứ ba có chung một đặc điểm là rất trẻ. Một đám tân khoa tiến sĩ khí thế rầm rộ, tóc đen bóng mượt, tinh thần hừng hực, thanh xuân rực rỡ, không có lấy một người tóc điểm màu sương. Cả đội hình vì vậy trông tràn trề sức sống, hăng hái dạt dào, dường như đang tỏ rõ rằng triều Thiên Thịnh trẻ tuổi đang căng buồm đón gió, vươn tới một tầm cao mới.

Tiến sĩ lớn nhất khoa này do Hoàng đế bổ nhiệm là một trạng nguyên thiếu niên mới mười bảy tuổi.

Bảng vàng vừa treo, tin tức kia tức khắc xôn xao khắp kinh thành. Mọi người đều bàn bạc sôi nổi, suy đoán dụng ý của Thiên Thịnh đế, bàn về xu hướng tương lai của triều đình, về việc để một thiếu niên chưa đầy nhược quán làm trạng nguyên có thỏa đáng hay không, vân vân. Nhưng bất kể thế nào, một trạng nguyên mười bảy tuổi xác thực đã ra đời, đồng thời vĩnh viễn được ghi lại vào sử sách Đại Ung.

Nghe nói để chứng minh tính công bằng của khoa thi này, không hề vì muốn chọn người trẻ tuổi nên chỉ lấy sĩ tử dưới ba lăm tuổi làm tiến sĩ mà xem nhẹ tài học của họ, sau khi hoàn tất cuộc diễu hành trên phố ba ngày, lúc các tiến sĩ vào cung tạ ơn, diện kiến bệ hạ tại điện Tuyển Đức, Hoàng đế sẽ công khai kiểm tra tài học của ba người trong nhất giáp, ra năm đề mục về thời thế lần lượt là: chính khách, cầu hiền, đổi mới, nền tảng, khống chế ngoại tộc. Họ được yêu cầu phải chọn đề và trả lời ngay tại chỗ, bất kể là trả lời hết năm đề hay chỉ chọn một hai đề trong đó để trả lời đều như vậy. Tóm lại là kiểm tra kiến thức và tài hùng biện cũng như tư duy nhanh nhạy, điều này không phải chỉ có tài học là có thể làm được.

Tiến sĩ có thể được liệt vào nhất giáp thì tài học và khả năng hùng biện đương nhiên đứng đầu, chẳng qua sợ hãi uy nghiêm Hoàng đế, dù là ai dưới áp lực đó cũng trở nên căng thẳng; thế nên không ai dám tự cao tự đại, bảng nhãn và thám hoa mỗi người chọn hai đề, Hoàng đế ban bút mực, cho phép họ dùng thời gian nửa canh giờ viết ra, sau đó mới trả lời. Hoàng đế lại nói tiếp:

- Bạch trạng nguyên là người nhỏ tuổi nhất khoa này nhưng lại đạt thứ hạng cao nhất. Để chứng minh với người trong thiên hạ là trạng nguyên do trẫm bổ nhiệm không chỉ có hư danh, khanh không cần dùng nửa canh giờ kia, trực tiếp trả lời đề mục cho trẫm.

Dứt lời, Hoàng đế chỉ vào đề mục “khống chế ngoại tộc” không ai chọn, tùy ý nói:

- Chỉ còn lại một đề này, bây giờ khanh trả lời trẫm.

Lời Hoàng đế vừa dứt, mọi người trong điện Tuyển Đức đều kinh ngạc, nhất thời không chú ý đến phong thái, khẽ thì thầm to nhỏ với nhau; mấy vị quan Lễ bộ thậm chí còn muốn đứng dậy nói đỡ cho trạng nguyên nhưng họ còn chưa kịp làm gì đã bị ánh mắt của Thiên Thịnh đế quét qua ngăn lại, bèn không dám cựa quậy, chỉ có thể âm thầm sốt ruột thay Bạch Vân.

- Thần tuân chỉ.

Bạch Vân không thay đổi sắc mặt, không tuôn mồ hôi như tắm, không hoảng hốt lo sợ…….dĩ nhiên, cũng không có vẻ kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung của thiếu niên đắc chí.

Tân khoa trạng nguyên Bạch Vân dưới sự cho phép của Hoàng đế, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng đế trả lời. Dưới áp lực như vậy mà cô vẫn bình tĩnh, không hề bị oai phong Hoàng đế làm cho sợ hãi lắp bắp hôn mê, suy nghĩ rối loạn.

Cô chỉ hơi suy nghĩ, không trì hoãn lâu liền mở miệng nói.

Lời lẽ lưu loát, giọng điệu từ tốn, ví dụ tuyệt diệu, luận cứ chặt chẽ, cô nói qua một lượt về mối họa biên cương khắp bốn phía Đại Ung____khởi nguồn và quá trình hưng suy, chu kỳ xâm phạm Trung Nguyên, ân oán và sự tăng giảm thế lực giữa các bộ tộc ngoại tộc, vân vân; cô lại nói rõ nên lợi dụng những điều này quấy rối họ thế nào, khiến ngoại tộc tự mình sụp đổ ra sao……Sau một khắc đồng hồ, cô đã trả lời xong đề mục. Thời gian không dài không ngắn, luận điểm tinh tế độc đáo, quan trọng là đầy tính khả thi khiến người nghe cảm thấy mới mẻ.

Đến khi cô trả lời xong, mọi người trong cả điện Tuyển Đức đều cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, muốn được nghe nhiều hơn, không kiềm được mà châu đầu ghé tai thảo luận tính khả thi của phương án do Bạch Vân nêu ra. Nếu không phải Hoàng đế còn đang ngồi phía trên thì Lễ bộ thượng thư cũng muốn chạy tới kéo Bạch Vân cùng đàm đạo ba ngày ba đêm rồi.

Hiển nhiên, Hoàng đế cũng cảm thấy như vậy.

Khuôn mặt vốn vô cùng nghiêm túc của Thiên Thịnh đế dịu lại, ánh mắt từ bình tĩnh đến mức lạnh lùng ban đầu giờ như được đốt lên hai ngọn lửa hừng hực, cực kỳ nóng bỏng, làm thế nào cũng không thể che đậy, với đề tài khống chế ngoại tộc này, hai quân thần một hỏi một đáp ngay tại chỗ, không ai nói những lời sáo rỗng dư thừa mà đều rất thiết thực và đầy tính sáng tạo.

Bạch Vân đâu chỉ không giống một đứa trẻ mười bảy tuổi, cô càng giống một mưu sĩ nhiều năm nghiên cứu về ngoại tộc hơn, vừa hiểu rõ về họ, vừa rút ra được vô số biện pháp đối phó họ, mà những biện pháp này đều rất khả thi.

Thiên Thịnh đế long tâm mừng rỡ, nhất thời thất thố, hoàn toàn không để ý bên cạnh còn có bảng nhãn thám hoa đang chờ hắn kiểm tra, trực tiếp xem người ta như không tồn tại……không, phải là xem quan viên và tiến sĩ cả điện đều như không tồn tại.

Khởi cư xá lang và Khởi cư lang phía sau Thiên Thịnh đế đưa bút viết nhanh, ghi lại lời nói cử chỉ của Hoàng đế cũng không thể nào áp chế tâm trạng mừng rỡ như điên của hắn. Hắn lôi kéo Bạch Vân bàn về việc chống lại mối họa lớn trước mắt là Bắc man thâm nhập; lần thảo luận này vừa bắt đầu liền quả thực muốn ngừng mà không được. Thiên Thịnh đế vui vẻ như nhặt được bảo bối, sớm đã quên mất chuyện Bạch Vân là nữ lên chín tầng mây, càng quên mất quyết tâm trước đó là khi tiếp kiến các tiến sĩ sẽ cố ý gây khó dễ Bạch Vân nhằm bêu xấu cô trước mặt các tiến sĩ.

Bởi Hạ Nguyên thỉnh cầu không được chém đầu cô, vậy nên chỉ có thể khiến danh tiếng của cô bị bôi nhọ mới khiến cơn bức bối nén trong lòng Thiên Thịnh đế dễ chịu hơn chút. Hơn nữa, tài danh của cô có vết nhơ cũng là điều tốt cho cô, sau này có tùy tiện đuổi cô đến nơi hoang vu nào đấy làm quan, cả đời ở đó đến khi trí sĩ cũng không về kinh, thế thì không cần lo thân phận bị vạch trần nữa, không phải sao?

Để không lưu lại một vết nhơ trong sử sách khiến thanh danh cả đời mình hủy hết, Thiên Thịnh đế không thể không làm đồng đảng của Hạ Nguyên, cùng nhau giấu giếm giới tính thật của Bạch Vân. Nhưng dù sao trong lòng hắn cũng khó mà bình thản nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay.

Có ai ngờ khởi đầu không vui vẻ nhưng kết thúc lại vô cùng mừng rỡ thế kia?

Ánh mắt Thiên Thịnh đế nóng rực nhìn Bạch Vân như nhặt được chí bảo, cực kỳ vui sướng. Đến lúc này, trong lòng hắn mới chân chính có cảm giác “anh hùng trong thiên hạ, vào hết túi của ta”.

Với Thiên Thịnh đế mà nói, Bạch Vân vốn chỉ là một người lệ thuộc Hạ Nguyên, dù có là trạng nguyên thì sinh tử của cô ấy cũng không đáng nhắc tới. Hắn để cô ấy sống chẳng qua vì Hạ Nguyên muốn cô ấy sống, thế là Thiên Thịnh đế trước giờ luôn dung túng biểu đệ sau khi suy xét cân nhắc mấy ngày đã đồng ý để cô ấy sống____dĩ nhiên, sức bảo vệ của thái thượng hoàng cũng là một nguyên nhân khiến Thiên Thịnh đế phải thận trọng. Trong mắt thái thượng hoàng, Bạch Vân là người hợp tác tốt nhất của ông trên sân bóng, có cô ấy, ông đá bóng cứ như được thần giúp, xem ai còn dám nói ông đá bóng dở tệ hay không! Cho nên, không thể để Bạch Vân vì một “chuyện nhỏ” mà bị giải đi chém đầu hoặc lưu đày. Thái thượng hoàng đang chờ cô ấy cùng đá bóng đấy.

Cho nên, Bạch Vân có thể sống nhưng phải làm nam nhân cả đời để giữ gìn danh tiếng cho Thiên Thịnh đế.

Tuy nhiên, hiện tại Bạch Vân đã không còn là người lệ thuộc bất kỳ ai nữa, cô chính là cô, không cần nghe theo bất kỳ ai. Cô dùng tài năng vượt trội hơn người để chứng minh bản thân, quan trọng là tài năng đó chính là thứ bức thiết cần có cho sự nghiệp quốc gia ba mươi năm tới của Thiên Thịnh đế. Hắn đang cần nhân tài như vậy, cho nên, Bạch Vân nhất thiết phải làm nam nhân, làm nam nhân mới có thể làm quan, làm quan mới có thể ra sức vì hắn, và ước nguyện vĩ đại tạo ra thời kỳ thịnh thế của hắn sẽ không còn là lời nói suông nữa.

Về chuyện Hạ Nguyên từng nói____Bạch Vân là thê tử tương lai của đệ ấy____chuyện này, Thiên Thịnh đế tỏ vẻ hắn không thèm ngó ngàng, việc nhà vặt vãnh cứ để Hạ Nguyên tự đi mà xử lý. Còn xử lý thế nào thì hắn không quan tâm, tóm lại không thể tiết lộ tin tức Bạch Vân là nữ ra ngoài là được.

Hạ Nguyên vứt cho Thiên Thịnh đế một phiền phức lớn, giờ đây, Thiên Thịnh đế cũng không khách sáo vứt trở lại Hạ Nguyên một phiền phức lớn. Có qua có lại mới toại lòng nhau, Thiên Thịnh đế cảm thấy rất thỏa mãn, cơn buồn bực tích tụ trong lòng mấy ngày nay bỗng chốc tan thành mây khói, thật tốt.

Đoạn đối đáp lâm ly vui sướng giữa quân thần trên điện Tuyển Đức khiến thanh danh của tân khoa trạng nguyên Bạch Vân lên cao chót vót, cũng tạo cho cô khởi điểm cực cao trên con đường làm quan, dường như đang báo hiệu vận mệnh cả đời suôn sẻ trong tương lai của cô.

***

- ……Cho nên nói, xem như ngươi đã thỏa nguyện rồi?

Hạ Nguyên buồn bực hỏi.

- Cũng không hẳn.

Kỳ thực Bạch Vân có chút khổ não.

- Sao không hẳn? Đoạn quân thần đối đáp trên điện Tuyển Đức cực kỳ đặc sắc, danh chấn kinh thành, vinh quang vô hạn. Toàn bộ các tiến sĩ năm Thiên Thịnh thứ ba đều trở thành nền cho ngươi.

Hạ Nguyên hầm hừ, nói tiếp:

- Trung thư xá nhân, Hàn lâm viện tu soạn, lại thêm Nội các trung thư đại học sĩ…….hai chức vụ sau thì cũng thôi, dù sao từ xưa tới nay tiến sĩ nhất giáp đều được thưởng như vậy. Nhưng chức Trung thư xá nhân thì khác, đó là cận thần thiên tử đấy! Địa vị tuy nhỏ, nhưng quyền lực lại to. Có thể nhìn ra được tiền đồ sáng lạn đứng đầu bá quan của ngươi hai mươi năm sau.

- …..Nhưng ta vẫn muốn làm huyện lệnh huyện Vĩnh Định.

Bạch Vân than thở.

- Nếu ngươi thật sự muốn làm huyện lệnh thì đã không thể hiện xuất sắc trước ngự tiền như thế. Ta không tin ngươi không đoán ra được là Hoàng thượng vốn muốn đuổi ngươi đi xa rồi nhắm mắt làm ngơ, nói không chừng ngươi quả thực có thể áo gấm về làng làm huyện lệnh. Nhưng ngươi không hề tỏ ra kém cỏi, ngược lại còn dốc hết sức khoe hàng hóa trong bụng mình với Hoàng thượng và thực sự đã bán được giá cao, không phải sao?

Hạ Nguyên rất mất hứng, đã mất hứng nhiều ngày nay, lúc nói chuyện đương nhiên cũng giọng điệu quái gở, hầm hừ liên tục.

- Haiz, nếu là vì cứu một mạng người nên mới thi trạng nguyên thì dù sao cũng phải làm người tốt đến cùng chứ.

Bạch Vân cũng đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định làm như vậy. Dù rằng cô khá muốn làm một tiểu huyện lệnh……..dĩ nhiên, cô càng muốn thành thân với cậu, làm phu thê với cậu hơn, tránh cho cậu cả ngày bị nữ nhân khác thèm muốn khiến trong lòng cô tức giận.

- Với Triệu Tư Ẩn, ngươi đã làm đủ lắm rồi. Vào lúc hắn còn chưa biết gì, ngươi đã chọc tai họa ngầm bên cạnh hắn đến chỗ ngự tiền, để chuyện nhà đáng lo ngại của hắn trở thành chuyện nước mà Hoàng đế nhất định phải xem trọng, đồng thời ngươi còn dùng bản lĩnh mô phỏng của mình, không chỉ giữ lại chứng cứ thông đồng với địch mà còn lợi dụng chức vụ của ta, ở Tứ Phương Quán lén tráo mật thư người Bắc man truyền cho Man vương thành tin tức ngược lại, làm lẫn lộn phán đoán của Man vương…….

Nói đến đây, cậu thở dài một hơi:

- Lúc đó ta chỉ cho rằng ngươi ra sức vì Triệu Tư Ẩn. Nhưng ta không ngờ, sức này của ngươi đúng là ra lớn____ngươi đang kích lên một trận chiến, nhân lúc chiến lực Bắc man chưa chuẩn bị đủ, tướng sĩ đang trong thời kì giáp hạt, cho bọn họ quân tình sai lệch, kích động bọn họ gây chiến, nhằm tiêu diệt hùng tâm tráng chí của họ trong một lần.

Ai có thể ngờ được, Bạch Vân chỉ dùng thời gian mười ngày nắm rõ tất cả tin tức trong Hồng Lư Tự về ngoại tộc, đồng thời lập ra một bộ phương án khống chế ngoại tộc; càng bất ngờ hơn là, số cô lại may mắn đến thế, bị Thiên Thịnh đế kiểm tra đúng ngay đề mục “khống chế ngoại tộc”, cho nên cô đã phát huy đến mức kinh diễm tuyệt thế, danh chấn thiên hạ.

- Có lẽ sẽ có một trận chiến, nhưng không thể nói là ta kích ra. Là Hoàng thượng muốn một trận chiến, ta thuận theo tình thế mà thúc đẩy thôi.

Từ nhỏ Bạch Vân đã biết, làm việc tuyệt đối không thể cứng rắn, tốt nhất là hết thảy cứ thuận theo tình thế, từ đó tìm ra thứ có lợi cho mình, cũng là thứ mà mình muốn, sau đó thúc đẩy nó, chắc chắn có thể làm ít ăn nhiều.

- Phải, ngươi quả thực đoán đúng tâm tư Hoàng thượng. Nhưng Tiểu Vân, chúng ta làm sao bây giờ?

Hạ Nguyên nhắm mắt, tạm thời gác đại nghĩa quốc gia nhiệt huyết sôi trào qua một bên, cậu không rảnh đi lo loại chuyện này. Trước mắt, cậu chỉ để ý đến một chuyện___tương lai của họ làm sao bây giờ?

Hoàng đế đã nói: Bạch Vân cứ làm nam nhân cả đời đi, trẫm muốn trọng dụng cô ấy.

Khi một người có tài năng xuất chúng lại thêm được yêu cầu khẩn thiết, giới tính đã không còn là vấn đề. Là một đế vương lòng ôm chí lớn, có tầm nhìn xa, Thiên Thịnh đế không xoắn xuýt quá lâu ở vấn đề giới tính_____dù sao cũng đâu phải hắn muốn cưới Bạch Vân. Chuyện chung thân đại sự của Bạch Vân thì cứ để người muốn cưới cô ấy tự đi mà phiền não! Bất luận thế nào, hai mươi năm tới, Bạch Vân phải làm việc dưới trướng hắn, điều này tuyệt đối không thể thay đổi, còn những chuyện khác cứ tùy ý.

- Chúng ta? Không trăng sao gì hết. Đương nhiên là thành thân thôi.

Bạch Vân nhướng mày nhìn cậu, chẳng lẽ cậu muốn nuốt lời? Nghĩ đến khả năng này, cô bắt đầu nhìn ngó xung quanh.

Dù Hạ Nguyên đang buồn bực tức tối đầy bụng cũng không khỏi bị hành động này của cô chọc cười, một tay cậu kéo cô vào lòng, hung hăng gặm môi cô, lát sau mới lên tiếng:

- Ngươi đừng tìm nữa, trong thư phòng của ta không có thứ như gậy đâu. Hơn nữa, ta cũng không cần ăn gậy của ngươi, hôn sự của chúng ta chắc chắn phải làm, dù là thiên hoàng lão tử cũng không ngăn được.

- Nếu chúng ta đã cùng chung mục tiêu thì vì sao ngươi lại tức giận như vậy?

Môi cô bị cắn hơi đau, không nhịn được đưa đầu lưỡi ra liếm.

Cô vô ý nhưng lọt vào mắt Hạ Nguyên thì hồn của cậu suýt bị kéo đi mất. Kéo hồn đi cũng thôi nhưng nếu kéo luôn cả cơn giận thì không thể được. Cậu còn đang giận mà! Chuyện hôn nhân đại sự còn chưa đạt được nhận thức chung mà.

- Chúng ta nhất định phải ở bên nhau, phải cưới hỏi đàng hoàng, quang minh chính đại. Cho nên, ta kiên quyết không che giấu quan hệ hai ta trước mặt mọi người. Ngươi hiểu ý ta chứ?

Bạch Vân bừng tỉnh.

- Cho nên, ngươi giận là……vì không thể công khai thân phận thật của ta, cho nên, cái giá để hai chúng ta đi đôi về cặp là bị người đời bàn tán rằng chúng ta là khiết huynh đệ? Ngươi cảm thấy uất ức?

Nếu người uất ức là cậu thì cậu cần gì giận đến như vậy? Hạ Nguyên oán hận lại gặm cô một cái.

- Người chân chính uất ức là ngươi! Ngươi là tân khoa trạng nguyên, danh hiệu này nghe vô cùng vinh quang, nhưng triều Đại Ung mỗi ba năm cho ra một trạng nguyên nên kỳ thực cũng không giỏi gì mấy. Người khác thấy ngươi xuất thân nghèo khó quê mùa, không có chỗ dựa, không ai nâng đỡ, nếu công khai chuyện hai ta kết làm khiết huynh đệ thì người bị người khác bàn tán chỉ chỏ chỉ có một mình ngươi. Do thân phận bối cảnh chênh lệch, ta sẽ bị nói thành phong nhã, còn ngươi thì bị mắng thành___

Cậu không nói được cái từ kia nên đành bỏ lửng.

- Nam kỹ.

Giọng cô bình thường hời hợt như đang nói thời tiết hôm nay không tệ lắm vậy.

- Ngươi biết thế nghĩa là gì không?

Hạ Nguyên tuy hỏi nhưng cậu biết khi từ này được thốt ra từ miệng cô có nghĩa là cô đã nghĩ đến cả rồi.

- Nghĩa là….

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc, tràn đầy lo lắng cho cô của Hạ Nguyên, Bạch Vân vừa cảm động vừa buồn cười. Bởi vì cô nghĩ đến_____

- Nghĩa là ngươi hưởng hết tề nhân chi phúc ấy mà. (tề nhân chi phúc: chỉ cuộc sống phú quý nhiều vợ)

- Ơ?

Hạ nhị gia đáng thương tự phụ tài hoa đầy mình, thông minh nhanh trí vì quá lo lắng cho cô tương lai bị hủy hết thanh danh nên nhất thời không theo kịp suy nghĩ, bị những lời không đầu không cuối của cô nói cho trố mắt.

- Ngươi xem, ngươi cưới được một đôi huynh muội song sinh đấy. “Bạch Tiểu Vân” làm thê tử ngươi, “Bạch Vân” kề vai sánh bước với ngươi trên con đường sự nghiệp. Hai huynh muội họ đều chung tình với ngươi, bất chấp sự chỉ chỏ của người đời, không sợ nét bút sử quan phê phán, dù để lại tiếng xấu vạn năm, đôi huynh muội ấy vẫn kiên định bên ngươi. Ngươi nói xem, đó có phải là tề nhân chi phúc viên mãn nhất trên đời không?
Bình Luận (0)
Comment