Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 7.3

Thận Nghiêm Am là một am ni cô, không phải từ thiện đường.

Khi Tiểu Vân lần đầu tiên được mẹ dẫn đến trước mặt Tĩnh Mặc liền biết Tĩnh Mặc không hài lòng với biểu hiện của cô_____bởi vì cô căn bản không biết cầm bút, chứ đừng nói tới viết chữ. Thấy Tĩnh Mặc sắp đuổi cô về, Tiểu Vân chợt mở miệng đọc những thứ văn chương mà mẹ dạy cô học thuộc lòng, đồng thời cầm lấy một nhánh cây nhỏ viết trên mặt đất, chứng minh cô từng đọc sách, biết viết chữ, không có gạt người, lúc đó mới vượt qua được khảo nghiệm đầu tiên của Tĩnh Mặc một cách hiểm hóc.

Tiếp sau đó, Tĩnh Mặc không ngừng lặng lẽ quan sát cô.

Theo sự tiến bộ cực nhanh của nét chữ Tiểu Vân, Tĩnh Mặc cũng không hề bảo cô lập tức chép kinh, ngược lại cô ấy lấy ra bốn bộ sách vỡ lòng “Tam tự kinh”, “Thiên tự văn”, “Ấu học tu tri”, “Tăng quảng hiền văn”, yêu cầu cô chép rồi lại chép. Dù biết Tiểu Vân có năng lực nhìn qua là nhớ, Tĩnh Mặc vẫn kiên trì bảo cô mỗi ngày lặp lại việc sao chép khô khan như vậy_____chỉ là sao chép chứ chưa hề giảng giải nội dung cho cô.

Tĩnh Mặc đang mài giũa tính khí cô, quan sát tính nết cô. Tĩnh Mặc cần cô đủ nghe lời, nhưng không thể ngu dốt; đủ thông minh, nhưng không thể tự cho mình là đúng.

Là một cô bé nông thôn sắp bảy tuổi, Tiểu Vân đương nhiên không biết tâm tư Tĩnh Mặc đối với cô thế nào, nhưng theo bản năng cô biết mình nên có biểu hiện thế nào, hơn nữa còn ngầm phỏng đoán: Tĩnh Mặc sư phụ kỳ thực không cần cô giúp chép kinh, cô ấy dạy cô nhiều thứ như vậy, e là có ý đồ gì đó? Hoặc cũng có thể nói, dù ý định ban đầu của cô ấy là để cô chép kinh thì bây giờ cũng đã có ý định khác rồi.

Tiểu Vân không phải người không có lòng hiếu kỳ, nhưng cô biết cách quan sát sắc mặt người khác để kiểm chứng, từ đó thỏa mãn trí tò mò của mình, vô hình cũng đã rèn luyện được năng lực suy xét phán đoán của bản thân.

- Mẹ, Tĩnh Mặc sư phụ nói ngày kia sau khi về Thận Nghiêm Am, bảo con theo bên cạnh giúp mẹ.

Ngày mai là ngày nghỉ của Bạch nương tử, Tiểu Vân được mẹ dắt tay, nhân lúc trời chiều còn chút ánh nắng, hai người đi nhanh xuống núi, thỉnh thoảng mới trò chuyện đôi câu.

- Tĩnh Mặc sư phụ không để con chép sách sao?

Bạch nương tử hoảng sợ nói.

- Vẫn chép, nhưng bảo con sau bữa trưa hãy đến phòng kinh, còn buổi sáng theo mẹ làm việc.

- Tĩnh Mặc sư phụ tại sao đột nhiên đưa ra quyết định này?

Bạch nương tử hơi lo lắng Tĩnh Mặc không muốn để nữ nhi học nên mới đuổi con bé ra khỏi phòng kinh.

- Cô ấy nói cho con biết, trong rừng phía sau Thận Nghiêm Am có một viện khác là nơi ở của ba quý nhân kinh thành cùng với ma ma dạy dỗ của quý nhân. Người cần hầu hạ thì nhiều mà người giỏi làm việc lại ít, cho nên mẹ ngày nào cũng rất bận, phải lo liệu ba bữa cơm của họ, giặt giũ y phục của họ, quét dọn phòng ốc, bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi uống nước, cô ấy hỏi con có phải nên đến giúp đỡ mẹ hay không. Con nói nên, thế là cô ấy bảo con từ ngày kia dành ra nửa ngày theo giúp mẹ, sau bữa trưa lại đến chỗ cô ấy chép sách.

- Thế thì tại sao chứ?

- Tĩnh Mặc sư phụ nói bữa trưa chỗ mẹ ăn ngon.

Tiểu Vân bĩu môi.

Bạch nương tử nghe vậy cũng biết Tĩnh Mặc chỉ tùy tiện lấy cớ để ứng phó Tiểu Vân. Bà khẽ thở dài nói:

- Đúng là ăn ngon không sai, nhưng người trong viện không dễ chung sống. Tiểu Vân, đến lúc đó con theo sát bên mẹ, dù mẹ bận rộn không để ý con được, con cũng đừng đến gần viện, cứ ở trong phòng củi làm những việc nhẹ nhàng, sau đó thì đem những kiến thức gần đây con học học thuộc lại một lần. Tóm lại, cách những người đó xa ra là được.

- Dạ, con biết rồi.

Tiểu Vân lên tiếng trả lời. Ở khu vực của người khác, cô trước giờ luôn cẩn thận, thứ gọi là lòng hiếu kỳ chưa bao giờ chủ động xuất hiện. Trước mắt điều cô tương đối hứng thú là:

- Mẹ, bữa trưa ở hậu viện ngon cỡ nào? Chẳng lẽ có thức ăn mặn?

- Đương nhiên không có thức ăn mặn.

Bạch nương tử lắc đầu:

- Các sư phụ của Thận Nghiêm Am là người xuất gia, thức ăn chay không bỏ hành gừng tỏi, không dầu ít muối, những gia vị như tương giấm đường càng không có. So với đồ ăn ở hậu viện, các sư phụ quả thực ăn rất thô sơ nhạt nhẽo.

- Đồ các sư phụ ăn mà gọi là thô sơ nhạt nhẽo á? Vậy thức ăn của chúng ta xen cát lẫn trấu thì gọi là gì?

Tiểu Vân cảm thấy tiêu chuẩn đánh giá của thế giới này thật sự quá quái gở:

- Thận Nghiêm Am một ngày ba bữa không chỉ đủ no mà còn có dư, quả là giàu hơn cả nhà thôn trưởng, bánh ngô nhà thôn trưởng cũng bị lẫn trấu nữa đấy. Mẹ, tại sao Thận Nghiêm Am giàu như vậy? Rõ ràng đâu thấy họ làm việc gì kiếm sống, mấy luống rau cạnh am căn bản không đủ nuôi sống người ta, con thấy đó chẳng qua là trồng để giết thời gian. Chẳng lẽ mỗi ngày chép kinh niệm Phật, Phật Tổ sẽ ném lương thực từ trên trời xuống?

Bạch nương tử không hòa nhã hỏi ngược lại:

- Con nói xem?

- Đương nhiên không thể nào. Nếu thật tốt như vậy, thiên hạ người người đều xuất gia quy y cả, ai còn vất vả làm việc?

Tiểu Vân suy đoán:

- Mẹ, Thận Nghiêm Am không cho người khác vào dâng hương thờ cúng là vì họ không cần, đúng không? Họ tự có cách kiếm sống của họ………có lẽ chỉ đem hậu viện cho người ta thuê ở cũng đủ chi phí cần thiết cho Thận Nghiêm Am.

Bạch nương tử kinh ngạc với sự nhạy bén của nữ nhi, không nhịn được cúi đầu nhìn cô; Tiểu Vân cũng đang ngẩng đầu nhìn mẫu thân, thấy thần sắc mẫu thân như vậy liền biết mình đoán đúng, không khỏi cười đắc ý.

Hai mẫu tử đi xong đường núi, trước khi trời hoàn toàn tối đen đã đến khu vực bên ngoài thôn Tiểu Quy, dù không có ánh lửa soi đường, họ cũng không sợ bị té ngã hay bị côn trùng rắn rết tấn công.

- Bất luận con biết bao nhiêu chuyện trong Thận Nghiêm Am, nhớ kỹ, đừng nói.

Bạch nương tử chỉ có thể thận trọng dặn dò lần nữa.

- Biết rồi biết rồi mà!

Cho dù chỉ vì một bữa trưa đủ no mỗi ngày, Tiểu Vân cũng sẽ vô cùng cẩn thận.

Cửa nhà xa xa trong tầm mắt, Tiểu Vân tinh mắt, ồ lên nói:

- A? Nhà chúng ta sáng? Chẳng lẽ là Tiểu Phương lại đến giúp chúng ta nhóm lửa làm ấm phòng?

Từ sau khi Tiểu Vân đều đặn mỗi ngày cho Tiểu Phương một cái bánh bao, người nhà Tiểu Phương cảm thấy không biết lấy gì báo đáp, bèn mỗi ngày giúp họ đổ đầy vại nước, củi nhặt được cũng chia một nửa qua cho họ, mỗi ngày đoán thời gian họ về nhà, trước đó chạy qua giúp họ nấu nước làm ấm phòng. Dù Tiểu Vân nói không cần như thế, Bạch nương tử thỉnh thoảng cũng đến cửa khẩn khoản từ chối nhưng cha mẹ Tiểu Phương vẫn không thay đổi.

Hai mẹ con đi vào nhà, quả nhiên thấy Tiểu Phương đang ngồi xổm bên bếp đốt lửa, nước ở trên lò đã bốc ra khói trắng.

- Bạch thẩm, Tiểu Vân, hai người về rồi!

Trước khi Tiểu Phương quay đầu lại chào hỏi đã dùng tay áo lau mặt, nhưng vẫn nhìn ra cô bé vừa khóc.

Bạch nương tử ánh mắt khẽ động, mỉm cười nói:

- Tiểu Phương, lại phiền con rồi, cám ơn con. Về nhà có thể có nước nóng rửa mặt ngay, đúng là quá tốt.

Bà đẩy Tiểu Vân về trước:

- Tiểu Vân, con lấy bánh bao ra hâm lại cho Tiểu Phương ăn. Mẹ vào phòng củi rửa mặt rửa tay trước đã.

Hai người đợi Bạch nương tử nhấc nước nóng đem ra phòng củi phía sau rồi mới nhìn nhau. Tiểu Vân mở miệng trước hỏi:

- Ngươi khóc gì thế? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?

Mùa đông năm ngoái Tiểu Phương đã khóc một lần, bởi vì tỷ tỷ cô bé chết, Tiểu Vân sợ lại nghe được tin tức tương tự nhưng không thể không hỏi.

- Không chết người.

Tiểu Phương biết vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Vân là vì sợ nghe được tin tức không hay nên nhanh chóng cho ra đáp án:

- Nhưng, mẹ ta lại có thai rồi.

Đây…….thật sự cũng không tính là một tin tốt. Tiểu Vân cảm thấy cô nên giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc tốt hơn nên vẫn để vậy, thay bằng vẻ mặt tươi cười nói lời chúc mừng thì tám phần sẽ bị Tiểu Phương vứt cho ánh mắt xem thường.

- Cho nên, ta quyết định, qua sang năm, khi thôn trưởng đánh xe lừa đưa Vương Thi Thư vào huyện thành chuẩn bị thi, ta sẽ xin thôn trưởng dẫn theo ta.

Hít sâu một hơi, trên mặt Tiểu Phương hiện lên vẻ hung ác trước nay chưa từng có, nói:

- Ta sẽ để Chu mẹ mìn thu nhận ta, đồng thời giúp ta bán được giá cao, bà ấy nếu dám trả ta lại, ta sẽ phóng hỏa đốt nhà bà ấy.

Hiếm khi có được ngày nghỉ, Bạch nương tử sáng sớm thức dậy đã vội lo liệu việc nhà____may may vá vá, giặt y phục chăn mền, quét dọn nhà cửa, mở cửa nhà ra, tưới ít nước lên mảnh đất trồng rau, leo lên nóc nhà cầm ván gỗ đóng đinh lên mấy chỗ dột……….

- Mẹ, con đi gánh nước nhé?

Tiểu Vân đứng ở cửa gọi lên nóc nhà.

- Ăn trưa rồi hãy đi. Con viết chữ xong chưa?

- Viết xong rồi! Nếu chưa gánh nước, vậy con đi tìm Tiểu Phương, bọn con đã bàn nhau cùng vào trong thôn tìm thôn trưởng.

Tiểu Vân giơ nhánh cây nhỏ trong tay, chứng minh mình đã làm xong bài tập đàng hoàng.

Bạch nương tử nhìn vầng dương hiếm khi xuất hiện trên bầu trời, tính toán thời gian, căn dặn:

- Buổi trưa về, biết chưa?

- Dạ biết. Mẹ, con đi đây!

Cô vừa nói vừa chạy ra ngoài.

- Đợi chút, đội mũ lên rồi hẵng đi, đừng để bị lạnh.

- A, đúng, phải đội.

Cô vội xoay người vào trong phòng, đội cái mũ vải lên_____không phải vì chống lạnh mà vì che đi mái tóc mới dài hơn hai tấc của cô.

- Tiểu Phương! Chúng ta vào thôn nào!

Tiểu Vân nhanh chóng chạy đến trước cửa nhà Tiểu Phương, gọi với vào trong.

- Tới đây!

Sau đó, hai đứa trẻ vì để không lãng phí thời gian, cũng vì để giữ ấm cơ thể, đều co chân chạy thật nhanh, đường vào trong thôn là đường xuống dốc, chạy rất dễ, không hề phí sức chút nào, giống như bốc hơi vậy, hai người nhanh chóng đã không còn bóng dáng.
Bình Luận (0)
Comment