"Con đấy, giờ này mà tắm rửa cái gì, nhanh ra ăn đi, cẩn thận cảm lạnh." Lạc Mai cằn nhằn vài tiếng rồi rời đi.
Thấy mẹ mình đã ra ngoài Cố Tiếu An mới an tâm đóng cửa phòng tắm, khóa lại.
Vừa quay lại liền thấy ánh mắt nóng bỏng của Dung Trạm đang chăm chú nhìn mình, hạ thể lại càng thêm cứng rắn. Dung Trạm cũng đứng lên mở vòi hoa sen tắm rửa. Từng giọt nước lăn trên thân thể trơn nhẵn ngon miệng.
Cố Tiếu An bước vào bồn tắm, cùng y đứng dưới vòi hoa sen, hôn xuống, cảm nhận được từng giọt nước nóng ấm trên môi y, hắn khàn khàn nói, "Yêu tinh."
Khóe mắt Dung Trạm xẹt qua một chút ý cười, đôi môi di chuyển từ vành tai hướng xuống nơi lửa nóng kia. Cố Tiếu An yếu hầu khô khốc khó nhịn, nói "Để anh."
"Đừng động." Dung Trạm ngăn lại, đôi môi từng chút một hướng xuống dưới, rơi trên hai hạt châu trên ngực hắn, khẽ ma sát, sau đó ngậm lấy, dùng lực cắn mút.
Cố Tiếu An nặng nề thở ra một tiếng, bàn tay hướng tới hạ thân y trừng phạt, chậm rãi luận động.
Dung Trạm ngẩng đầu nhìn Cố Tiếu An, đẩy tay hắn ra. Môi y lại tiếp tục hướng xuống, ngậm lấy lửa nóng của hắn, dùng lưỡi nhẹ nhàng ma sát.
Cố Tiếu An suýt thì không nhịn được mà bắn, hơi kinh ngạc nhìn Dung Trạm. So với việc giải quyết vấn đề sinh lí, hắn càng thỏa mãn hơi bởi đây là lần đầu tiên Dung Trạm khẩu giao cho hắn.
Hai người trong phòng tắm dây dưa hồi lâu, thực hiện sự tiếp xúc nguyên thủy nhất, âm thanh hưng phấn bị đè nén chốc chốc lại truyền ra giống như yêu đương vụng trộm.
Sau khi khóa kĩ cửa Cố Tiếu An nhẹ chân nhẹ tay trèo lên giường. Hắn kéo Dung Trạm lại ôm vào lòng, cảm nhận sự ấm áp của y.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ sắp chìm vào giấc ngủ, tiếng gõ cửa lại vang lên. Cố Tiếu An lập tức thanh tỉnh. Hắn lay Dung Trạm dậy đem giấu y trong phòng tắm.
Xong xuôi mới ra mở cửa, đứng bên ngoài là Lạc Mai đại nhân. Cố Tiếu An mang theo âm mũi đánh một cái ngáp to mang theo chút bực bội, "Mẹ làm gì thế?"
Lạc Mai hồ nghi nhìn hắn, lại nhìn chiếc giường trong phòng, sau mới nói "Mẹ đến dọn bát đũa."
Cố Tiếu An giang cả hai tay ra ôm lấy bà, cười cười nói "Lạc đại mỹ nhân à, việc này để cho giúp việc tới làm, việc của ngài chỉ cần luôn luôn xinh đẹp như hoa là tốt rồi."
Những lời này thành công làm Lạc Mai trong lòng nở hoa, "Xem như con dẻo miệng. Mẹ chẳng phải muốn đến xem con sao? Từ khi con cùng tên kịch tử đó ở bên nhau mấy năm rồi cũng không có về nhà. Khó khăn lắm mới về được một lần, chẳng được mấy hôm lại chuẩn bị đi.
Ba con mấy ngày này còn đang tức giận, kêu anh con về tiếp quản công ty, con nhẫn nhịn một chút, chờ khi ba con nguôi giận rồi mẹ sẽ lại đi khuyên ông ấy một câu. Ai! Mẹ nghĩ kĩ rồi, sau này sẽ không cấm con yêu đàn ông nữa, chỉ cần con triệt để cắt đứt với tên kịch tử họ Dung kia là được."
Đầu lông này Cố Tiếu An bất giác cau chặt lại,"Mẹ. Chẳng phải con đã nói rõ rồi sao? Dung Trạm là người đã cứu con, tại sao mẹ vẫn phản đối?"
"Hừ, ai biết nó với tên Tô Trác gì đó có phải cùng một bọn, bày mưu tính toán con hay không." Lạc Mai cười lạnh.
Cố Tiếu An bất an liếc nhìn về phía phòng tắm, cau mày nói "Mẹ."
"Còn nữa, lần ở bệnh viện hôm đó là lần đầu mẹ gặp nó, vậy mà nó lại gọi mẹ là dì Lạc? Này tức là sao? Tức là nó đã điều tra về gia đình mình, chỉ còn chờ con cắn câu thôi! Con quá cả tin rồi."
Dung Trạm ngồi trên nắp bồn tắm, hai tay nắm chặt.
"Mẹ, cậu ấy không phải người như vậy." Cố Tiếu An nhu nhu mi tâm giải thích.
"Còn có người tên Tô Trác đó nữa, vì hắn mà mẹ với ba con suýt nữa thì..." Lạc Mai tức giận nói.
Cố Tiếu An nhu trán thở dài, lại ngáp một cái cắt đứt lời Lạc Mai đang nói "Mẹ, con buồn ngủ lắm rồi, có thể đi ngủ được chưa?"
"Được được được, con ngủ đi." Lạc Mai không tiếp tục cằn nhằn nữa, cầm lấy khay cơm liền quay đi, rồi lại chợt nhận ra có gì đó không đúng, "Con trai, chẳng phải trước giờ con không quen ngủ trưa sao? Hơn nữa hôm nay con cũng ăn nhiều hơn bình thường."
Thân người Cố Tiếu An hơi cứng ngắc, hắn đẩy vai bà ra khỏi phòng, nhẫn nại nói "Mẹ à, tối qua ti vi chiếu một tiết mục rất thú vị nên con xem hơi muộn chút, ăn nhiều hơn là do tay nghề của mẹ hôm nay rất tốt. Buổi tối con còn muốn ăn thêm món gì cay cay nữa, cảm ơn mẹ. Tạm biệt!"
Nói xong rất không lưu tình mà đóng cửa lại, lưu lại một Lạc Mai còn đang ngây ngốc chưa hiểu gì. Bà càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Tiếu An nó trước giờ đâu có thích ăn cay đâu. Mà thôi, biết đâu lại đột nhiên thay đổi khẩu vị.
Cố Tiếu An nghe tiếng mẹ đi xuống lầu rồi liền nhanh chóng khóa cửa lại, bước nhanh vào phòng tắm.
Nhìn thấy Dung Trạm đang thất thần ngồi trên nắp bồn tắm, hắn đi tới hôn lên trán y, nói với giọng hối lỗi "Mẹ anh bà ấy nói vậy nhưng không có ý gì đâu, em đừng để ý. Kiên nhẫn vài hôm, anh nhất định sẽ khiến ba mẹ chấp nhận em."
Dung Trạm hồi thần lại, nhìn Cố Tiếu An, sau đó gật đầu.
Trái tim Cố Tiếu An một trận chua xót, xem thái độ hôm nay của mẹ mình cũng biết được hôm đó hắn hôn mê bà đã đối với Dung Trạm có bao nhiêu khó chịu. Hắn kéo Dung Trạm ôm vào trong lòng, đặt cằm trên đỉnh đầu y nhẹ nhàng cọ.
Trong lòng hắn chợt động, nhớ ra một chuyện "Sao em lại biết tên mẹ anh?"
Dung Trạm ngẩng đầu nhìn Cố Tiếu An, trong mắt ẩn ẩn tia tổn thương. Cố Tiếu An đang hoài nghi y sao? Bên tai y lại vang lên rõ ràng cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người.
Cố Tiếu An ý thức được ngữ khí của mình không đúng, hắn vội nói "Xin lỗi, không phải anh nghi ngờ em..."
Dung Trạm nhắm mắt lại ngắt lời hắn, hỏi "Anh có dì không?"
Cố Tiếu An hơi ngây ra "Dì?"
"Cố phu nhân có chị em gái không?" Dung Trạm kiên nhẫn giải thích.
"Anh có một người dì, nhưng bà đã qua đời nhiều năm rồi. Sao thế?" Cố Tiếu An cẩn thận hồi tưởng lại khuôn mặt của người dì mà hắn từng gặp vài lần trong quá khứ. Hắn đối với người dì này có ấn tượng rất sâu sắc bởi bà cùng mẹ mình cực kì giống nhau, giống đến mức chính hắn đôi khi cũng không phân biệt được. Nhưng hắn đã hỏi qua mẹ mình, hai người họ không phải song sinh.
Dung Trạm hiểu rõ gật đầu, y trầm lặng một chút, nói "Mẹ kế của em họ Lạc, cũng đã qua đời nhiều năm rồi."
Phản ứng của Cố Tiếu An có chút khoa trương, hắn che miệng hỏi "Không phải cùng một người đấy chứ?" Nếu là thật, vậy thì Dung Trạm nhận lầm người cũng không có gì ngạc nhiên. Đến hắn là con trai mà còn có lúc nhận lầm mẹ mình và dì.
"Dì của anh vì đi theo một nam nhân đã có con mà..." Ánh mắt hắn lóe lên, chính là cùng một người, hắn có thể khẳng định chắc chắn. Nhất định là cùng một người.
Dung Trạm đang nghiêm túc nghe hắn nói, kết quả lại bị hắn ôm vào trong lòng, y cảm nhận được nhịp tim đập nhanh mạnh trong lồng ngực hắn. "Trạm, là cùng một người. Dì anh và mẹ kế của em là cùng một người."
Cố Tiếu An thật muốn cười lớn, thì ra hắn và y không chỉ có quan hệ từ kiếp trước, ngay hiện tại cũng có quan hệ họ hàng thân thích rồi. Mặc dù không phải họ hàng chính thức, nhưng cũng là có quan hệ.
"Này." Dung Trạm bất an nhìn hắn, đưa tay lên chỉ chỉ khóe môi hắn lại bị hắn bắt lấy, đưa lên miệng khẽ liếm.
"Đừng..." Phía dưới lại có dấu hiệu bị khơi dậy, Dung Trạm túng quẫn ngọ nguậy thân thể chỉ mặc độc một chiếc quần lót.
Cố Tiếu An xem như không thấy, tiếp tục động tác của mình.
Kích tình qua đi, Dung Trạm nhắm mắt nằm trên giường. Ngón tay Cố Tiếu An nhẹ di chuyển phác họa từng đường nét trên mặt y, khẽ nói "Mấy ngày nay em không ngủ ngon sao."
"Cũng tạm." Dung Trạm nhàn nhạt đáp lại, mắt cũng không muốn mở ra. Làm sao y có thể nói với hắn bản thân gần như không chợp mắt được chút nào? Y sợ hắn sẽ càng đau lòng.
"Gạt người." Cố Tiếu An gõ gõ sống mũi y, ngữ điệu lại tràn đầy yêu thương.
Khóe môi y cong lên trong vô thức, lộ ra một núm đồng tiền nho nhỏ.
Cố Tiếu An còn chưa hồi lại từ dư vị, lại nghe tiếng hai vệ sĩ ngoài cửa, hắn nhẩm tính cũng đến giờ rồi.
Dặn Dung Trạm nằm yên, Cố Tiếu An chỉnh lại chăn cho y xong liền đi ra mở cửa. Bất ngờ khi bên ngoài không phải hai vệ sĩ cao to mà là lão Lưu một thân đồ đen giả trang thành. Cố Tiếu An nhịn không được đỡ trán cười dài, "Chú Lưu, chú đâu cần phải mặc thành như vậy đâu."
"Lão gia và phu nhân đã đi đến buổi tiệc từ thiện, sẽ không trở về ngay đâu. Nhị thiếu gia, cậu với Dung tiên sinh nhanh đi đi, bên dưới có sẵn xe. Đây là chìa khóa, điện thoại cùng với giấy tờ." Lão Lưu đặt chìa khóa và túi giấy vào tay hắn.
Cố Tiếu An cũng không dây dưa nữa, cùng Dung Trạm đi xuống dưới.
"Chú Lưu." Trước khi lên xe Cố Tiếu An do dự quay đầu lại nhìn.
Lão Lưu phẩy phẩy tay, kêu hắn nhanh đi đi, Cố Tiếu An nhìn ông một lúc rồi khởi động xe rời đi.
Cố Tiếu An hiểu cha mình rất rõ. Ông mặc dù hung ác nhưng vẫn là một người trọng tình, tuyệt không làm gì với lão Lưu đâu.
Sau khi Cố Tiếu An đưa Dung Trạm tới biệt thự ở ngoại thành thì trời cũng đã tối, khu rừng đối diện trùm lên một vẻ đẹp riêng biệt. Cố Tiếu An cầm cốc cà phê nóng đứng ngoài ban công cảm thán, "Thật muốn cùng em ở đây cả đời, không bao giờ xa cách."
Dung Trạm không nhịn được cười hắn, "Ngốc."
Cố Tiếu An nheo mắt cùng y cười, đặt cốc cà phê xuống, dang rộng hai cánh tay cảm nhận bầu không khí tự nhiên thanh sảng.
Dung Trạm cũng học theo dáng vẻ của hắn dang rộng hai tay, nhắm mắt hít thở. Vừa mới nhắm mắt được năm giây môi đã bị một đôi môi ẩm ướt khác bao lấy.
Dung Trạm giật mình mở mắt, nhìn gương mặt tuấn mĩ phóng đại trước mặt, rất muốn mắng hắn một câu: Lưu manh.
......
Đợi Dung Trạm ngủ say Cố Tiếu An trở dậy dựa vào đầu giường suy tư. Đời này cùng đời trước có rất nhiều điểm không tương đồng, hắn chỉ có thể dùng những kí ức của đời trước để đề phòng mọi chuyện, nhưng lại cũng không thể áp dụng những kí ức ấy vào quỹ tích của đời này.
Hắn chỉ muốn cùng Tô Trác nói rõ ràng mọi chuyện, không nghĩ tới Tô Trác không chỉ tham lam hơn nữa còn cuồng vọng lớn gan như vậy.
Mở điện thoại lên nhìn, đã ba giờ rưỡi sáng. Hắn bấm máy gọi cho thư kí Giang.
"Là tôi."
Thư kí Giang còn chưa tỉnh ngủ nghe điện thoại, nghe được tiếng Cố Tiếu An nháy mắt liền thanh tỉnh, thanh âm mang theo chút nức nở "Cố tổng khi nào thì ngài mới trở lại vậy?"
Nghe thấy thanh âm không giống bình thường của thư kí Giang, Cố Tiếu An hoài nghi nhìn lại màn hình điện thoại, hắn không có gọi sai người mà.
"Sao thế?" Cố Tiếu An hỏi.
"Cố đại thiếu gia...ngài ấy muốn thượng tôi." Thư kí Giang xấu hổ đến mức muốn đâm đầu vào tường. Hắn không ngờ Cố đại thiếu gia cũng là cong, hơn nữa còn muốn động tay động chân với mình trong văn phòng.
"Phì..." Cố Tiếu An nhịn không được bật cười ra tiếng, thấy Dung Trạm khẽ cau mày hắn liền nhẹ nhàng vỗ vỗ y. Cẩn thận tiêu hóa lời thư kí Giang. Qủa thật hắn lớn lên có chút chính thái, cũng khá có khí chất của một tiểu thụ. Trách không được kẻ có khẩu vị kì quái như Cố Thành Trạch cũng có thể để ý tới.
"Cậu đừng gấp, cố nhịn vài ngày, tôi sẽ trở lại nhanh thôi." Cố Tiếu An kiên nhẫn an ủi.
Thư kí Giang này mặc dù lớn lên hơi chính thái nhưng lại là một người thực nghiêm túc. Khi làm việc mặc tây trang lại có thêm vài phần cấm dục, cũng khó trách Cố Thành Trạch lại muốn xuống tay với cậu ta. Nghe giọng điệu của cậu, có lẽ sự tình cũng không đơn giản như vậy.
"Được." Thư kí Giang nghiêm túc đáp lại.
"Gần đây công ti thế nào?" Cố Tiếu An hỏi.
"Cũng không có chuyện gì bất thường, đúng rồi, Cố đại thiếu đã kí vào hạng mục mà trước đây ngài không đồng ý, hiện tại đã bắt đầu đi vào hoạt động rồi."
"Mẹ nó. Thần kinh!" Cố Tiếu An không nhịn được mắng, Cố Thành Trạch thực khó nhìn thấu. Hạng mục này đời trước hắn cũng từng gặp qua, cũng đã từ chối. Đời trước hạng mục này thất bại, công ti kia phải đền vài tỉ cuối cùng đã phải đóng cửa. Nghe nói lão bản công ti đó vì gánh không nổi trách nhiệm mà phải nhảy lầu tự sát.
"Nhưng bây giờ Cố đại thiếu không cho tôi bất kì quyền gì hết." Thư kí Giang quẫn bách.
"Được rồi, tôi sẽ xử lí. Có chuyện gì bất thường lập tức liên hệ với tôi." Cố Tiếu An nói xong cũng có chút mệt mỏi vô lực, hắn ngắt điện thoại.