Nghe Nói Ảnh Đế Có Hậu Trường

Chương 2

Đây là một buổi tiệc rượu tập hợp những kẻ tai to mặt lớn.

Mà trong tất cả những kẻ tai to mặt lớn đến đây hôm nay, kẻ được chú ý nhất chính là con trai của ông trùm bất động sản Cố Thiệu Thiên, Cố Tiếu An. Không chỉ có bản lĩnh trong giới hắc bạch lưỡng đạo mà còn bởi khuôn mặt nhu hòa tuấn kiệt, cặp mắt đào hoa, lúc nào cũng mang nụ cười như gió xuân, hơn thế hắn còn là một kẻ nam nữ đều ăn.

Bữa tiệc có không ít minh tinh nhăm nhe muốn ôm chặt lấy cây đại thụ này. Đương nhiên cũng có ngoại lệ.

Ngồi trong góc phòng, khí tức lạnh lùng đạm nhạt của Dung Trạm vậy mà cũng thu hút không ít phú thương yêu thích nam sắc tới tán gẫu làm quen. Áo đuôi tôm đen kết hợp với sơ mi trắng, nơ thắt ngay ngắn, giày da đen phối với quần tây, mái tóc vuốt gọn ra sau, đôi mắt đen sâu thẳm, lông mày dày rậm, sống mũi cao, đôi môi mím chặt, toàn thân phả ra vài phần hơi thở cấm dục.

Cố Tiếu An khẽ nhấc cao li rượu, chậm rãi lắc lắc, ánh mắt không lúc nào rời khỏi người Dung Trạm. Người tổ chức Phó Dương tinh ý nhận ra, bước đến gần hắn hỏi "Cố tổng để ý y sao?"

Cố Tiếu An không nói gì, ý cười bên khóe môi lại càng lúc càng đậm.

"Vị tiểu minh tinh này nổi tiếng kén chọn, tối nay đã từ chối vài vị rồi."

"Nhưng mà, càng khó đến tay càng khiến cho người ta thèm muốn a." Phó Dương nhấp một ngụm rượu, cười tà. Tiệc rượu đêm nay rõ ràng là bữa tiệc tư nhân, nhưng lại trộn lẫn thêm nhiều mục đích khác, đó chính là tạo cơ hội cho những tiểu minh tinh này tìm kiếm kim chủ cho mình. Đương nhiên, Phó Dương cũng từ đó mà kiếm được không ít lợi phí.

Đoán rằng tiểu minh tinh kia có lẽ là do bị công ti bắt đến "câu cá", nhìn bộ dáng không giống như cam nguyện cho lắm.

Dung Trạm nhìn li rượu được đưa đến trước mặt mình, đang tính mở miệng từ chối lại nhìn thấy khuôn mặt người cầm li rượu, nhất thời nghẹn lại, sau đó nuốt ngược những lời định nói trở vào.

Nhìn vào đôi mắt mang ý cười của Cố Tiếu An, đại não Dung Trạm đột nhiên trống rỗng, trong đầu chỉ quanh quẩn duy nhất một câu, người này lớn lên thật đẹp trai.

......

Ngày đó, Cố Tiếu An cũng là cười như vậy, chỉ khác là, nụ cười khi ấy chỉ có dục vọng chinh phục mà không phải là tràn đầy nhu tình như bây giờ.

Nụ cười này, khiến người ta hoảng hốt.

Dung ba ba nghe thấy tiếng mở cửa, trên người mặc tạp dề màu xanh, tay huơ huơ xẻng xào rau từ trong bếp chạy ra. Khi nhìn thấy Cố Tiếu An tây trang thẳng thóm đứng trước cửa nhà thì hơi bất ngờ, hỏi "Tiểu Trạm, là bạn con hả?"

"Là cấp trên của con, Cố tổng." Dung Trạm đón lấy hộp quà trong tay Cố Tiếu An, thấy hắn cúi người xuống tính cởi giày thì vội nói, "Cố tổng không cần cởi giày, cứ để vậy đi vào đi."

"Đúng đấy. Cố tổng, cậu cứ đi cả giày vào." Dung ba ba nhiệt tình đón khách.

"Không sao đâu chú. Chú gọi con Tiểu Cố là được rồi." Vừa nói vừa cởi giày ra, đặt ngay ngắn lên giá, sau đó đổi sang một đôi dép đi trong nhà.

"Làm phiền chú rồi." Cố Tiếu An lễ phép nói, cởi áo khoác ngoài ra, phản xạ tự nhiên mà đưa qua cho Dung Trạm, y cũng rất tự nhiên đón lấy.

"Cái gì mà làm phiền hay không làm phiền, con không chê nhà chú nhỏ bé sơ sài là tốt rồi. Tiểu Cố ngồi đi, Dung Trạm, mau rót trà cho Cố tổng của con đi!" Dung ba ba không vừa ý đứa con trai mình cứ đứng ngây ra đó như khúc gỗ, xem Tiểu Cố người ta kìa, lúc nào cũng tươi cười. Quả nhiên vẫn là con nhà người ta tốt hơn.

"Cảm ơn." Cố Tiếu An đón lấy chén trà, nói.

"Đúng rồi, Tiểu Cố con thích ăn gì, lát nữa ta kêu Tiểu Trạm xuống nhà mua. Hôm nay chú sẽ làm đồ ăn ngon cho hai đứa." Dung ba ba nhiệt tình hỏi.

"Không sao, gì cũng được ạ, con không kén ăn." Cố Tiếu An khẽ cười.

"Ây, Tiểu Cố đứa trẻ này thật dễ nuôi, không giống Tiểu Trạm nhà ta, cực kì kén cá chọn canh, hôm nào mà nấu mấy món không hợp khẩu vị là nó chỉ ăn vài đũa đã đứng lên..." Dung ba ba than thở.

"Ba, rau chín rồi." Dung Trạm không biết nói gì, khẽ nhắc. Ông cụ lập tức lộc cộc chạy vào trong bếp.

"Ba em ông ấy..." Dung Trạm bối rối giải thích, chưa nói được một nửa lại bị ngắt lời. "Chú rất tốt." Cố Tiếu An hồ nghi nhìn Dung Trạm, một người cha nhiệt tình như vậy làm sao lại có một đứa con trai nghiêm cẩn lạnh lùng như thế này?

Dung Trạm đặt hộp quà cao cấp hắn đem tới xuống bàn, ngồi xuống sô pha hỏi "Sao anh lại đến?"

"Muốn gặp em." Cố Tiếu An ngẩng lên nhìn, trong ánh mắt mang theo chút mệt mỏi. Hắn thực sự rất sợ hãi sẽ mất đi y, sợ đến mức chỉ muốn đem y khóa lại chặt chẽ bên cạnh mình, như vậy mới an tâm.

Dung Trạm mất tự nhiên di chuyển tầm mắt, khẽ ho khan hai tiếng "Đó là phòng của em." Chỉ vào một căn phòng sau đó đứng dậy đi vào bếp, tốc độ hơi vội vã.

Rất lâu sau Cố Tiếu An mới phản ứng lại, ý của y là muốn cho hắn vào phòng y nghỉ ngơi? Y đang quan tâm hắn? Trái tim Cố Tiếu An khẽ xẹt qua một tia ấm áp.

"Ấy, cái thằng này, con không ngồi với sếp lại đi vào bếp làm cái gì hả?" Dung ba ba thấy Dung Trạm bước vào bếp, chỉ hận rèn sắt không thành thép khẽ trách.

Dung Trạm nhỏ giọng nói "Giúp ba."

Dung ba ba lùa Dung Trạm ra khỏi bếp "Mau ra ngoài đi, ở đây không cần con giúp." Bình thường cũng không thấy nó hăng hái như vậy, bây giờ muốn thể hiện cái gì.

Trên kệ ti vi gỗ sơn màu đỏ bày ảnh chụp chung của Dung Trạm và Dung ba ba, Dung Trạm khi ấy đầu cắt kiểu Trung Nhị(*), nét mặt cũng chưa thành thục như bây giờ, nhưng trên mặt vẫn mang biểu cảm lãnh đạm kiêu ngạo tựa hồ như bất mãn việc phải đứng cùng khung hình với Dung ba ba. Dung ba ba trông cũng trẻ hơn bây giờ, tóc vẫn chưa đổi màu hoa râm, đang cười đến là vui vẻ. Xem ra tình cảm giữa hai người rất tốt. Vậy ra cái tính cách lạnh nhạt của Dung Trạm đã có từ nhỏ rồi à.

(*) Là kiểu tóc trẻ trâu a~

Cố Tiếu An khẽ nhếch môi cười, mắt lại quét qua vài tấm ảnh khác, đều là ảnh chụp Dung Trạm qua các thời kì, duy chỉ có ảnh mẹ y là không thấy tấm nào. Hình như trước giờ hắn cũng chưa từng nghe y nhắc đến mẹ...

"Tiểu Cố, con ăn nhiều một chút. Chú cũng không biết con thích ăn gì, liền tùy tiện làm vài món." Khó có được bạn bè Dung Trạm đến chơi, Dung ba ba gắp thức ăn cho Cố Tiếu An không ngừng nghỉ, chỉ lo hắn ăn không no.

"Không sao ạ, cơm chú nấu ngon lắm. Chú cũng ăn đi." Cố Tiếu An cười híp mắt đón nhận nhiệt tình của Dung ba ba, rất nể ông mà ăn liền ba bát, còn không quên gắp lại cho ông. Hai người chú một đũa con một đũa nhìn vào thật giống như cặp cha con lâu ngày gặp lại, mà Dung Trạm đang im lặng chậm rãi ngồi ăn kế bên mới giống như khách đến chơi nhà.

Dung Trạm được giáo dưỡng tốt nhẹ buông đũa, lấy giấy ăn chậm rãi lau miệng. "Con ăn xong rồi." Nói xong liền đứng lên đi về phòng mình.

Dung ba ba sửng sốt, vội nói "Tiểu Cố con đừng để ý, Tiểu Trạm nó từ nhỏ đã như vậy, không thích nói chuyện cũng không thích tụ tập." Đến chính ông đôi lúc cũng hoài nghi đứa nhỏ Dung Trạm này có thật là do bản thân sinh ra hay không, mà sao tính cách lại...lạnh nhạt như vậy.

Cố Tiếu An cũng đã quen với chuyện này, với lấy một tờ giấy ăn lau miệng, nói "Không sao, con không để ý. Con ăn xong rồi, chú cứ ăn từ từ ạ." Đương nhiên không để ý rồi, nếu như để ý làm sao có thể sống cùng nhau hơn ba năm được.

Thấy ngữ khí chân thành của Cố Tiếu An, Dung ba ba mới an tâm hơn một chút.

Cố Tiếu An vừa bước vào phòng liền thấy Dung Trạm đang ngồi trên giường đọc tạp chí, bên cạnh còn có một con chó lớn ngoan ngoãn nằm phủ phục. Lộ Hổ lúc mới thấy Cố Tiếu An còn nhe răng giương vuốt chuẩn bị sủa, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của hắn thì tức khắc liền an tĩnh lại, lắc lư cơ thể to lớn của mình tiến lại gần Cố Tiếu An, làm nũng cọ cọ gấu quần hắn.

Dung Trạm trong lòng âm thầm phỉ nhổ: sắc cẩu.

"Nó tên gì?" Cố Tiếu An ngồi xuống, vuốt ve đầu Lộ Hổ, Lộ Hổ càng sung sướng dạt dào vẫy vẫy đuôi lấy lòng hắn.

"Lộ Hổ." Dung Trạm đặt tạp chí xuống, nhìn Cố Tiếu An thân mật ôm ấp Lộ Hổ, trong lòng không rõ là cảm giác gì. Làm thế nào mà người này luôn có thể mua chuộc những người xung quanh y dễ dàng như vậy? Đầu tiên là cha già, cha y trước giờ vẫn luôn nhiệt tình thì thôi đi, đến cả Lộ Hổ bình thường hễ gặp người lạ là sủa ầm ĩ vậy mà bây giờ một tiếng cũng không kêu đã thần phục rồi, một chút tiết tháo cũng không có. Mệt cậu còn lo hắn sẽ bị Lộ Hổ cắn bị thương, cố ý đem nhốt nó vào phòng vệ sinh.

"Cái tên thật đặc biệt." Cố Tiếu An tay xoa đầu Lộ Hổ, mắt lại một mực nhìn Dung Trạm.

Ánh mắt đối diện một giây, Dung Trạm liền di chuyển tầm mắt sang nơi khác.

Vành tai đỏ lên rồi. Dung Trạm là đang xấu hổ? Trong lòng Cố Tiếu An rất đắc ý, ngồi xuống cạnh y. Dung Trạm cảm thấy rõ nệm giường bên cạnh lún xuống.

Nói thực, hai người ở trong phòng ngoại trừ làm tình ra cũng chưa từng làm qua chuyện gì khác. Dung Trạm mỗi ngày chạy tới chạy lui quay chụp bận rộn, làm gì có thời gian rảnh, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi Cố Tiếu An lại bắt đầu đòi hỏi không biết tiết chế. Tự nhiên lại ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với nhau thế này, nghĩ sao cũng thấy có chút xấu hổ.

Cố Tiếu An từ trong túi quần lấy ra một hộp thuộc lá tinh xảo, đột nhiên nhớ tới Dung Trạm ghét ngửi mùi khói thuốc, do dự một giây, cuối cùng nhét thuốc trở lại.

"Không sao đâu." Dung Trạm nói.

"Bỏ đi." Cố Tiếu An nói khẽ, tiến lại gần Dung Trạm, nhẹ nhàng thổi một hơi khí nóng vào tai y. So với hút thuốc, Dung Trạm càng hấp dẫn hơn gấp bội. Dung Trạm hơi cứng người lại, khẽ rùng mình.

"Đừng, không được." Dung Trạm kháng cự, thân thể thành thực lại có chút bủn rủn.

"Cũng đúng, lâu lâu mới được nghỉ ngơi, em ở nhà chơi với ba mình đi." Cố Tiếu An khẽ than một tiếng khó phát giác, quay người đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Dung Trạm, nói "Anh đi giúp chú dọn dẹp bát đũa, em ngủ một lát đi."

"Anh không cần..." Dung Trạm mới nói được một nửa, Cố Tiếu An đã đi ra rồi.

Dung Trạm ngã ra giường, cục đá hoài nghi trong lòng càng lăn càng lớn. Tại sao những việc Cố Tiếu An đang làm cứ như muốn lấy lòng bố vợ vậy? Bậy bậy, bố vợ gì chứ, rõ ràng là bố chồng. Lộn xộn cái gì, bây giờ quan trọng nhất là, Cố Tiếu An thay đổi rồi! Trước kia hắn là Cố thiếu luôn tự cao tự đại ở đất Giang Châu, ai mà không biết Cố thiếu đây nổi tiếng hỉ nộ vô thường? Người ta lấy lòng hắn còn không kịp, làm gì có chuyện hắn đi lấy lòng người khác?

Nhưng mà hiện tại...Dung Trạm có chút nghĩ không thông, cũng không muốn đào sâu tìm hiểu, lại càng không muốn tiếp tục cái suy nghĩ viển vông này nữa.

Xoắn xuýt một hồi dần dần buồn ngủ.

Khi tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài đã tối, tuyết cũng đã ngừng rơi. Dung Trạm ra khỏi phòng ngủ, Lộ Hổ lúc lắc cái đuôi đi theo sau, phòng khách chỉ còn lại một mình Dung ba ba. Dung Trạm ngáp một cái, hỏi "Cố tổng đâu ba?"

Dung ba ba dời tầm mắt khỏi ti vi, nhịn không được trách Dung Trạm "Nhận một cuộc điện thoại, nói công ti có chuyện, đi rồi. Trước khi đi còn dặn cha đừng làm ồn kẻo con tỉnh mất. Nói thật ấy, Tiểu Cố thằng bé này đúng thật không tệ. Con xem con kìa, chẳng có chút quy củ nào hết, bạn bè tới nhà chơi, mình lại lăn vào một góc ngủ, có bất lịch sự không."

Dung Trạm không đáp lại, quay người trở về phòng. Trong lòng nổi lên một chút mất mát, giống như ở đâu đó trong cơ thể bỗng nhiên thật trống trải.
Bình Luận (0)
Comment