Sau khi tỉnh dậy, Lương Duyệt bỗng cảm thấy căm giận
chính mình. Lúc này Trịnh Hy Tắc không còn ở trên giường nữa, cô cầm mấy chiếc
gối ném mạnh vào chỗ anh nằm ngủ đêm qua.
Như thế này là sao? Một người phụ nữ mà ngay đến bản thân mình cũng không chế
ngự nổi, thì còn làm được gì nữa?
Ném xong mấy chiếc gối, cô ngồi yên lặng một lúc rồi mới đi chân trần đến bên
cửa sổ, kéo soạt tấm rèm sang bên, ánh nắng bên ngoài chiếu vào chói chang, cô
bèn đưa tay lên che mắt.
Chung Lỗi là người rất lương thiện, đối mặt với bất kỳ việc gì, anh thường chọn
cách làm đúng với lương tâm của mình. Nhưng cô và Trịnh Hy Tắc thì không như
vậy.
Lương Duyệt không thể nào che giấu được nỗi buồn thương trong tận đáy lòng, cô
bỏ tay xuống, tuy rất nhức mắt những cô không muốn tránh ánh nắng gay gắt nữa.
Cô dựa vào cánh cửa kính, ánh nắng đã làm cho cảm giác buốt lạnh trở thành ấm
áp.
Cô nghĩ mãi cũng vẫn cảm thấy buồn, có lẽ chẳng nên tiếp tục dằn vặt mình như
vậy.
Thế nên, cô đi nhặt bộ quần áo thay ra tối hôm qua, cởi chiếc áo sơ mi của
Trịnh Hy Tắc mà cô đang mặc trên người ra dưới nắng sớm. Thay xong, cô cài khuy
lại, vuốt chiếc áo cho phẳng phiu và gấp nó lại.
Lúc xuống gác, cô không nhìn thấy Trịnh Hy Tắc đâu, trân bàn ăn đặt một phần
điểm tâm sáng, vì không thấy đói nên cô không động đến. Lúc cô ra cửa, thím
Đường hỏi: “Thưa cô, bao giờ cô về, để tôi còn chuẩn bị cơm?”
Lương Duyệt quay đầu lại nhìn căn phòng rộng mênh mông, trong lòng không khỏi
có cảm giác hoang mang, đôi chân run run, ánh mắt lưu luyến của cô nhìn sang
thím Đường, cô mỉm cười đáp: “Thím quên là tôi mua nhà rồi à? Tôi không về
đâu.”
Đúng thế, cô đã mua nhà, và cuối cùng cũng rời khỏi Quang Mẫn Uyển. Năm năm
trước, cô đã tới đây với một bộ đồ ngủ và một đôi dép lê, và bây giờ, cô lại
một mình rời khỏi nơi này.
Rất hợp lý, không phải thế sao?
Sau khi tới Bắc Kinh, cô đã có rất nhiều nhà, to có nhỏ có, đủ loại, và cũng
chính vì như thế nên cô chưa từng cảm gác về một mái ấm của riêng mình. Thực
ra, điều đó không phải tại cô, trong một thành phố mà người thuê nhà luôn phải
chuyển từ nhà trọ này sang nhà trọ khác, thỉ chẳng ai nói căn nhà đó là nhà của
mình cả.
Đã mấy lần bị chủ nhà từ chối cho thuê tiếp nên cô càng hiểu rõ điều này.
Nhưng hôm nay, cô đã trở thành chủ nhà, coi như được hả giận rồi.
Đi thì đi, nhưng trước hết cô vẫn phải tới Trung Thiên một lần đã. Vì không có
nhiều thời gian nên cô đi thẳng tới phòng họp lớn ở tòa nhà mười tầng. Nhìn
thấy cô, trợ lý Đổng vội tươi cười chạy ra đón và tế nhị ngăn cô lại bằng một
câu nói khẽ: “Thưa luật sư Lương, bây giờ cô không thể vào trong đó được.”
Lương Duyệt mỉm cười, vỗ lên vai anh ta: “Tôi biết, tôi tới để thăm một người
bạn.”
Cửa thang máy bỗng bật mở, trong đó là một tốp người có vẻ rất vội vã, họ là
những cố vấn mà Trung Thiên mời thêm ở bên ngoài từ văn phòng Luật sư Hằng
Chính. Mấy người nhìn thấy Lương Duyệt từ xa đều gật đầu chào cô, sau đó bước
nhanh vào phòng họp, cánh cửa gỗ màu vàng lại một lần nữa khép lại.
Bọn họ không phải là đồng sự hay sao? Lúc ấy Trung Thiên vốn có hai nhà cố vấn
luật, chỉ vì Trịnh Hy Tắc muốn thêm văn phòng Nghiêm Quy mà đã gây nên cơn sóng
gió, bọn họ đòi hủy hợp đồng tập thể. Bọn họ luôn tự khoe khoang rằng mình tốt
nghiệp từ trường Đại học Luật chính quy, cho rằng cùng đứng danh nghĩa cố vấn
luật sư với Lương Duyệt là một chuyện mất mặt, và cộng tác cùng văn phòng
Nghiêm Quy là một nỗi sỉ nhục với kinh nghiệm làm việc nhiều năm của họ. Cuối
cùng Trịnh Hy Tắc dàn xếp với họ thế nào thì cô không biết, nhưng sau đó, những
người tự coi mình là chính thống ấy chẳng nói gì nhiều mỗi khi gặp Lương Duyệt,
chỉ gật đầu với cô một cái coi như lời chào, cố gắng giữ hòa khí bề ngoài với
Nghiêm Quy.
Cửa thang máy lại mở một lần nữa, lại một nhóm người nữa, những tấm biển đeo
trên ngực cho biết họ là người của một văn phòng luật sư có tiếng ở Bắc Kinh.
Nghe nói nếu không phải là những công ty có cổ phiếu được niêm yết cả trong và
ngoài nước thì họ cũng chẳng bao giờ thèm để mắt đến.
Khi ngang qua chỗ cô, người đi đầu khẽ nói với cô bằng một giọng an ủi: “Không
sao đâu.”
Lương Duyệt ngẩng đầu lên, chỉ thấy bọn họ xôn xao bước vào phòng họp.
Có thể coi câu nói này là sự an ủi của họ dành cho người được gọi là phu nhân
của Chủ tịch Hội đồng Quản trị được không? Lương Duyệt cười đau khổ.
Khi cánh cửa khép lại, thoáng nhìn thấy có một bóng người, anh ngồi đó, mặt
không chút biểu cảm, trên ngón tay dài có một vật gì lấp lánh.
Mắt Lương Duyệt như mờ đi, cô vội quay người, từ từ ngồi xuống ghế như sẵn sàng
đứng lên bất cứ lúc nào.
Cô biết, trong đó là một trận cãi nhau.
Cô biết, đó là một nút thong lọng.
Nhưng nỗi phấp phỏng trước một sự việc chưa xảy ra khiến cô không dám thả lỏng
mình.
Cuộc họp đã diễn ra gần bảy tiếng đồng hổ, ngăn cách phòng họp một bức tường
dày, nên cô không nghe được những điều họ nói trong đó.
Cô nghĩ tới chuyện hồi còn nhỏ, khi mẹ cô đi làm, bố cô thường đem cô tới công
trường và nhốt trong phòng làm việc của ông. Sau khi bố rời khỏi, cô liền phủ
phục trên bậu cửa, lắng nghe tiếng bước chân ông, sau đó cô mới biết, ở một nơi
toàn những âm thanh ồn ào của công trường xây dựng như vậy thì chẳng thể nghe
thấy tiếng gì được.
Nhưng ở tòa nhà mười tầng yên tĩnh tới mức đáng sợ như Trung Thiên này, cô cũng
chẳng nghe thấy gì cả.
Thư ký Đổng không hề bước ra lấy một lần, những người ở bộ phận tổng hợp cũng
rất ít đi vào bên trong, mà dù có vào đó thì cũng chỉ là đem đồ ăn trưa cho
những người bên trong. Cô không muốn nghe diễn biến của cuộc họp từ miệng người
khác, vì thế chỉ còn cách ngồi yên chờ đợi.
Năm giờ chiều, cánh cửa gỗ nặng nề được đẩy ra, đám người bên trong lần lượt
bước ra ngoài. Trịnh Hy Tắc cùng đi với một người lớn tuổi, nụ cười trên môi anh
không hề thay đổi. Lương Duyệt vẫn ngồi bất động trên ghế, ngón tay cô lạnh
giá.
Không ngờ người trong phòng họp lại nhiều như vậy, cả một đoàn dài dằng dặc.
Lương Duyệt đếm thầm, cố không nhìn vào tấm lưng thẳng đã bước vào trong thang
máy.
Năm mươi bảy người cả thảy. Cũng được đấy.
Lương Duyệt thở dài, thả lỏng người, đứng dậy, khoác túi lên, sửa sang lại váy
áo, rồi đưa mắt nhìn xung quanh xem có quên thứ gì không, định rời đi. Cô không
cần biết kết quả cuộc họp, mà dù có biết cũng chẳng thay đổi được gì. Việc đến
Trung Thiên chẳng qua cũng chỉ là một liệu pháp tâm lý, vì suy cho cùng thì
phần lớn tiền lương của cô có được cũng là từ Trung Thiên, nếu không tới thì có
vẻ thiếu đạo đức nghê nghiệp quá.
Nhưng cô chưa kịp cất bước thì cánh tay đã bị ai đó kéo lại. Anh cười hỏi: “Em
không định biết kết quả mà đã định bỏ đi sao?”
Lương Duyệt nhìn kỹ nụ cười tự tin trên môi anh, nói:
“Có cần thiết phải hỏi không? Nụ cười của anh đã nói rõ cả rồi.”
Trịnh Hy Tắc đưa tay chỉ vào cô, hỏi: “Nụ cười trên mặt anh thì có thể nói lên
điều gì? Em ở bên cạnh anh lâu như vậy, sao vẫn còn chưa hiểu anh thế?”
Cô có vẻ mệt mỏi, cười một cách miễn cưỡng: “Nói như vậy là chúng ta chẳng còn
gì nữa?”
Ánh mắt chăm chú của anh nhìn cô đầy vẻ phức tạp, thở dài rồi nói: “Nếu có một
ngày anh không còn gì nữa, anh sẽ không để cho em nhìn thấy anh đâu.”
Lương Duyệt nhìn ra cửa sổ, khoảng không gian bên ngoài đã biến thành một
khoảng trời xám, cũng giống như tâm trạng phức tạp không thể lý giải được của
cô lúc này, “Anh hãy tới bữa tiệc chiêu đãi đi. Em sẽ lái xe về nhà.”
Về nhà thôi, để gieo mình xuống chiếc giường mềm mại, để bộ óc không phải làm
việc thì sẽ không thấy mệt mỏi nữa.
Chỉ cần đến ngày mai, tinh thần tràn trề trở lại, cô sẽ lại là một Lương Duyệt
không thể gục ngã.
Trong cuộc đời này, Lương Duyệt đã từng phải đối mặt với rất nhiều chuyện, bởi
có một số chuyện không thể nào tránh được.
Cô không thể đối xử tệ với ai. Cô cũng ghi nhớ tất cả những món nợ trong long,
và luôn luôn trăn trở với những món nợ đó.
Cô luôn nghĩ, dù có đau đớn, dù có khó khăn hơn nữa, thì cũng không được buông
xuôi, bởi vì người mà cô dám đối xử tàn nhẫn chỉ có một mà thôi, đó là chính
bản thân cô.
Trịnh Hy Tắc cũng không cố nài ép, anh chỉ hạ giọng, nói: “Lái xe về nhà cẩn
thận đấy!”, rồi sải bước đi theo những người phía trước.
Lương Duyệt không biết cái nhà mà cô vừa nói là nhà nào, vì vậy cô lái chiếc TT
một cách không mục đích trên đường vành đai bốn. Mãi cho đến khi Phương Nhược
Nhã gọi điện tới, cô mới dừng xe, nhìn những ngọn đèn màu từ các tòa nhà hai
bên đường đang chiếu rọi mình.
“Nghe nói cậu đã chuyển khỏi Quang Mẫn Uyển rồi?” Ở đầu dây bên kia, Phương
Nhược Nhã hỏi bằng giọng nôn nóng.
“Chuyển từ sáng hôm qua. Vì cậu tắt máy nên mình không thông báo được”, Lương
Duyệt khẽ nói.
“Đồ ngốc, cậu đã có sự lựa chọn rồi à?” Phương Nhược Nhã hỏi dồn.
Lương Duyệt dựa người vào ghế, suy nghĩ một hồi lâu rồi trả lời: “Không chọn ai
trong hai người ấy, có thể coi đó là một sự lựa chọn được không?”
“Sao? Cậu bị thần kinh à! Định làm Đức Mẹ Đồng Trinh hay sao đấy? Mình mắng thì
mắng thế thôi, chứ đâu có bảo cậu từ bỏ cả hai người ấy? Cậu đang nghĩ gì thế
hả, nói cho mình biết đi, cậu đang chọc tức mình đấy!”
“Thực ra mình cũng không biết nữa, không biết nữa, thật đấy. Đúng như cậu nói,
mình không thể chọn Chung Lỗi, Trịnh Hy Tắc có trả thù hay không mình cũng
không nghĩ tới. Có một số chuyện mà chỉ người trong cuộc mới hiểu được. Tình
cảm tan rồi lại hợp không thể còn đằm thắm, ngọt ngào như lúc đầu, mặc dù mọi
người đều lưu luyến. Còn bảo mình lựa chọn Trịnh Hy Tắc thì mình không làm
được. Mình không thể biết chuyện rồi mà vẫn cứ ở bên anh ấy một cách không biết
xấu hổ như vậy được.” Giọng nói của Lương Duyệt rất kiên định, không có vẻ gì
là bi lụy và bất lực.
Cô đã thấy được sự cao thượng của cả hai người đàn ông ấy, chỉ duy nhất ở bản
thân mình là không thấy mà thôi. Cho nên, dù có đau đớn đi nữa, cô cũng vẫn sẽ
giả bộ như không có gì, để lừa gạt chính mình.
“Cậu… mình thực sự không biết phải làm gì với cậu nữa. Ngày thường cậu cứ tí ta
tí toét, nhưng có những lúc cậu trở nên suy tư và đa cảm tới mức mình không
nhận ra nữa. Thôi, cậu cứ suy nghĩ và tự quyết định lấy. Cậu chuyển đi như vậy,
nhất định Trịnh Hy Tắc sẽ tới tìm cậu, đến lúc đó cậu cứ giằng co với anh ấy,
mình chẳng hơi đâu quan tâm nữa!” Phương Nhược Nhã tức giận tắt máy.
Lương Duyệt gập điện thoại lại, tựa lưng vào thành ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cuối tháng Năm, gió đêm vẫn mang theo hơi lạnh. Cô khoanh tay ôm lấy vai, nhưng
vẫn không chịu đóng cửa kính xe.
Trịnh Hy Tắc nói, cô là người hay ngược đãi bản thân mình.
Thực ra, không phải cô là người thích ngược đãi bản thân, mà chỉ vì những giây
phút nghĩ về người khác chiếm quá nhiều thời gian của cô. Sau khi dồn hết tâm
trí vào đó, cô đã quên việc khoác cho mình một chiếc áo.
Ngốc. Hệt như người ấy.
Vì hai người bọn họ giống nhau nên mới gần gũi nhau đến thế. Có thể là như vậy.
Chuông điện thoại reo lên, không cần nhìn, cô cũng biết đó là ai, nhưng cứ để
mặc nó reo cho đến lúc tắt. Chỉ ba phút sau, điện thoại lại tiếp tục reo, rồi
tắt. Cứ như vậy, hết reo rồi lại tắt nhiều lần, đến khi Lương Duyệt không kiên
trì được nữa, đành nhấc nó lên. “A lô!”
“Sao lại không nghe điện thoại của anh?” Giọng nói của anh trong máy tỏ ra lười
biếng, âm điệu trầm trầm và rất có sức hút, có thể là anh vừa uống rượu xong,
vì thế mà thiếu hẳn vè nghiêm túc và kiêu ngạo ngày thường.
“Em ngủ nên không nghe thấy.” Lương Duyệt nói dối, nhưng mặt không hề đỏ.
“Ngủ trong xe à?”, anh hỏi với vẻ châm biếm, vẫn giữ vẻ kẻ cả như thường ngày.
Lương Duyệt chần chừ trong giây lát rồi từ từ quay người lại.
Phía sau lưng cô là một chiếc xe màu đen, không cần quan sát kỹ cũng biết là xe
anh.
“Anh theo dõi em à?” Lương Duyệt hỏi lại.
“Thỉnh thoảng thôi, anh chỉ định gọi điện hỏi vợ của anh, muộn thế này rồi sao
không về nhà?” Ở đầu dây bên kia, anh vẫn nói với giọng đùa cợt.
Đưa tay tắt máy xong, Lương Duyệt bước từ trong xe ra, rồi đứng dựa vào cửa xe,
khoanh tay trước ngực rồi quay về phía anh đáp: “Ngắm sao.”
Anh đẩy cửa xe, bước tới với vẻ ung dung, đứng sát bên Lương Duyệt, nói: “Đây
là lần thứ một trăm chín mươi bảy em tắt điện thoại của anh.”
Lương Duyệt biết mình đuối lý nên không nói gì nữa. Trịnh Hy Tắc xoay mặt cô
lại. Cô tránh ánh nhìn của anh, ngước lên nhìn trời, sau đó mới nói: “Anh ghi
chép vào trong sổ à?”
Anh ôm chặt lấy vai cô, khẽ cắn vào môi cô, thì thầm: “Có một số thứ không cần
phải ghi chép.”
Cô gỡ mãi cũng không sao thoát khỏi vòng tay anh, vì thế đành hỏi tiếp với vẻ
không mấy chú tâm: “Vậy thì ghi nhớ bằng cách nào?”
Miệng của Trịnh Hy Tắc phả ra hơi rượu rất nồng nhưng cũng rất ấm áp, anh khẽ
thì thầm bên môi cô câu gì đó nhưng cô không nghe rõ. Cô hỏi lại ”Gì cơ?”
“Không có gì. Em không về nhà à?” Trịnh Hy Tắc như sực tỉnh, anh vờ ngáp và hỏi
bằng một câu có phần hơi lạc đề.
“Em về Long Đình.” Khi trả lời, Lương Duyệt đưa mắt lén nhìn vẻ mặt của Trịnh
Hy Tắc, dường như vẻ mặt không có gì thay đổi.
“Thế à. Vậy em lái xe cẩn thận nhé.“ Anh nhìn cô bằng một cái nhìn thật sâu,
sau đó quay lưng lại và rờih đi với vẻ bình thản.
“Anh vừa uống rượu, hay là gọi lái xe đến đưa anh về?” Lương Duyệt vội nói với
theo.
Tấm lưng thẳng chìm trong bóng đêm, đến của hình dáng của nó cũng rất nhạt
nhòa. Anh không quay đầu lại, dừng bước ở cửa xe để tìm chìa khóa.
Không nghe tiếng anh trả lời, Lương Duyệt thấy hơi hụt hẫng, cô lấy chìa khóa
ra chuẩn bị mở cửa xe.
“Lương Duyệt!”. Tiếng những chiếc xe qua lại trên đường khiến mọi âm thanh khác
đều chìm đi, cô quay đầu lại, cao giọng đáp: “Gì ạ?”
“Anh về nhà đây, khi nào em muốn về thì gọi điện cho anh!” anh nói, tuy giọng
không to lắm nhưng Lương Duyệt vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
Anh đứng yên lặng, cô cũng không hề nhúc nhích.