Tâm trạng của Lương Duyệt thời gian gần đây không tốt,
làm việc gì cô cũng không tập trung và rất hay quên. Hàn Ly chỉ lặng lẽ quan
sát mà không nói gì, mãi tới mấy ngày gần đây, lấy lý do là giải quyết kỳ nghỉ
phép năm, anh đã cho cô về nhà nghỉ mười ngày.
Mười ngày, kể từ năm 2000 trở lại đây, chưa bao giờ cô được nhàn rỗi như vậy,
hàng ngày, cô thường ngồi giải đáp về những điều vướng mắc cho một só nhóm các
bà các chị ở cùng khu nhà, từ những vấn đề to tát của xã hội đến những chuyện
vặt vãnh trong quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Nếu không thì cô cũng ngồi ngây người
một mình trong phòng làm việc, mà mỗi lần như vậy, cô thường bất động cả mấy
tiếng đồng hồ.
Cô rất ít khi quan sát ban công của căn nhà đối diện, thậm chí ngay cả khi đi
ngang qua bên dưới, cô cũng không ngẩng đầu lên. Phòng ngủ chính đối diện với
chiếc ban công ấy tự nhiên bị bỏ trống, cô chuyển sang ngủ ở phòng khách.
Chỉ đến nửa đem, cô mới rón rén đi tới khoảng không rộng rãi đó, đứng dựa vào
phía sau tấm rèm của dày nặng và nhì sang cửa sổ của nhà đối diện. Ngọn đèn màu
da cam âm u lúc nào cũng được bật sáng, nhưng không hề thấy Chung Lỗi đâu. Cô
bieetsm với những người làm trong lĩnh vực ngan hàng như anh thì việc vắng nhà
ba tháng, năm tháng là bình thường, ngưng ngọn đèn ở ngôi nhà ấy luôn lặng lẽ
chiếu sáng và chưa bao giờ bị tắt đi.
Lương Duyệt cầm cốc cà phê đá ngồi xuống, bắt chéo chân, nhấm nháp từng ngụm cà
phê mát lạnh. Ánh trăng nhàn nhạt phía sau in bóng cô lẻ loi trên tường, gợi
một nỗi buồn khó nói thành lời.
Những lúc ký ức ùa vê, cảm giác trong lòng thật khó tả. Cứ cho là khi đó Lương
Duyệt không cam lòng bao nhiêu đi nữa, thì sau này cô cũng chưa hề hối hận về
những việc mình đã làm. Vì xét đến cùng thì đó cũng là lựa chọn của cô, chẳng
thể trách cứ ai được. Nhiều người phụ nữ trong hoàn cảnh đó thì khóc lóc kêu
than trời, thật nực cười. Cô không thể làm được như vậy nên đành buông xuôi.
Mấy ngày nay, cô luôn có cảm giác như đang ở trên mây. Cô từng nói, hy vọng
rằng lúc này hai người đàn ông ấy không ai tới làm phiền cô, nếu được thì cô sẽ
lên chùa tạ ơn. Nhưng đến khi sự thực đúng như vậy thì cô lại thấy trong lòng
trống trải. Thực ra, cô đã cảm thấy rất đau đầu, lúc thì nghĩ tới người này,
lúc thì nghĩ tới người kia, điều ấy khiến cô bận rộn và mệt mỏi, chẳng còn
nhiều thời gian để mà buồn.
Bên trong con người luôn trăn trở và băn khoăn kia là một trái tim rất sợ cô
đơn. Thế nhưng, cô không thể, và cũng không muốn chọn bất kỳ người nào, nên cô
chỉ có thể làm quen với nỗi cô đơn đó.
Cũng chính vì vậy, cô đã đi học cách nấu ăn của các bà các cô trong khu phố. Cô
ra sức nhai những miếng khoai tay nhiều bột và thịt bò, rồi sau dó cố sức nuối,
trong lòng dậy lên một cơn đau âm ỉ, nướt mắt lại trào ra.
Muốn quên hẳn đi, quả là việc rất khó khăn. Ngay giờ phút này đây, trong đầu cô
chỉ hiện lên vẻ mặt nhăn nhó của Chung Lỗi khi cứ bị ép ăn món dưa muối ngày
ấy. Hai con người có thói quen khác nhau có lẽ sẽ mãi mãi không thể đi chung
đường.
Và, cuối cùng thì tình yêu của họ đã không thể chống chọi lại với thời gian.
Thế là cô bê đĩa thức ăn vào trong bếp, hất mạnh vào thùng rác, rồi đứng lặng
bên bồn nước nhìn vết dầu mỡ còn lại trên đĩa đang được dòng nước từ dưới vòi
xối trôi đi.
Mấy ngày tiếp đó, cô nằm ngủ li bì, thức dậy thì xem phim Hàn Quốc, hết Lãng
man khắp nhà đến Tôi tên là Kim Sam Soon, xem đi
xem lại mấy lần, đến nỗi mụ mị cả đầu óc. Thím Đường nhìn cô chủ vốn nổi tiếng
là người nghiêm tuc mặc một bộ quần áo ở nhà, tóc buộc cao như đuôi ngựa, nằm
dài trên ghế xem phim, trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Thím rón rén
đi tới, hỏi với vẻ quan tâm: “Lát nữa tôi ra chợ mua đồ, hay là cô đi cùng tôi
cho vui?”
Lương Duyệt vội thu lại nụ cười, đặt chiếc điều khiển ti vi xuống, nói; “Thím
cứ đi đi, tôi không sao đâu”.
Thím Đường và thím Trần đều ở cùng với Lương Duyệt suốt năm qua, dù là ở Quang
Mẫn Uyển hay ở Long Đình, Trường An. Bây giờ cô và Trịnh Hy Tắc chia tay nhau,
hai người giúp việc cũng mỗi người một chủ. Thím Trần và thím Đường vốn thân
thiết như hai chị em, mỗi khi rỗi rãi họ lại cùng nhau trò chuyện, bây giờ chỉ
có một mình nên ai cũng trở nên ít nói hơn hẳn. Tất cả cũng do Lương Duyệt mà
ra. Nhìn thím Đường ra khỏi cửa với vẻ thất vọng, Lương Duyệt co người lại trên
ghế, đưa mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà, tai vẫn chăm chú nghe những lời thoại
trong phim. Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ phép, tiếp sau đây cô sẽ phải
tiếp tục với những công việc bề bộn, nghĩ đến đó, tự nhiên cô lại không muốn đi
làm. Thật ra, sống một cách vô tư cũng chưa hẳn là một chuyện không tốt, ít
nhất thì cũng không phải lo giữ gìn hình ảnh và vẻ bề ngoài nữa.
Đúng lúc có cảnh Sam Sôn gây ra chuyện thì điện thoại của Lương Duyệt đổ chuông
dồn dập. Có lẽ vốn luôn mong chờ một cuộc gọi nào đó nên cô luôn mang điện
thoại theo phản xạ, rồi lại thất vọng hỏi: “Sao thế? Có chuyện ở văn phòng
không giải quyết được à?”
“Đúng vậy, mau đến đây đi!” Giọng của Hàn Ly rất lạ.
“Người cho tôi nghỉ phép là anh, người bảo tôi đi làm cũng là anh, ông chủ Hàn,
tôi là người cộng tác với anh chứ không phải là người làm công cho anh đâu
nhé”,
Lương Duyệt đùa.
“Tốt nhất là cô đến ngay bây giờ đi, Trung Thiên xảy ra chuyện rồi.” Giọng nói
của Hàn Ly trầm thấp, khác hẳn với vẻ ma lanh như mọi khi. Bàn tay cầm điện
thoại của Lương Duyệt run run, cổ họng cô cũng khô rát.
“Sao vậy?” Giọng cô rất khẽ, chỉ như cơn gió thoảng.
“Có người đã lật lại chuyện Trịnh Hy Tắc và mấy ủy viên hội đồng câu kết với
nhau năm 2005, họ cho rằng cách thức mà anh ta giành được quyền quản lý là vi
phạm quy định. Sau khi tin tức bị lộ thì giá cổ phiếu của Trung Thiên trên sàn
giao dịch đã giảm xuống rất mạnh, điều đó chứng tỏ các cổ đông phản ứng rất gay
gắt. Trịnh Hy Tắc lại còn để lộ ra chuyện cô đại diện cho Nghiên Quy giúp anh
ta làm những việc trái quy định. Sức ép qua lớn cho nên...sáng sớm nay, Trịnh
Hy Tắc đã nộp đơn từ chức rồi.”
Lương Duyệt bỗng cảm thấy mình như vừa bị rút cạn sức lực, cô không biết tiếp
sau đây nên làm gì cho phải, bởi vì người đã làm anh gục ngã chính là cô.
Hôm ấy, Trịnh Hy Tắc đã nói, nếu anh trắng tay, thì anh sẽ không để cô tìm thấy
anh.
Mấy hôm trước, anh luôn muốn cùng cô đi ngủ sớm, tuy giọng nói của anh rất
thanh thản, nhưng bây giờ nghĩ lại thì mới thấy trong đó chứa đựng rất nhiều
khát khao, mà chỉ những khát khao cháy bỏng mới khiến anh nói ra lời như vậy.
Nhớ lại những lời nói của anh đêm ấy, Lương Duyệt chạy như bay lên gác, lục tìm
trong tủ quần áo lấy chiếc chìa khóa rồi chạy xuống, trong lúc ấy, trên màn
hình ti vi vẫn là bộ phim Kim Sam Soon với những câu nói kinh điển.
Hãy yêu như chưa bao giờ bị tổn thương.
Hãy nhảy múa như không hề có ai xem bạn múa.
Hãy hát lên như khoông có ai nghe bạn hát.
Hãy làm việc như không hề cần đến tiền.
Hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng.
Lương Duyệt chạy vội ra ngoài, một cơn gió ùa đến lùa
qua áo cô, mang theo cái lạnh thấu xương.
Tháng Sáu năm nay, năm 2008, Bắc Kinh vẫn đang mưa. Cô đang đắm mình trong
những cơn mưa ngoài trời.
Ở đầu dây bên kia vẫn vọng tới tiếng “a lô” của Hàn Ly, Lương Duyệt loạng
choạng nhấc điện thoại lên, khẽ nói: “Anh hãy nói cho tôi biết, bây giờ anh ấy
đang ở đâu?”
Hàn Ly thở dài nói: “Bây giờ có lẽ vẫn đang ở Trung Thiên, lát nữa có thể sẽ
phải họp hội đồng quản trị, nhưng Nghiêm Quy không được tham gia đâu”.
Lương Duyệt lặng lẽ tắt điện thoại, chạy ra cổng, cô nhìn thấy thím Đường nhưng
không nói câu nào mà lao vội ra xe rồi lái đi. Trong xe không mở điều hòa,
không khí oi bức và ẩm ướt, mồ hôi toát ra đầy người, khi xe dừng ở ngã tư chờ
đèn xanh, cô gọi điện cho Trịnh Hy Tắc. Tiếng chuông đổ một hồi lâu. Khi nghe
tiếng “a lô” vọng lại bằng một giọng trầm và khàn, Lương Duyệt vội nói: “Em
muốn gặp anh”.
“Anh còn có chuyện.” Giọng nói của anh rất bình tĩnh. Nếu như lúc này chưa biết
chuyện gì, nhất định cô sẽ nghĩ rằng đó là một câu trả lời rất đỗi bình thường,
nhưng cô đã biết, cô đã biết rõ tất cả mọi chuyện.
“Em rất muốn gặp anh, có chuyện rất cần.” Thái độ của Lương Duyệt rất kiên
quyết, thậm chí đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh bằng giọng như vậy kể
từ khi hai người cưới nhau.
“Cứ như vậy đi, anh đi họp đây”.
Không đợi Lương Duyệt đáp lại, anh tắt ngay điện thoại, đây cũng là lần đầu tiên
anh làm như vậy với cô.
Một cơn giận lập tức trào lên ngực, khiến mắt cô hoa lên. Bầu không khí càng
trở lên ngột ngạt, cô bực dọc giơ tay nhấn còi xe liên tiếp, khiến cho người
lái xe đằng trước phải quay đầu lại nhìn, và khi nhìn thấy một người phụ nữ đang
trong cơn tức giận như vậy, người này lập tức lên tiếng chửi. Tiếng chửi ấy
vọng qua của xe, dội vào tai Lương Duyệt, càng khiến cô thêm tức giận. Lúc ấy,
Lương Duyệt gần như đã phát điên, gã đàn ông kia mà dám xuống xe gây gổ thì cô
nhất định sẽ cho hắn biết tay.
Đúng lúc đó, đèn xanh bật sáng, chiếc xe phía trước lao vọt lên, Lương Duyệt
thấy sống mũi cay cay và chỉ chực bật khóc. Trời ạ, đã định đánh nhau một trận,
thế mà cũng đâu có dễ dàng. Vốn chỉ quen với các công việc dùng đến miệng,
không dùng đến tay chân nên muốn có cơ hội đánh nhau cũng thật khó.
Ngón tay cô đặt trên vô lăng đã trở nên tê cứng, khi tới Trung Thiên thì chùm
chìa khóa trên tay đã bị tuột mấy lần, Lương Duyệt phải mím môi lại mới giữ
chặt được nó trong tay, cô quay đầu dùng chân đá cánh cửa xe vào rồi đứng dưới
cầu Trung Thiên, ngẩng đầu nhìn lên.
Nghe nói, khi xây dựng trụ sở, ông Trịnh đã đặt thềm đi lên với ba mươi mốt
bậc, có người hỏi ông tại sao lại làm như thế, ông không trả lời. Hôm nay, khi
cúi xuống nhìn, Lương Duyệt mới phát hiện ra rằng, ba mươi mốt bậc thềm ấy có
những ý nghĩa riêng.
Ba mươi mốt năm, từng bước, từng bước gây dựng, và thành quả cuối cùng chính là
Trung Thiên.
Cô đặt mạnh chân lên bậc thềm, lưng vươn thẳng, nụ cười luôn giữ trên môi.
Một quá khứ từng được người ta ca ngợi, một cuộc hôn nhân từng được người ta ca
ngợi, suy cho cung, tất cả cũng chỉ là hư vô. Hạnh phúc dễ dành có được thì
cũng dễ dàng mất đi.
Lương Duyệt ngộ ra điều đó, khi co cảm thấy mình đã sức cùng lực kiệt.
Tới trước quầy tiếp tân, cô mỉm cười lịch sự rồi khẽ nói: “Tôi muốn gặp Chủ
tịch Trịnh”. Cô thư ký trực ban xinh đẹp đã từng tiếp đón cô không biết bao
nhiêu làn có vẻ ngạc nhiên, nói: “Thưa, Chủ tich không có ở đây”.
“Anh ấy nói với tôi là anh ấy đang họp ở trên kia”, Lương Duyệt kiên nhẫn giải
thích.
“Ông ấy không có ở đây thật mà.” Ánh mắt cô thử ký trực ban hơi hoảng hốt,
dường như đang cố che dấu điều gì đó.
Lương Duyệt lấy điện thoại ra và bấm máy, nhưng điện thoại cuả Hy Tắc ngoài
vùng phủ sóng.
Chiếc túi xách trong tay cô rơi xuống đất, bốn bước tường xung quang căn phòng
rộng lớn dội lại âm thanh đó cùng với câu nói của anh ngày trước: “Nếu có một
ngày anh không còn gì nữa, anh nhất định sẽ không gặp lại em”.
Suốt ba ngày, Lương Duyệt chạy đi chạy lại từ Trung Thiên đến Nghiêm Quy rồi
lại từ Nghiêm Quy và Quang Mẫn Uyển, có hôm cô ngồi trên bàn đọc sach ở Quang
Mẫn Uyển cả đêm, cô cứ ngồi như thế trong bóng tối, lặng lẽ mân mê những mẩu
thuốc lá và cả chiếc gạt tàn mà anh để lại, chờ anh quay về.
Phải chăng cô đang day dứt? Hay cô thấy không nhẫn tâm. Hay còn vì một điều gì
đó sâu xa hơn thế? Cô cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, cô chỉ cần được biết anh
vẫn ổn và có thể nói với anh một câu rằng: “Chúng ta bắt đầu lại đi, mọi chuyện
sẽ tốt thôi mà”.
Nhưng đáng tiếc, cô không có cơ hội đó, dù chỉ một câu, anh cũng không cho cô
cơ hội để nói.
Điện thoại của Hy Tắc vẫn luôn ngoài vùng phủ sóng, tiếng máy tút tút liên hồi.
Lần đầu tiên, cô biết được sự lạnh lùng khi bị gác máy là như thế nào.
Bầu nhiệt huyết đến phút cuối cùng không ngờ lại biến thành nước như vậy. Cô
bỗng sực tỉnh và cuối cùng hiểu được cảm nhận của người đàn ông ở đầu dây bên
kia. Cô muốn cười nhưng không sao cười được, muốn khóc cũng không thể khóc.
Đêm ấy, anh không về, còn Hàn Ly và Phương Nhược Nhã thì gọi điện tới mấy lần
liền.
Qua Hàn Ly, cô cũng biết được rằng Hy Tắc đã bị chính sự thông minh của mình
phản lại, anh những tưởng nhân cơ hội này có thển gạt bỏ được Trịnh Minh Tắc –
một con người luôn mang những ý đồ xấu xa, nhưng không ngờ lại bị chính những
kẻ cơ hội tiết lộ bí mật. Mà kẻ bán đứng anh chỉ có thể là một người, đó chính
là Lương Duyệt.
Thỏa thuận năm xua chỉ là bí mật giữa hai người, người thứ ba không thể nào
biết một cách tường tận như vậy
Bây giờ thì tất cả mọi người đều có thể bị lôi vào cuộc, và tình hình sẽ càng
trở nên khó lường. Điều khiến Lương Duyệt cảm thấy bất lực nhất đó là, mình
chính là người đã bán đứng chồng và trở thành tội nhân làm liên lụy đến cả
Nghiêm Quy.
Cô cứ bấm đi bấm lại số điện thoại quen thuộc, kể từ ngày kết hôn đến nay, chưa
bao giờ cô gọi nhiều đến như vậy. Chỉ vì duy nhất một điều, cô muốn giải thích
với anh rằng, cô không hề bán rẻ anh.
Đáng tiêc, cô cũng không có được cơ hội đó.
Thế là ngày thứ tư, cô lái xe về Long Đình với khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt.
Hiện tại tài khoản của cô và Trịnh Hy Tắc đều bị đóng băng, chỉ còn lại duy
nhất căn biệt thự ở Long Đình. Quang Mẫn Uyển là tài sản vốn có của nhà họ
Trịnh, Trịnh Minh Tắc đang mong ngóng từng ngày để có thể đặt chân vào sống ở
đó, anh ta nôn nóng đến mức cứ như thể đã chờ đợi điều đó quá lâu rồi.
Lương Duyệt mỉm cười, đưa chùm chìa khóa trong tay cho thím Trần rồi quay lưng
bước đi với vẻ không còn quan tâm đến chuyện gì nữa.
Trên đời này có thứ gì đến nhanh chóng nhất? Phú quý giàu sang, tất cả đều là
do trời ban. Vậy trên đời có điều gì quý nhất? Có lẽ đó chính là được ở cạnh
nhau cho tới khi đầu bạc răng long, không bao giờ phải rời xa.
Vì thế, tất cả những gì đang ở trước mắt cô chỉ là hư ảo, là hư ảo mà thôi.
Chúng chỉ là những cảnh tượng trong một giấc mơ
Nhưng đáng tiễ, có những người lại không hiểu được điều đó.
Cô lái xe quay trở lại phía đong, trong những chiếc xe chạy vụt qua như nước
chảy kia là những khuôn mặt ngây thơ và vui vẻ cùng những nụ cười phấn chấn. Cô
nhìn tất cả những người vẫn còn đang ôm đầy hoài bão ấy với sự ngưỡng mộ, thầm
chúc cho họ đạt được điều ước của mình.
Trên đường quay về Long Đình ở Trường An, bầu trời vẫn rất âm u, trống ngực cô
cũng đập dồn dập.
Lòng cô rối bời tới mức khó chịu, thậm chí chỉ một động tác xuống xe rất nhẹ
nhàng cũng làm cô phải thở dốc.
Cuối cùng thì cũng tới nơi.
Khi lục tìm chùm chìa khóa, tay cô cứ lập cập mãi, sau đó một hồi lâu cũng
không sao tra chìa vào ổ được. Thím Đường nghe thấy tiếng lạch cạch phải chạy
ra mở khóa từ bên trong, lúc ấy, cô mới thở phào, bước chân vào ngôi nhà của
mình.
Cô rón rén đi lên gác, tay ôm chiếc túi về phía ngực trái, không quên quay đầu
lại dặn thím Đường: “Đừng đánh thức tôi, tôi muốn ngủ một lúc”.
Thím Đường mở miệng định nói câu gì đó nhưng rồi lại thôi, lặng lẽ quay trở về phòng
của mình.
Lương Duyệt cố giữ cho đầu óc mình tỉnh táo, nên dù đôi chân vẫn loạng choạng
như đang đi trên một đám mây bồng bềnh, khi đi tới cửa phòng, cô vẫn kịp đưa
tay cầm nắm đấm cửa và xoay. Cô tự nhủ, chỉ cần về tới chiếc giường thì tất cả
mọi thứ sẽ qua, sẽ không còn phiền não nữa. Dòng nước mắt bỗng trào ra đúng
khoảnh khắc cánh cửa bật mở.