Lương Duyệt luôn cho rằng mình không phải là một người
phụ nữ xinh đẹp.
Từ nhỏ tới lớn cô luôn giữ suy nghĩ ấy, thậm chí có thể nói rằng cô luôn sống
trong tâm trạng gần như tự ti.
Nhà chị họ cô rất giàu có, lúc nào chị ấy cũng được bố mẹ quan tâm yêu chiều và
nhận được một khoản tiền tiêu vặt tương đối. Vì luôn tỏ ra hào phóng nên xung
quang chị lúc nào cũng có nhiều người vây quanh. Hơn nữa, người chị họ ấy thực
sự rất xinh đẹp, lần nào chị ấy chụp ảnh xong cũng bị mọi người cướp ảnh rồi
đem về cho vào album nhà mình. Còn cô, người bạn trai đầu tiên tặng hoa hồng
cho cô hồi học cấp hai đã nắm tay một người con gái khác. So sánh một chút đã
thấy sự khác biệt rõ ràng.
Vì thế cô chỉ còn thầm biết an ủi mình rằng, bọn họ không biết thế nào là cái
đẹp, bởi mình mới chính là một cô gái đẹp cả tâm hồn và tính cách.
Cái gọi là cô gái đẹp cả tâm hồn và tính cách, là muốn nói về người có tính
tình dễ hòa đồng với những người xung quanh, bởi vì tất cả những người đã từng
tiếp xúc với cô đều cảm thấy rất dễ chịu. Nhưng, càng tự nhủ mình như vậy, cô
lại càng trở nên tự ti. Cứ dần dần, cho đến khi một cậu bạn học ở trường cấp ba
bộc bạch rằng: “Lương Duyệt, cậu rất xinh đẹp” thì phản ứng đầu tiên của cô là
cười và đáp: “Xì, cậu lại nhạo tớ chứ gì?”
Vì vậy, khi cô vừa bước ra khỏi phòng ngủ, nhân viên phục vụ khom người bên
cạnh, nét mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên, thốt lên rằng: “Chị Lương, chị đẹp
thật đấy”, cô suýt nữa không kìm chế được bản thân mà thốt ra câu nói giống như
năm nào.
Nghĩ cũng phải, suy cho cùng thì bọn họ đều là những nhân viên phục vụ chuyên
nghiệp, ngay cả nụ cười cũng có thể tạo ra một cách chân thật đến thế kia mà.
Vả lại, chẳng có cô dâu nào khoác trên mình chiếc áo cưới và trùm lên đầu tấm
khăn voan lại không được khen là xinh đẹp cả.
Lương Duyệt mỉm cười gượng gạo đi theo người phục vụ ra ngoài vườn, bên cạnh
bức tường hoa được chuẩn bị từ trước, có một người đang ngồi đọc tài liệu.
Người đàn ông đến cả thời gian chuẩn bị cho đám cưới vẫn cứ cắm cúi đọc tài
liệu ấy tất nhiên thiếu sự nhiệt tình mà các chú rể đáng lẽ phải có. Suy cho
cùng thì Lương Duyệt đã hoàn thành xong phần giao kèo của cô, phần còn lại sẽ
là việc mà anh ta phải giúp cô, chỉ có thế mà thôi.
Vụ kiện đã kết thúc một cách hết sức tốt đẹp, nói một cách cường điệu là rất
hoa mĩ. Trịnh Hy Tắc đã dẫn Lương Duyệt cùng đi ăn cơm với người có thế lực ấy
tại phòng ăn số 33 ở khách sạn Kế Đô, rồi cùng vui vẻ thưởng thức một bữa ăn
tối thịnh soạn theo kiểu Trung Quốc và kiểu Ý. Trong lúc ăn cơm, họ không hề
nhắc tới dù chỉ một chữ và vụ kiện, nhưng chỉ thoáng thấy tay của Lương Duyệt
khoác hờ qua cánh tay cuả Trịnh Hy Tắc thì người kia đã hiểu rõ tất cả.
Vì thế Nghiêm Quy đã thắng kiện. Lương Duyệt đòi lại được khoản tiền lương một
trăm năm mười nghìn tệ cho các thân chủ của mình, mà người đại diện là Trụ Tử.
Còn Trịnh Hy Tắc cũng đã trở thành một nhân vật huyền bí mà các tờ tạp chí về
tình yêu đua nhau đưa tin, cùng với mối tình cảm động lòng người. Sau lần đó,
Lăng Tử, kẻ có mối quan hệ dây mơ dễ má với rất nhiều người khác cũng lặng lẽ
biến mất tăm, và trong danh sách những tội phạm bị truy nã thì hắn ta luôn đứng
đầu. Việc sản xuất dược phẩm của công ty Phương Nhược Nhã cũng không còn vấn đề
gì và đã qua được phần điều tra về tiêu chuẩn cấp nhà nước một cách bình yên.
Chỉ có duy nhất Chung Lỗi là không hề gọi điện cho Lương Duyệt một cuộc điện
thoại nào, nghe nói đại diện công ty bên New York đã giữ anh ở lại một năm.
Nếu tất cả đều tốt.
Vậy thì, cô còn muốn điều gì nữa?
Lương Duyệt cười buồn. Kế hoạch hoàn hảo như vậy, vấn đề bây giờ, nên tận hưởng
những thứ mà cô đã đánh đổi bằng năm năm đời người như thế nào đây, bất kể là tiền
bạc, danh phận hay nhiều hơn thế?
Trịnh Hy Tắc nghe thấy tiếng chân liền ngẩng đầu lên, tờ giấy A4 kẹp giữa ngón
tay anh khẽ lay động khi làn gió thổi qua, một hồi lâu, không thấy anh tỏ thái
độ gì. Lại một hồi lâu nữa, anh mới nói với vẻ mặt không chút biểu cảm: “May mà
không phải kiểu hở vai, con mắt của các chuyên gia trang điểm cũng khá tinh
tường đấy.”
Lương Duyệt ngồi xuống ở phía đối diện, cầm một tờ tài liệu gấp lại rồi làm
thành chiếc quạt, sau đó nói với vẻ cũng chẳng mấy quan tâm: “Đúng vậy, chị ấy
nói là vai tôi quá rộng, nếu chụp ảnh trong sẽ rất béo, vì thế đã đề nghị tôi
đổi thành tấm voan trùm xuống vai”. Anh lướt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng và thâm
trầm, sau đó đặt tờ giấy trong tay lên bàn, đứng dậy nói: “Loại nhẫn của hãng
Tifanny tôi đã chọn rồi, nếu cô không vừa ý thì chúng ta có thể đổi lại, ngoài
ra cô còn cần gì nữa không?”
Thật ra Lương Duyệt chưa bao giờ nghe tới tên của hãng chế tác nhẫn nói trên,
cô nghĩ, để giữ thể diện cho gia đình họ Trịnh, chắc hẳn anh không thể chọn đồ
một cách tùy tiện, vì thế cô trả lời ngay: “Không cần đâu, anh thấy được là
được, mọi thứ cứ theo ý anh”.
Những lời cô nói dường như chứa đựng ý khen ngợi sâu xa, anh mỉm cười, đưa tay
ra ôm cô vào lòng, sau đó ghé tai cô chậm rãi nói: “Đúng vậy, có vẻ cô đã hiểu
ra những điều cơ bản để trở thành Trịnh phu nhân rồi đấy”.
Hiểu ư? Lương Duyệt bỗng cảm thấy lòng lạnh hẳn đi, cô đáp một cách vòng vo:
“Anh sai rồi, không phải là tôi đã hiểu ra, mà là tôi lo lắng và thấy sợ”.
“Cô sợ điều gì?” Rõ ràng là Trịnh Hy Tắc không nghĩ là cô sẽ trả lời như vậy,
anh bèn quay sang hỏi.
“Sợ rằng người ta qua cầu rút ván.” Câu nói của cô khiến anh nghĩ ngợi, anh im
lặng một lát rồi sau dố lại nắm tay cô và cười như để cho tất cả mọi người nhìn
thấy. “Nếu cô phối hợp tốt thì tôi chẳng có lý do nào tự chặt đứt đường lui của
mình, đúng không?” Nói xong, anh lập tức áp lên môi cô một nụ hôn, khiến cô
không kịp phản ứng. Đôi môi bám riết ấy dường như thiếu vị ngọt ngào, nhưng anh
đã hôn co rất lâu, rất lâu.
Cảm giac ấm áp và mềm mại khiến Lương Duyệt cảm thấy như nghẹt thở, đúng là
nghẹt thở chứ không phải là ngất ngây. Cô bỗng nhớ đến những lời mà cô và Chung
Lỗi nói đùa với nhau ngày ấy.
Lúc đó, cô vừa mới biết chuyện Chung Lỗi đã từng có một người bạn gái, họ yêu
nhau suốt năm năm, tuy đã chia tay nhưng anh vẫn để hình ảnh cô gái ấy trong
lòng. Vì vậy, cô đã giận dỗi và nói: “Chẳng công bằng chút nào, em cũng sẽ đi
tìm một người con trai khác, em cũng muốn thử xem cảm giác khi hôn và sống
chung với người khác là thế nào”.
Những lời không chút kiêng dè của cô đã khiến cho Chung Lỗi rất tức giân, anh
nói với vẻ mặt khó coi: “Em mà dám làm như vậy thì anh sẽ xử lý em”.
Cô mặc kê, vấn tiếp tục nói với một vẻ rất ngốc nghếch: “Có gì mà không dám, vì
sao em phải dùng hàng second hand chứ, em cũng sẽ đi thực hành rồi quay trở về,
như thế mới không phải thiệt thòi”.
Thế là buổi tối hôm ấy cô bị anh cho một bài học, anh vừa hôn vừa áp sát vào cô
đang thở hổn hển ở phía dưới. “Cả đời này em chỉ được biết đến một mình anh
thôi, nhất định không được biết đến người khác.”
Từng lần, từng lần một. Từng tiếng, từng tiếng một.
Mãi cho đến khi đã dùng hết sức lực của mình, anh mới hít hà mùi hương trên cơ
thể cô, nói: “Ngốc, sau này anh cũng chỉ có mình em, anh sẽ không yêu ai nữa
cả.”
Những chuyện ấy bỗng nhiên trở về trong tâm trí Lương Duyệt, khiến cô đang
hưởng ứng nụ hôn nồng ấm với Trịnh Hy Tắc thì bỗng dừng lại và nghĩ miên man.
Cô rời môi mình khỏi môi Trịnh Hy Tắc, rồi chăm chú nhìn vào mặt anh.
Ánh mắt cô nhìn xoáy vào Trịnh Hy Tắc.
Anh không phải là người ấy.
Lấy lại sự bình tĩnh sau cơn đau quặn thắt trong lòng, cô cụp mặt xuống, nói
với vẻ lạnh tanh: “Thời gian không còn nhiều nữa, vả lại làm thế này sẽ nhoè
hết phấn trang điểm trên mặt mất”.
Ánh mắt như nhìn thấu tâm can của người khác của anh khiến Lương Duyệt giật
mình. Cô cố gắng tránh ánh mắt ấy và nghe thấy anh nói: “Đúng là nhòe hết
rồi,nhưng như thế này sẽ giống cô dâu bình thường hơn”.
Trước mắt cô toàn là thợ ảnh chuyên nghiệp, những ánh đèn chuyên nghiệp. Tất cả
đều là những thứ cô từng thấy trong mơ. Cô từng cho rằng, cả đời mình, chỉ cần
có thể chụp một loạt ảnh với giá năm nghìn tệ trong studio thì coi như giấc mơ
đã trở thành hiện thực rồi. Nhưng những thứ trước mắt cô bây giờ chẳng khác gì
bong bóng xà phòng, đẹp đấy, nhưng cũng rất dễ tan vỡ.
Anh đề nghị đi hưởng tuần trăng mật ở Paris hoặc đi đảo Bali, nhưng đều bị cô
từ chối với lý do không đủ thời gian. Những thứ không thuộc về mình, càng đắt
giá thì càng dễ mất, nếu đã không thể làm một người coi tiền bạc là phù du, thì
ít nhất cô cũng có thể nói “không” với những thứ không phải của mình.
Tất cả những thứ này thuộc về Trịnh phu nhân, chứ không thuộc về Lương Duyệt.
Nhưng Trịnh Hy Tắc thì lại có thể biến những bình thường nhất trở thành xa xỉ
nhất. Ví dụ như biến Quang Mẫn Uyển thành một nơi chụp ảnh, ví dụ như mời các
chuyên gia trang điểm đến tận nhà, hơn nữa lại còn mua rất nhiều áo cưới và
khăn voan để cô lựa chọn.
Cô đã đứng ở Quang Mẫn Uyển trong giấc mơ của cô trước đây, và chụp ảnh cùng
một người đàn ông khác, mặc cho người chụp ảnh dùng mọi biện pháp để pha trò,
cô vẫn không sao nở được nụ cười.
Cuối cùng, Trịnh Hy Tắc ôm chặt ngang lưng cô, chiếc áo sơ mi anh mặc tỏa ra
mùi thuốc thoang thoảng, anh nói: “Nếu cô vẫn muốn giữ khuôn mặt âu sầu này để
đi ngủ, tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng nếu không ngủ được thì rất có thể
tôi sẽ vi phạm giao ước đấy, dù sao tôi cũng không phải người chịu thiệt”.
Hôm ấy, trong xê ri ảnh đầu tiên, Lương Duyệt với bộ áo cưới tỏ ra không lấy gì
làm vui vẻ, đôi môi mím lại của cô taọ ra vẻ xa cách. Nhưng mấy xê ri ảnh sau
đó thì cô đã cười với một nụ cười rạng rỡ.
Trông cô thật xứng đôi với người chồng chững chạc đứng bên.
Đó là câu nói đầu tiên của tất cả những ai đã xem qua tập ảnh cưới của họ.
Cũng chính vì vậy, Lương Duyệt mới phải tìm một góc khuất để khóc.
Không ai nhìn thấy điệu bộ thảm hại của cô lúc ấy. Chỉ có một bóng người lặng
lẽ cùng chung lỗi đau với cô.
Đó là chuyện của tháng Sáu năm 2005, chỉ nửa năm sau Chung Lỗi quay về. Vốn dĩ
người đứng bên cạnh cô phải là anh.
Trước đó Lương Duyệt không chút để tâm đến các chi tiết của đám cưới, tất cả
đều do thư ký của Trịnh Hy Tắc gửi fax đến cho cô. Cô xem, sửa chữa rồi gửi
lại, thế là xong. Tất cả chỉ có thế.
Phương Nhược Nhã đến tìm Lương Duyệt để cùng đi ăn, nhưng vì quên sạc pin điện
thoại nên đành phải lấy máy của cô ra để gọi. Khi nhìn thấy bản fax trong túi
của Lương Duyệt, Phương Nhược Nhã bèn lôi ra đọc rồi lập tức cau mày: “Cậu bị
tâm thần a? Đám cưới của mình mà chẳng thèm để mắt đến một chút, sao lại phải
gửi fax? Bây giờ mắc bệnh tránh đám cưới rồi phải không? Mới quen nhau một
tháng mà đã nói chuyện cưới xin là cậu, bây giờ chán chường, buông xuôi cũng là
cậu, rốt cuộc cậu muốn gì hả?”.
Lương Duyệt ngước mắt lên nhìn Nhược Nhã rồi đặt đôi đũa trong tay xuống, nói:
“Mình muốn uống rượu, hôm nay cậu uống với mình nhé?”
Phương Nhược Nhã đưa mắt liếc nhìn chiếc túi dưới chân Lương Duyệt, trong chiếc
túi ấy có một đôi dép lê bằng len to, bèn nhẹ nhàng hỏi: “Cậu về lấy đồ a?”
Lương Duyệt gật đầu. Những ngón tay vẫn khong ngừng run rẩy.
“Anh ấy có biết không?” Phương Nhược Nhã tỏ ra rất thận trọng khi lựa chọn từ
ngữ, cô sợ chạm vào nỗi đau của bạn.
Lương Duyệt thần người ra một lát rồi mỉm cười, khẽ hỏi: “Anh ấy là ai?”
Nhìn thấy vẻ cố làm như rất nhẹ nhõm của Lương Duyệt, Phương Nhược Nhã không
khỏi xót xa, vì thế cô cố ghìm câu định nói ra, vỗ vai Lương Duyệt và nói to:
“Nói hay nhỉ? Ngoài mình ra đây còn ai rỗi hơi cùng uống với cậu nữa hả? Nhưng
chúng ta phải nói trước với nhau là, không được gọi cho anh chàng đáng ghét ấy
tới đâu đấy!”
Lương Duyệt cảm thấy trong lòng rất chua chát, cô cắn chặt môi, gật đầu.
Thực ra khi gặp Phương Nhược Nhã, cô có cảm giác như đã gặp được Chung Lỗi ở
nơi cách xa muôn trùng ấy.
Khi nhắc tới cô, liệu anh ấy có căm hận tới mức mãi mãi không muốn gặp lại nữa
không? Giống như Phương Nhược Nhã khi nhắc tới anh chàng kia?
Cô cũng không biết nữa.
Bức thư chuyển phát nhanh gửi hôm qua không có nhiều nội dung, trên một tờ giấy
chỉ có bốn chữ với những nét loằng ngoằng, nghiêng ngả bằng bút chì được viết
một cách cẩu thả. Không thể nào nghĩ được rằng tác giả của nó lại là một người
đã từng đoạt giả trong cuộc thi thư pháp. Mấy chữ “Chúc mừng hạnh phúc” có lẽ
nên coi là sự chấp nhận của anh đối với kết cục này.
Như thế cũng tốt, hạnh phúc của cô mại mãi không thể do anh mang lại. Hai người
có tu mấy kiếp chẳng qua cũng chỉ để có được bón năm bần hàn,vất vả ấy mà thôi.
Được lắm. Đúng là được lắm.
Đến nửa đêm thì Lương Duyệt bị say, mới có một chai rượu mà cô đã đổ gục. Hai
tay cô giữ chặt lấy chân Phương Nhược Nhã, miệng lẩm bẩm như nói một mình: “Sao
mình lại nhu nhược đến thế này? Mình cảm thấy bản thân thật xấu xa. Muốn an
toàn ư, để tránh nguy hiểm ư, tất cả chỉ là cái cớ, cái chính là mình thích
tiền, nếu không phải vì tiền thì lúc đó mình đã tát vào mặt Trịnh Hy Tắc mấy
cái, giao kèo cái khỉ gì chứ? Tất cả đều là những lời lẽ xấu xa, bỉ ổi! Nhưng
mình đã không dám, vì sao mình không dám chứ? Vì anh ta có tiền, anh ta có thể
mang lại cho mình tất cả nhưng gì mà người khác không thể. Và như vậy thì mình
có khác gì những cô gái tầm thường khác đâu, thậm chí mình còn không bằng
họ,mình còn không có lòng tự trọng, không có gì cả...”
Sau đó cô cười chua chát rồi khóc rất cần thiết, khóc xong rồi lại cười. Phương
Nhược Nhã ôm thân người mềm nhũn của cô trong tay, hai mắt đỏ hoe, từng giot
nước mắt của cô lã chã rơi xuống má Lương Duyệt, rất lạnh.
Ký ức là liều thuốc đắng giày vò người ta, nhưng nếu không có ký ức thì cuộc
đời sẽ rất vô vị. Theo thời gian, dần dần nó cũng sẽ trở nên nhạt nhòa, những
hình ảnh rõ ràng trong đó rồi cũng bị xé thành những mảnh vụ, chỉ riêng nỗi đau
là người ta còn nhớ.
Chỉ có những ký ức tốt đẹp thì lại không thấy đâu nữa.
Sau cùng, Lương Duyệt say đến mức không biết gì nữa, cô nằm trên trên ghế và
cười một cách ngốc nghếch. Phương Nhược Nhã vẫn còn tỉnh táo, nhưng cô không
muốn nhờ Hàn Ly giúp đỡ, nên chỉ chòn cách lấy điện thoại của Lương Duyệt ra
gọi cho Trịnh Hy Tắc. Ở đầu dây bên kia có tiếng khóc lóc, kể lể của một người
phụ nữ, còn giọng nói của Trịnh Hy Tắc thì dường như đang cố nén giận.
“A lô, có chuyện gì thế?”
Phương Nhược Nhã nhìn kỹ màn hình điện thoại để xác định rằng đó đúng là số
điện thoại của Trịnh Hy Tắc, sau đo mới nói: “Chủ tịch Trịnh, tôi là Phương
Nhược Nhã, Lương Duyệt đã uống rất nhiểu rượu, anh hãy đến đón cô ấy đi.”
“Các cô đang ở đâu?”, Trịnh Hy Tắc hỏi.
Nói xong tên và địa chỉ của nhà hàng, Phương Nhược Nhã tắt máy, tiếp tục cúi
xuống vuốt ve mái tóc của Lương Duyệt lúc đó đã ngủ say. Có điều, nét mặt của
Phương Nhược Nhã thì lại rất lạnh lùng, vì cô biết một bí mật không lấy gì làm
hay ho.
Càng nghĩ cô càng tức giận, vì thế bàn tay cô không còn nhẹ nhàng như trước
nữa, nó đã làm cho Lương Duyệt tỉnh dậy và tức giận. Lương Duyệt nói: “Này,
Phương Nhược Nhã, cậu đúng là kẻ xấu xa. Đến cậu mà cũng ăn hiếp mình.”
Phương Nhược Nhã cúi xuống áp má mình lên má Lương Duyệt, trầm ngâm một lúc rồi
nói: “Mình có thể bắt nạt cậu, nhưng người khác thì không được làm vậy”.
Buổi tối hôm đó, Phương Nhược Nhã và Trịnh Hy Tắc đã nói chuyện với nhau rất
lâu ở phía ngoài nhà hàng. Lương Duyệt nằm trên ghế và đánh một giấc ngon lành,
có lay gọi thế nào cũng không tỉnh dậy.
Vì trong giấc mơ đó, có những thứ mà cô không muốn rời xa, không muốn buông
tay.
Người ta nói, giấc mơ thường trái ngược với hiện thực.
Thế nên, trong cuộc sống ở bên ngoài giấc mơ ấy, cuối cùng cô đã phải từ bỏ
những thứ đó.