Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 130


Nhưng mà anh đang muốn lái xe đến đâu?! Rõ ràng đi qua nhà cô rồi mà!“Này! Đến nhà em rồi!” Cô hoài nghi có phải anh ngủ gật rồi không! Dù sao cũng liên tục làm một ca đêm và một ca ngày! Ngủ gật lái xe rất nguy hiểm nha!“Tôi biết!” Anh trầm mặt.

“Vậy em…” Cô chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nghi vấn nhìn anh, vì sao không để cô xuống xe nhỉ?Ánh mắt anh nhìn chăm chú về phía trước, “Tôi không ngủ một ngày một đêm!”“…” Cô biết…“Em đã ngủ 14 tiếng đồng hồ!”“…” Cô cau mày, cô ngủ 14 tiếng tuy có hơi mất mặt, nhưng có liên quan gì đến việc cô về nhà? Không ngủ thì về nhà ngủ đi!“Bây giờ tôi chỉ muốn ăn một bát mì nóng hổi, sau đó đi ngủ!”“Vậy…anh về nhà ăn đi, hôm nay mùng một đầu năm, trong nhà có đồ ăn ngon hơn mì.

” Luôn cảm thấy vì hôm nay đã ngủ 14 tiếng, nên sức lực của cô tụt không ít, nói chuyện cũng không ương bướng như trước…“Hôm nay cả nhà đều về nhà bà nội rồi!”Ồ, đúng, nhà anh mùng một đều đi về nhà bà nội, vậy ý anh là gì? Cô chớp chớp mắt, “Vậy ý của anh là, muốn em nấu mì cho anh?”“Em cảm thấy thế nào?” Mặt anh vẫn cứng ngắc.

“Dựa vào cái gì?” Phản ứng đầu tiên của cô chính là chống đối, cô là vợ trước, mùng một đầu năm lại chạy đến nhà chồng trước nấu mì cho anh ăn!Anh cứng rắn ném xuống một câu, “Em đã ngủ 14 tiếng!”“…” Trong lòng cô đang gào thét, hình như cô ngủ 14 tiếng là ngủ hết cả phần của anh sao ý! Sao lại thành tội đồ của xã hội rồi? “Em…em ngủ 14 tiếng cũng không phải ngủ trên giường nhà anh mà?”Anh liếc cô một cái, ung dung nói một câu, “Đợi lát nữa em có thể ngủ.

”“…” Cô triệt để cạn lời, “Ninh Chí Khiêm!” Đây là lần thứ mấy cô gọi thẳng tên anh? Cô không nhớ rõ! Ngược lại cả đời này cô cũng chưa gọi quá hai lần! Cô tức giận!Kết quả, tất cả nộ khí của cô bị một câu nói đánh ngược lại.

“Đừng ầm ĩ với tôi, vốn dĩ tôi chưa ngủ, còn phải lái xe!”“…” Đáng lẽ cô muốn nói, em có thể lái, nhưng như vậy chẳng những phải nấu mì cho anh, còn phải làm tài xế cho anh nữa à? Cô cảm thấy trong lòng nghẹn một cục tức không xả ra được, rất khó chịu, khoanh tay trước ngực, ngực phập phồng, “Nhưng mà anh xách tai em rồi còn gì!”Anh nhướn mày, “Em có thể xách lại.

”“Em…” Cô giơ tay qua, lúc sắp chạm vào lỗ tai anh thì ngừng lại, sườn mặt anh vừa nhìn vào giống như nhìn thấy lối vẽ tỉ mỉ của bức họa ‘quốc sắc thiên hương’.

Cô luôn muốn tránh xa, nhưng lại bất giác đến gần, bất giác tùy theo ý mình.

Thả tay xuống, hơi mất tự nhiên hừ hừ, “Em phải dạy Ninh Tưởng xách lại.


”Quả thực Ninh gia không có người.

Anh vừa về đến nhà liền nằm trên ghế sô-pha, hơi nhắm mắt lại, bắt đầu dưỡng thần, dường như đang nói, dù sao em cũng quen đường quen lối ở bếp rồi, cái gì chẳng tìm được.

Đây là cái thái độ gì!Nhưng mà hết lần này đến lần khác, cô là một người dễ mềm lòng! Thấy dáng vẻ anh như vậy, nhớ tới anh làm hai ca liên tiếp, mà mình lại là đồng nghiệp với anh, vất vả trong đó hoàn toàn cảm nhận được, nếu không cô cũng sẽ không ngủ một giấc 14 tiếng…Cho nên đứng do dự ở cửa một lúc, cuối cùng vẫn giậm chân đi vào phòng bếp! Đương nhiên, giậm chân rất mạnh! Giậm xong lại cảm thấy mình rất ấu trĩ…Ở sau lưng cô, Ninh Chí Khiêm mở hai mắt, dưới ánh đèn, mơ hồ lóe lên chấm sáng nhỏ.

Nguyên liệu nấu ăn trong bếp Ninh gia rất đầy đủ, nhưng anh vừa mệt vừa đói, chỉ sợ không kịp đợi cô làm một bữa ăn lớn, lấp đầy bụng rồi cho anh ngủ sớm chút thôi.

Liền theo như lời anh nói, xào qua thịt băm, nấu hai bát mì, làm thêm trứng, nghĩ đến dạ dày anh không tốt, không dám trực tiếp làm trứng chần nước sôi như bà chủ cửa hàng đồ ăn vặt lần trước, mà cho thêm nước, làm thành trứng hấp mềm mại, sau đó lấy một bát nhỏ múc ra.

Một bữa ăn rất đơn giản, bưng đến bàn trà cho anh gọi anh ăn.

Anh vẫn nhắm mắt đang ngủ, Nguyễn Lưu Tranh đặt bát xuống vừa định gọi anh, anh lại tự động tỉnh dậy.

“Anh chưa ngủ sao?” Cô đẩy bát mì và trứng đến gần anh, mình ngồi xuống đất, mặt đất ấm áp rất thoải mái.

Bất tri bất giác, ở trong nhà này những thói quen lúc trước lại ùa về, mỗi lần anh làm trực đêm về nấu đồ ăn cho anh, cũng sẽ như vậy, anh dựa trên sô-pha, cô liền bưng đồ ăn đến bàn trà cho anh, còn mình tiện thể ngồi trên đất, ăn cùng anh, nhìn anh ăn, nhìn anh ăn hết những thứ cô nấu, bát trống không trong lòng cô cũng đầy.


Anh ngồi ngay ngắn, nhìn thấy bát trứng đó, giữa chân mày nhàn nhạt hài lòng, “Em cho rằng tôi giống em?”Cô bĩu bĩu môi, mặc kệ anh, dù sao chuyện cô ngủ 14 tiếng đồng hồ vẫn sẽ là một trò cười trong thời gian rất dài nữa.

Một bát trứng gà, một bát mì thêm thịt băm và nước canh, anh ăn rất sạch sẽ, ngay cả một cọng hành anh cũng không bỏ lại, đây là anh đói thế nào?Sau khi ăn xong, anh có chút dáng vẻ chưa thỏa mãn, cảm thán,”Thoải mái.

”Cô lại bĩu môi lần nữa, “Mùng một đầu năm ăn cái này còn thoải mái cái gì.

”Anh dựa vào sô-pha, “Cuộc sống chỉ cần một bát mì nóng là đủ.

”Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy có lẽ anh đã ăn no, tâm tình cũng tốt lên, lúc này còn híp mắt, khóe môi nhếch lên, khó có được dáng vẻ sung sướng.

Không khỏi giễu cợt, “Anh đứng nói chuyện không đau lưng sao?”Anh rủ mắt xuống, ánh sáng mỏng manh chảy xuống, “Tôi đau lưng thật, ăn mau đi, ăn xong xoa bóp cho tôi.

”“…” Đang coi cô thành cái gì mà sai bảo thế hả?! Lúc làm vợ anh còn không bị anh sai bảo như thế! Thảo nào rất nhiều thực tập sinh nói, sức lao động không đáng tiền!Không ngờ anh lại nghiêm túc, “Già thật rồi, không đau chỗ này thì đau chỗ kia, bình thường có Ninh Tưởng, không có việc gì thì lại đứng giẫm lưng cho tôi, nhóc mập đó giẫm thoải mái thật.

”Cô ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc anh đang nói thật hay nói dối?Cô sát gần lại một chút, ánh sáng nhàn nhạt trong đôi mắt như lưu ly, “Đau lưng? Không phải thận anh có vấn đề chứ?” Nói xong, sắc mặt nghiêm túc gật gật đầu, “Em nói nghiêm túc đó.

”Anh nhìn cô chằm chằm, sắc mặt càng thêm nghiêm túc, “Vấn đề này nên hỏi em.


”Bàn tay cầm đũa gắp mì của cô cứng đờ, đối diện với khuôn mặt rất nghiêm túc trước mắt, cô chỉ có thể biểu hiện càng thêm nghiêm túc, giả bộ nghe không hiểu, “Em là bác sĩ ngoại khoa thần kinh, tiên sinh à, anh đến nhầm khoa rồi.

”Sau đó cúi đầu dồn sức ăn mì.

Nhưng mà cô sai rồi, lúc thế này không nên ăn mì, huống chi còn ăn mạnh mẽ như vậy, chỉ nghe anh chậm rãi nói ra một câu, “Bất kỳ biến đổi bệnh lý nào đều sẽ biểu hiện triệu chứng, cho nên, em cảm thấy tôi biểu hiện như thế nào?”“…” Trong lòng cô oán thán một vạn câu, anh nói những lời này, là những ý cô nghĩ sao? Nhất định không phải! Anh là Ninh Chí Khiêm, là thầy Ninh nói năng thận trọng trang nghiêm, nhất định sẽ không có ý đó.

Cô yên lặng dọn bát, đi về phía phòng bếp, mỗi bước đi, mặt cô lại hồng thêm một chút, vì mấy suy nghĩ đáng xấu hổ trong đầu mình.

Sau khi đến phòng bếp, mở vòi nước rửa bát, nước chảy giội rửa cổ tay cô, những khí nóng đó mới dần dần lui đi, cô bắt đầu tỉnh táo, đối với cô mà nói người đang nửa nằm nửa ngồi trong phòng khách kia quá nguy hiểm, ở trước mặt cô sẽ không giữ được bản thân, đây là bệnh, còn không trị tận gốc nữa!Sau khi dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, cô cầm túi chuẩn bị về nhà.

Anh còn đang nằm đó, cô quyết định lên tiếng chào hỏi với chủ nhà, tạm biệt, “Em đi đây, ngủ ngon.

”“Xoa bóp lưng cho tôi đã!”Cô ngừng một giây, sau đó nhanh chóng lấy một xếp giấy từ trong túi xách ra, là mấy tờ đơn siêu âm hôm nay cô vô ý thả vào túi xách.

Cô viết nhanh lên trên mặt, Ninh Chí Khiêm, 32 tuổi, nam.

Triệu chứng đau lưng, kiểm tra hai bên thận.

Sau đó đi tới trước mặt anh, đập bụp tờ đơn lên bàn trà, “Lấy tư cách là bác sĩ, em chỉ có thể làm việc theo trình tự, anh đi siêu âm kiểm tra trước đi! Chỗ chữ ký bệnh nhân anh tự ký, em không phải bác sĩ chính thức ở bệnh viện các anh! Còn nữa, lúc làm việc anh tự mình đi xét nghiệm nước tiểu.


”Cô không biết anh có bệnh thật hay không, mặc kệ thế nào, xoa bóp không phải phương pháp trị tận gốc, thúc giục anh đi kiểm tra một chút cũng tốt, mà đụng chạm vào cơ thể anh…Nhớ đến lần xoa bóp cho anh ở Tinh Sa, nghĩ đến liền đỏ mặt, vẫn là bỏ đi, đỡ khiến hai người đều xấu hổ.

Sau khi đặt đơn siêu âm xuống, cô đeo túi xách định rời đi, người phía sau lại hỏi một lần nữa, “Đi thật?’“Ừm.

” Không đi chẳng lẽ còn ở đây ăn tết à?“Tôi đưa em về.

” Anh đứng dậy, mặc áo khoác.

“Không cần đâu, anh ngủ đi.

” Mệt mỏi một ngày một đêm, hà tất gì phải đưa đi đưa lại.

Anh khăng khăng cầm chìa khóa lên, “Đi thôi.

”“Thật sự không…”Cô còn chưa nói dứt lời, anh đã mở cửa đi ra, động tác nhanh như gió.

Cô chỉ có thể đi theo ra ngoài, còn đóng kỹ cửa giúp anh, mà anh đã lên xe đang đợi cô.

.

Bình Luận (0)
Comment