Gió từ từ nổi lên, âm thanh chầm chậm hòa vào cây lá.
Cô dừng bước chân lại, tìm kiếm nguồn gốc của tiếng đàn này, mờ mờ nhìn thấy trên đài cao của sân điền kinh, có hai người đang ngồi, cô nhìn không rõ là ai, mãi đến sau này giọng hát vang lên, cô mới nhận ra, là tiếng của anh.
“If I got down on my knees and I pleaded with youNếu như anh quỳ xuống và van xin emIf I crossed a million oceans, just to be with youNếu như anh vượt qua triệu đại dương chỉ để được gần bên emWould you ever let me down?Em có bỏ rơi anh không?If I climbed the highest mountain, just to hold you tightNếu anh leo qua ngọn núi cao ngất kia, chỉ để được ôm em thật chặtIf I said that I would love youNếu anh nói rằng anh yêu emWould you ever let me down?Em có nỡ bỏ rơi anh không?Because I love you,so don’t let me down……”Bởi vì anh yêu em, nên đừng bỏ rơi anh….
Thời khắc này, nước mắt giăng kín đôi mắt cô.
Không phải khó chịu bởi vì tình yêu đơn phương của cô sẽ mãi mãi bị chôn vùi nơi tối tăm nhất, mà là bởi vì đây là bài hát cô yêu thích nhất, Because I love you, từng câu từng chữ, thâm tình tha thiết.
Cô luôn cho rằng, một người con trai nhất định phải rất yêu rất yêu một người con gái mới có thể hát ra những lời như vậy.
Mà anh, từ trước đến nay trong mắt cô luôn là một đám mây không thể truy đuổi, cao cao tại thượng, hào quang rực rỡ, là con cưng của ông trời, là một vị thần đang tồn tại, nữ sinh thích anh quá nhiều, ước chừng chỉ cần một ánh mắt của anh, thì sẽ có người đổ xô đến, nhưng mà, anh lại vì một người con gái mà hát bài hát này! Vượt qua núi, vượt qua sông, quỳ gối để cầu xin, chỉ vì xin cô ấy một câu don’t let me down…….
Một người như anh, cũng sẽ có người cam lòng cho anh quỳ xuống sao?Cô không rời đi, cô rất tò mò, rốt cuộc là một nữ sinh như thế nào mà khiến vị thần trong tim cô bẻ gãy hết vây cánh, rơi xuống trần thế, giống như một nam nhân bình thường thấp thỏm không yên đàn ghi ta và hát?Cô thực sự rất hâm mộ cô gái đó….
.
Cô ngồi trong một góc kín đáo, yên lặng nghe tiếng ghita lặp lại từng lần từng lần, nghe tiếng hát của anh: Because i love you, love youSo don’t let me downSắc trời ở trong tiếng hát mềm mại thâm tình của anh mà chuyển sáng, nước mắt của cô cũng đang chải từng lớp từng lớp trên mặt, cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ ràng anh và diện mạo của cô gái.
Anh dắt tay cô gái đó cùng nhau chạy nhanh trên đường chạy, cô gái đó rất đẹp rất đẹp.
Cô luôn tự cảm thấy mình ngoài việc là một đứa hơi hơi thấp bé ra, cũng được coi là một mỹ nữ, từ lúc mới sinh ra, cũng được nhận xét làm hoa khôi của lớp, nhưng so với cô gái kia, trong nháy mắt cô cảm thấy mình chỉ là một đóa hoa cúc dại, mà cô gái kia, là thược dược, là mẫu đơn, là hoa hồng đang đua nở, đẹp tao nhã.
Bỗng nhiên cô cảm thấy thực sự chân thật, đại khái cũng chỉ có cô gái như vậy mới xứng để kết duyên với anh….
Cô nghe tiếng anh cười, tiếng cười lớn, sảng khoái, trên đường chạy không phải kiêng dè điều gì, giống như ý nghĩa của một cơn gió xuân hào hoa phong nhã thời niên thiếu nên có như vậy….
.
Trong tiếng cười của anh, cô tự mình lau khô hàng nước mắt cuối cùng, nghe thấy cô gái kia gọi Tưởng Tưởng.
Tưởng Tưởng? Cái tên rất đáng yêu…Trong sự chua xót, cô cũng cười.
Học trưởng Ninh, từ giờ, thích anh là chuyện của một mình em….
Không, từ trước đến giờ đều là chuyện của một mình em!Chúc anh hạnh phúc, học trưởng Ninh.
.