CHƯƠNG 31: EM ĐỒNG Ý KHÔNG?Cô không biết vì mình đau lòng nên không di chuyển được bước chân, hay là vì điều gì khác, cứ ngốc nghếch đứng như vậy, mà anh, rõ ràng cũng không tập trung tư tưởng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi về phía trước, mãi đến khi hai người đối diện nhau, cả hai mới bừng tỉnh.Cô bị dọa vội vàng chạy trốn, thì nghe thấy tiếng của anh vọng đến, “Em là Lưu Tranh?”Cô cuống cuồng, lắp ba lắp bắp, “Vâng……vâng ạ.”Bộ phận sinh viên biết tên cô cũng khá nhiều, trong danh sách giành được học bổng hằng năm đều có tên cô, những hoạt động lớn nhỏ mà cô tham gia cũng có thể được giải nhỏ, chẳng qua chỉ là không chói mắt được như anh thôi, cô cho rằng anh sẽ chẳng ghi nhớ tên mình, mặc dù họ có một lần “làm quen” lúng túng.“Em thích tôi đúng không?” Anh đột nhiên hỏi.Vấn đề này quá thẳng thắn! Cô giống như bị người ta bóc hết sạch quần áo không có nơi nào có thể trốn đi, quanh co một hồi, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào, “Không phải……..chuyện đó…..không….”“Rốt cuộc là có thích không?” Anh lại hỏi, chân mày nhíu chặt.Không biết chuyện là như thế nào, nhìn thấy bộ dạng anh như vậy, cô càng không biết nói thế nào, mà trong lúc hoảng loạn còn luống cuống buột miệng nói ra một chữ “phải”, sau khi nói xong mới cảm thấy không đúng, lập tức lại muốn phủ nhận, “Không……anh nghe em nói, em là……”“Chúng ta kết hôn đi.”Anh không để cô giải thích xong, một câu nói này chặn lại tất cả ngôn ngữ của cô, cô há hốc miệng, ngốc tại chỗ.Tuy nhiên, anh đột nhiên nắm lấy cằm cô, cứ như vậy mà hôn xuống.Đầu óc của cô chết máy hoàn toàn, cánh tay mềm nhũn, tất cả đồ đạc trong tay rơi ầm ầm xuống đất, không nói lên được cảm xúc gì, chỉ biết trong đầu là một mảnh hỗn độn.Cũng may anh không hôn quá lâu…..Sau khi thả cô ra, cô mới nghĩ đến, nụ hôn đầu của cô, mất rồi……“Chúng ta kết hôn, tôi sẽ đối tốt với em.” Anh nói.Mà cô, lập tức nhìn thấy phía sau anh không xa, sau một cây liễu, dường như có bóng dáng Đổng Miêu Miêu.Ngay sau đó cô đã hiểu được những gì đang xảy ra, ổn định lại tinh thần, đối diện với anh nói, “Học trưởng Ninh, em hiểu tình cảm của anh….”Mắt anh híp lại, sự cảnh giác trong mắt anh lẩn tránh đi, “Em hiểu?”“Khụ khụ…..” Cô không dám nhìn anh, gật đầu, “Hiểu ạ, nhưng mà, anh đã quan tâm cô ấy như vậy, thì không nên cố tình kích động cô ấy, đây không phải là cách giải quyết vấn đề tốt nhất…”“Em không hiểu đâu.” Anh nói, qua một lát, giọng nói mềm đi, “Không phải là kích thích cô ấy, tôi và cô ấy đã kết thúc rồi, bây giờ tôi thực sự muốn kết hôn, cũng thực sự hỏi em có đồng ý không?”“Em……” Trong ánh mắt của cô vẫn có người đằng sau gốc liễu kia.“Em có thể suy nghĩ một chút.” Anh lấy điện thoại ra, “Nói cho tôi số điện thoại.”Cô vẫn còn ở trong trạng thái ngơ ngẩn, anh ngồi xổm xuống đất, nhặt điện thoại của cô lên, lấy điện thoại của cô tự gọi cho mình một cuộc, sau đó lưu lại một dãy số trong điện thoại cô, đưa cho cô, “Ba ngày sau, tôi lại đến hỏi em, em cho tôi đáp án.”Sau đó, giúp cô nhặt tất cả đồ đạc lên, nhét vào trong lòng cô rồi rời đi.CHƯƠNG 32: QUYẾT ĐỊNHCô ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cúi đầu xem qua điện thoại của mình, anh đã giúp cô lưu lại số điện thoại của anh, ghi chú là Ninh Chí Khiêm.Tay cô run lên, cảm thấy điện thoại di động giống như đang nóng rực, từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghĩ, cái tên này sẽ xuất hiện trong danh bạ của mình!“Anh ấy nói với cô chuyện gì vậy?”Lúc cô đang cúi đầu xem điện thoại, Đổng Miêu Miêu đi đến đứng trước mặt cô.Cô chăm chú nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của Đổng Miêu Miêu, không biết nói gì.Cô vẫn còn hy vọng anh và Đổng Miêu Miêu có thể hòa hợp như trước, tuy nhiên vành mắt Đổng Miêu Miêu đỏ rực, ngấn lệ nói với cô, “Cô có thể thích anh ấy.”Cô giật mình, Đổng Miêu Miêu tiến đến gần cô, ghé vào tai cô nói mấy câu, cô lập tức kinh hãi lùi ra sau hai bước.Những giọt nước mắt lớn của Đổng Miêu Miêu rơi xuống, nở một nụ cười đau khổ, “Rất đáng cười phải không? Tôi thật sự là chuyện cười lớn nhất thiên hạ!”Cô chẳng thấy buồn cười chút nào, khó khăn lắm cô mới có thể tiêu hóa được lời nói của Đổng Miêu Miêu, Đổng Miêu Miêu khóc đến đỏ cả mắt, dòng lệ chảy đầy khuôn mặt ngưng lại trong ánh hoàng hôn của buổi tà dương, mà cô lại bị vấn đề “Đồng ý hay không” này giày vò suốt ba ngày.Cô cũng đã từng nghĩ, biết đâu anh chỉ nhất thời kích động, nói không chừng ba ngày sau đã quên chuyện này rồi, tuy nhiên, ngày thứ ba anh lại gọi điện thoại đến rất đúng giờ, trong nháy mắt cô kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa rơi cả điện thoại, cô ra quyết định rồi: Lấy!Anh vội vàng như vậy, lập tức tới trường đón cô, đưa cô đến Ninh gia gặp bố mẹ anh.Bầu không khí của Ninh gia không hề tốt, cô có thể cảm nhận được khi đứng trước mặt bố mẹ Ninh, đương nhiên, xảy ra chuyện như vậy, có thể gió yên biển lặng mới là chuyện lạ.“Cô ấy là Lưu Tranh, con muốn kết hôn cùng cô ấy.” Anh giới thiệu cô cho bố mẹ mình.Một khắc này, cô thực sự sợ hãi, cô sợ anh đẩy cô đến trước mặt hai vị phụ huynh, sợ phải tiếp nhận ánh mắt của họ, bởi vì trong ánh mắt viết rõ ràng mấy chữ nhìn thấu và quan sát kỹ càng.Nhưng anh lại không hề làm như vậy, mà ôm lấy bả vai cô, để cơ thể gầy bé của cô khảm vào trong khuỷu tay anh, “Sau khi con lấy cô ấy, hy vọng bố mẹ đối xử tốt với cô ấy, đừng gây khó dễ, không được trách mắng, cô ấy muốn thế nào thì thế đó, toàn bộ đều nghe cô ấy.”Anh lại nói chuyện với bố mẹ như vậy….Đại khái thì là thời khắc này anh cho cô sự tự tin và dũng khí, cô đã cảm nhận được nắm chặt lấy vạt áo phía sau của anh, cô quyết định, từ giờ phải đồng cam cộng khổ cùng người đàn ông này.Bố mẹ Ninh im lặng, coi như là cô đã qua được cửa ải phụ huynh.Ngày thứ hai, mẹ Ninh – bà Ôn Nghi, một người phụ nữ thanh tú đẹp đẽ dịu dàng lại mang một gương mặt tiều tụy đến trường tìm cô, ở bên trong một quán café gần trường, mẹ chồng nàng dâu họ lần đầu tiên nói chuyện với nhau.Ánh mắt bà Ôn Nghi dịu dàng nhìn cô, “Lưu Tranh, hôm nay bác đến đây là muốn thành tâm thành ý nói chuyện với con, không có ý gì xấu.
Con là một cô gái rất xuất sắc, nhưng mà con hiểu rõ Chí Khiêm sao?”Cô cúi đầu, cô hiểu rõ, tất cả mọi thứ của anh cô đều khắc sâu trong tim.
Cô nhẹ nhàng gật đầu.“Hai đứa là bạn cùng trường, có những chuyện con nên biết, con và Chí Khiêm quá nhanh chóng, Lưu Tranh, con thât sự suy nghĩ kỹ rồi sao?”Cô tiếp tục gật đầu.Ôn Nghi liền thở dài, “Con gái à, bác không có ý phản đối, bác rất thích con, chỉ là bác là người từng trải, bác muốn nhắc nhở con, con đường hôn nhân này rất dài, cũng rất vất vả, bác sợ con chịu đựng không nổi.”CHƯƠNG 33: CON THÍCH ANH ẤYCô của khi đó, bởi vì tuổi trẻ, không lo không sợ, đối diện với chất vấn của Ôn Nghi, chỉ đáp lại một câu, “Con thích anh ấy, con có thể.”Một câu thích, lại một lần nữa khiến Ôn Nghi thở dài, cuối cùng, bà ấy vuốt mái tóc cô, nói với cô, “Đã là mong muốn của con, vậy bác sẽ hoàn toàn chào đón con đến nhà chúng ta.
Con gái, bác sẽ cố gắng hết sức yêu thương con, bảo vệ con.”Những chuyện sau này đều tiến triển rất nhanh.Đối với việc đột nhiên cô muốn kết hôn, bố mẹ tạm thời không thể chấp nhận, nhưng mà không biết anh sử dụng biện pháp gì, bố mẹ lại vô cùng vừa lòng đối với anh, thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, chuyện kết hôn cứ thế được quyết định như vậy.Một buổi sáng mùa hè đó, một ngày cuối cùng cô ở trường, anh đến đón cô về nhà, lại không dắt cô lên xe, mà đưa cô đến khách sạn.Lúc anh bế cô lên giường, cô sợ hãi lo lắng không yên.Đôi tay anh chống ở hai bên cơ thể cô, nhìn cô và nói, “Lưu Tranh, bây giờ em vẫn còn có thể hối hận.”Cô vẫn không dám nhìn anh, lúc đó mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự đau buồn và vô lực trong mắt anh, trong lòng có chút chua xót, lắc lắc đầu, mạnh dạn nâng gương mặt anh.Đó là lần đầu tiên cô chạm vào mặt anh, gần như thế, xa như thế, cũng lạnh như thế, cô không biết bàn tay cô có thể sưởi ấm cho anh được hay không, cô muốn cố gắng.Trong nháy mắt đau đớn xuyên qua, cô hiểu, bây giờ đã không thể hối hận nữa rồi, cô cũng rõ ràng, anh không phải là đang chặt đứt đường lui của một mình anh, mà là khiến cả hai đều không có cơ hội hối hận…..Cuối cùng, anh ôm cô chặt chẽ, giọng nói trầm buồn từ trong hõm vai cô phát ra, “Lưu Tranh, xin lỗi em, tôi sẽ đối xử với em thật tốt.”Một khắc đó, cô muốn khóc, không biết bởi vì nhận được hay là vì mất đi, nhưng cô không rơi lệ.
Cô chỉ ôm lại anh như vậy, mỉm cười nói bên tai anh, “Học trưởng Ninh, em cũng sẽ đối tốt với anh.
”Rất nhiều thời khắc sau này, cô đều muốn rơi lệ, nhưng vẫn không bao giờ để nước mắt chảy xuống, ở trong cuộc hôn nhân của cô và anh, ở trước mặt anh, từ trước đến giờ cô đều mỉm cười rạng rỡ như vậy…..Đứng trước cửa sổ khách sạn, vén rèm cửa ra, cô bất ngờ phát hiện Đổng Miêu Miêu đang ngồi bất động bên cạnh đài phun nước bằng cẩm thạch ở lầu dưới.Chẳng trách hôm nay anh vội vã hoàn thành như vậy….Quay đầu lại nhìn hình bóng anh đang cài lại cúc áo, trong lòng ngâm ngẩm đau, không phải vì mình, mà là vì anh như thế.Nhấc chân chạy lên phía trước, ôm lấy eo anh từ đằng sau, dán mặt vào lưng anh, nhấn mạnh một lần nữa, “Học trưởng, em sẽ yêu thương anh thật nhiều.”Cơ thể anh run lên.Cô cho rằng anh sẽ không trả lời, không bao giờ nghĩ anh lại nắm lấy tay cô, xoay người lại kéo cô vào trong ngực, “Lưu Tranh, em nói ngược rồi, nên là tôi yêu thương em thật nhiều.”Cô nhẹ nhàng cong khóe môi, thời khắc này, chan chứa hy vọng và mong chờ.Khi anh nắm tay cô đi ra khỏi khách sạn, Đổng Miêu Miêu vừa vặn ngẩng mặt lên khỏi đầu gối nhìn họ.Có một lần cô đã dừng chân lại, thấp giọng hỏi anh, “Anh có cần đi qua…….”“Đi!” Anh chỉ nói một chữ, kéo cô sải bước rời đi.Cô vừa đi vừa lén lút quay đầu, dần dần đi xa khỏi tầm mắt, không biết Đổng Miêu Miêu đang khóc hay là đang cười…..Ngày kết hôn hôm đó, cô trốn trong phòng, mang thư mời nhập học xé thành từng mảnh nhỏ.
Âm thanh tờ giấy bị xé rách không hề khiến cô cảm thấy đáng tiếc, cuộc sống chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, quyết định chọn rồi thì không cần do dự nữa, càng không được hối hận.
Đã quyết định phải yêu anh, thì không thể lại chú ý đến việc đi du học, một cuộc hôn nhân không có nền móng, làm sao chịu được khoảng cách nung nấu.CHƯƠNG 34: PHIMTuy rằng hôn lễ được chuẩn bị vội vã, nhưng lại vô cùng long trọng.Ôn Nghi từng nói, sẽ cố gắng hết sức yêu thương bảo vệ cô, không để cô phải chịu uất ức, đầu tiên thể hiện ở trên đám cưới này.
Lấy danh nghĩa Ninh Chí Khiêm mua tặng bố mẹ cô một căn biệt thự, cô chưa từng dự đoán sính lễ lại là một con số lớn như vậy.Bố mẹ cô cảm thấy nhận cũng không yên tâm, dốc hết sức mua một chiếc xe làm của hồi môn và một số lễ vật khác.Những thủ tục này của đám cưới rõ ràng đều không khiến cô bận tâm và cô cũng không hiểu, chỉ nhớ mặc dù đám cưới xa hoa, nhưng người của Ninh gia, bao gồm cả bản thân Ninh Chí Khiêm trong đó, ngay ngày đám cưới hôm đó đều có chút khẩn trương, láng máng còn nghe thấy Ôn Nghi nói ngàn vạn lần đừng xảy ra việc rắc rối gì.Đại khái cô đoán được, họ sợ Đổng Miêu Miêu đến phá hoại đám cưới.Cô cứ có một loại trực giác, lúc hôn lễ được tiến hành, Đổng Miêu Miêu nhất định sẽ ở một nơi nào đó quan sát họ, chỉ là không xuất hiện mà thôi.
Cho nên, lúc anh hôn cô trong lễ cưới, từ đầu đến cuối cô đều không thể tập trung tinh thần, mà anh lại hôn cô rất lâu, lâu tới nỗi giống như đang diễn một đoạn phim.Đúng rồi, tất cả giống như một bộ phim, từ nụ hôn đầu bên bờ hồ đến dây dưa triền miên ở khách sạn, lại đến toàn bộ lễ cưới này, đều là đoạn phim diễn cho Đổng Miêu Miêu xem, cũng là bộ phim diễn cho chính bản thân anh xem.Thoạt nhìn thì giống như tàn nhẫn đoạn tuyệt, thực ra là yêu sâu đậm.
Cô hiểu.Anh có tàn nhẫn với Đổng Miêu Miêu bao nhiêu, càng là đối với bản thân anh tàn nhẫn bấy nhiêu.
Đổng Miêu Miêu chảy bao nhiêu nước mắt, thì tim anh chảy bấy nhiêu máu.
Anh đang dùng cách thức nhanh chóng nhất, tuyệt tình nhất để cắt đứt tình yêu, cắt đứt tình cảm của mình, chặt đứt hy vọng của Đổng Miêu Miêu.Nhưng mà, chỉ có chặt đứt hy vọng, mới có cuộc sống mới, không phải sao?Cô cho rằng trong lễ cưới anh sẽ uống say, sẽ dùng rượu để làm tê liệt trái tim đau đớn đó, nhưng anh không như vậy, mà sau này trong những năm tháng cùng chung sống với anh hầu như một giọt rượu anh cũng không uống.
Đại khái là vì với thân phận bác sĩ của anh so với ai càng hiểu rõ hơn, trên thế gian này thuốc tê liệt công dụng mạnh nhất cũng không thể chữa trị tận gốc mọi đau thương, duy nhất chỉ có tỉnh táo đến đối mặt.Cô không muốn làm thuốc tê liệt của anh, cô muốn làm thuốc trị thương.Nhưng mà cuối cùng anh để cô làm gì? Cô vẫn chưa tìm ra một từ thích hợp để hình dung.Đêm tân hôn đó, cả bữa tiệc đều uống nước lọc thay rượu, bây giờ anh và cô đều đang im lặng ngồi trong phòng cưới.Cô lặng lẽ tháo trang sức, gỡ mái tóc cầu kỳ.
Trong gương, cô nhìn thấy anh đang chăm chú quan sát cô, ánh mắt trong suốt.
Phải chăng anh đang suy nghĩ anh đã lấy ai?Tắm gội, rửa đi tất cả diên hoa* , trong nội tâm cô đang đánh một cái trống nhỏ, mặt ngoài lại bình tĩnh đi đến trước mặt anh, ngồi xuống phía đối diện.*Diên hoa: chỉ đồ trang điểm của phụ nữ Trung Quốc thời cổ đại.“Học trưởng, vì sao anh lại học y?” Cô mỉm cười hỏi anh.Anh ngơ ra, rõ ràng không ngờ cô sẽ hỏi câu này.“Ôi, em cũng không biết vì sao mình lại học y nữa, gan em nhỏ lắm! Anh biết không? Lần đầu tiên sau khi học giải phẫu em nôn đến choáng váng đầu óc, bạn cùng phòng mua cơm mang về cho em, em hỏi cô ấy mua món gì, anh biết cô ấy đã mua gì không?” Cô chớp chớp mắt.Anh nhìn cô, tuy rằng không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại biểu lộ rõ ràng anh đang đợi cô nói tiếp.Cô cười cười, “Cô ấy mua gan heo!”Anh nhướng mày, “Không dám ăn gan heo sao?”Quả thực có một số sinh viên y như vậy, lần đầu tiên học giải phẫu nhất thời không thích ứng được, ngay cả thịt bò đều không dám ăn.Cô dùng ánh mắt đau khổ nhìn anh, “Đúng vậy, căn bản là vừa nôn xong, cô ấy còn mua cho em gan heo, đây còn không phải là điều quan trọng, lúc cô ấy đưa hộp cơm cho em còn nói một câu, gan sưng to, bề mặt phân bố những điểm hoại tử lớn nhỏ màu trắng xám, theo quan sát bằng mắt thường con lợn này bị nhiễm vi khuẩn salmonella (2).
Em…..”(2) Salmonella thuộc họ Enterobacteriaceae (vi khuẩn đường ruột) là một giống vi khuẩn hình que, trực khuẩn gram âm, kị khí tùy nghi không tạo bào tử, di động bằng tiên mao, sinh sống trong đường ruột, có đường kính khoảng 0,7 µm đến 1,5 µm, dài từ 2 µm đến 5 µm và có vành lông rung hình roi.Các chủng vi khuẩn Salmonella gây ra các bệnh nhưthương hàn (do Salmonella typhi), phó thương hàn, nhiễm trùng máu (do Salmonella choleraesuis) và ngộ độc thực phẩm(Salmonellosis).
Các triệu chứng do Salmonella gây ra chủ yếu là tiêu chảy, ói mửa, buồn nôn xuất hiện sau 12 – 36 giờ sau khi tiêu thụ thực phẩm nhiễm Salmonella.
Các triệu chứng thường kéo dài từ 2 – 7 ngày.Biểu cảm của cô giống như một chú cún con bị tủi thân, kết hợp với tiết mục ngắn của cô, rất buồn cười, tuy nhiên, anh lại không hề cười, chỉ dùng đôi mắt trong veo đó của anh nhìn cô, một câu vạch trần tất cả, “Bạn học đó của em chính là em đúng không?”CHƯƠNG 35: KHÔNG PHẢI LÀ MƠÁch, quả thực là anh quá nhạy bén….Đúng, không hề có cái gọi là vi khuẩn salmonella ở gan heo, chẳng qua chỉ là cô bịa ra một đoạn truyện nhỏ để anh vui vẻ.Đổng Miêu Miêu không hề xuất hiện tại hôn lễ, nhưng mà, so với việc xuất hiện cũng chẳng tốt hơn là bao.
Không xuất hiện, thể diện của Ninh gia được bảo toàn, nhưng bản thân Đổng Miêu Miêu nhất định sẽ ở trong một góc nào đó thất vọng, đau lòng.Cô có chút cảm giác thất bại.Mà anh chìa tay ra xoa xoa mái tóc cô.Động tác mang theo đầy sự thương hại này khiến trong tim cô như được bôi dầu, một mảnh ẩm ướt.
Cô nắm chặt tay áo anh, chẳng ý tứ gì mà hỏi anh, “Vậy học trưởng, anh cũng học y thế anh có bóng đen tâm lý không?”Sắc mặt anh u ám, trong mắt lấp lánh.Cô vui mừng, nhất định có! “Có không vậy? Nói đi mà!”Anh vẫn còn có ý trốn tránh, cuối cùng không cứng đầu bằng cô, ho nhẹ một tiếng, chần chừ nói, “Lúc thực tập khoa tiết niệu……khụ khụ……có một khoảng thời gian rất dài không dám uống sữa.”Vấn đề này, trong não bộ cô xoay chuyển một hồi mới suy nghĩ thông suốt, sau đó cười lớn, “Học trưởng anh…..hahahahaha…..”Ban đầu là cô bịa ra một đoạn để chọc cười anh, kết quả câu chuyện của anh khiến cô cười lớn.Cô cười đến nỗi nghiêng trước ngả sau.Dường như, trong cuộc sống chung sau này của họ, tất cả mọi thứ đều là cô nhận được từ anh, bất kể là vui vẻ hay bi thương, mà anh, cho dù hình tượng dịu dàng như thế nào, bọc trong đó vẫn là một trái tim lạnh nhạt không chút cảm động.Cô thật sự rất muốn hỏi, lẽ nào anh lớn đến tuổi này rồi cũng vẫn chưa nhìn qua của mình sao?Nhưng mà, lời nói này rất H phải không? Cô không dám nói, mặc dù cô là một sinh viên y, nhưng người này là cô……….ách, chồng cô đấy!“Muốn nói gì?” Anh nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của cô, hỏi.Cô lưỡng lự một chút, anh đã hỏi rồi, vậy mình cũng phải nói chứ! Cô ngập ngừng ấp úng, “Chuyện đó…..học trưởng……của anh…..lẽ nào không biết có bóng đen?Anh kinh ngạc.Cô lại cười lớn lần nữa, bởi vì vẫn có chút ngượng ngùng, cười đến nỗi ngã lăn ra giường, lấy chăn che kín khuôn mặt.Tuy nhiên trong nháy mắt, cô lại cảm thấy mắt cá chân bị kéo ra, cảm giác mát lạnh của những ngón tay nắm chặt, cơ thể cô bất giác cừng đờ.“Bàn chân thế nào rồi?” Giọng nói của anh vang lên.Cô ngồi dậy, rụt chân lại, “Giày cao gót…..”Cô thấp hơn anh 25 centimet! Vì sự chênh lệch chiều cao này, cả ngày cô phải đi một đôi giày siêu cao, gót chân và ngón út đều rách da nổi bóng nước, sau khi tắm gội nước thấm vào, đau cực kỳ!Anh không nói gì, chỉ đứng dậy cầm đến một lọ thuốc nhỏ.Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh thao tác, ngón tay thon dài và trắng trẻo, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng, đây là đôi tay trời phú của một bác sĩ ngoại khoa, chỉ là khi chạm vào da cô cảm giác quá lạnh.Biểu cảm của anh rất nghiêm túc, ngồi xổm trước mặt cô, chăm chú khều bóng nước cho cô.
Lần đầu tiên ở một góc độ cao hơn chăm chú quan sát anh, nhìn thấy anh cụp mắt xuống, lông mi rất dài, sống mũi thẳng lại không khoa trương, mỗi một đường nét trên gương mặt này đều hài hòa đến hoàn hảo, đẹp đến mức không thể bới móc….Cô đã từng ngưỡng vọng người đó, hôm nay người đó lại ngồi xổm dưới chân cô khều những bóng nước trên ngón chân cho cô, cho đến bây giờ cô vẫn còn hoài nghi có phải mình đang mơ không…..