Đây thực sự là một việc ngoài ý muốn.Từ ngày đầu tiên bắt đầu sống cùng nhau, anh luôn luôn dùng “áo mưa”.Từ trước đến nay cô không chất vấn anh vì sao không muốn có con, anh không muốn cũng tốt, tạm thời không muốn cũng tốt, chung quy lại anh có lý do của mình.
Hơn nữa, thời gian anh học tiến sĩ bận rộn như vậy, đại khái bất luận về mặt tâm lý hay là về mặt thời gian đều không phải thời kỳ có điều kiện tốt nhất để sinh con.Rõ ràng đêm đó anh cũng dùng biện pháp phòng tránh, không biết làm sao lại có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để mang thai luôn rồi.Nhưng mà, đã đến rồi cô sẽ không từ chối, đứa trẻ này, cô dự định sẽ giữ lại, cho dù đối với tương lai sau này của cô và anh cô đã không còn quá nhiều tin tưởng.
Lần này anh đi một tháng, vẻn vẹn chỉ gọi một cuộc điện thoại về lúc mới tới nơi báo số điện thoại của anh ở bên đó, sau đó thì không còn chút tin tức gì nữa.Cô cũng không định giấu diễn chuyện đứa trẻ với anh, nhưng mà, cô hy vọng có thể nói cho anh biết vào lúc anh chủ động gọi điện thoại về.Một tháng này đến nay, cô đều không chủ động gọi điện thoại cho anh, cô luôn chờ đợi, đợi anh gọi về.Cô nghĩ, phàm là anh có một chút xíu bận tâm hay nhớ tới cô, cũng có thể gọi điện về.
Cô muốn xem xem, nếu như cô không giữ chặt sợi dây, chỉ thả con diều này thì liệu anh còn nhớ có một sợi dây như vậy trong tay cô hay không.Nói về diều, trong tên của cô có một chữ “Tranh”(1) nên đối với diều luôn có một niềm yêu thích đặc biệt.
Vào một mùa xuân ấm áp hoa nở nào đó, cô kéo anh đi thả diều cùng cô, liền nói đến nguồn gốc tên của mình, cũng từng mỉm cười hỏi anh, “Anh đã từng mất diều chưa?”(1) diều giấy âm Hán Việt là “phong tranh”Trong nháy mắt cô đã hiểu, thứ anh mất đi có lẽ không phải là diều.Cô vốn mang anh ra ngoài chơi là muốn khiến anh cảm nhận được một chút ngây thơ chất phác, muốn khiến anh vui vẻ, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể khiến anh cười.Cô dắt cánh diều chạy nhanh trong gió hướng về phía anh vẫy vẫy tay , anh lại chỉ đứng từ xa nhìn cô, đầu mày vẫn kết lại không hề thả lỏng.Loại thất bại này cô đã cảm nhận được bắt đầu từ đêm tân hôn đầu tiên cô không thể chọc cười anh thành công, xuyên suốt toàn bộ cuộc hôn nhân này.
Nếu nói, trong đoạn hôn nhân này là cuộc sống khiến cô thất vọng, thì không bằng nói, thực ra cô thất vọng với chính bản thân mình.Mà lần này, cô lại thất vọng rồi.Cuối cùng cô vẫn không thể đợi được điện thoại của anh, đợi được thì lại là một tin không tốt— cô không hề mang thai bình thường, mà là thai ngoài tử cung.Cô không báo cho bố mẹ biết, sức khỏe của bố không tốt, cô không muốn họ phải lo lắng, mà bố mẹ chồng căn bản cô cũng không muốn nói, nhưng mà lại giấu không nổi, bị Ôn Nghi phát hiện ra.
Ngay lập tức, cô chỉ thỉnh cầu mẹ chồng không cần nói cho anh đang ở bên kia đại dương, chỉ nói anh bận rộn như vậy, cũng không thể nào lập tức vội vàng trở về, không bằng đừng làm phiền anh.Đối với sự hiểu chuyện của cô, Ôn Nghi tự nhiên lại càng thêm thương tiếc, nghe theo lời cô, chỉ còn cách hết lòng chăm sóc cô.Đại khái người bị bệnh chung quy là vẫn có một chút yếu đuối, trước và sau phẫu thuật cô luôn luôn cầm điện thoại, trong tiềm thức vẫn còn hy vọng anh sẽ gọi đến, cô tiếp tục không cần nói cho anh về bệnh tình của mình, chỉ cần nghe được tiếng của anh là tốt rồi, cho dù một câu “alo” đơn giản, một tiếng “Lưu Tranh” thanh lạnh, cũng sẽ khiến trái tim cô giống như sa mạc gặp nước, được tưới ướt đẫm đầy thỏa mãn.Tuy nhiên, đã định trước vẫn sẽ là thất vọng..