6: Trách Nhiệm
Nghe đến đây, Nguyễn Lưu Tranh không thể không cau mày, không chỉ vì cậu em trai luôn khiến người khác đau đầu này, mà còn vì em trai cô có thói quen xấu là khi xảy ra chuyện lại tìm anh.
Bùi Tố Phân biết cô nghĩ gì, liền nói: “Con cũng biết quan hệ của Nguyễn Lãng với Chí Khiêm rất tốt, trước kia ngay cả họp phụ huynh cũng gọi Chí Khiêm đi, phạm lỗi gì trong trường cũng luôn để Chí Khiêm làm phụ huynh cho nó…”Nguyễn Lưu Tranh đau đầu day day ấn đường: “Thôi bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa, nói chuyện khác thôi ạ.
”Mới quay về được một lúc, mà bên tai chứa đầy cái tên Chí Khiêm, thật là đủ lắm rồi…“Chí Khiêm giấu chúng ta đi giải quyết chuyện của Nguyễn Lãng, chi phí bệnh viện hay thuốc thang phải bồi thường….
cũng mấy vạn …” Bùi Tố Phân chột dạ quan sát Nguyễn Lưu Tranh, thấy cô không có phản ứng gì mới tiếp tục nói, “Ban đầu bố mẹ cũng không biết gì, sau này trường học trực tiếp thông báo về mới rõ, sau đó thì cha con phát bệnh…”Quả nhiên bố vì chuyện này mới phát bệnh, trong lòng cô luôn thấy khó hiểu, không biết tại sao mà bố tự nhiên lại như vậy?!“Tiền là do anh ấy trả sao ạ?” Nguyễn Lưu Tranh nghiêm mặt hỏi.
“Ừm…” Ở trước mặt con gái Bùi Tố Phân cũng hơi áp lực, lại nói tiếp “Chẳng phải sau đó bố con phát bệnh sao, từ đó cũng không chú ý đến chuyện này nữa…”Nguyễn Lưu Tranh khồng hề có ý định oán trách suy nghĩ của bố mẹ, chỉ là muốn hỏi cho rõ ràng, cô tự có tính toán của mình, cũng biết nên làm như thế nào.
“Vậy chuyện công việc là sao nữa ạ?” Cô tiếp tục hỏi.
“Không phải em trai con học âm nhạc sao? Nó thích hát, muốn làm ca sỹ, đóng phim điện ảnh, sau đó Chí Khiêm giới thiệu nó vào công ty của một người bạn…”“Con biết rồi.
” Cô hiểu, công ty của bạn anh, không phải là Văn hóa Truyền thông Tế Hạ của Tả Thần An sao, sáu năm trước đã là một công ty giải trí hàng đầu, Tả Thần An là anh em vào sinh ra tử của anh, giới thiệu vào như vậy, thật là giống như mặc Hoàng mã quái.
**Mặc Hoàng mã quái: ở đây nghĩa là dưới một người trên vạn người.
Cô không biết nên nói gì nữa, chỉ là cảm thấy khá bất lực, hình như sáu năm trốn chạy này hoàn toàn tốn công vô ích, tất cả mọi thứ lại trở về vị trí ban đầu.
Cô tìm đủ mọi cách chỉ là muốn vạch rõ ranh giới với anh, ngược lại mối quan hệ giữa người nhà cô với anh càng thêm chặt chẽ….
Loại cảm giác này rất khó chịu, lồ ng ngực dường như bị cả một ngọn núi lớn đè x uống, không thể chống đỡ nổi, hô hấp trở nên khó khăn.
Thế gian thứ khó trả nhất chính là nợ ân tình, mà bây giờ cô lấy cái gì đi trả? Chung quy vẫn không thể lại tự lấy bản thân mình ra thế chấp chứ?Cô không nói chuyện, Bùi Tố Phân cũng cảm thấy vô cùng kìm nén, con gái không thích cùng Chí Khiêm có quá nhiều vướng mắc, cô là người hiểu biết, nhưng mọi chuyện không như cô dự tính.
“Tranh nhi.
” Nguyễn Kiến Chung nằm trên giường bệnh nói, “Tiền đó chúng ta nên trả lại cho Chí Khiêm , còn chuyện công việc, là em trai con tự mình nhờ Chí Khiêm, nếu như con không thích, thì không cho nó đi là được rồi, bây giờ với kiểu quan hệ này thực tế cũng không thể mang thêm phiền phứccho Chí Khiêm.
”“Bố, đương nhiên tiền con sẽ trả, còn chuyện của Nguyễn Lãng đợi nó về con sẽ nói chuyện với nó.
Bố đừng bận tâm việc này, tóm lại bây giờ con về rồi, mọi chuyện con sẽ lo.
” Cô ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Kiến Chung, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Cô mãi mãi không bao giờ trách người nhà, đặc biệt là bố mẹ.
Đoạn hôn nhân thất bại này, là do tự cô sai lầm.
Vì cô bố mẹ đã chịu nhiều tổn thương tinh thần, sáu năm ở ngoài, bỏ mặc bố mẹ không chăm sóc càng khiến cô áy náy, cho nên, đã là trách nhiệm của cô thì cô sẽ tự gánh vác.
Bỗng chú ý đến cái túi xách cô để trên đầu giường, rõ ràng là kiểu dáng của thanh niên, vậy vừa nãy anh đến đã nhìn thấy rồi sao? Một người tỉ mit như anh sẽ không chú ý đến chứ? Nếu như nhìn thấy rồi thì có đoán là cô đã về không?.
Anh nói buổi tối sẽ đến.
Buổi tối này là lúc nào? Khi tan ca? Khi ăn bữa tối? Hay là ban đêm?
Nguyễn Lưu Tranh vẫn đứng ngồi không yên, luôn suy nghĩ và đặt giả thiết làm thế nào để đối diện với cuộc gặp mặt cùng anh, câu đầu tiên nên nói gì.
Cô biết mình như vậy là không tốt, cũng đang làm trái lại những quyết định của mình trước kia, phải diệt trừ toàn bộ tro tàn còn vương vấn, nhưng mà, dường như bên trong có thứ cảm xúc háo hức nào đó khó có thể kiểm soát được. Cô có thể điềm nhiên như không đứng trước cửa sổ trông coi bố truyền dịch, từng giọt nước nhỏ xuống, nhưng lại không cách nào ngăn cản vô số những suy nghĩ đang va chạm vào nhau trong trái tim mình.
Ba, bốn giờ sau, điện thoại của Bùi Tố Phân kêu lên, nó ở ngay bên tay Nguyễn Lưu Tranh.
Cô đánh mắt qua xem, hiển thị có cuộc gọi đến: Chí Khiêm.
“Mẹ, nghe điện thoại.” Trái tim cô đập thình thịch không sao giải thích được.
“Sao con không nghe?” Bùi Tố Phân đang gấp quần áo, đặt quần áo qua một bên, nhìn vào màn hình điện thoại cũng hiểu được phần nào: “Alo, Chí Khiêm à?”
Âm lượng điện thoại của Bùi Tố Phân rất to, bệnh viện lại yên tĩnh, cô hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của anh ở đầu bên kia, chỉ là không nghe rõ được nội dung.
Cô cố tình đi ra.
“Ồ, được được, con không cần bận tâm chúng ta, chúng ta tự qua đó được, bây giờ…” Bùi Tố Phân đột nhiên không nói nữa, nhìn Nguyễn Lưu Tranh một chút, “Chí Khiêm, con cứ làm việc của mình cho tốt, mẹ có thể tự về nấu cơm, thật đó.”
“Chí Khiêm nói nó tạm thời có thêm một ca phẫu thuật, không có thời gian mang cơm đến.” Bùi Tố Phân cúp điện thoại.
Nguyễn Lưu Tranh xem như là có thể thở phào một hơi.
Cô dự đoán, chắc là sau chữ “bây giờ” ở câu kia Bùi Tố Phân muốn nói, bây giờ Lưu Tranh quay về rồi đại loại như thế….
Thực ra thì mẹ đã quá cẩn thận, nói hay không nói đều không quan trọng, cô và anh có lúc cũng cần phải gặp lại nhau.
Vả lại, người ở trong bệnh viện, chỉ cách anh mấy tầng lầu, cô lại còn ra ra vào vào, xác xuất để chạm mặt anh kỳ thực là quá lớn.
Lúc này, sự kiên định của cô cho rằng là như vậy. Nhưng mà, trái với dự liệu của cô, mỗi ngày cô đều chuẩn bị cho cuộc gặp mặt ngẫu nhiên, nhưng lại chưa bao giờ gặp anh.
Là cố gắng tránh né? Hay là thực sự không thể gặp lại?
Vả lại chuyện đó cũng không thể nào tính toán nhiều.
Bố dần dần hồi phục, đã được ra viện. Người đó lại như bốc hơi đi khỏi thế giới này, thực sự không xuất hiện thêm, ngay cả cơ hội trả tiền cho anh cô cũng không có…..
Rời khỏi bệnh viện, muốn bắt tay vào làm mọi chuyện một cách yên bình, đầu tiên là phải tìm một công việc.
Ở ngoài sáu năm, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hoàn thành bồi dưỡng đúng quy định, đạt được giấc mơ cô đã từng mong đợi, có đủ tư cách hành nghề y chữa bệnh cứu người. Sáu năm này có thể nói rằng đã trải qua vô cùng gian khổ, đi một đường vòng lớn, nhưng mà chung quy vẫn có thành quả.
Bệnh viện hàng đầu Bắc Nhã có anh ở đó dù muốn vào cũng không có khả năng, cô cũng không muốn vào đó. Trên thực tế, cô tốt nghiệp một trường đại học ở nơi khác muốn vào một bệnh viện tốt trong thành phố đều có chút khó khăn, cho nên cô cũng tự biết khả năng của mình chỉ nộp đơn vào mấy bệnh viện thông thường. Rất nhanh, bệnh viện Tây Thành đồng ý tuyển dụng cô, chỉ là bệnh viện này cách nhà quá xa.
Cô muốn đi làm ngay, cũng không để ý tới điểm này, cực kỳ thích thú đến báo danh. Công việc này coi như là cũng ổn định, có công việc rồi, trái tim cô cũng thực sự bình yên lại.