Khi Trần Cảnh Tông xách theo một thùng xăng trở lại địa điểm tập hợp, thì đã thấy Lộ Tiếu đã đứng đó từ sớm, lúc này đang dựa vào bên cạnh cửa xe hút thuốc. Người nọ song chỉ mang theo đầu mẩu thuốc lá, thật sâu hút một ngụm, lại chậm rãi phun ra, khuôn mặt như mây đen giăng đầy.
Trần Cảnh Tông nhìn nghiêng mặt y. Hắn đi lên trước, đưa tay đoạt lấy đầu mẩu thuốc lá trong miệng y ném lên trên mặt đất, ngữ khí nhàn nhạt: “Sẽ khiến thân thể không tốt.”
Lộ Tiếu chưa nói cái gì, nhận lấy thùng xăng trong tay Trần Cảnh Tông, lại hỏi: “Phương Việt đâu.”
Trần Cảnh Tông kinh ngạc: “Anh ta còn chưa trở về sao?”
“Có ý gì.”
“Sau khi chúng tôi phân công nhau. Tôi không tìm được anh ta…… Còn tưởng rằng anh về trước rồi.” Thấy Lộ Tiếu như chuẩn bị lên xe tìm Phương Việt, Trần Cảnh Tông vội nói tiếp, “Anh biết đi tìm ở đâu, vẫn đứng tại chỗ chờ xem sao.”
Hắn chưa xác định được Phương Việt đã chết hay chưa, vì để ngừa vạn nhất, nên tận khả năng kéo dài thời gian, cho đến khi anh ta không thể trở về được nữa.
Khói đen bắt đầu lan toả toàn bộ căn phòng nhỏ. Trên bàn có một phiến cửa sổ nhỏ, nhưng đã bị ngăn bởi cửa sắt, từ trong ra không được, càng đừng nói tới loại tình trạng này, cửa phòng hộ sớm đã bị thiêu đến nóng, không thể lọt qua nữa.
Phương Việt lùi không thể lùi, bị buộc đến góc, cả người quỳ rạp trên mặt đất, cởi áo khoác xếp thành mấy tầng che miệng, tận lực giảm bớt việc hít khói đen. Cho dù như như muối bỏ biển, nhưng không bao lâu, trước khi bị thiêu cháy thì cũng giữ lại chút thân mình.
“Khụ khụ.”
Mới đầu, anh còn có thể tự hỏi, tỷ như nên chạy trốn như thế nào. Chạy trốn cũng không có kết quả, anh lại bắt đầu nghĩ xem nguyên nhân vì sao Trần Cảnh Tông làm như vậy. Đối phương nói đây là báo thù, nhưng anh đến tột cùng đã làm cái gì, mới làm người nọ có nùng liệt hận ý như vậy.
Mà tới hiện tại, ý thức Phương Việt đã mơ hồ không rõ. Đôi mắt cơ hồ không mở ra được, trong lúc ấy, lại nghe thấy có người ở gọi tên mình.
“Phương……”
“Phương ca, tỉnh tỉnh.”
Phương Việt mở mắt ra, chỉ cảm thấy đổ mồ hôi đầm đìa. Còn mình nằm ở bên cạnh sân thể dục, mặt trời chói chang. Cảnh sắc quanh mình đều lờ mờ, nhìn không rõ. Trên bãi còn có một người đang đứng, dưới đất nóng đến muốn nứt.
“Phương ca, anh sao lại ngủ ở đây.” Ngô Giang kéo tay Phương Việt.
Phương Việt nhìn thấy mặt cậu, giật mình, thuận thế đứng lên, nhìn chung quanh một vòng. Có lẽ là quá mức nóng bức, thậm chí nhìn không thấy người đi đường, chỉ còn mình và Ngô Giang đứng tại sân thể dục.
“Phương ca, Phương ca?” Ngô Giang thấy anh bắt đầu phát ngốc, có chút lo lắng, “Anh làm sao vậy? Loại thời tiết như vậy còn ở bên ngoài, mau quay về ký túc xá đi.”
“…… Anh vì sao lại ở chỗ này?”
“Sao lại hỏi em.” Ngô Giang bật cười, “Chúng ta đi nhanh lên.”
“Đi? Đi chỗ nào.”
“Đương nhiên là trở về.” Ngô Giang dừng một chút, “Phương ca, anh không sao chứ? Có phải bị cảm nắng hay không.”
Phương Việt lắc lắc đầu. Cảm giác rất kỳ quái, ký ức tiếp tục không xuất hiện. Đây là khi nào? Anh đang làm gì? Còn cả Ngô Giang…… Không biết vì sao, cảm giác như thật lâu rồi không gặp mặt.
“Đi thôi.” Ngô Giang thấy Phương Việt còn sững sờ, liền kéo tay anh chạy ra khỏi sân thể dục.
Nhưng càng đến gần cửa, Phương Việt càng cảm thấy khô nóng, anh vung tay Ngô Giang ra đỡ trán: “Từ từ, anh cảm thấy có chút kỳ quái……”
“Không sao, chờ đi ra ngoài lag được rồi.” Ngô Giang nói, lại lần nữa kéo Phương Việt.
“Anh không nên ở chỗ này……”
“Anh không ở đây thì nên ở đâu.” Ngô Giang lộ ra điểm kỳ quái, “Không phải lúc ngủ đâu.”
Phương Việt không nói gì, cho rằng mình đã suy nghĩ nhiều rồi, trầm mặc đi theo phía sau Ngô Giang. Mà khi Ngô Giang bước ra sân thể dục, bước chân Phương Việt lại dừng lại. Anh quay đầu lại: “Hình như có người gọi anh.”
“Anh nghe lầm rồi, nơi này chỉ có hai người chúng ta.” Ngô Giang nói, “Không còn kịp rồi.” Nói xong liền cũng không quay đầu mà vội vàng đi đến phía trước.
Phương Việt thấy khoảng cách hai người kéo ra, trong lòng nôn nóng, đang muốn đuổi theo, hai chỉ chân lại gắt gao đứng trên mặt đất, vô luận như thế nào cũng không động đậy được. Anh gọi Ngô Giang: “Khoan đã!”
Nhưng đối phương lại như có như không, bóng dáng càng ngày càng nhỏ, rất nhanh đã biến mất, không thấy bóng dáng.
Mau đi, nhanh lên! Phương Việt trơ mắt nhìn người nọ đi xa mà hoảng hốt. Anh đấm hai chân, rốt cuộc khôi phục quyền khống chế thân thể, cất bước chạy. Nhưng trong nháy mắt bước ra sân thể dục, cảnh sắc quanh mình đột nhiên biến hóa, sân thể dục không còn tồn tại, chỉ còn màn đêm vô biên vô hạn lắng đọng xuống.
“Ngô Giang, Ngô Giang!” Phương Việt chạy vội vàng tìm kiếm trong màn đêm. Không có ánh sáng, không có sự vật gì. Anh thậm chí không biết mình đến tột cùng có phải đang chạy hay không.
Không biết chạy bao lâu, phía trước rốt cuộc xuất hiện hình bóng quen thuộc. Trong lòng Phương Việt buông lỏng, lại nhanh bước chân đuổi theo, giữ chặt người nọ: “Ngô Giang?”
Người con trai dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, lại lộ ra một gương mặt mà Phương Việt dù thế nào cũng không muốn thấy. Dáng người phục sức, vô luận thấy thế nào cũng là bản nhân Ngô Giang. Nhưng da thịt toàn thân tràn ra, máu tươi đầm đìa. Từ đầu đến chân, cơ hồ không có một chỗ nào hoàn chỉnh. Phần bụng thủng một lỗ lớn, tì vị đại tràng, nhìn không sót thứ gì.
Tay Phương Việt run lên, đột nhiên vung tay người con trai ra. Tiếp theo, người nọ như phun ra máu tươi từ trong yết hầu, lại phát ra một tiếng thở dài trầm trọng. Thân thể máu tươi đầm đìa bị hắn ám nuốt chửng, vì thế, chỉ còn có một mình Phương Việt.
Anh ngơ ngác nhìn bàn tay mình, giật mình một lát, đột nhiên sắc mặt biến đổi, thống khổ mà kéo vạt áo, hai đầu gối chấm đất.
Trần Cảnh Tông cùng Lộ Tiếu ở tại chỗ đợi hơn nửa ngày, cũng không thấy có người trở về. Phương Việt không cần phải nói, Bạch Phong ban đầu không ở, tựa hồ lấy được uống nước rồi liền biến mất, một mình một người không biết đi nơi nào. Lộ Tiếu rõ ràng bắt đầu nóng nảy, y mở cửa xe: “Đi, đi đến trạm xăng dầu.”
Trần Cảnh Tông nghĩ thầm thời gian kéo lâu như vậy, hẳn là không thể sống rồi, cũng không ngăn cản, thuận theo ngồi lên xe. Còn chưa nổ máy, cả đỉnh xe ‘ầm’ một tiếng, toàn bộ xe đều chấn động. Ngay sau đó người nọ từ đỉnh xe nhảy xuống, một chân dẫm lên cửa sổ trước. Thấy hai người còn chưa ra, lại không kiên nhẫn mà đạp mấy đá.
Người tới đúng là Bạch Phong. Lộ Tiếu từ ghế điều khiển ra ngoài, còn chưa mở miệng dò hỏi, lại thấy bên cạnh xe nằm một người, lại là Phương Việt. Chỉ là gương mặt bẩn hề hề, quần áo cũng xuất hiện đoạn ngân, như là bị thiêu vật. Trong lòng Lộ Tiếu cả kinh, vội ngồi xuống xem xét tình trạng của anh. Mà Trần Cảnh Tông đứng ở sau, cũng là kinh ngạc vô cùng.
Thế nhưng lại không chết? Hắn không cam lòng mà nhấp môi, tầm mắt chuyển qua trên người Bạch Phong —— nhất định là gia hỏa này phá rối, vì lý do gì luôn phá hư kế hoạch của mình.
Tình trạng Phương Việt không quá lạc quan, bỏng còn tốt, nhưng vì hít quá ngiều khói, giờ phút này đã lâm vào hôn mê sâu.
“Thất thần cái gì.” Bạch Phong không biết khi nào xuất hiện ở phía sau Trần Cảnh Tông, nhấc lấy cổ áo của hắn đẩy lên phía trước, ngữ khí lạnh lùng, “Mau đánh thức anh ta.”
“Tôi không phải bác sĩ, sao có thể làm được!” Trần Cảnh Tông không vui. Nhưng giây tiếp theo, hắn đã bị người nọ bắt lấy ót hung hăng đạp lên trên mặt đất. Phía dưới là xi-măng, Trần Cảnh Tông lập tức bị đập mũi, hai hàng máu mũi chảy ra.
sắc mặt Bạch Phong trầm đến đáng sợ, hàn ý trong mắt làm người e ngại, lực ở tay càng lớn: “Ít nói nhảm. Dùng năng lực của mi, đừng để cho ta nói lần thứ hai.”
Nếu Trần Cảnh Tông có thứ nước ấy trong không gian, đừng nói là ngất, cho dù là bỏng nửa sống nửa chết cũng cứu được. Nhưng đã muốn giết chết Phương Việt, hắn lại sao có thể chủ động cung cấp loại nước suối này. Trần Cảnh Tông bị như vậy, hận ý trong lòng càng sâu: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”
Bạch Phong không muốn làm điều vô nghĩ, bứt lấy tóc hắn. Cậu ta giơ tay, thình lình mang theo một cây đao nhỏ, đột nhiên hướng đôi mắt của Trần Cảnh Tông có ý chọc. Lúc này, một bàn tay xuất hiện giữa hai người, bàn tay nắm lấy thân đao, máu tươi ồ ạt tuôn ra.
“Lộ Tiếu!” Trần Cảnh Tông cảm động và lại lo lắng không thôi.
Bạch Phong trầm mặc mà nhìn về phía Lộ Tiếu, sát ý sinh ra. Lộ Tiếu nhíu mày chịu đựng đau đớn, chỉ muốn thủ thế: “Cậu đừng cấp, Phương Việt tuy rằng hôn mê, nhưng tình hình còn tốt, hẳn là chỉ là trúng độc carbon monoxit.” Lời tuy nói như vậy, nhưng Lộ Tiếu vẫn làm một chút công việc sơ cứu, lại trì hoãn khả năng nguy hiểm đến sinh mệnh Phương Việt. Cho nên, nếu Trần Cảnh Tông nguyện ý trợ giúp Phương Việt, tự nhiên không thể tốt hơn.
“Cảnh Tông, hiện tại tình hình đặc biệt, có thể sử dụng không gian của cậu không.”
Trần Cảnh Tông nghe vậy, trong lòng chợt lạnh: Hoá ra, mục đích của Lộ Tiếu là ở chỗ đó đó, sự tồn tại của mình quan trọng cũng vì có không gian? Hắn bị Bạch Phong làm như vậy, Lộ Tiếu một chút cũng không suy nghĩ cho mình ư. Ít nhất là trước khi lên tiếng cầu trợ giúp, nên an ủi mình không phải hơn sao.
Hắn lạnh lùng cười, đơn giản bất chấp tất cả: “Xin lỗi, tôi không muốn giúp anh ta.”
“Cảnh Tông?”
“Tôi không thể tha thứ cho anh ta với tất cả những gì anh ta đã làm,” hắn nghiến răng nghiến lợi, “Vĩnh viễn cũng không thể.”
Bạch Phong nghe được cũng không kiên nhẫn, lại nhìn tình trạng Phương Việt, lại phát hiện ở giữa hai bên tranh chấp, hô hấp của anh cũng không biết khi nào đình chỉ. Thân thể cậu cứng đờ, cho rằng mình nhìn lầm, ngồi xổm xuống thăm hơi thở —— một chút khí cũng không có.
Không biết vì sao, tay Bạch Phong không khống chế nổi mà run rẩy. Cậu biết mình giờ rất phẫn nộ, lại không biết trong sự phẫn nộ còn là sợ hãi và tình yêu —— đối với cậu mà nói thì thực xa lạ. Bạch Phong chậm rãi thu tay lại bỏ vào túi, chậm rãi đứng lên.
Kế tiếp phải làm cho chuyện rõ ràng, giết tên kia.
Ngay trước khi hắn phát hiện mà trốn vào không gian, thần không quỷ bất giác, một kích toàn mạng.
Hoàn chương 47