Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 10

Lục Vân Đàn không phải là người dễ dàng bỏ cuộc như thế, chỉ cần mình thích cái gì, cô nhất định sẽ theo đuổi đến cùng, sẽ tranh thủ cơ hội, tuyệt đối sẽ không để bản thân phải nuối tiếc.
 
Niềm tin nhân sinh của cô chính là: Hôm nay có rượu hôm nay say, người hôm nay thích thì hôm nay theo đuổi.
 
Bằng không nếu để đến ngày mai có thể sẽ không còn cơ hội nữa. Suy cho cùng thì chẳng có ai có thể xác định được những chuyện ngoài ý muốn và ngày mai thì cái nào sẽ đến trước, thế thì chi bằng cứ vô tri tùy ý mà sống trọn vẹn từng ngày.
 
Vì thế cho nên, hai năm trước cô chỉ đứng ở hành lang của nhà thi đấu và khóc một chút xíu rồi sau đó lập tức ôm bó hoa đuổi theo.
 
Khi ấy, cô căn bản không hề chú ý tới Lương Vân Tiên đang đứng ở bên cạnh Chu Lạc Trần mà trực tiếp nhét bó hoa hồng rất đặc biệt kia vào trong tay của Chu Lạc Trần: “Thứ Lục Vân Đàn tớ đã tặng thì không bao giờ lấy lại!”
 
Sau đó cô lập tức quay người bỏ đi, không cho cậu ta có cơ hội trả lại bó hoa nữa.
 
Kể từ ngày hôm đó, cô bắt đầu mở ra một con đường miệt mài theo đuổi Chu Lạc Trần.
 
Trước tiên cô thông qua Vu Tiểu Lộc để lấy nick Wechat của Chu Lạc Trần, tuy nhiên Chu Lạc Trần lại không chấp nhận lời mời kết bạn của cô, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tìm đường vòng, tiếp tục đi tìm Vu Tiểu Lộc để biết nick Wechat với Lương Vân Tiên. Bởi vì Lương Vân Tiên là anh em thân thiết của Chu Lạc Trần, nếu như có thể thiết lập một mối quan hệ tốt với thì cô sẽ có thể theo đuổi Chu Lạc Trần một cách dễ dàng hơn.
 
Nhưng trước khi gửi yêu cầu kết bạn với Lương Vân Tiên, trong lòng của Lục Vân Đàn chợt cảm thấy hơi thấp thỏm, do nghe Vu Tiểu Lộc nói Lương Vân Tiên là một người có tính cách cực kì lạnh lùng, hơn nữa cũng sẽ không tùy tiện kết bạn Wechat với các cô gái xa lạ. Những cô gái trước đây đã bị anh từ chối có thể nói là nhiều không đếm xuể, cho nên Lục Vân Đàn có chút lo lắng Lương Vân Tiên sẽ không để ý đến cô.
 
Nhưng mà sự thật chứng minh, hóa ra Lương Vân Tiên lại không hề lạnh lùng như trong lời đồn, sau khi chờ đợi một ngày một đêm, cuối cùng anh cũng đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của cô.
 
Mặc dù cô đang thắc mắc tại sao anh cần phải suy nghĩ tận một ngày một đêm, tuy nhiên có thể kết bạn Wechat với anh, Lục Vân Đàn cảm thấy hồ hởi, dù sao thì cô cũng đã bước được bước quan trọng nhất trên con đường hướng tới thành công.
 
Lục Vân Đàn là một người rất giỏi giữ bình tĩnh, lúc mới kết bạn với Lương Vân Tiên trên Wechat cô không trực tiếp hỏi anh phương thức liên lạc của Chu Lạc Trần mà thay vào đó là trò chuyện làm quen để trở thành bạn bè với anh trước, bằng không bản thân sẽ có vẻ như chỉ tiếp cận đối phương vì cái lợi trước mắt.
 
Đợi đến sau khi đã thân quen với Lương Vân Tiên, cô lúc này mới lộ ra ý đồ thật sự của mình, hỏi anh có thể đưa cho cô Wechat của Chu Lạc Trần hay không?
 
Cô vốn tưởng rằng Lương Vân Tiên sẽ hỏi lý do tại sao cô lại muốn có phương thức liên lạc của Chu Lạc Trần? Thế mà Lương Vân Tiên lại thấu hiểu lòng người hơn trong tưởng tượng của cô, cứ như thể là anh đã sớm dự đoán trước được cô sẽ hỏi anh câu này, không nói hai lời lập tức gửi ID Wechat của Chu Lạc Trần cho cô, đồng thời còn dặn dò cô một câu: [Đừng tùy tiện gửi cho người khác đó, cậu ấy không thích bị làm phiền đâu.]
 
Cô chắc như đinh đóng cột thề thốt: [Cậu yên tâm đi, tớ tuyệt đối sẽ không làm vậy đâu!] Hơn nữa, cô cũng không ngốc, làm sao có thể giao người mình thích cho người khác cơ chứ?
 
Kho báu của cô, đương nhiên cô phải cất giấu cẩn thận mới được.
 
Sau khi đã kết bạn Wechat với Chu Lạc Trần, cô thành công thiết lập được mối quan hệ bạn bè thân thiết với cậu ta.
 
Thế nhưng Chu Lạc Trần lại là một người vô cùng kỳ lạ, trên mạng và ngoài đời cứ như là hai con người hoàn toàn khác nhau, cho dù hai người bọn họ có trò chuyện đến khí thế ngất trời trên Wechat cỡ nào thì khi gặp nhau trên trường cậu ta vẫn chưa bao giờ chủ động chào hỏi cô lần nào, mỗi lần nhìn thấy cô, cậu ta đều chưng ra dáng vẻ lạnh lùng như băng, cứ như thể chẳng hề quen biết gì cô.
 
Thế cho nên, mỗi lần Lục Vân Đàn nhìn thấy anh ở trường học, cô đều có một loại cảm giác như đang gặp mặt bạn trên mạng, xấu hổ, xa lạ, bối rối không biết phải làm sao, chứ không hề cảm thấy thoải mái tự nhiên như khi ở cùng Lương Vân Tiên. Cho dù cô có kiên trì chủ động đi chào hỏi Chu Lạc Trần thì tất cả những gì mà cô nhận lại chỉ là sự lãnh đạm thờ ơ mà thôi.
 
“Cậu nói xem, có phải là Chu Lạc Trần mắc chứng sợ xã hội không nhỉ?” Lục Vân Đàn ném thời khóa biểu mà Lương Vân Tiên đưa cho cô qua một bên, cô giờ đây không hề có hứng thú gì đối với chuyện học tập nữa, một lòng muốn hiểu được chàng trai bí ẩn Chu Lạc Trần này: “Ở trên mạng thì thân thiện gần gũi, không có chuyện gì là không nói, thế mà ngoài đời thì lại hoàn toàn tương phản, trầm mặc ít nói đến như vậy.”
 
Lương Vân Tiên thở dài, đẩy một tập đề thi tiếng Anh tới trước mặt cô, cứng rắn nói: “Hoàn thành phần đọc hiểu trong vòng bốn mươi phút, nếu cậu làm không xong thì không được nghỉ ngơi.”
 

Lục Vân Đàn: “…”
 
Tớ kể chuyện tình yêu với cậu, mà cậu lại nói chuyện học tập với tớ? Đã thế còn hạn chế thời gian?
 
Cô tức giận bất bình: “Cậu đúng là đồ thư sinh nhạt nhẽo thối tha!”
 
Lương Vân Tiên mặt không biến sắc nhìn lướt qua đồng hồ: “Cậu còn ba mươi tám phút.”
 
Lục Vân Đàn: “…”
 
Hừ!
 
Cô miễn cưỡng cầm cây bút lên, song thay vì chuyên tâm làm đề thi cô lại bắt đầu trách móc: “Có tận bốn bài hoàn thành lận, bốn mươi phút căn bản không đủ.”
 
Lương Vân Tiên đã sớm dự đoán được bắt cô học chắc chắn không dễ dàng như vậy, anh bình tĩnh điềm nhiên trả lời: “Thời gian làm phần đọc hiểu của kỳ thi trung học phổ thông quốc gia thông thường là bốn mươi phút.”
 
Lục Vân Đàn: “Nhưng tớ chỉ còn ba mươi tám phút.”
 
Lương Vân Tiên: “Đây là bài thi cậu đã làm một lần rồi.”
 
Lục Vân Đàn lướt nhìn phìn đọc hiểu của phần A: “Vậy sao? Tại sao tớ không có chút ấn tượng nào hết vậy?”

 
Lương Vân hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho tâm trạng vui vẻ: “Đây là bài thi cuối kỳ.”
 
Lục Vân Đàn: “À.” Cô vẫn ra vẻ ta đây có lý chẳng sợ tiếp tục cãi lại: “Nhưng lúc đó tớ chỉ thi được có 39 điểm, không có ấn tượng gì hết cũng là chuyện bình thường.”
 
Lương Vân Tiên: “…”
 
Lương Vân Tiên thất bại trong việc cố gắng giữ cho tâm trạng vui vẻ: “Lục Vân Đàn, bây giờ lập tức làm bài.”
 
Lục Vân Đàn vẫn không phục hừ một tiếng, cuối cùng vẫn tranh thủ thời gian bắt đầu làm bài thi, nhưng vẫn bĩu môi, hai hàng lông mày xinh đẹp mảnh mai vẫn cố chấp nhíu lại, trên mặt viết đầy bốn chữ ‘Vô cùng bất mãn’.
 
Lương Vân Tiên bị vẻ mặt này của cô làm cho tức cười, bất đắc dĩ thở dài, lấy đề thi tiếng Anh từ trong cặp sách ra và bắt đầu cùng cô giải đề.
 
Sau khi học dốt bị học giỏi trấn áp, bầu không khí trong phòng học lúc này cũng trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lật giấy qua lại của hai người.
 
Trong vòng chưa đến hai mươi phút Lương Vân Tiên đã làm xong cả bốn bài đọc hiểu, sau đó anh liếc nhìn Lục Vân Đàn ngồi bên cạnh, thiếu chút nữa thì bị tức chết, đã hai mươi phút trôi qua rồi, thế mà cô thậm chí còn chưa làm xong một bài đọc hiểu, hơn nữa vẫn còn đang ngồi chọt cục tẩy.
 
Anh cố gắng giữ cho bản thân phải hết sức bình tĩnh: “Lục Vân Đàn, tập trung học khó lắm sao?”
 
Lục Vân Đàn ngẩng đầu lên, có gì nói nấy: “Tớ không thích học tiếng Anh.”
 
Lương Vân Tiên hơi nhíu mày, hỏi: “Vì sao cậu không thích?”
 
Lục Vân Đàn trả lời: “Tớ không có hứng thú, sau này tớ cũng không có ý định ra nước ngoài, hơn nữa cũng không có ý định học chuyên ngành tiếng Anh, vậy thì tại sao tớ phải học tiếng Anh?”
 

Lương Vân Tiên suy nghĩ một chút, sau đó trả lời một cách cực kỳ nghiêm túc: “Bộ giáo dục yêu cầu học sinh học tiếng Anh không phải là vì muốn tăng thêm áp lực thi cử cho chúng ta mà là hy vọng tương lai của tổ quốc có thể ngày càng phồn vinh thịnh vượng, có thể kết nối và hội nhập với quốc tế, có thể đưa nền văn hóa đặc sắc của chúng ta ra với thế giới, đồng thời học tập những kỹ thuật tiên tiến của phương Tây, học hỏi những kỹ năng từ người nước ngoài để phát triển đất nước. Mầm non tốt thì đất nước mới cường thịnh được, thế cho nên cho dù sau này có ra nước ngoài hay là không đi chăng nữa thì chúng ta vẫn phải học tiếng Anh.”
 
Lục Vân Đàn ngơ ngẩn, trong lòng có chút lay động.
 
Bỗng nhiên nghĩ tới bài ‘Thiếu niên Trung Quốc nói*’ được treo trong võ quán nhà mình.
 
*Có bài hát, các bạn độc giả có thể lên youtube nghe.
 
Thiếu niên mạnh thì quốc cường, thiếu niên trí tắc quốc trí, thiếu niên giàu tắc quốc phú, thiếu niên độc lập tắc quốc độc lập.
 
Mình cũng là thiếu niên mà.
 
Được rồi, vậy mình sẽ học tiếng Anh.
 
Vì để có thể học hỏi những kỹ năng từ người nước ngoài về phát triển đất nước.
 
Cuối cùng Lục Vân Đàn cũng cầm bút lên, bắt đầu cam tâm tình nguyện làm bài, nhưng vài giây sau, cô lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lương Vân Tiên với một vẻ mặt xấu hổ: “Tớ không ngờ rằng cậu lại có tầm nhìn và tư tưởng như vậy, cậu lòng mang thiên hạ, sau này tớ sẽ không bao giờ gọi cậu là đồ mọt sách nữa.”
 
Lương Vân Tiên bất đắc dĩ mỉm cười: “Cậu muốn gọi như thế nào cũng được, miễn là cậu có thể học hành chăm chỉ.”
 
Lục Vân Đàn: “Vậy được rồi, cái đồ mọt sách.”
 
Lương Vân Tiên: “...”

 


Bình Luận (0)
Comment