Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 16

Lục Vân Đàn cảm thấy cuộc sống quả thực là một vòng lặp vô tận: Nghỉ hè thì mong chờ ngày khai trường, khai trường rồi thì lại mong chờ nghỉ hè.
 
Sau khi khai giảng học kỳ mới còn chưa được một tuần, cô đã bắt đầu hoài niệm về kỳ nghỉ hè vừa kết thúc...
 
Cho dù mọt sách có vô nhân đạo, đáng ghét đến đâu thì ít nhất anh cũng cho cô được phép bật máy lạnh nhưng nhà trường thì lại không cho phép học sinh bật máy lạnh.
 
Trong thời gian học bù, toàn trường chỉ có một khối 12 đi học, không biết có phải là lãnh đạo nhà trường keo kiệt vì muốn tiết kiệm điện mà chỉ cho họ thổi quạt chứ không cho bật máy lạnh hay không? Nhà trường lại còn nói rằng: “Thổi máy lạnh nhiều quá sẽ dễ cảm lạnh, sẽ làm ảnh hưởng đến việc học tập”.
 
Phải chịu đựng cái nóng mùa hè oi bức lên đến ba bốn mươi độ này để đến trường học bù đã là một điều rất thê thảm rồi, lại còn không cho bật máy lạnh nữa, thật là quá đáng mà!
 
Điều quá đáng hơn nữa là tần suất chạy bộ đã bị đổi từ một lần một ngày thành hai lần một ngày. Một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi chiều. Lý do được lãnh đạo nhà trường đưa ra là: Đã lớp mười hai rồi, cơ thể là nền tảng của cách mạng nên bắt buộc phải được tăng cường tập luyện.
 
Với quyết định hà khắc này, các học sinh vừa lên lớp 12 của trường THPT số 2 đã không ngừng phàn nàn, than khổ. Lục Vân Đàn cảm thấy lãnh đạo nhà trường dường như đã quyết tâm muốn làm họ say nắng hết rồi.
 
Mỗi ngày vào lúc mười giờ sáng là lần chạy bộ đầu tiên trong ngày, cũng tức là sau tiết học thứ ba.
 
Tuy nhiên, vào hôm thứ sáu, tiết thứ ba vào buổi sáng của lớp 12-2 lại là tiết hóa.
 
Thầy giáo họ Lý này rất thích kéo dài tiết học, hơn nữa thời gian kéo dài lại còn tăng tỷ lệ thuận với thời gian nghỉ giữa giờ, ví dụ như nếu thời gian nghỉ giữa giờ là mười phút, thì ông ấy ít nhất sẽ kéo dài tiết học thêm sáu đến bảy phút. Còn nếu thời gian nghỉ giữa giờ biến thành hai mươi phút thì thời gian kéo dài tiết học sẽ biến thành mười lăm phút.
 
Biệt danh mỹ miều "Thác Tháp Lý Thiên Vương*" được đặt riêng cho ông ấy.
 
*Thác Tháp Lý Thiên Vương hay còn gọi là Lý Tịnh là nhân vật trong tác phẩm Phong thần diễn nghĩa và Tây Du Ký – nguyên là quan Tổng trấn ải Trần Đường dưới thời vua Trụ Vương nhà Thương. 
 
Thời gian nghỉ giữa tiết ba với tiết bốn cách nhau ba mươi phút, là thời gian chạy bộ mà nhà trường quy định. Trưởng khoa khoa giáo dục thể chất của trường yêu cầu tất cả các lớp phải tập trung tại sân trường trước mười giờ mười phút, ai đi trễ sẽ bị trừ một điểm, điểm này sẽ bị tính vào tổng điểm đánh giá của lớp trong tuần đó.
 
Chuông hết tiết đã reo được năm phút rồi, tất cả học sinh của lớp 12-2 ai nấy cũng đều tỏ ra lo lắng, còn Lý Thiên Vương thì vẫn đang không ngừng giảng bài: "Đừng có vội, thầy giảng xong câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng rồi sẽ cho nghỉ."
 
Lục Vân Đàn đã không thể ngồi vững trên ghế nữa rồi, cô thực sự rất muốn trèo cửa sổ ra ngoài, không phải vì cô có ý thức trách nhiệm gì lớn lao với lớp mà là vì cô thực sự đang rất vội đi vệ sinh.
 
Tới Tây Dương ngồi ở phía sau cô dùng đầu bút chọc vào vai cô, nói nhỏ: "Cậu đoán xem Lý Thiên Vương sẽ nói đến mấy giờ?"
 
Lục Vân Đàn sắp không nhịn nổi nữa đến mức cô nói chuyện cũng phải nghiến răng nghiến lợi: "Tớ cầu mong thầy ấy cho ra khỏi lớp ngay bây giờ, ngay lập tức, lẹ lên!"
 
Đã đến mười giờ mười phút nhưng tiết học vẫn chưa kết thúc, đa số các học sinh trong lớp đều đã không còn lo lắng nữa, dù sao cũng đã muộn rồi thì còn vội chi nữa? Hơn nữa lại còn là do giáo viên kéo dài tiết nên họ mới xuống sân trễ nên chuyện này không phải tại họ, nghĩ vậy nên trong lòng họ thậm chí còn có chút phấn khởi, vui mừng, hào hứng: Việc cả lớp đều xuống trễ như vậy cũng khá là thú vị.

 
Ngay khi Lục Vân Đàn chuẩn bị đứng dậy thì cuối cùng Lý Thiên Vương cũng đã tuyên bố kết thúc tiết học, cô ngay lập tức bật dậy khỏi ghế, chống một tay lên bệ cửa sổ, nhảy ra ngoài với một loại hành động vô cùng thuần thục.
 
Tới Tây Dương nhìn thấy vậy cũng phải chết lặng: “Trời ạ, chị Đàn đỉnh quá!”
 
Lý Thiên Vương cũng nhìn thấy cảnh tượng này, ông ấy vừa bình tĩnh thu dọn giáo trình vừa thở dài: "Lớp 12-2 của các cô cậu thật đúng là tiềm ẩn nhiều nhân tài."
 
Cả khối ngoài trừ lớp của cô ra, các phòng học khác đều đã trống rỗng, nhà vệ sinh càng trống hơn, không có ai cả, cô muốn vào phòng nào cũng được.
 
Lục Vân Đàn thường hay đi vào phòng vệ sinh trong cùng nhưng hôm nay cô thực sự quá mắc rồi, không thể bước thêm một bước nào nữa nên cô vào ngay phòng vệ sinh gần cửa nhất để giải quyết vấn đề khẩn cấp của mình.
 
Ngay giây phút đi vệ sinh xong, cô ngay lập tức cảm thấy mình như được bay lên thiên đường vậy, cả người trở nên nhẹ nhõm, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn.
 
Tuy nhiên, khi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ, Lục Vân Đàn chợt ngơ ngác... Toàn bộ khu phòng học của khối 12 vô cùng yên tĩnh, cứ như thể cô là sinh vật sống duy nhất còn sót lại trên thế giới vậy.
 
Ngay sau đó, một tiếng còi lớn đột nhiên vang lên từ sân trường phía sau khu vực phòng học, đài phát thanh của trường bắt đầu phát bài nhạc chuyên dành cho lúc chạy bộ, học sinh các lớp lần lượt hô lớn khẩu hiệu: “Một, hai, ba, bốn”.
 
Tất cả sự thật đều đang chỉ ra cho cô thấy rằng cô đã bỏ lỡ việc chạy bộ rồi.
 
Vậy thì khỏi đi nữa, dù sao cô cũng đã bỏ lỡ rồi.
 
Sau khi nghĩ thông suốt, cô chắp hai tay ra sau lưng rồi vừa chậm rãi đi về phía lớp học vừa vui vẻ nghĩ rằng: Hai cổng dẫn vào sân trường đều có sao đỏ để bắt những học sinh đến muộn, mình không đi thì sẽ không bị bắt được, thế thì sẽ không bị trừ điểm, cho nên không đi mới là quyết định đúng đắn!
 
Nhưng khi cô đi đến trước cửa phòng học lớp 12-2, cô chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng là: Trong khu vực phòng học cũng có người đến kiểm tra để bắt những học sinh trốn buổi chạy bộ mà. Nếu không đưa ra được đơn xin nghỉ thì vẫn sẽ bị trừ điểm! Đến lúc đó lão Kim chắc chắn sẽ không tha cho cô.
 
Sau kỳ nghỉ hè, đầu óc của cô không còn tỉnh táo nữa rồi.
 
Lục Vân Đàn cực kỳ sầu não, ngay lập tức quay người lại chạy đi, cô định quay về trốn vào nhà vệ sinh để tránh bị sao đỏ bắt được.
 
Tuy nhiên, khi vừa chạy đến cầu thang ở góc đông bắc, cô chợt thoáng thấy một sao đỏ có thân hình cao ráo, mặc trên người bộ đồng phục mùa hè đang từ phía trên cầu thang đi xuống, thế là cô vội vàng rẽ đi, điên cuồng chạy về phía nhà vệ sinh.
 
Thế nhưng, vẫn chưa chạy được hai bước, cô đã nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau: "Lục Vân Đàn."
 
Lục Vân Đàn chợt dừng lại, trong lòng ngay lập tức cảm thấy vui mừng, quay người lại chạy về phía đó, cô vô cùng kinh ngạc nhìn về phía cậu bạn sao đỏ đang đi xuống cầu thang đó: "Mọt sách ơi!"
 
Lương Vân Tiên cầm trên tay cuốn sổ ghi chép bước đến gần cô, anh giơ tay phải lên vừa viết vào cuốn sổ vừa nói: "Lục Vân Đàn, lớp 12-2, trốn chạy bộ."

 
Lục Vân Đàn: "..."
 
Lục Vân Đàn hơi nheo mắt lại, nói với giọng đầy nham hiểm: "Ở đây không có ai cả, cậu coi chừng bị tớ giết người bịt miệng đó."
 
Lương Vân Tiên nhịn cười rồi hỏi: "Cậu định làm gì để bịt miệng tớ?"
 
Lục Vân Đàn suy nghĩ một chút: “Đầu tiên tớ sẽ đánh cậu ngất đi, sau đó cầm lấy cuốn sổ của cậu, xé đi trang giấy có tên tớ rồi đẩy cậu xuống cầu thang để tạo ra hiện trường giả là cậu đã tự mình ngã xuống.”
 
"..."
 
Tư duy tội phạm khá chặt chẽ đó.
 
Lương Vân Tiên im lặng một lúc: "Tha mạng cho tớ được không?"
 
Lục Vân Đàn khoanh tay trước ngực nói: "Hứ, ai bảo cậu không hỏi tớ có đơn xin nghỉ hay không trước chi?"
 
Lương Vân Tiên: "Cậu có đơn xin nghỉ không?"
 
Lục Vân Đàn hùng hồn đáp: "Tớ không có, tớ trốn chạy bộ đó."
 
Lương Vân Tiên: "..."
 
Lục Vân Đàn: “Vậy nên cậu đừng viết tên tớ vào mà.”
 
Lương Vân Tiên cảm thấy mắc cười trước logic như xã hội đen của cô: "Tại sao cậu lại trốn chạy bộ?"
 
Lục Vân Đàn: “Tớ cũng không muốn đâu nhưng do giáo viên môn hóa của lớp tớ kéo dài tiết học rồi tớ lại phải đi vệ sinh, đi xong thì ra đã như vậy rồi.”
 
Lương Vân Tiên bất lực: "Không có lần sau nhé."
 
Lục Vân Đàn: “Vậy cậu gạch bỏ tên tớ trước đi.”
 
"Tớ không có ghi tên cậu." Lương Vân Tiên cho cô nhìn vào cuốn sổ ghi chép trong tay mình: "Tớ đùa với cậu thôi."

 
Trong sổ ghi chép quả thực không có gì cả, Lục Vân Đàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “Từ đó giờ cậu luôn là sao đỏ trong giờ chạy bộ à?”
 
Lương Vân Tiên: "Ừ."
 
Lục Vân Đàn tỏ ra đầy ngưỡng mộ: “Tốt thật đó, vậy thì khỏi phải chạy bộ rồi.”
 
Lương Vân Tiên nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Chạy bộ có thể rèn luyện sức khỏe, nếu có thể tham gia thì cậu hãy cố gắng tham gia đi."
 
Lục Vân Đàn hỏi lại: “Vậy tại sao cậu lại không bao giờ tham gia?” Cô nhìn anh với vẻ mặt khiêu khích: “Mọt sách, điều mà cậu không muốn làm thì đừng bắt người khác làm.”
 
Lương Vân Tiên biết cô lại bắt đầu nghịch ngợm rồi nên anh vẫn bình tĩnh trả lời: "Đầu óc tớ có vấn đề, đầu óc cậu cũng có vấn đề à?"
 
Lục Vân Đàn: "..."
 
Quả là một người nham hiểm, thậm chí còn mắng mỏ cả chính mình.
 
Cô không còn gì để nói nữa.
 
"Hứ, tớ không quan tâm cậu nữa!" Khiêu khích thất bại nên cô cảm thấy có chút thất vọng, quay người lại bước đi nhưng vẫn chưa đi được ba bước thì cô đột nhiên nhớ ra gì đó rồi lại quay người lại nhìn về phía Lương Vân Tiên, dịu dàng nói: "Thầy Lương à, sau này cũng đừng ghi tên tớ nhé."
 
Lương Vân Tiên bất lực nhìn cô: "Cậu còn định trốn bao nhiêu lần nữa?"
 
Lục Vân Đàn: “Trời nóng muốn chết, trường lại không cho mở máy lạnh nữa, cậu không có chạy bộ nên không biết, thật sự đau khổ lắm! Giống như bị cho vào chảo dầu chiên vậy đó.”
 
Lương Vân Tiên không bình luận gì thêm mà hỏi: "Kết quả bài thi tháng đã có chưa?"
 
Lục Vân Đàn đột nhiên trở nên hưng phấn hẳn: “Chủ nhiệm lớp tớ vừa thông báo, xếp hạng trong khối của tớ đã tăng lên ba mươi hạng đó, thầy ấy còn khen ngợi tớ nữa!”
 
Lương Vân Tiên: "Tiếng Anh thi được bao nhiêu điểm?"
 
Lục Vân Đàn: "59! Giỏi chứ hả!"
 
Điểm làm văn là phần được cải thiện nhiều nhất, đều nhờ vào việc cô đã học thuộc hơn hai mươi bài văn mẫu trong kỳ nghỉ hè.
 
Mặc dù vẫn chưa đạt nhưng Lương Vân Tiên vẫn khen ngợi cô: "Giỏi lắm, tiếp tục phát huy nhé".
 
Lục Vân Đàn vẫn không quên ý định ban đầu của mình: “Vậy tớ có thể trốn chạy bộ được không?”

Lương Vân Tiên khẽ thở dài: "Một tuần cùng lắm là ba lần, hôm nay tính là một lần."
 
Lục Vân Đàn không hài lòng: “Bộ cậu không thể cho tớ một lần dùng thử sao? Siêu thị mới khai trương còn biết tặng trứng nữa kìa.”

 
Lương Vân Tiên vừa tức giận vừa mắc cười: "Cậu còn mặc cả nữa là một lần cũng không được nhé."
 
Người có chức cao hơn thì có tiếng nói hơn, Lục Vân Đàn đành im lặng ngay sau câu nói của anh.
 
Khoảng mười giờ hai mươi lăm, buổi chạy bộ kết thúc, các học sinh lần lượt trở về lớp, khu vực phòng học lại trở nên sôi động.
 
Mặt mũi của Tới Tây Dương đầm đìa mồ hôi, toàn thân gần như kiệt sức. Sau khi ngồi xuống ghế, cậu ấy liên tục thở hổn hển và cầm quyển sách lên quạt.
 
Những người khác trong lớp cũng không khá khẩm hơn nhóc mập này là bao, mặt mũi người nào người nấy cũng đỏ bừng và đầy mồ hôi.
 
Phòng học vốn đã không mát mẻ gì mấy mà giờ lại càng trở nên ngột ngạt hơn bởi thân nhiệt tỏa ra từ mọi người. Chiếc quạt điện trên trần đã được bạn ngồi gần cửa bật ở tốc độ tối đa nhưng chẳng có tác dụng gì cả, gió thổi ra từ quạt chỉ toàn là những làn hơi nóng.
 
Nhìn cả lớp thì chỉ có Lục Vân Đàn là tỏ ra bình yên, yên tĩnh thì tự khắc sẽ cảm thấy mát.
 
Tới Tây Dương vỗ lưng Lục Vân Đàn, nhỏ tiếng hỏi: "Chị Đàn, cậu không đi chạy bộ à?"
 
Lục Vân Đàn quay người lại nhìn cậu ấy: "Không có."
 
Tới Tây Dương vừa ngạc nhiên vừa ghen tị: “Sao đỏ không tìm ra cậu à?”
 
Lục Vân Đàn duỗi một ngón tay ra chỉ lên trần nhà, dùng giọng điệu thần bí và có chút đắc chí nói: “Phía trên có người bảo kê tớ.”
 
Tới Tây Dương tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ: "Là ai vậy? Có thể bảo kê luôn tớ được không?"
 
Lục Vân Đàn: "Không được."
 
Tới Tây Dương nắm lấy cánh tay của Lục Vân Đàn năn nỉ: "Chị Đàn, cậu muốn gì chúng ta cũng có thể thương lượng cả! Tớ chỉ mong người ở trên kia bảo kê luôn tớ! Nếu không, tớ thực sự không thể sống nổi nữa!"
 
Lục Vân Đàn nhìn qua lại rồi đưa ngón tay ngoắc ngoắc về phía Tới Tây Dương, cậu ấy ngay lập tức áp tai về phía cô, Lục Vân Đàn thì thào cái gì đó khiến hai mắt của Tới Tây Dương càng ngày càng mở to hơn.
 
Lục Vân Đàn: "Sao nào? Có dám không?"
 
Tới Tây Dương làm bộ nuốt nước miếng, vẻ mặt đầy khó xử: "Cái này..."
 
Lục Vân Đàn cũng không ép buộc cậu ấy: “Cậu hãy suy nghĩ kỹ càng đi, khi nào quyết định được thì nói cho tớ biết.”
 
Tới Tây Dương tốt bụng nhắc nhở cô: "Có nguy hiểm quá không? Khu vực phòng học có camera đó. Tớ từng đến phòng giám sát camera xem qua rồi, hình ảnh quay lại rất là rõ ràng luôn đó."
 
"Vậy thì sao?" Lục Vân Đàn quay mặt lại, liếc nhìn hai chiếc máy lạnh vô dụng treo trên bức tường phía bắc của phòng học, cô hơi nheo mắt rồi nói với giọng bình thản: "Vui một mình chi bằng mọi người cùng vui, muốn làm thì phải làm một kèo lớn!"

 


Bình Luận (0)
Comment