Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 18

Tiết cuối cùng của sáng thứ hai là môn toán. Giáo viên dạy thay tiết toán của lớp 12-2 là thầy chủ nhiệm lớp 12-1, thầy họ Tôn, đã luống tuổi, vóc dáng cao gầy, chưa bao giờ giảng bài quá giờ, hễ chuông reo lên là thầy còn bước ra khỏi lớp nhanh hơn cả đám học trò.
 
Thầy Tôn vừa ra khỏi lớp là chân trước chân sau Lục Vân Đàn đã nhảy cửa sổ chạy ra ngoài, phóng thẳng tới chỗ căng tin - hôm nay là thứ hai, ngày nạp thẻ ăn cơm đầy tai hoạ, nếu không tới nhanh thì có lẽ sẽ phải xếp hàng lâu tới mức đâm ra mất niềm tin vào cuộc sống – từ trước tiết toán, đám bạn ngồi xung quanh Lục Vân Đàn đã đưa thẻ ăn cơm và tiền cho cô để nhờ cô nạp tiền ăn giúp bọn họ, trong số này có cả Dương Tiểu Niệm.
 
Lục Vân Đàn chạy nhanh hơn gió, là người đầu tiên tới cửa sổ ở cửa bắc của căng tin để nạp thẻ ăn cơm, sau đó cô cầm một xấp thẻ ăn cơm đứng trên bậc thềm trước cửa căng tin chờ chủ thẻ tới nhận hàng.
 
Càng ngày càng có nhiều học sinh tới nạp thêm tiền vào thẻ ăn cơm hơn, mọi người xếp thành hai hàng dài rồng rắn trước ô cửa sổ nạp tiền.
 
Người đầu tiên tới nhận lại thẻ ăn cơm là Tới Tây Dương và bạn cùng bàn của cậu ấy - Lý Hàng, sau đó là bạn cùng bàn của Lục Vân Đàn - Tôn Tây và bạn thân của Tôn Tây, tiếp nữa là tới hai bạn nam ngồi bàn trên.
 
Chỉ còn Dương Tiểu Niệm là mãi chưa thấy tới lấy thẻ. Lục Vân Đàn đành đứng ngoài cửa căng tin chờ cô ta.
 
Sau khi cô đứng đợi được mấy phút, mặc dù vẫn chưa thấy Dương Tiểu Niệm tới nhưng lại thấy bóng Lương Vân Tiên đi lại đây.
 
Dưới ánh nắng lấp lóa, vóc dáng của Lương Vân Tiên cao ráo, thẳng tắp, nét mặt cứng rắn mà trong trẻo, bộ đồng phục rất đỗi bình thường cũng trở nên lóa mắt khi được mặc trên người Lương Vân Tiên.
 
Người ta là người đẹp vì lụa còn với Lương Vân Tiên thì lại là lụa đẹp vì người.
 
Lúc này, Lương Vân Tiên chỉ đi một mình, tay phải cầm một bình nước màu bạc, có vẻ như anh đang định tới phòng nước nóng lấy nước.
 
Lục Vân Đàn nhảy khỏi bậc thềm, đứng chắn trước mặt anh, nói vừa giọng điệu vừa ngang ngược lại vừa càn rỡ: “Cướp đây!”
 
Lương Vân Tiên dừng bước, khẽ thở dài: “Cướp tiền hay cướp sắc?”
 
Lục Vân Đàn: “...”
 
Lục Vân Đàn nhìn chằm chằm Lương Vân Tiên: “Ai thèm cướp sắc của cậu chứ? Tớ cướp tiền!” Cô chỉ tay xuống mảnh đất dưới chân: “Muốn đi qua đây bắt buộc phải để lại lộ phí!”
 
Lương Vân Tiên nhướng mày: “Nếu tớ không để lại thì sao?”
 
Lục Vân Đàn: “Vậy thì cậu sẽ đắc tội tớ.”
 

Lương Vân Tiên hùa theo hỏi: “Thưa hảo hán, hậu quả của việc đắc tội hảo hán có nghiêm trọng không?”
 
Lục Vân Đàn gật đầu: “Đương nhiên rồi, hiện tại tớ là cướp mà, từ xưa đến nay làm gì có tên cướp nào mà không ghim thù? Lòng dạ tớ hẹp hòi cực kỳ, cậu sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
 
Lương Vân Tiên bật cười: “Cậu muốn gì?”
 
Lục Vân Đàn gãi cằm, nhìn Lương Vân Tiên từ đầu tới chân rồi chỉ vào tay phải của anh: “Muốn cái này!”
 
Lương Vân Tiên: “Bình nước?”
 
Lục Vân Đàn gật đầu: “Ừm. Bình nước của tớ bị nổ mất rồi, đồ siêu thị trong trường bán dởm lắm, tớ lại không thể đi ra ngoài mua, đành phải cướp của cậu vậy.”
 
Lương Vân Tiên dở khóc dở cười: “Sao lại chỉ cướp của tớ?”
 
Lục Vân Đàn ăn ngay nói thật: “Vì tớ chỉ dám cướp của mỗi mình cậu.”
 
Lương Vân Tiên: “...”
 
Anh thở dài, đưa bình nước cho cô: “Cậu thắng rồi đó.”
 
Lục Vân Đàn vui vẻ nhận lấy: “Tuần sau tớ trả lại cho cậu.”
 
Lương Vân Tiên: “Không cần trả lại đâu, cậu giữ lấy mà dùng.”
 
Lục Vân Đàn: “Thế thì ngại quá phải không?”
 
Lương Vân Tiên phì cười: “Cướp mà cũng biết ngại à?”
 
Lục Vân Đàn: “...”
 
Đề tài này thật không thú vị chút nào, tốt hơn hết là đổi đề tài khác: “Sao Chu Lạc Trần không đi với cậu? Bình thường hai người các cậu lúc nào cũng như hình với bóng cơ mà.”
 
Lương Vân Tiên: “Cậu ấy đi cắt tóc rồi.”

 
Lục Vân Đàn: “Không phải bữa kia mới kiểm tra tác phong ăn mặc à?”
 
Lương Vân Tiên: “Chiều nay chủ nhiệm lớp tớ kiểm tra.”
 
“Ờm, quả tóc vàng của cậu ấy thực sự không ổn.” Lục Vân Đàn thở dài: “Tớ đã nhắn WeChat nhắc cậu ấy nhiều lần rồi, cậu ấy nhuộm tóc xấu lắm, kiểu tóc tấc màu đen hồi xưa đẹp trai hơn.”
 
Lương Vân Tiên mấp máy môi, không nói tiếp.
 
Lúc này, có người gọi Lục Vân Đàn một tiếng, hai người đồng loạt quay đầu lại nhìn, trông thấy Dương Tiểu Niệm đứng cách họ không xa.
 
Dương Tiểu Niệm lập tức cong khóe môi lên như đã diễn tập rất nhiều lần, độ cong của khóe môi rất vừa vặn, cô ta nở nụ cười ngọt ngào với Lương Vân Tiên, thần thái xinh đẹp động lòng người.
 
Lương Vân Tiên thờ ơ, lạnh nhạt quay lại nhìn Lục Vân Đàn, nói với cô: “Tớ đi trước đây.”
 
Anh quay người đi vào căn tin, Lục Vân Đàn đi về phía Dương Tiểu Niệm, đưa thẻ ăn cơm cho cô ta: “Cậu mới vừa tới à? Tớ chờ cậu lâu lắm rồi.”
 
Dương Tiểu Niệm đưa tay ra nhận lấy thẻ ăn cơm của mình: “Tớ nghĩ cậu cũng không vội gì cả nên ngồi đọc thêm một đoạn tiếng Anh nữa.”
 
“...”
 
Lục Vân Đàn hơi không vui: “Tớ không vội gì cả là sao? Cho dù tớ không bận học thì cũng không có nghĩa là thời gian của tớ có thể bị lãng phí một cách vô duyên vô cớ, tớ không có nghĩa vụ phải chờ cậu.”
 
Dương Tiểu Niệm lúng túng, lập tức giải thích: “Ý tớ không phải vậy, cậu đừng hiểu lầm.”
 
Lục Vân Đàn: “Vậy ý cậu là gì?”
 
Dương Tiểu Niệm mấp máy môi: “Thực ra tớ đã tới đây từ trước rồi nhưng thấy cậu đang nói chuyện với Lương Vân Tiên, sợ làm phiền hai người nên tớ mới không gọi cậu.”
 
Lục Vân Đàn nghĩ thầm: Thì ra là lỗi của mình hả ta?
 
Nhưng cô chẳng buồn chấp nhặt Dương Tiểu Niệm vì cô ta chính là kiểu người như vậy: Học giỏi, xem thường học sinh học kém, cho rằng học sinh học kém có làm gì cho cô ta cũng là chuyện đương nhiên, thời gian của học sinh học kém thì không đáng quý, vì dù sao bọn họ cũng chẳng học hành gì.

 
Cho nên Lục Vân Đàn cũng thực sự không hiểu tại sao mình lại trở thành bạn ăn cơm như hình với bóng với một người như Dương Tiểu Niệm…
 
Cô còn nhớ hồi lớp mười một, sau khi chia lớp, mới ngày đầu tiên khai giảng, khi mọi người còn chưa biết nên rủ ai đi ăn cơm cùng mình thì Dương Tiểu Niệm bỗng xuất hiện trước mặt cô, hỏi cô xem buổi trưa có muốn đi ăn cơm với cô ta hay không, vậy là cô đồng ý.
 
Thế nhưng sau đó, trong quá trình tiếp xúc, hai người lại nảy sinh mâu thuẫn, xích mích sinh ra một số xung đột không thể hòa giải được, cho nên cô từng không chỉ một lần muốn cắt xoẹt với Dương Tiểu Niệm, ai đi đường nấy.
 
Nhưng lạ ở chỗ là chưa lần nào ý định tuyệt giao của cô được thực hiện thành công, cuối cùng lần nào chuyện này cũng bị bỏ ngỏ.
 
Lục Vân Đàn nghĩ: Chắc là do nghiệt duyên.
 
Ôi.
 
Sau bữa ăn, hai người bọn họ tới siêu thị. Dương Tiểu Niệm mua một gói giấy rút, Lục Vân Đàn định mua thêm một lọ Lão Can Ma, không ngờ kệ hàng vốn để Lão Can Ma lại trống không, cô ngây ra như phỗng, lập tức chạy tới hỏi bà chủ: “Sao Lão Can Ma lại bán hết rồi ạ? Buổi sáng cháu tới đây mua thấy vẫn còn nhiều lắm mà.”
 
Bà chủ thở dài đầy bất đắc dĩ: “Vừa rồi ra chơi, không biết là học sinh lớp nào chạy ùa vào đây mua sạch Lão Can Ma rồi.”
 
Lục Vân Đàn: “...”
 
Cô đoán chắc là lớp 12-2.
 
Không mua được Lão Can Ma, cô tiu nghỉu rời khỏi siêu thị.
 
Bên ngoài trời nắng chang chang, ánh nắng chói mắt.
 
May mà ký túc xá nữ của học sinh lớp mười hai tương đối gần căng tin, chỉ đi vài bước chân là đã về tới phòng.
 
Phòng ký túc của lớp mười và lớp mười một là tám người một phòng, của lớp mười hai là sáu người một phòng.
 
Ban tự nhiên ít con gái, lớp 12-2 có tổng cộng năm mươi bảy người nhưng phòng ký túc xá nữ chỉ có ba phòng rưỡi.
 
Cách chia phòng ngủ cũng được dựa theo thành tích học tập, cho nên Lục Vân Đàn không ở chung phòng với Dương Tiểu Niệm.
 
Phòng của học sinh giỏi như Dương Tiểu Niệm nằm mãi cuối hành lang tầng một, còn phòng của Lục Vân Đàn thì nằm sát mé phía đông của cầu thang.
 
Đến cửa phòng 107, Lục Vân Đàn dừng bước, nói với Dương Tiểu Niệm: “Hôm nay tớ trực nhật nên chiều nay đi học không cần gọi tớ nhé, cậu cứ đi trước đi.”
 
Cô vốn cho rằng Dương Tiểu Niệm sẽ lập tức đồng ý vì việc chờ cô quét dọn vệ sinh sẽ lãng phí thời gian học tập quý giá của cô ta.

 
Không ngờ Dương Tiểu Niệm lại đáp: “Không sao, tớ chờ cậu.”
 
Lục Vân Đàn không muốn để Dương Tiểu Niệm phải chờ cô: “Không cần đâu, cậu cứ đi trước đi.”
 
Dương Tiểu Niệm: “Không sao, tớ có thể quét giúp cậu, hai người cùng làm sẽ nhanh hơn.”
 
Lục Vân Đàn: “...”
 
Lúc này, cuối cùng Lục Vân Đàn cũng hiểu ra tại sao lần nào mình cũng không thể tuyệt giao với Dương Tiểu Niệm. Lý do chính là vì Dương Tiểu Niệm thực sự rất biết tiến biết lùi, bất kể giữa hai người bọn họ phát sinh mâu thuẫn như thế nào thì bao giờ người cúi đầu chịu thua trước cũng là Dương Tiểu Niệm.
 
Tục ngữ có câu tay hung không đánh mặt cười, cho nên cô cũng không tiện lạnh lùng vô cảm, giữ khoảng cách với đối phương.
 
Lục Vân Đàn thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tùy cậu vậy.”
 
Lúc này, cửa phòng 104 của Dương Tiểu Niệm chợt mở ra, một bạn nữ mập mạp để tóc mái cắt ngang trán, tết tóc đuôi ngựa đi ra khỏi phòng, trong tay cầm hai túi rác màu đen.
 
Cô ấy vứt rác vào thùng rác màu xanh lá ở đầu cầu thang rồi quay trở về phòng.
 
Lục Vân Đàn hơi nhíu mày, hỏi Dương Tiểu Niệm: “Tớ nhớ thứ sáu tuần trước phòng bọn cậu là Lý Nguyệt Dao trực nhật cơ mà? Sao hôm nay vẫn là cậu ấy?”
 
Dương Tiểu Niệm liếc nhìn phòng ngủ của mình trước, thấy cửa phòng đã đóng, cô ta mới thì thầm nói: “Thứ sáu là lượt trực của Trần Tư Vũ, còn hôm nay mới tới phiên Lý Nguyệt Dao nhưng xưa nay Trần Tư Vũ không bao giờ trực nhật, lần nào cũng bắt Lý Nguyệt Dao trực nhật thay mình.”
 
Trần Tư Vũ chính là bạn nữ đã từng khoe mình đi xem phim với Chu Lạc Trần vào cuối học kỳ nọ.
 
Trước nay Lục Vân Đàn không thích Trần Tư Vũ, không chỉ vì Chu Lạc Trần, mà còn vì không thích tác phong thường ngày của cô ta: “Tại sao cậu ta cứ bắt nạt Lý Nguyệt Dao hoài vậy? Dù sao Lý Nguyệt Dao cũng là người hiền lành mà, chẳng lẽ cậu ấy lại chủ động đi chọc giận Trần Tư Vũ hay sao?”
 
Mặc dù Lý Nguyệt Dao là một cô nàng mập mạp nhưng nét mặt của cô ấy cực kỳ thanh tú, thành tích học tập cũng không tồi, tính cách lại tương đối hướng nội, không nói nhiều, thường xuyên độc lai độc vãng, cho nên bình thường độ hiện diện ở trong lớp không cao, nhưng nếu như bạn có việc gì nhờ cô ấy giúp thì nhất định cô ấy sẽ không từ chối, hơn nữa còn dốc hết sức để hoàn thành, tuyệt đối không qua loa cho xong chuyện, đã vậy cô ấy còn chưa bao giờ kỳ thị học sinh kém, nếu như có bạn nào học không giỏi hỏi bài cô ấy, cô ấy chưa từng từ chối chỉ bài, luôn luôn nghiêm túc giải đáp thắc mắc cho các bạn.
 
Nói tóm lại, Lý Nguyệt Dao là một học sinh tốt có nhân phẩm khá ổn áp, cho nên, Lục Vân Đàn rất thích cô ấy.
 
Dương Tiểu Niệm thở dài: “Chính vì cậu ấy quá hiền nên mới bị bắt nạt đó. Buổi sáng, Trần Tư Vũ không bao giờ tới căng tin, sáng nào cũng bắt Lý Nguyệt Dao mua giúp bữa sáng cho mình, còn chủ nhật, lúc quay lại trường thì cậu ta thường xuyên nhờ Lý Nguyệt Dao tới siêu thị của trường mua giúp đồ cho mình nhưng không hề trả tiền, nếu Lý Nguyệt Dao mua nhầm đồ thì cậu ta còn mắng Lý Nguyệt Dao là đồ óc heo.”
 
Lục Vân Đàn bỗng thấy rất bực mình: “Sao Trần Tư Vũ có thể liên tục bắt nạt người hiền lành như vậy chứ? Tớ nghe thôi mà cũng không chịu nổi rồi!”
 
Dương Tiểu Niệm vội vàng nhắc nhở: “Cậu đừng động vào Trần Tư Vũ, cậu ta lợi hại lắm đó, quen biết cực nhiều người, có cả người trong trường lẫn ngoài trường, coi chừng cậu ta gọi người tới chặn đường cậu đấy.”

 


Bình Luận (0)
Comment