Lương Vân Tiên hiểu rất rõ Chu Lạc Trần, cậu ta không phải người thích tham gia mấy chuyện ồn ào thế nào, trừ phi cậu ta có hứng thú với người nào đó.
Chu Lạc Trần khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào thân cây như người không xương, vẻ mặt hứng thú nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Vân Đàn, giọng nói mang theo vẻ tán thưởng: "Không ngờ cậu ấy lại thật sự hẹn Vương Trạch ra đánh nhau, anh dũng gớm!"
Lương Vân Tiên không tỏ ý kiến, chỉ hờ hững hỏi: "Cậu không quan tâm Trần Tư Vũ à?"
Chu Lạc Trần nhíu mày hỏi lại: "Tôi quan tâm cậu ta làm gì?"
Vẻ mặt Lương Vân Tiên không thay đổi, hỏi lại: "Thế sao lại đi xem phim với cậu ta?"
Chu Lạc Trần thờ ơ đáp: "Cậu ta mời tôi, rảnh rỗi không có việc gì thì đi thôi."
Cậu ta vừa dứt lời thì rừng cây nhỏ lại nhốn nháo lên, Vương Trạch đi vào giữa khu đất trống rồi đứng vững vàng ở vị trí cách Lục Vân Đàn khoảng một mét.
Lương Vân Tiên ngay lập quay qua đó nhìn, vẻ mặt nghiêm túc.
Chu Lạc Trần lại hỏi: "Cậu cảm thấy cậu ấy có thắng được không?"
Lương Vân Tiên không quay đầu, chỉ cất giọng chắc chắn: "Chắc chắn là được."
Gió đêm thổi qua rừng cây, dần dần thổi bay tiếng người huyên náo, chỉ còn sót lại tiếng cành lá rì rào.
Màn đêm đen nhánh, ánh trăng sáng tỏ.
Lục Vân Đàn chắp hai tay sau lưng, dáng người thẳng tắp, bộ đồ luyện võ bằng lụa màu trắng tỏa sáng dưới ánh trăng bàng bạc: "Trước khi chiến đấu, chúng ta phải giao kèo trước, đã thua thì phải chịu phục, đến lúc đó đừng có mà quỵt nợ nha."
Vương Trạch thở dài đầy bất lực: "Quân tử không động thủ với con gái, tôi vốn không muốn đánh nhau với cậu, chỉ cần cậu xin lỗi em gái tôi là được rồi, sao cứ phải gây sự không đâu thế?"
Đối mặt với loại người hung hăng càn quấy, đổi trắng thay đen này thì không thể không tức giận được.
Lục Vân Đàn cố giữ vững sự tỉnh táo, nói: "Tôi nói lại một lần nữa cho cậu rõ, tôi không phải người gây chuyện mà chính là cô em gái tốt Trần Tư Vũ của cậu. Khi nào cậu ta còn chưa xin lỗi thì chuyện này còn chưa xong đâu!"
Sau đó, rất nhiều người đổ dồn ánh mắt soi mói về phía Trần Tư Vũ, mà tâm lý của cô ta cũng tốt thật đấy, bị nhiều người nhìn như thế mà sắc mặt vẫn không thay đổi, tim không đập nhanh mà ngược lại còn hơi hếch cằm, vẻ mặt kiêu căng vô cùng.
Vương Trạch: "Tôi thật sự không muốn đánh nhau với cậu, một cô gái như cậu sao đánh lại được tôi?"
Lục Vân Đàn không muốn nhiều lời với cậu ta nữa mà thẳng thừng ra đòn tấn công về hướng bên phải, Vương Trạch cấp tốc né tránh. Cùng lúc đó, Lục Vân Đàn giơ tay phải lên với tốc độ nhanh như điện xẹt, lợi dụng bất ngờ mà thành công tát một cái vang dội lên mặt cậu ta.
Giương đông kích tây!
Vương Trạch bị đánh cho choáng váng, nửa bên má sưng phồng lên.
Lục Vân Đàn: "Thưởng cho cậu một cái tát để cậu nhớ cho kỹ, sau này nhớ tôn trọng con gái một chút!"
Vương Trạch thẹn quá hóa giận, siết chặt bàn tay phải rồi dồn hết sức vung về phía Lục Vân Đàn. Lục Vân Đàn vung cả hai tay lên, dùng chiêu nắm đấm chẻ đôi trong Ngũ Hành Quyền, khuỷu tay bổ thẳng về phía cánh tay của Vương Trạch. Nắm đấm của cậu ta bị hụt, cùng lúc đó, cô bổ một bàn tay vào sau gáy Vương Trạch.
Hình Ý Quyền vang danh thiên hạ vì sự tàn nhẫn của nó, trong tình huống bình thường, nếu bổ một quyền vào gáy thì không chết cũng ngất xỉu, nhưng Lục Vân Đàn không hạ tử thủ với Vương Trạch nên đã thu lực. Huống hồ, trên cổ tay cô còn có găng tay bảo hộ nên càng gia tăng độ giảm xóc, chẳng qua chỉ đánh Vương Trạch một chút mà thôi.
Ai ngờ nhân từ nương tay lại làm lộ ra khuyết điểm của mình, Vương Trạch biến nắm đấm thành bàn tay mà nhào thẳng về phía ngực cô. Lục Vân Đàn không ngờ cậu ta lại sử dụng chiêu thức hèn hạ như thế, cô vội vàng né tránh nhưng Vương Trạch lại thừa cơ nhấc chân lên đạp thẳng vào sườn phải của cô.
Lục Vân Đàn bị đá văng lăn ra xa, chật vật ngã xuống đất.
Cơn đau nhức kịch liệt truyền đến từ sườn bên phải, nhói lên từng đợt giống như có một hòn đá cứng rắn liên tục nện vào người cô, đau đớn đến mức cô cảm thấy không gian trước mắt biến thành màu đen.
Trái tim Lương Vân Tiên thắt lại, anh lập tức chạy về phía cô, Tới Tây Dương, Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao cùng đồng thời rảo chân chạy lên nhưng lại bị Lục Vân Đàn ngăn cản.
Cô nằm rạp trên mặt đất, một tay ôm lấy xương sườn, một tay chỉ vào mấy người họ, cắn răng chịu đựng cơn đau: "Không ai được đến đây! Để tớ tự mình chiến đấu!"
Lương Vân Tiên dừng chân lại, hơi thở dồn dập, tim đập mạnh, anh cắn răng do dự một lúc lâu mới xoay người quay lại đường cũ, hai bàn tay siết thật chặt, gân xanh nổi hết lên trán.
Tới Tây Dương, Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao đều không đành lòng nhưng cuối cùng vẫn đi theo Lương Vân Tiên quay lại.
Lục Vân Đàn ôm sườn phải chật vật đứng dậy, sắc mặt hơi tái, một lớp mồ hôi mỏng rịn trên trán.
Tiếng bàn tán xôn xao khắp khu rừng, có mỉa mai, có chế giễu, cũng có mắng cô đáng đời, còn có một phần nhỏ là đồng tình.
Chu Lạc Trần dựa vào thân cây, khẽ híp mắt nhìn chằm chằm Lục Vân Đàn.
Sắc mặt Vương Trạch âm trầm nhưng trong ánh mắt lại lóe lên sự đắc ý, trong lòng còn hơi tiếc nuối: Tránh đòn khá đấy! Tí nữa thì chạm được rồi.
Trần Tư Vũ thì lại càng đắc ý, cô ta khoanh tay, đắc ý nhìn chằm chằm Lục Vân Đàn: "Không có bản lĩnh thì đừng có ra vẻ, đáng bị đánh."
Sau đó còn có mấy đàn em của Vương Trạch phụ họa: "Khuyên cậu nên nhận thua sớm đi, có lẽ còn bớt phải chịu đau khổ đấy."
"Chính xác, chỉ là con gái mà cũng không ngại mất mặt."
Lục Vân Đàn nghiến răng nghiến lợi ấn vào xương sườn, may mà không bị gãy, sau đó cô ngước mắt lên, ánh mắt lạnh như băng: "Tôi muốn chặt tay cậu."
Vương Trạch mỉm cười: "Tôi thật sự không muốn ra tay với con gái đâu, cậu nên nhận thua sớm thì hơn."
Lục Vân Đàn biến sắc, so vai rụt cổ giống như một con khỉ, sau đó nhanh chóng tung ra một nắm đấm về phía bên phải. Vương Trạch không tránh kịp, huyệt Thái Dương bên trái phải chịu một nắm đấm cực mạnh, trước mặt đột nhiên tối sầm.
Lục Vân Đàn đã sử dụng chiêu thứ mười hai trong Hình Ý có tên là Hầu Quyền, cái tên nói lên tất cả, nó bắt chước từ hành động của con khỉ, tinh thần của núi, là sự hợp nhất giữa Hình và Ý, nhanh, mạnh và dữ dội.
Cô là người nhớ thù cực kỳ dai, giống như Tôn Ngộ Không trên núi Nga Mi, tính toán chi li, có thù tất báo. Thế là sau khi sử dụng Hầu Quyền thì nhảy ngay lên đạp một cước cực mạnh vào xương sườn bên trái của Vương Trạch. Lần này hoàn toàn không có chuyện nương tay, cô đá cho Vương Trạch lăn ra một khoảng khá xa.
Lần này, người ôm xương sườn ngã xuống đất không dậy nổi đổi thành Vương Trạch.
Đã báo được thù lớn, Lục Vân Đàn cảm thấy xương sườn không còn đau như lúc nãy nữa, ngay cả hô hấp cũng thông thoáng hơn.
Vương Trạch nghiến răng nghiến lợi, một lúc lâu sau vẫn chưa đứng dậy được.
Lúc này, Trần Tư Vũ và đám đàn em cấm như hến, cả đám đứng ngây như phỗng nhìn chằm chằm vào Lục Vân Đàn, hoàn toàn không còn khí thế phách lối như vừa rồi.
Lục Vân Đàn mất kiên nhẫn hỏi: "Cậu cứ nằm dưới đất mãi thế à? Trong đánh võ có đếm ngược định thắng thua đấy."
Tới Tây Dương rất hiểu việc đoán ý nên lập tức đứng ra nói: "Thắng hay thua đều dựa theo quy luật giang hồ để quyết định, mười, chín, tám..."
Kết thúc đếm ngược mà vẫn không đứng dậy thì coi như là thua.
Vương Trạch cắn răng bò từ dưới đất dậy, đồng thời đánh về phía Lục Vân Đàn. Lục Vân Đàn chỉ chờ thời khắc này, cô tung một chiêu chém rồng chém hổ, vừa bổ đôi nắm đấm của cậu ta vừa giơ chân phải lên đạp thẳng vào đầu gối đối thủ.
Chiêu này được xem là một chiêu tàn ác trong Hình Ý Quyền, một cú này không thương thì cũng tàn.
Nhìn thấy chiêu này, Lương Vân Tiên chợt nhớ đến lúc Lục Vân Đàn đối phó với bọn buôn người.
Đùi phải của tên buôn người kia bị đạp gãy ngay tại chỗ, những người xung quanh thậm chí còn nghe thấy tiếng xương đùi bị gãy.
Thế nên lúc Lục Vân Đàn xuất ra chiêu này, anh bèn quát lớn: "Lục Vân Đàn!"
Giống như Tôn Ngộ Không nghe thấy Kim Cang chú, sát khí trên người Lục Vân Đàn lập tức giảm xuống, cô dời vị trí đặt chân xuống mấy tấc, thu mấy phần lực, không đá vào đầu gối Vương Trạch mà đá vào cạnh bắp chân cậu ta.
Dù thế nhưng cũng đủ để Vương Trạch ăn no rồi.
Mặt trước chỗ bắp chân là một vùng cơ bắp yếu ớt, gần như chỉ có một lớp da bọc lấy xương, Vương Trạch đau đớn hét lên, sau đó ngã khuỵu xuống đất như con rối bóng bị cắt dây, vẻ mặt dữ tợn ôm lấy bắp chân. Nhìn có vẻ đang đau đớn sắp không sống nổi.
Lục Vân Đàn liếc mắt ra hiệu cho Tới Tây Dương, Tả Hộ pháp hiểu ngay ý của cô, cậu ấy tiến lên một bước, nói: "Cứ dựa theo quy tắc giang hồ đi, bắt đầu đếm ngược, mười, chín, tám, bảy..."
Khi cậu ấy đếm đến "Năm", có người trong rừng cây nhỏ bắt đầu đếm ngược theo, sau đó càng lúc càng có nhiều người tham gia đếm ngược. Lúc đếm đến số "Không" cuối cùng, gần như tất cả mọi người đều mở miệng, âm thanh vang dội khiến lá trên cành cũng phải rơi.
Đếm ngược đã kết thúc nhưng Vương Trạch vẫn không đứng dậy được, người thắng người thua đã rõ ràng.
Tả Hộ pháp Tới Tây Dương hét lên một câu đậm nghi thức: "Bang chủ bang Thanh Vân, Lục Vân Đàn, thắng!"
Lục Vân Đàn chắp hai tay sau lưng, kiêu ngạo nhếch môi, từ khóe mắt đến đầu mày đều toát lên vẻ đắc ý, nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt tức thì sầm xuống, quay lại nhìn Trần Tư Vũ, nghiêm khắc ra lệnh: "Xin lỗi!"
Mấy trăm ánh mắt đồng thời đổ dồn về phía Trần Tư Vũ.
Cuối cùng Trần Tư Vũ cũng không giữ được sự bình tĩnh thong dong như lúc đầu nữa, sắc mặt cô ta trắng bệch, dáng vẻ hoảng loạn.
Lục Vân Đàn nhìn cô ta chằm chằm: "Xin lỗi."
Hốc mắt Trần Tư Vũ đã phiếm hồng, cô ta hơi cúi đầu, c ắn môi dưới, nước mắt lưng tròng trông như thể đang phải chịu muôn vàn uất ức.
Trong đám người, có một cậu bạn không đành lòng, thương hương tiếc ngọc: "Hay là thôi bỏ đi, người ta sắp khóc đến nơi rồi..."
Lục Vân Đàn nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, ánh mắt sắc như dao: "Cậu có lòng nhân ái lắm sao? Có biết cô ta đã làm những chuyện gì không? Cậu có tư cách gì mà tha thứ thay người khác?"
Cậu bạn kia tức khắc ngậm miệng, câm như hến.
Chẳng còn ai dám cầu xin thay Trần Tư Vũ nữa.
Trần Tư Vũ bắt đầu rơi nước mắt, cặp lông mày ướt át hơi vểnh lên, từng giọt nước mắt to như hạt đậu từ từ rơi xuống mặt đất, cơ thể gầy gò mong manh khẽ run rẩy trông như lê hoa đái vũ.
Lục Vân Đàn tức gần chết! Giỏi giả vờ đáng thương lắm! Đúng là đồ trà xanh thượng hạng!
Lúc này, có một cậu bạn đứng trong đám đông đột nhiên cất giọng: "Khóc thì có ích gì? Làm sai thì phải bị đánh, giả vờ đáng thương cho ai xem?"
Giọng cậu bạn này nghe rất êm tai, trong trẻo lại thuần hậu như rượu ngon nhuận giọng, thế nhưng trong ngữ điệu lại mang theo vài phần trêu tức và bất cần.
Lục Vân Đàn và đám người đồng loạt quay sang, sau đó ngẩn cả người.
Chu Lạc Trần vẫn đứng khoanh tay, nhàn nhã dựa vào thân cây như cũ, khóe môi khẽ nhếch lên, cậu ta cười nói với Lục Vân Đàn: "Bang chủ Đàn, tớ nói có đúng không?"
Lục Vân Đàn có nằm mơ cũng không ngờ nghệ nhân gấp giấy sẽ đến đây, càng không ngờ cậu ta lại nói chuyện giúp cô trước mặt mọi người. Nhận ra hai người có cùng chung mối thù với nhau, cô vô cùng vui vẻ, cảm giác còn vui hơn là trúng thưởng năm triệu tệ.
Cô phải cố hết sức kìm nén mới không để mình cười ngoác miệng đến tận mang tai, sau đó mới gật đầu chắc nịch: "Tất nhiên! Cậu nói đúng lắm!"
Chu Lạc Trần lại mỉm cười, lúm đồng tiền nhàn nhàn xuất hiện trên má, đôi mắt đen nhánh.
Lương Vân Tiên rũ mắt, nghiến chặt răng, lồ ng ngực phập phồng.
Trong lòng anh không cam lòng nhưng lại bất đắc dĩ không thể làm gì.
Đột nhiên, những âm thanh ồn ào nhốn nháo xung quanh hoàn toàn biến mất, anh lại bị ù tai.
Âm thanh gào rít không rõ tràn ngập trong tâm trí anh.
Tầm nhìn của anh dần mờ đi.
Đây là món quà mà khối u kia ban tặng cho anh.
Dạo này các triệu chứng này càng ngày càng xuất hiện thường xuyên, anh cũng chẳng biết điều này có nghĩa gì nhưng lại hiểu rõ mình càng ngày càng cách xa cô.
Dù đối mặt với sự cướp đoạt trắng trợn thì anh cũng chẳng thể làm gì, bởi vì anh vốn không có vốn liếng để cạnh tranh với cậu ta.
Anh chưa từng thống hận khối u trong đầu mình như lúc này, nó đã cướp hết tất cả mọi thứ, không chỉ là mạng sống mà còn là quyền được thích và quyền tự do.