Chuông tan học còn chưa reo mà Lục Vân Đàn đã đưa những người còn lại trong bang hội Thanh Vân tới, Lương Vân Tiên rất bất ngờ: “Sao các cậu tới đây?”
Lục Vân Đàn: “Đương nhiên là để cổ vũ cậu rồi.”
Lương Vân Tiên nhận ra: “Trốn học hả?”
Lục Vân Đàn gật đầu, rất hiên ngang: “Đúng rồi!”
Lương Vân Tiên: “…”
Anh thở dài, nghiêm túc nói: “Sau này không được trốn nữa.”
Lục Vân Đàn không thèm nghe lời anh, còn hừ một tiếng: “Cậu đúng là to gan, một tên vô danh tiểu tốt mà dám ra lệnh cho bang chủ.” Nói xong thì liếc mắt nhìn hai tên hộ pháp phía sau.
Tả Hộ pháp Tới Tây Dương hiểu được ý định của bang chủ nên nhanh chóng phụ họa: “Tiểu Lương à, xem như là cậu có đến được trận chung kết nhưng cũng không thể tự cao tự đại, vô lễ với bang chủ nha.”
Trước đây cậu ấy luôn gọi Lương Vân Tiên là “phó bang chủ”, mang theo sự kính trọng của cấp dưới đối với cấp trên, nhưng bây giờ chức vị đã thay đổi. Một phó bang chủ với phong thái đ ĩnh đạc bây giờ đã bị giáng chức, biến thành người có chức vị thấp nhất, vậy nên cậu ấy cũng thay đổi xưng hô, biến thành xưng hô của cấp trên với cấp dưới.
Hữu Hộ pháp Lý Hàng cũng không bỏ qua cơ hội được dạy dỗ cấp dưới: “Tiểu Lương, cậu không được phụ lòng bang chủ, vì ai mà bang chủ trốn học? Đến để cổ vũ cho cậu chứ ai?”
Bang chủ Đàn: “Đúng vậy!” Nói xong rồi nhìn về phía quân sư một cái, mong cô ấy tát nước theo mưa.
Nhưng quân sư Lý Nguyệt Dao không muốn tham gia cuộc đấu tranh nội bộ này, cũng không muốn phản đối ý định của bang chủ, không thì sau này sẽ khó mà yên ổn, chỉ có thể thêm dầu vào lửa: “Bang chủ nói rất đúng.”
Có sự ủng hộ của mọi người, Lục Vân Đàn càng thêm tự tin, thẳng lưng lên, hất cằm, vẻ mặt đắc ý: “Tiểu Lương à, cậu đừng có mà không biết điều.”
Lương Vân Tiên bất lực chịu thua. Đinh Nhất Khải, một học sinh lớp 10 đã đứng đó từ rất lâu, đột nhiên nói: “Chị chính là bang chủ của bang hội Thanh Vân đúng không? Lục Vân Đàn?”
Lục Vân Đàn không ngờ bản thân lại nổi tiếng như vậy, đến đâu cũng có người biết cô, lập tức gật đầu, hãnh diện nói: “Đúng rồi!”
Đinh Nhất Khải: “Lúc học quân sự em đã kết bạn Wechat với chị, em đã mua bản đồ các vị trí đặt camera bản mới nhất, nhưng tại sao chị lại bán cho em giá hai tệ nhưng bán cho bạn cùng phòng của em chỉ với một tệ?”
Cầm bản gốc của Từ Hà Khách của trường THPT số 2, Tới Tây Dương không tin vào mắt mình: “Gì chứ?! Bản mới nhất?!”
Doanh nhân Lục Vân Đàn: “…”
Lương Vân Tiên hơi chau mày.
Trần Long của lớp 11 cũng nhớ ra: “Cậu mua hai tệ á? Cô ấy bán cho tôi hai tệ rưỡi lận!”
Lục Vân Đàn: “…”
Lương Vân Tiên càng chau mày hơn.
Tiết Hạo Dương cũng học lớp 11 bổ sung: “Bạn cùng phòng của tôi cũng mua, hình như chỉ tốn có năm hào.”
Đinh Nhất Khải và Trần Long: “Tại sao lại như vậy?”
Tiết Hạo Dương: “Bạn đó rất đẹp trai.”
Lương Vân Tiên: “…”
Lục Vân Đàn: “…”
Thôi đi đừng nói nữa!
Đinh Nhất Khải giật mình nhớ ra: “Bạn cùng phòng của tôi cũng rất đẹp trai, cái của tôi in trắng đen còn của cậu ấy thì in màu.”
Sự thật đã được tiết lộ, tiêu chuẩn thu phí của bang chủ Lục dựa theo ngoại hình của người mua, nhan sắc là thước đo: Đẹp thì lấy giá rẻ, còn được in màu.
Đầu Lương Vân Tiên đầy vạch đen, sắc mặt khó coi, gằn từng chữ một: “Lục, Vân, Đàn!”
Bang chủ Lục không dám nói câu nào.
Tới Tây Dương cũng cần một lời giải thích: “Sao lại có bản mới nhất rồi?”
Bang chủ Lục đánh trống lảng: “Ờm, hình như sắp thi đấu rồi đó.”
Lương Vân Tiên không bị cô lừa, nghiêm mặt, không nghi ngờ nữa: “Qua đây với tớ.” Nói xong, anh xoay người đi về phía ngoài sân bóng rổ.
Sau đó, nhóm người hóng hớt của bang hội Thanh Vân đã thấy được cảnh sau…
Hai chân thon dài của Lương Vân Tiên đi đến hồ nước trước sân vận động rồi dừng lại, lạnh lùng nhìn bang chủ Đàn đang chậm chạp đi về phía anh. Sau khi đến trước mặt anh, bang chủ Đàn dừng lại, cúi đầu khúm núm, hai tay không ngừng xoa xoa.
Lương Vân Tiên cúi đầu cụp mắt, nghiêm túc nói gì đó, bang chủ Đàn không dám hé răng, vẫn cúi gằm xuống lắng nghe, đôi khi ngẩng đầu cãi lại vài câu nhưng lập tức ngậm miệng rồi lại cúi đầu nhận tội.
Khung cảnh này làm bọn Đinh Nhất Khải ngơ ngác.
“Rốt cuộc ai mới là cấp trên trong bang hội Thanh Vân của các cậu vậy?” Trần Khôn của lớp 12-1 cách vách với bọn họ, lấy làm thắc mắc: “Tôi luôn nghĩ rằng chiến thần là đại ca.”
Tới Tây Dương thở dài: “Đúng là đại ca, nhưng mà…”
Lý Hàng: “Cơ bản thì, bang chủ quyết định chuyện nhỏ.”
Triệu Khôn: “Còn chuyện lớn?”
Lý Hàng: “Chân chạy vặt quyết.”
Triệu Khôn: “…”
Đúng là chân chạy vặt.
Tới Tây Dương vẫn giữ thể diện cho bang chủ: “Nhưng trong bang của chúng tôi thì không có chuyện gì lớn cả.”
Đinh Nhất Khải của lớp 10: “Vậy bây giờ là?”
Tới Tây Dương: “Không biết nữa.”
Lý Hàng: “Cũng khá nghiêm trọng.”
Quân sư uyên bác Lý Nguyệt Dao đúc kết ra một đáp án: “Buôn lậu bản đồ vị trí có gắn camera, lấy lợi nhuận trái phép, giá bán không đồng nhất, hành xử dựa vào nhan sắc, điều này vi phạm vào quy định của bang hội và đạo đức con người.”
Tới Tây Dương: “Đúng!”
Lý Hàng: “Bang chủ biết luật nhưng vẫn phạm luật, tội càng thêm nặng.”
Lý Nguyệt Dao: “Đây là việc lớn.”
Song Tới Tây Dương vẫn hoang mang, hỏi Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao: “Hai cậu có biết chuyện bản đồ camera mới không?”
Hai người đồng thanh: “Biết chứ.”
Tới Tây Dương ngơ ngác: “Sao hai cậu lại biết? Sao tôi lại không biết?”
Lý Hàng: “Ờm, thật ra chúng tôi đi…”
Lý Nguyệt Dao mím môi: “Giúp bang chủ đưa hàng.”
Lý Hàng: “Tớ giao cho nam.”
Lý Nguyệt Dao: “Tớ giao cho nữ.”
Lý Hàng: “Phí ship là hai hào cho một đơn.”
Lý Nguyệt Dao: “Ngày nghỉ thì tiền lương nhân ba.”
Tới Tây Dương: “…”
Lén lút kiếm tiền mà không rủ tôi ư, thông đồng với nhau làm bậy ư?!
Đau!
Đau đớn tột cùng!
Vài phút sau, Lương Vân Tiên và Lục Vân Đàn quay lại, vẻ mặt Lương Vân Tiên vẫn nghiêm túc như cũ, còn bang chủ Đàn thì đầy hậm hực, nhưng vẫn miễn cưỡng nói với mấy người Đinh Nhất Khải: “Một tấm bản đồ có giá một tệ, tính cả tiền ship. Tôi có thể trả tiền thừa cho các cậu hoặc các cậu trả hàng hoàn tiền nếu muốn.”
Đinh Nhất Khải nghĩ ngợi rồi nói: “Không cần trả hàng đâu, đưa tiền là được.”
Tiết Hạo Dương: “Vậy bạn cùng phòng tôi tốn có năm hào thì sao, bù thêm tiền hả?”
Trước khi Lục Vân Đàn trả lời thì cô lén liếc nhìn Lương Vân Tiên một cái, thấy vẻ mặt của anh điềm nhiên thì mới trả lời: “Không cần, sau này giới thiệu thêm nhiều khách mới là được rồi.”
Lương Vân Tiên: “…”
Phải cố gắng giữ tâm trạng tốt.
Bỗng nhiên tiếng còi của trọng tài vang lên, nhắc các cầu thủ rằng trận đấu sắp bắt đầu.
Mọi người dời sự chú ý sang trận đấu đang tới, tạm thời gác chuyện buôn bán qua một bên.
Hai mắt Lục Vân Đàn sáng lên, cô nhìn Lương Vân Tiên: “Mọt sách ơi! Cậu cố lên nha!”
Tới Tây Dương: “Tiểu Lương, tớ tin cậu!”
Lý Hàng: “Tiểu Lương, phải làm cho tốt, thắng trận này là cậu có thể lên chức!”
Lý Nguyệt Dao: “Các cậu nhất định thắng!”
Lục Vân Đàn chêm thêm: “Đừng quan tâm bao che hay không, chỉ cần chơi hết mình, không thẹn với lương tâm là được, các cậu vào được trận chung kết là đỉnh lắm rồi!”
Nói đến “bao che”, bỗng nhiên Lương Vân Tiên nhớ ra, lập tức dặn dò đồng đội: “Bất kể đối thủ có làm gì với chúng ta thì chúng ta cũng không thể trả đũa.”
Triệu Khôn không hiểu: “Tại sao?”
Đinh Nhất Khải cũng không hiểu: “Đã bao che đến vậy rồi còn phải để bọn họ bắt nạt sao?”
Lương Vân Tiên nghiêm túc trả lời: “Khi họ phạm luật thì trọng tài sẽ không thổi còi, nhưng khi chúng ta phạm luật, chắc chắn sẽ thổi. Chúng ta không có người để thay vào, nếu có một người bị thì thì chắc chắn sẽ thua.”
“Con mẹ nó!” Triệu Khôn không nhịn được mà chửi thề.
Đinh Nhất Khải và Tiết Hạo Dương cũng muốn chửi.
Trần Long thở dài: “Không có cách nào để đối phó với bọn họ sao?”
Lương Vân Tiên: “Có.”
Mắt của bốn người kia sáng rực.
Lương Vân Tiên: “Nếu đối thủ đụng trúng hoặc gạt chân thì lập tức ngã xuống đất, ôm lấy chỗ bị đụng trúng rồi la thật to, làm càng lố càng tốt.”
Triệu Khôn: “Nếu bị đập trúng thì sao?”
Lương Vân Tiên: “Trọng tài không thổi còi thì trận đấu vẫn tiếp tục, nhưng cậu vẫn phải la lên cho mọi người biết cậu bị thương.”
Đinh Nhất Khải: “Lỡ như trọng tài vẫn mặc kệ thì sao?”
Lương Vân Tiên: “Người xem tự đánh giá được.” Anh nhìn về phía Lục Vân Đàn: “Sau khi kết thúc tiết tự học thì càng nhiều người đến xem, đến đó nhờ Đàn nữ hiệp giúp.”
Lục Vân Đàn lập tức hiểu ý Lương Vân Tiên: Lúc đối thủ phạm luật thì quậy càng nhiều càng tốt, để người xem biết bọn họ phạm luật. Mọi người đã phàn nàn rất nhiều về sự bao che trong thi đấu, châm thêm chút lửa là có thể khơi dậy sự tức giận của quần chúng, trọng tài sẽ kiêng dè và không bao che nữa.
Cô đảm bảo: “Yên tâm đi, cứ giao cho tớ!”
Tới Tây Dương không hiểu lắm: “Là sao?”
Lục Vân Đàn giải thích ngắn gọn: “Là vạch trần trọng tài khi ông ta bao che, cho ông ta biết người xem rất sáng suốt!”
Mọi người hiểu ra, nhìn Lương Vân Tiên với ánh mắt bội phục, đầu óc của học sinh đứng đầu khối thật là thông minh!
Lý Hàng lập tức thể hiện thái độ: “Yên tâm đi, dẫn dắt quần chúng là nghề của chúng tôi mà!”
Tới Tây Dương bổ sung thêm: “Ngang ngửa tài khoản marketting triệu view đó!”
Lý Nguyệt Dao nhớ đến một việc quan trọng: “Tên đội của các cậu là gì thế? Sao chúng tôi cổ vũ được?”
Năm người trong đội bàn về tên đội, Triệu Khôn đề xuất: “Tầm nhìn rộng mở, đội mang vinh quang về cho Tổ quốc.”
Lục Vân Đàn: “Như vậy hơi dài thì phải? Có mang vinh quang cho Tổ quốc đâu?”
Lý Hàng: “Đội Vinh quang thì hay hơn đó.”
Tới Tây Dương: “Chiến đấu vì vinh quang hay hơn.”
Lý Nguyệt Dao: “Đội Quốc quang cũng hay.”
Triệu Khôn là người mở đầu: “…”
Đúng là cái nồi thập cẩm.
Bỗng nhiên Lương Vân Tiên nói: “Đội Thiếu niên.”
Thiếu niên có sự cuồng nhiệt, bền bỉ tựa núi sông;
So mặt trời với mặt trăng, xem thế giới này chỉ có thiếu niên ta!
Mặt trời ló dạng, tự thân tỏa sáng; sông nguồn cuồn cuộn, biển cả mênh mông; rồng ẩn mình trong vực, vảy vuốt bay lượn; mãnh hổ gầm thét, muôn thú kinh sợ!
Tốt đẹp như thiếu niên Trung Quốc, bất lão với trời.
Cường tráng như thiếu niên Trung Quốc, gắn liền với Tổ quốc.
Lục Vân Đàn gật đầu thật mạnh: “Tên này hay! Lấy tên Đội Thiếu niên đi!”
Nửa phút trước khi thi đấu, hai đội bước vào sân và đứng ở vị trí của mình.
Phó trọng tài cầm bóng đi đến trục trung tâm, người tung bóng* của hai đội bước ra khỏi hàng, đứng quay lưng về đội mình và đối diện với người tung bóng của đối thủ.
*Tung bóng: Để bắt đầu trận đấu, trọng tài tung bóng cho 2 cầu thủ của hai đội nhảy lên tranh chấp (ở giữa sân hoặc ở vạch 1 điểm). Bóng phải lên đến điểm cao nhất rồi thì cầu thủ mới được chạm vào bóng.
Giống với suy đoán của Lương Vân Tiên, người tung bóng của đối thủ là cầu thủ số 12, rất cao, có thể hơn 190cm. Người tung bóng của đội mình là Trần Long, cậu ấy cũng không thấp, Lương Vân Tiên cao 186cm, cậu ấy còn cao hơn Lương Vân Tiên vài cm, cũng tầm 190cm, nhưng khi đối diện với cầu thủ số 12 thì thấp hơn một chút.
Lúc trọng tài thổi còi, Lương Vân Tiên hít vào một hơi thật sâu, xua tan lo âu, anh muốn khối u trong đầu có thể tiếp tục ổn định, ít nhất là đến khi trận đấu kết thúc.
Trong mấy trận đấu trước cũng không có dấu hiệu xấu đi của bệnh, anh cảm thấy may mắn, nhưng anh cũng lo rằng đó là dấu hiệu giả của khối u.
Các thành viên khác của Đội Thiếu niên đều căng thẳng, người căng thẳng nhất là Trần Long.
Ngược lại, người đối diện lại rất thong thả, mặc dù Chu Lạc Trần đã dặn bọn họ phải canh chừng Lương Vân Tiên cho kỹ, nhưng họ không quan tâm lời dặn của đội trưởng.
Tiếng còi chói tai xuyên qua không trung, phó trọng tài ném bóng lên cao, Trần Long và số 12 phản ứng rất nhanh, đồng thời giơ tay lấy đà để nhảy lên.
Trần Long cũng không biết là do bản thân có thành kiến với trọng tài hay không, cậu ấy lại cảm thấy bóng chếch về hướng của số 12.
Bóng bay về phía đội thi đấu của trường, số 7 đưa tay bắt bóng, cơ thể nhanh chóng chuyển bóng về phía Đội Thiếu Niên. Tuy nhiên vừa chạy qua trục trung tâm thì kế bên lại có một cái bóng trắng, giây tiếp theo tay phải của cậu ta trở nên trống không, bóng đã bị giành mất. Cậu ta thì chưa kịp thấy rõ, trong lòng thầm chửi tục, hô to: “Quay về phòng ngự!”
Số 4 và số 9 nhanh chóng chạy lên tấn công Lương Vân Tiên, nhưng họ vẫn chưa đến gần thì Lương Vân Tiên đã ném bóng đi, ghi hai điểm chuẩn xác.
Đến khi bóng rơi xuống, còn chưa đến hai mươi giây tính từ khi bắt đầu trận đấu.