Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 57

Tiếng vỗ tay và tiếng hò hét của khán giả gây rung chuyển màng nhĩ, niềm hy vọng chiến thắng nhen nhóm trong lồng ngực.

Chu Lạc Trần không quá vui vẻ, thậm chí cảm giác tự hào cũng không có.

Lương Vân Tiên cũng như thế, sau khi dẫn bóng anh bắt đầu sắp xếp kế hoạch tiến công phòng thủ tiếp theo.

Giữa họ thậm chí còn không có một ánh nhìn trao đổi nào.

Chiến thuật mà hai người họ vừa sử dụng được gọi là phối hợp cắt đường chuyền.

Trước đây, hai người thường xuyên sử dụng chiến thuật này trong rất nhiều các trận đấu, sự phối hợp vô cùng ăn ý đã khiến cả hai bất khả chiến bại.

Nhưng từ khi lên cấp ba, hai người đã không còn chơi bóng với nhau nữa.

Mắc kẹt giữa họ không chỉ có Lục Vân Đàn mà còn là những ân oán nối tiếp từ đời trước.

Hai người bọn họ cuối cùng cũng không thể nào mở lòng với nhau như trước nữa.

Trước khi bắt đầu trận đấu, Lương Vân Tiên thậm chí còn nghĩ có lẽ đây là trận bóng cuối cùng mà hai người chơi với nhau trong cuộc đời này.

Hiệp hai khởi đầu thuận lợi, đội tuyển trẻ Trung Quốc thừa thắng xông lên đã vào được mấy quả, điểm số cách biệt giữa hai đội đã dần được rút ngắn, tới khi đội Nhật Bản thổi còi tạm dừng trận đấu thì tỉ số đã thay đổi từ 11:21 thành 18:23.

Ngay cả huấn luyện viên của đội Nhật Bản cũng thấy tình thế không ổn, bèn đưa lại số 5 và số 23 vào sân.

Số 23 “Dao mổ trâu” quả thực là một tuyển thủ rất có thực lực, lần giao tranh tiếp theo chắc chắn sẽ rất khó nhằn.

Bóng lại lần nữa về tay Lương Vân Tiên, số 23 phòng ngự anh chặt chẽ giống như anh phòng ngự cậu ta vậy. Bóng được chuyền tới tay Lương Vân Tiên, số 23 lập tức lao tới cướp bóng, ép sát lại gần, mang tính tấn công rất mạnh. Lương Vân Tiên làm một động tác giả và chuyền bóng cho Dương Cường, số 23 cũng không hề buông lỏng cảnh giác với anh, phòng thủ rất chặt chẽ. Dương Cường đành phải chuyền bóng cho Đinh Nhất Khải là người ngày càng gần bảng rổ nhất. Triệu Khôn hỗ trợ Đinh Nhất Khải bắt bóng bật bảng. Đinh Nhất Khải nhìn thấy cơ hội để úp rổ nhưng lại bị số 5 cản trở, bóng lại quay về tay của Đinh Nhất Khải. Cậu ta đang định tiếp tục úp rổ thì tiếng thổi còi từ trọng tài vang lên, hiệp hai kết thúc.

Có 130 giây nghỉ giải lao trước khi bắt đầu hiệp 3.

Sau khi đội tuyển thủ trẻ Trung Quốc rời sân, họ đã tập hợp lại trước mặt Lương Vân Tiên… tất cả đều đã ngầm thừa nhận Lương Vân Tiên là đội trưởng.


Lương Vân Tiên đang định mở miệng thì tiếng ù bên trong tai đột nhiên vang lên, âm thanh sắc nhọn bất thường tràn ngập trong não anh như một hồi chuông báo động nguy hiểm. Trong một đến hai giây, anh không thể nghe thấy gì như thể bản thân đang bị ép rơi xuống biển sâu, tầm nhìn trước mặt đột nhiên tối đen trong vài giây, giống như màn hình đã bị rút phích cắm.

Đầu anh bắt đầu choáng váng, đau đớn như sắp nổ tung ra.

Lương Vân Tiên biết rằng khối u trong não đang cảnh báo tới anh.

Lời cảnh báo này đến thật quá đúng thời điểm.

Lương Vân Tiên lập tức nhắm mắt lại rồi hít sâu vào mấy lần.

Anh hy vọng rằng bản thân mình có thể kiên trì lâu thêm chút nữa, có thể kiên trì được tới khi trận đấu kết thúc là được rồi.

Sau khi các triệu chứng như ù tai bớt đi thì Lương Vân Tiên mới mở mắt, bốn người đứng trước mắt đang dùng ánh mắt quái dị nhìn anh, nhất là Chu Lạc Trần.

Lương Vân Tiên giải thích: “Tôi đang nghĩ chiến thuật tiếp theo.” Sau đó cố gắng kìm nén cảm giác đau đầu và ù tai, thản nhiên đưa ra các chiến lược bày binh bố trận.

Tiếng còi vang lên lần nữa, hiệp ba bắt đầu.

Lần này tới lượt đội Trung Quốc giao bóng, người ném là Triệu Khôn. Số 23 chặn trước mặt Lương Vân Tiên, Triệu Khôn chuyền bóng cho Đinh Nhất Khải.

Đinh Nhất Khải rê bóng về phía bảng rổ Nhật Bản rồi tấn công vào rổ. Đối mặt với hàng phòng ngự chắc chắn của đối phương, Đinh Nhất Khải lấy thế một địch ba, nhảy lên ném vào rổ và thành công ghi được một điểm, rút ngắn được tỉ số giữa hai đội chỉ còn cách biệt bốn điểm.

Tiếng hô hào cổ vũ đinh tai nhức óc lại vang lên rầm rộ.

Đinh Nhất Khải cũng hoang mang, không ngờ cậu ấy lại có thể đẳng cấp như vậy: Pha chơi bóng này có thể lưu danh khoe được cả đời ấy chứ!

Vào lúc ấy, Đinh Nhất Khải thậm chí còn cảm thấy bản thân trở thành một vị anh hùng của dân tộc, cậu ấy giơ cao tay lên, lao về phía Lương Vân Tiên rồi hét to: “Anh! Em đỉnh quá!”

Lương Vân Tiên nở nụ cười bất đắc dĩ, song vẫn khích lệ một câu: “Ừm, giỏi lắm.”

Tinh thần chiến đấu của Đinh Nhất Khải lại càng sôi sục, rất tự tin rằng họ sẽ dễ dàng bắt kịp được bốn điểm còn lại. Song thực lực của đội Nhật Bản thật sự rất mạnh, khoảng thời gian sau đó trận đấu diễn biến rất căng thẳng. Đội tuyển trẻ Trung Quốc ghi được một quả thì đội Nhật Bản cũng nhanh chóng bắt kịp được, thời gian kết thúc chỉ còn hai phút mà điểm số giữa hai đội là 32:34.


Số 23 của Nhật Bản được đồng đội chuyền bóng, cậu ta lao nhanh về bảng rổ của Trung Quốc tạo đột phá. Triệu Khôn và Dương Cường hợp lực phòng thủ và cản phá pha úp rổ của số 23. Sau khi cướp được bóng, bóng đã nằm trong tay Dương Cường, cậu ta lập tức chuyền nó cho Chu Lạc Trần.

Chỉ còn hai mươi giây nữa là kết thúc trận đấu.

Chu Lạc Trần dẫn bóng lướt qua từng hàng phòng thủ, nhảy thẳng về phía bảng rổ của Nhật Bản rồi lại bất chợt chuyền cho Lương Vân Tiên.

Lương Vân Tiên bắt bóng chính xác.

Chỉ còn mười giây nữa là kết thúc.

Anh đứng ở ngoài khu vực ba điểm, nhìn về bảng rổ của Nhật Bản, tầm nhìn ngày càng mờ đi, tiếng ù bên tai ngày càng nhức nhối.

Lương Vân Tiên đã không thể nghe được gì nữa.

Bảng rổ trong mắt anh cũng nhòe đi thành một bức tranh mơ hồ.

Đầu đau như muốn nứt ra.

Nhưng anh biết mình nhất định phải lấy được ba điểm này.

Lương Vân Tiên hít một hơi thật sâu, giơ cao hai tay, ném quả bóng về phía lưới.

Quả bóng rổ màu nâu sẫm vẽ một hình parabol dài giữa không trung, đập “Rầm” một tiếng vào bảng bóng rổ, tiếng đập ấy cũng rơi vào trái tim của tất cả mọi người trong tòa nhà thi đấu.

Quả bóng bật trở lại, đập vào khung rồi lại nghịch ngợm đánh một vòng quanh vành rổ, sau đó mới rơi vào lưới.

Bóng đáp đất, trận đấu kết thúc, cú ném ba điểm đúng tiêu chuẩn.

Tỉ số biến thành 35:34.


Đội Trung Quốc, thắng!

Nhà thi đấu yên tĩnh hai giây rồi đột nhiên bùng lên một trận sóng thần reo hò rung trời, niềm vui chiến thắng và niềm tự hào khi đánh bại đối thủ tràn ngập trong lồng ngực của mỗi học sinh có mặt.

Ngay cả hiệu trưởng và Phó bộ trưởng Bộ Giáo dục cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mỉm cười nhìn những chàng trai đứng trên sân thi đấu, vỗ tay không ngừng.

Trung Quốc có một tương lai ngập tràn hy vọng.

Lục Vân Đàn lại càng kích động hơn cả, cô vui vẻ nhảy cẫng lên: “A a a a a chúng ta thắng rồi! Thắng rồi a a a a a a a a!” Rồi lại không tự chủ được hét lớn về phía lán của đội Trung Quốc: “Mọt sách ơi! Cậu giỏi quá!”

Trong lúc cô đang mải sung sướng, nhảy nhót tưng bừng thì cốc trà sữa cầm trong tay đã vung hết vào người quần áo của anh trai mình.

Lục Vân Phong tức điên, lườm em gái rồi quay người đi tìm nhà vệ sinh.

Sau khi kích động, Lục Vân Đàn mới nhớ phải chia sẻ niềm vui chiến thắng này với anh trai, mà không ngờ lại không thấy Lục Vân Phong đâu nữa, trong lòng cô thầm bức tức: Hừ, cho anh thấy kỹ năng của mọt sách, người ta thắng rồi đấy!

Đến khi cô đưa mắt nhìn khu vực của các cầu thủ, cảnh tượng trước mắt khiến Lục Vân Đàn không khỏi ngạc nhiên…

Không biết ai xung phong ném lá cờ đỏ nhỏ trong tay vào sân bóng rổ, khiến mọi người cũng bắt chước làm theo.

Trong lúc nhất thời, nhà thi đấu giống như gặp một cơn mưa cờ đỏ, cờ đỏ năm sao tung bay khắp bầu trời như sao băng rơi xuống đất, cảnh tượng quá hùng vĩ, khá giống với cảnh người người reo hò trên đường phố sau khi nghiên cứu thành công bom nguyên tử cách đây nhiều thập kỷ.

Rất nhiều học sinh chạy xuống từ khán đài, vây quanh các cầu thủ Trung Quốc.

Lục Vân Đàn cũng chạy ra sân thi đấu, cô muốn tìm Lương Vân Tiên.

Nhưng biển người mênh mông, cô chen chúc trong đó rất lâu mà vẫn không thể tìm được Lương Vân Tiên.

Cuối cùng Lục Vân Đàn tìm được Triệu Khôn: “Cậu có thấy Lương Vân Tiên đâu không?”

Triệu Khôn sửng sốt, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía: “Hả? Cậu ấy vừa mới đây mà?”

Lương Vân Tiên khó nhọc đẩy đám đông trước mặt ra, đi về góc tây nam của khu vực các cầu thủ tập trung để bước ra lối thoát hiểm vắng người nhất đằng đó.

Anh cảm thấy mình sắp không thể trụ được nữa rồi.

Triệu chứng hoa mắt ù tai ngày càng nghiêm trọng, cơn đau đầu cũng ngày càng nặng hơn, giống như có một chiếc búa đang liên tục đập vào đầu anh.


Khối u trong não sắp nổ tung.

Đây là lần đầu Lương Vân Tiên cảm nhận được cái chết đang hiện hữu.

Mạng sống của anh có thể dừng lại bất cứ lúc nào.

Anh không muốn mình chết trước mặt nhiều người như vậy, lại càng không muốn chết trước mặt cô, nếu không anh nhất định sẽ hù dọa cô, khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Điều anh lo lắng hơn cả, mình đột nhiên chết đi lại trở thành một bóng ma không thể rũ bỏ trong cuộc đời cô.

Cuộc sống của cô ngập tràn ánh nắng và hương hoa, cô sống một cuộc sống phóng khoáng và tươi đẹp, không nên bị bất cứ ai làm phiền tới điều đó, vì vậy, anh thà biến mất trong im lặng còn hơn chết đột ngột và được cô nhớ đến suốt đời.

Lương Vân Tiên mong cô có một đời vô lo vô nghĩ.

Bước đi trên hành lang không một bóng người, ý thức của anh bắt đầu trở nên mơ hồ, bước chân cũng lảo đảo, phải vịn tay vào tường mới có thể lết được.

Trước mắt anh có một cánh cửa, song Lương Vân Tiên đã chẳng thể thấy trên cánh cửa viết gì nữa, anh chỉ có thoáng nhìn ra đó là một cánh cửa mà thôi.

Lương Vân Tiên không kịp suy nghĩ nhiều đến vậy.

Giờ phút này anh chỉ muốn mau giấu bản thân mình đi.

Anh đẩy cửa rồi lao vào.

Lục Vân Phong rửa tay xong, vừa mới tắt vòi nước và quay người thì thấy trong nhà vệ sinh bỗng xuất hiện một chàng trai mặc bộ đồ bóng rổ màu đỏ, trên áo ghi số “17.”

Sau khi thấy người đó là ai, anh ấy mất kiên nhẫn cau mày, chưa kịp cất tiếng thì chàng trai trước mặt đã đổ ụp về phía anh ấy, hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.

Lục Vân Phong biến sắc, vươn tay đỡ lấy người anh rồi cầm cổ tay của Lương Vân Tiên lên để bắt mạch.

Mạch đập rất loạn, lúc nhanh lúc chậm.

Thất Quái Mạch.

Sắc mặt Lục Vân Phong càng thêm nghiêm trọng, anh ấy buông tay Lương Vân Tiên xuống rồi nhanh chóng cởi áo khoác của mình và đắp lên người chàng trai. Sau đó, Lục Vân Phong xốc anh lên vai mà không chút ngần ngại rồi lao thẳng ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment