Tết âm lịch năm nay đến hơi muộn hơn các năm khác, tầm giữa tháng hai mới sang năm mới, kỳ thi cuối học kỳ của học sinh trung học được tổ chức vào cuối tháng một.
Đối với các học sinh lớp mười, mười một mà nói, sau khi kỳ thi cuối học kỳ chấm dứt, thì họ chẳng khác gì được nghỉ đông, nhưng đối với đa số học sinh lớp mười hai, thì cuộc thi cuối học kỳ cũng không phải là chấm dứt một học kỳ cũ, mà là khởi đầu của một tuần học bù mới.
Học sinh lớp mười hai của trường THPT Đông Phụ số 2 cần phải học thêm hai tuần nữa, họ học tới ngày hai chín Tết mới được nghỉ.
Phó bang chủ bên trái của bang hội Thanh Vân - đồng chí Tới Tây Dương, rất biết cách đầu cơ trục lợi, cậu ấy lên kế hoạch để ngày về của mình ngay sau khi cuộc thi cuối kỳ kết thúc. Cậy ấy vốn tưởng rằng hai tuần học bù này sẽ vô cùng sung sướng, dù sao thì hiện giờ cậu ấy là phó bang chủ, dưới một người trên vạn người, nhưng ai ngờ, ngay khi cậu ấy vừa trở về mới kinh ngạc phát hiện ra rằng, bang hội Thanh Vân như sắp giải tán đến nơi!
Để cứu bang phái của mình khỏi nước sôi lửa bỏng, phó bang chủ bên trái quyết định một cách long trọng, cứu vãn sóng lớn sắp ập đến, nâng đỡ cao ốc sắp gục ngã.
Sáng thứ hai, sau tiết tự học đầu tiên, Tới Tây Dương triệu tập phó bang chủ bên phải Lý Hàng và quân sư Lý Nguyệt Dao đến hành lang trước lớp 11-2 để mở một hội nghị bàn tròn nhanh gọn lẹ. Hội nghị bắt đầu, đầu tiên cậu ấy bắt đầu điều tra nguyên nhân gây ra sự việc: “Vì sao mối quan hệ giữa bang chủ với Hộ pháp Lương lại bị rạn nứt thế?”
Phó bang chủ bên phải Lý Hàng luồn hai tay vào trong ống tay áo, thở dài: “Cái này, ầy… Trịnh đại nhân, chuyện này nói ra thì dài lắm.”
Phó bang chủ bên trái Tới Tây Dương đứng một cách trang nghiêm: “Lý đại nhân, vậy xin ngài hãy nói ngắn gọn.”
Lý Nguyệt Dao không chịu nổi khi nhìn bọn họ sắm vai quan lại đối đáp nhau như vậy, cô ấy tóm tắt lại nguyên nhân đầu đuôi câu chuyện chỉ với một câu, lời ít ý nhiều: “Bởi vì Chu Lạc Trần thọc cái mõm chó vào đấy!”
Tới Tây Dương: “Cậu ta thọc cái mõm chó vào thế nào cơ?”
Lý Nguyệt Dao: “Trước kia Hộ pháp Lương có một thời gian khoảng hai tháng không đến trường học, cậu ấy cũng không nói lý do gì với bọn tớ, sau đó, Chu Lạc Trần nói với bang chủ lý do Hộ pháp Lương không đi học là do cả nhà cậu ấy đang chuẩn bị di dân sang nước Mỹ, thế là bang chủ ngay lập tức giận dữ.”
Lý Hàng bổ sung: “Rồi bang chủ đi hỏi Hộ pháp Lương là chuyện này có đúng hay không, Hộ pháp Lương không thừa nhận việc mình sắp đi di dân, mà chỉ nói là đi du học nước ngoài thôi, rồi cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như bây giờ: Bang chủ đơn phương ân đoạn nghĩa tuyệt với Hộ pháp Lương!”
Hai đoạn kể này mang tới tin tức quá lớn, Tới Tây Dương phải mất một thời gian khá lâu mới dần tiêu hóa được, phản ứng đầu tiên của cậu ấy là kinh hãi: “Gia đình Hộ pháp Lương thật sự sắp di dân rồi ư?!”
Lý Nguyệt Dao thở dài, gật đầu: “Chỉ e là như thế, tớ và Lý Hàng đều đến hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy không phủ nhận.”
Tới Tây Dương hơi hoang mang: “Vậy thì tại sao cậu ấy lại không nói với bang chủ cơ chứ?”
Lý Nguyệt Dao nói với giọng suy đoán: “Có thể là do cậu ấy chưa nghĩ ra nên nói với bang chủ về chuyện này như thế nào đúng không? Dù sao đây cũng là chuyện đi di dân, chứ có phải là chuyển nhà đâu, khó mà nói tạm biệt một cách nhẹ nhàng được.”
Lý Hàng: “Thực ra tất cả cũng là tại Chu Lạc Trần đấy, có di dân hay không thì cũng là chuyện riêng của Hộ pháp Lương thôi, khi nào cậu ấy muốn nói thì nói chứ, liên quan quái gì tới Chu Lạc Trần? Cậu ta cứ phải lắm miệng cơ.”
Lý Nguyệt Dao tức giận vô cùng: “Cho nên tớ mới bảo cậu ta mõm chó! Cậu ta cố ý chia rẽ hai người họ!”
Lý Hàng gật đầu: “Tớ cũng thấy cậu ta có ý đồ khó lường gì đó, cố ý chia rẽ mối quan hệ giữa bang chủ và Hộ pháp Lương, mưu toan nhân cơ hội cướp ngôi, chen chân vào bang hội Thanh Vân của chúng ta, thay cho Hộ pháp Lương.”
Tới Tây Dương cảm thấy hai người bọn họ nói rất có lý, nhưng cậu ấy vẫn có chỗ chưa hiểu lắm: “Lý do thiển cận mà dễ hiểu như vậy, cả ba người chúng ta đều nhận ra được, lý nào bang chủ lại không biết rõ? Vì sao còn muốn cố chấp không chịu làm hòa với Hộ pháp Lương nhỉ? Thế không phải là làm tổn thương tấm lòng son của Hộ pháp Lương rồi sao?
Lý Hàng thở dài: “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường ấy mà.”
Tới Tây Dương thở dài gật đầu, không khỏi cảm thán: “Xem ra dù quân vương có anh minh đến đâu, cũng khó mà tránh khỏi việc bị bọn tiểu nhân che mắt và mê hoặc nhỉ.”
Lý Nguyệt Dao im lặng một lúc: “Hai cậu có từng nghĩ rằng, lúc đó bang chủ không phải tức giận, là là đau lòng, buồn bã, không thể chấp nhận được sự thật là Hộ pháp Lương sắp phải di dân không.”
Tới Tây Dương tưởng tượng chi tiết: “Đau lòng vì Hộ pháp Lương di dân?”
Lý Hàng: “Sợ rằng sẽ không được gặp lại cậu ấy nữa?”
Lý Nguyệt Dao: “Đúng vậy, dù sao cũng là di dân mà, trời Nam đất Bắc, chưa biết chừng cả đời này cũng không gặp lại nhau được nữa.”
Lý Hàng nao nao: “Cái cậu này, bỗng nhiên nói thế làm tớ cũng thấy đau lòng quá.”
Tới Tây Dương: “Tớ cũng vậy, buồn ghê.”
Lý Nguyệt Dao: “Tớ cũng thấy rất buồn, nhưng mà giờ không phải là lúc để chúng ta buồn bã nữa, cho dù Hộ pháp Lương sắp di dân, thì chắc chắn cậu ấy cũng sẽ chỉ đi sau khi thi đại học thôi. Giờ còn vài tháng nữa mới tới ngày thi đại học cơ mà, chúng ta cần suy nghĩ xem có cách nào để bang chủ với cậu ấy làm hòa với nhau được không, nếu không thì bang hội Thanh Vân của chúng ta giải tán thật đấy!”
Lý Hàng: “Còn phải cẩn thận vì còn có thể có cả tên giặc ngoài Chu Lạc Trần xâm lược nữa đấy!”
Tới Tây Dương bỗng ngay lập tức nhận ra được sự nghiêm trọng của việc này, ngay lập tức, cậu ấy nhớ ra mục đích và sứ mệnh ban đầu khi cậu ấy mở hội nghị lần này – cứu vãn sóng lớn sắp ập đến, nâng đỡ cao ốc sắp gục ngã – cậu nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi nghĩ ra một diệu kế: “Tớ có cách rồi!” Sau đó cậu ấy nhanh chóng chia sẻ phương pháp mà mình vừa nghĩ ra cho tất cả mọi người cùng nghe.
Lý Hàng nghe xong thì nhìn người đồng nghiệp của mình với vẻ kính nể bội phục: “Trịnh đại nhân! Ngài mới là người tài giỏi trước nay chưa từng có đấy!”
Lý Nguyệt Dao cũng nhìn Tới Tây Dương với ánh mắt khác: “Tại hạ cứ tưởng phó bang chủ bên trái chỉ biết đấu đá trong bang phái thôi chứ, không ngờ ngài quả thật tài năng đến như vậy.”
Tới Tây Dương luồn hai tay vào trong ống tay áo, tỏ vẻ đắc ý: “Ngày thường kẻ hèn này không thích khoe khoang vậy thôi, chứ nếu muốn đấu đá với nhau thì Hộ pháp Lương cũng chẳng đáng nhắc tới.”
Lý Hằng thở dài, trong mắt đầy cảm thông và tiếc nuối: “Cậu cũng chẳng cần đấu với Hộ pháp Lương đâu, chỉ cần một người là bang chủ thôi đã đủ dày vò cậu ấy rồi.”
Tới Tây Dương: “…”
Lý Nguyệt Dao: “…”
Nói đúng quá không cãi lại được, đây quả là bi kịch nhân gian.
*
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, đã tới hai chín Tết, là ngày học bù cuối cùng, tất cả đều bình thường như mọi khi.
Tiết học thứ ba trong buổi sáng lại là tiết hóa học, vị giáo viên hóa học họ Lý kia lại xin cả lớp thêm ít phút, mãi cho đến mười giờ mười mới để cả lớp tan học.
Lục Vân Đàn phân vân giữa hai việc đi chạy thể dục trước hay là đi WC trước trong một giây đồng hồ, rồi cô quyết định đi WC trước, bởi vì cô phải đi thay băng vệ sinh mới.
Sau khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô liếc nhìn đồng hồ, đã mười giờ mười lăm, giờ mà đi chạy thể dục thì chắc chắn cô sẽ bị sao đỏ đứng canh ở cửa sân thể dục ghi tên đến muộn, vậy thì không bằng trốn không tập còn hơn.
Nhưng cô không trốn, cho dù đau bụng kinh muốn chết, cô cũng không trốn.
Cô chẳng muốn phải nợ nần gì tên người Mỹ kia tí nào đâu!
Sau khi chạy xong, bụng cô đau đớn dữ dội hơn, trên đường về lớp cô cứ phải khom lưng ôm bụng mà đi, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu, môi cô tím tái, Lý Nguyệt Dao nhìn thấy thì sợ hãi lắm, cô ấy đỡ lấy cánh tay cô, lo lắng vô cùng hỏi: “Vân Đàn, cậu không sao chứ? Nếu không chịu được nữa thì buổi chiều cậu xin nghỉ đi, đằng nào chúng mình cũng sắp được nghỉ rồi mà.”
Lục Vân Đàn suy nghĩ, thấy đó là một ý kiến hay, cô còn có thể đỡ phải học một nửa ngày, vì thế cô gật đầu rất mạnh mẽ: “Được!”
Sau khi trở về, lão Kim không ở trong văn phòng, cô đành phải ngồi trong lớp chờ.
Sau khi Tới Tây Dương ngồi về chỗ của mình, cậu ấy và bạn cùng bàn Lý Hàng liếc nhau một cái, rồi giơ tay vỗ vỗ vào bả vai Lục Vân Đàn: “Bang chủ, thần có chuyện quan trọng cần thương lượng với người.”
Lục Vân Đàn xoay người: “Có chuyện gì?”
Tới Tây Dương: “Sắp tới nghỉ đông rồi, tiễn cũ đón cái mới, người nghĩ mà xem, bang hội Thanh Vân của chúng ta có nên sắp xếp thời gian để tổ chức một buổi team building không?”
Lục Vân Đàn không muốn team building cùng với cái tên người Mỹ kia, cô tìm lý do từ chối: “Nghỉ đông chỉ có năm ngày rưỡi, chiều ngày mùng năm đã phải về trường rồi, làm gì có thời gian mà tổ chức team building cơ chứ.”
Plan A thất bại, chuyển sang plan B.
Phó bang chủ bên phải, Lý Hàng, khuyên can: “Người hiểu lầm ý của phó bang chủ bên trái rồi, ý của cậu ấy là chúng ta sắp xếp thời gian để gặp nhau, chép bài tập lẫn nhau, chứ không thì bài nhiều như thế, sao làm hết được cơ chứ? Viết hết thì có mà chết ấy chứ?”
Lục Vân Đàn trong thâm tâm vẫn là học sinh lười, cho nên cô hơi động lòng với lời đề nghị này, nhưng cô vẫn chưa đáp ứng ngay, mà đặt câu hỏi trước: “Có những ai đi đấy? Trên bốn người tớ không đi đâu, mà có tên họ Lương kia tớ cũng không đi.”
Tới Tây Dương: “…”
Lý Hàng: “…”
Tài thật, nói thế thì khác gì bảo thẳng không cho Hộ pháp Lương tham gia team building.
Tới Tây Dương đành phải trấn an lòng vua trước: “Người yên tâm, chỉ có người, thần, phó bang chủ bên phải và quân sư Lý thôi.”
Lý Hàng bổ sung thêm: “Bốn người chúng ta mới là cùng một lớp, có chép bài thì chắc chắn phải chép của người cùng lớp thôi chứ, Hộ pháp Lương có đi cũng vô dụng, chúng ta không chép được bài tập của cậu ấy, gọi cậu ấy để làm gì đâu?”
Tới Tây Dương: “Team building không mời người vô dụng làm gì.”
Lục Vân Đàn dùng ánh nhìn quét qua hai người bọn họ mấy lần, rồi mới đồng ý: “Thế thì được, đi đâu đây?”
Tới Tây Dương: “Đến nhà tớ đi, ba mẹ tớ đi thăm họ hàng hôm mùng bốn rồi, nhà tớ không có ai hết.”
Lục Vân Đàn suy nghĩ, sau khi chắc chắn mùng bốn cô không bận gì, thì đồng ý: “Được.”