Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 65

Lương Vân Tiên: “…”

Được quan tâm mà sợ.

Lý Nguyệt Dao: “…”

Không liên quan đến tôi.

Tới Tây Dương: “…”

Lý Hàng: “…”

Cái tên Tiểu Lương này! Lại có ý đồ xấu xa gì đây! Hối lộ bang chủ! Đầu cơ trục lợi! Thăng chức không chân chính! Đúng là cái tên gian thần hay ra vẻ đạo mạo!

Bang chủ Đàn tuyên bố xong, cô nhấp một ngụm trà sữa ô long, mùi thơm của sữa và trà xộc thẳng vào vị giác của cô, cô hài lòng nheo mắt lại: “Được rồi, bây giờ mọi người có thể bắt đầu làm bài tập về nhà.”

Theo lệnh của bang chủ, toàn thể bang hội Thanh Vân ngay lập tức bắt tay vào làm, ngoại trừ vị bang chủ tạm thời kia.

Lương Vân Tiên nhìn về phía bang chủ Đàn ngồi đối diện, chau mày rồi mím chặt đôi môi mỏng.

Bang chủ Đàn đang làm một bài tập ngữ văn, khi làm đến phần đọc hiểu văn học cổ, cô lười đọc nên trực tiếp cầm điện thoại lên và mở trình duyệt Baidu ra.

Lương Vân Tiên nhìn ba người còn lại.

Ba người này cũng không khác gì, để nâng cao hiệu quả của công cuộc làm bài tập về nhà, cái gì có thể Baidu được thì nhất quyết không thèm động não.

Lương Vân Tiên im lặng quan sát một hồi rồi đột nhiên cất tiếng: “Các cậu đang chép bài tập hay đang làm bài tập vậy?”

Lục Vân Đàn ngẩng đầu nhìn anh: “Bộ có gì khác nhau hả?”

Lương Vân Tiên: “…”

Anh cố gắng giữ cho tâm trạng mình vẫn còn bình thường nhất có thể.

Tới Tây Dương giải thích: “Bọn tớ không còn thời gian làm nữa, chỉ đành phân công nhiệm vụ, mỗi người một việc, cùng nhau hoàn thành.”

Lý Hàng: “Đây chính là kết tinh tri thức của mấy người học kém chúng tôi đấy, mọt sách cấp cao như cậu không hiểu được cũng là chuyện bình thường thôi, không cần cảm thấy tự ti đâu.”


Lương Vân Tiên: “…”

Lương Vân Tiên hít một hơi thật sâu: “Tức là một người sẽ làm bài tập của một môn học, rồi sau đó đưa cho người khác mượn để chép lại à?”

Lục Vân Đàn: “Chính xác!”

Lý Nguyệt Dao: “Làm như vậy sẽ nhanh hơn, bọn tôi thật sự không làm hết nổi ý.”

Gương mặt của Lương Vân Tiên bỗng trở nên nghiêm túc: “Nếu đã chỉ làm bài tập của một môn, tại sao lại còn phải lên mạng tra đáp án?” Rồi anh bắt đầu ra lệnh không chút do dự: “Giao nộp hết điện thoại ra đây cho tôi, từ giờ trở đi không được đi chép đáp án nữa, phải tự làm toàn bộ.”

Lục Vân Đàn: “…”

Lý Nguyệt Dao: “…”

Tới Tây Dương: “…”

Lý Hàng: “…”

Chúng tôi không hiểu sao bang chủ lại đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, nhưng chúng tôi thật sự rất sốc đấy!

Không ai chịu nộp lại điện thoại, Lương Vân Tiên đành phải ra đòn công kích, đánh bại từng người một dựa trên nguyên tắc đi từ dễ đến khó, anh nhìn Lý Nguyệt Dao: “Nghe nói học kỳ tới cậu sẽ được chuyển tới lớp chọn, là lớp của chúng tôi đúng không?”

Lý Nguyệt Dao gật đầu đầy bất an.

Lương Vân Tiên: “Tôi còn tưởng cậu sẽ không giống mấy người bọn họ, là một học sinh giỏi tự giác, không ngờ cậu cũng đi chép bài tập à? Học sinh lớp 12-9 trước nay chưa bao giờ đi chép bài tập về nhà hết.”

Đã bị idol của mình đánh giá thì chớ, lại còn đánh giá sự nghiệp nữa chứ, Lý Nguyệt Dao xấu hổ đến mức cúi gằm mặt xuống bàn, nhanh chóng đưa điện thoại của mình ra.

Lục Vân Đàn cảm thấy khó hiểu: “Mới thế mà đã bị khuất phục rồi á? Quân sư à cậu không biết phản pháo gì sất!”

Lương Vân Tiên lại nhìn Lý Hàng: “Nghe nói kết quả thi cuối kỳ đã vượt qua được đợt tuyển sinh thứ hai* rồi nhỉ? Chúc mừng cậu nhé, tương lai tới China Eastern Airlines nằm trong tầm tay rồi đấy. Nhưng, qua được một lần không có nghĩa là lần nào cũng qua, trước khi kỳ thi đại học kết thúc, mọi thứ đều chỉ là ẩn số thôi, đi chép bài thì có thể đem lại được gì cho cậu không? Đảm bảo cậu sẽ luôn qua được đợt tuyển sinh thứ hai à? Hay giúp cậu giành được một suất ở China Eastern Airlines?”

*Đợt tuyển sinh thứ hai: Các trường đại học top đầu Trung Quốc như 985, 211,… sẽ được ưu tiên tuyển sinh trước, các trường thành tích kém hơn một chút sẽ được xếp vào đợt tuyển sinh thứ hai.

Lý Hàng câm nín, cúi đầu xấu hổ, tim đập thình thịch mà giao nộp điện thoại ra.

Lục Vân Đàn: “…”


Phó bang chủ bên phải, khí phách của cậu đâu rồi!

Lương Vân Tiên lại nhìn về phía Tới Tây Dương: “Nghe nói thành tích trong kỳ thi nghệ thuật của cậu không tồi, qua được vòng sơ khảo của chuyên ngành phát thanh truyền hình đại học Đông Phụ. Song điều này không có nghĩa là cậu đã chính thức được nhận vào đại học Đông Phụ, chẳng nhẽ để đến bước cuối cùng rồi lại bị kỳ thi văn hoá đánh gục, cậu không thấy hối hận hả? Ba mẹ cậu sẽ cảm thấy thế nào? Nếu đã không cảm thấy có lỗi với bản thân thì cũng nên cảm thấy có lỗi với sự vất vả của ba mẹ chứ?”

Tới Tây Dương: “…”

Sao đòn tâm lý đã đánh đến chỗ tôi rồi?

Phó bang chủ bên trái cũng thấy hơi lung lay, nhưng dù sao cậu ấy cũng là một học sinh cá biệt kỳ cựu vô cùng bướng bỉnh, sẽ không dễ bị thuyết phục giống như Lý Nguyệt Dao và Lý Hàng, cũng sẽ không dễ dàng giao nộp điện thoại: “Tôi không giống như mấy người bọn họ, kiến thức cơ bản của tôi không tốt, chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp của điện thoại để giải đáp thắc mắc thôi.”

Lương Vân Tiên không hề nao núng: “Tôi cũng có thể giúp cậu giải đáp các thắc mắc.”

A, cái này…

Phó bang chủ bên trái vẫn cố chấp: “Thì tại tôi sợ làm phiền cậu làm bài tập thôi mà.”

Lương Vân Tiên: “Bài tập của tôi làm xong từ lâu rồi.”

Phó bang chủ bên trái: “…”

Lương Vân Tiên mặt không đổi sắc giơ tay ra trước mặt cậu ấy, lời ít ý nhiều: “Nộp ra đây.”

Tới Tây Dương tuyệt vọng, không còn cách nào khác đành phải đầu hàng.

Tiếp theo đến lượt bang chủ Đàn.

Lương Vân Tiên tịch thu điện thoại của Tới Tây Dương và nhìn Lục Vân Đàn.

Là thành phần kỳ cựu, cứng đầu cứng cổ, bướng bỉnh và ngoan cố bậc nhất, thầy Lương còn chưa kịp nói câu nào, Lục Vân Đàn đã bày ra vẻ mặt thà chết chứ nhất định không chịu khuất phục, nhìn anh đầy khiêu khích: “Tớ không nộp đâu! Cậu không có quyền tịch thu điện thoại của bọn tớ!”

Suýt chút nữa thì đem mấy chữ ‘có bản lĩnh thì đánh nhau một trận đê!’ viết đầy lên mặt.

Lương Vân Tiên khẽ thở dài, không nhìn cô nữa mà cúi người nhặt chiếc balo của mình ở trên thảm rồi lấy tài liệu ra, thản nhiên nói: “Tớ không định thu điện thoại của cậu, cậu thích học thì học, không thích học thì không cần phải học, tớ không quản được cậu, mà tớ cũng không muốn quản.”

Lục Vân Đàn: “…”


Tại sao lại không muốn quản tớ?

Tự nhiên có cảm giác bị phân biệt đối xử ghê!

Hứ!

Lương Vân Tiên liếc nhìn cô: “Giận dỗi với tớ mà không thèm học, người tụt lùi cũng chẳng phải tớ.”

Bang chủ Đàn nghĩ tới kỳ thi cuối kỳ vừa rồi mình rớt xuống tận một trăm bậc, tự nhiên cảm thấy mất mặt: “Ai thèm giận dỗi với cái đồ mọt sách nhà cậu!”

Lương Vân Tiên: “Chứng minh đi?”

Bang chủ Đàn: “…”

Sau một hồi giằng co giữa thể diện và điện thoại, cuối cùng cô đã chọn giữ lại thể diện, bảy phần bất công tám phần bất mãn mà đẩy chiếc điện thoại của mình ra trước mặt.

Lương Vân Tiên để ý thấy màn hình điện thoại của cô bị vỡ, những vết nứt hình ‘λ’ chạy ngang chạy dọc khắp màn hình.

“Sao lại vỡ ghê thế này?” Anh tò mò hỏi.

Lục Vân Đàn nghiến răng nghiến lợi đáp: “Bị chó chọc tức.”

Lương Vân Tiên: “…”

Gì đây? Mắng tớ à?

Lục Vân Đàn không thèm để ý tới anh nữa, cúi đầu làm bài, môi vẫn mím chặt, cực kỳ không phục.

Lương Vân Tiên vừa bất lực vừa thấy buồn cười.

Sau đó, dưới sự đàn áp của bang chủ tạm thời, bốn người trong bang hội Thanh Vân do bang chủ Đàn cầm đầu cũng dần đi vào nề nếp, ngoan ngoãn làm bài, bài tập của ai người nấy làm, không dám thì thầm to nhỏ, gặp câu hỏi khó sẽ nhờ thầy Lương trợ giúp, thầy Lương cũng giải đáp thắc mắc hết sức tận tình cho bọn họ.

Thời gian trôi qua, lúc Lục Vân Đàn sắp sửa viết xong một bài ngữ văn, điện thoại của ai đó đột nhiên rung lên, cô tò mò ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ra đó là điện thoại của Lương Vân Tiên.

Lương Vân Tiên liếc nhìn tin nhắn hiện trên màn hình, sắc mặt bỗng chốc cứng đờ, lập tức cầm điện thoại trên bàn đứng dậy: “Tớ đi gọi điện chút.” Anh vội vàng bước về phía cầu thang, đi được vài bước anh chợt nhớ tới điều gì đó, quay đầu lại nhìn Lục Vân Đàn: “Không được dùng trộm điện thoại!”

Lục Vân Đàn: “…”

Rõ ràng có bốn người, sao chỉ cảnh cáo mỗi mình tớ?

Hứ!

Cố tình nhắm vào tớ à!


Lương Vân Tiên cầm điện thoại xuống lầu, Lục Vân Đàn tức giận đến mức đập bàn.

Lý Hàng, Lý Nguyệt Dao và Tới Tây Dương chỉ dám nhìn điện thoại một cách thèm thuồng chứ không dám sờ mó vào.

Học sinh cá biệt kỳ cựu hạng hai Tới Tây Dương cũng bực bội nói: “Cái tên Hộ pháp Lương này đã không cho chúng ta động vào điện thoại thì chớ, lại còn dám cầm điện thoại đi gọi điện, rõ ràng là đang ức hiếp người quá đáng mà!”

Học sinh cá biệt kỳ cựu hạng nhất Lục Vân Đàn tức giận trừng mắt nhìn Tới Tây Dương: “Tớ đã bảo cậu đừng có gọi cái tên họ Lương đó tới rồi mà lại, thế mà cậu vẫn gọi! Giờ thì hay chưa? Đang từ làm bài tập lại đổi thành tự học, lại còn bị giáo viên trông coi mình tự học nữa chứ! Vui lắm chứ gì?”

Trong mắt Tới Tây Dương có chút hối hận, thở dài: “Thần biết tội, từ nay về sau thần nhất định sẽ ghi nhớ lời dặn của người, không bao giờ tuỳ ý ra quyết định nữa!”

Lương Vân Tiên đi từ gác mái xuống phòng ở tầng một, đi ra khỏi nhà rồi mới gọi cho mẹ.

Tống Từ nhanh chóng bắt máy, còn chưa đợi bà ấy lên tiếng, Lương Vân Tiên đã gấp gáp hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế ạ?”

Tống Từ thở dài: “Mẹ với ba con cũng cảm thấy rất đột ngột, đang là một người sống sờ sờ, nói mất là mất luôn! Lúc ba con nhận được tin cũng sốc lắm.”

Lương Vân Tiên cau mày: “Lý do là gì thế ạ?”

Tống Từ: “Uống nhiều rượu, gan nhiễm độc.” Bà ấy lại thở dài: “Cái người Chu Nghiệp này cũng thật là, lúc mới làm ăn kinh doanh, ngày nào cũng đi uống rượu với khách hàng thì còn dễ hiểu, bây giờ thành công rồi mà vẫn uống, Tết nhất cũng không chịu về nhà, ở bên ngoài uống rượu cùng người ta, uống đến chết luôn.”

Lương Vân Tiên hỏi tiếp: “Chuyện xảy ra lúc nào ạ?”

Tống Từ: “Sáng hôm qua, chưa qua mười hai giờ đã mất rồi, ngày mai sẽ đi hoả táng, mai cũng tổ chức lễ truy điệu luôn.” Bà ấy thở dài không ngừng: “Ba con cũng vừa nhận được tin, giờ đang tự nhốt mình trong phòng làm việc kia kìa, chắc cũng đang buồn lắm, dù sao thì cũng là bạn bè bao nhiêu năm như vậy rồi cơ mà.”

Lương Vân Tiên: “Ngày mai ba cũng tới lễ truy điệu sao ạ?”

Tống Từ: “Chắc chắn là phải đi rồi.”

Lương Vân Tiên: “Thế mẹ có đi không?”

Tống Từ: “Mẹ không đi, mẹ cũng có quen biết gì đâu, đi rồi lại phải đụng mặt Chương Đồng, rồi còn phải an ủi bà ta nữa, mẹ không thèm.”

Lương Vân Tiên: “…”

Quý bà Tống Từ đỉnh của chóp.

Anh khẽ thở dài, hỏi: “Thế con có cần phải đi không?”

Tống Từ: “Con đi làm gì? Để làm chướng mắt Chu Lạc Trần à? Thể hiện là con có ba còn nó thì không có à?”

Lương Vân Tiên bất lực: “Không đến mức đó đâu mẹ.”

Tống Từ: “Quá đến mức đó luôn ấy chứ! Cái thằng nhóc Chu Lạc Trần đó nhỏ nhen y như ba nó, tính cách cũng kiêu ngạo y chang mẹ nó, con mà đi là nó hận con cả đời đấy.”

Bình Luận (0)
Comment