Nghe Nói Thừa Tướng Quyền Thế Muốn Hoàn Lương

Chương 27


Hôm nay sau khi đến cung Chung Lịch, Sơ Trường Dụ không nói gì nhiều, xem Cảnh Mục như không khí, giảng xong nội dung cần giảng thì cáo từ rời khỏi.
Sơ Trường Dụ biết giận cá chém thớt không phải hành vi của quân tử, nhưng thứ nhất, phiền muộn trong lòng đều bắt nguồn từ chuyện của Cảnh Mục, thứ hai là khi thấy Cảnh Mục, y sẽ nhớ lại cảnh tượng trong mơ, hết lần này tới lần khác làm y rối tung lên.
Đặc biệt khi Sơ Trường Dụ hơn mười năm qua chỉ quan tâm đến quyền thế, không để ý gì đến chuyện tình cảm.

Trong hay ngoài giấc mơ, thân mật với người khác như vậy cũng là lần đầu, không hề nói dối.
Thế nên khi thấy chính chủ, y mất chừng mực, trở nên lạnh lùng cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng nguyên do bên trong, Sơ Trường Dụ biết, người xem biết, mà Cảnh Mục lại không hề phát hiện.
Hắn chỉ biết sau ngày Sơ Trường Dụ bị bệnh, y đã đối xử với hắn như vậy, đến bây giờ vẫn thế.

Làm hắn không khỏi cảm thấy, trước kia Sơ Trường Dụ đối xử với hắn không phải vì con người này của hắn mà do thân phận Nhị hoàng tử và Hoàng đế bù nhìn của hắn.

Có thể kiếm lợi, nên xã giao có lệ.
Bây giờ hắn đã là con cờ bỏ đi, Sơ Trường Dụ cũng không cần phí lời với hắn nữa.
Nghĩ lại, những gì mình làm ở kiếp trước đã sai rồi.

Cho Sơ Trường Dụ tự do, để y làm những chuyện khiến y vui vẻ, cho y tất cả những gì mình có.

Bây giờ xem ra, trong lòng y ôm trọn cả thế gian, chỉ duy nhất không có hắn.
Nếu đã như vậy...!thì không nên giẫm lên vết xe đổ.

Sơ Trường Dụ không nên, mà Cảnh Mục hắn cũng không nên như thế nữa.

Biểu tình trên mặt hắn không thay đổi, im lặng nghe Sơ Trường Dụ giảng bài, sau đó tiễn y rời đi.
Sơ Trường Dụ chỉ lo khống chế bản thân, không phát hiện Cảnh Mục khác thường, cũng không thấy cảm xúc trong mắt hắn đang dần tích tụ thành bão tố.
Mơ hồ như không thể áp chế, sắp trào ra ngoài.
Sau buổi thượng triều ngày kế, Sơ Trường Dụ vừa rời khỏi điện Vĩnh Hòa thì bị Đại hoàng tử Cảnh Diễm ngăn lại.
"Kết quả bây giờ của Cảnh Mục, Sơ đại nhân hài lòng chứ?" Cảnh Diễm cười hỏi y.
Sơ Trường Dụ liếc xéo gã, không nói gì.
"Sao nào, ta đã nói với ngươi, chim khôn chọn cành mà đậu, nhưng ngươi không coi trọng lời ta, vẫn đi theo con đường cũ, chỉ thân thiết với Cảnh Mục, bây giờ thế nào?" Cảnh Diễm mỉm cười, khá đắc ý "Ta đang nhậm chức ở Sử bộ, mà Cảnh Mục lại đến Đại Lý Tự quản hình ngục.

Hắn rời cung, được phong một chữ Đôn, nhưng ta vẫn là Đại hoàng tử trong cung.

Bây giờ nhìn lại, Sơ tam lang, lựa chọn của ngươi thế nào?"
*Đôn(敦) nằm trong từ đôn hậu (敦厚, thành thật), mà lúc nhìn chữ Đôn, tui chỉ nghĩ đến Đôn Hoàng (敦煌).

Bình Luận (0)
Comment