Edit: Cải Xanh
Cảnh Dịch đỡ Lâm Hoan Hỉ dựa vào chỗ tựa lưng, toàn thân hơi ngả về phía trước, dần dần tiếp cận.
Hơi thở của anh ấm áp, hệt như gió xuân không nhanh không chậm phả lên khuôn mặt mềm mại của Lâm Hoan Hỉ, cô cảm thấy anh đang từng bước tới gần, thậm chỉ có thể tưởng tượng khoảng cách giữa môi của bọn họ là 0.1cm.
Đúng lúc Cảnh Dịch muốn hôn xuống, Lâm Hoan Hỉ đột nhiên vung tay lên, chỉ nghe một tiếp " Bốp " vang lên, bàn tay của cô rơi xuống gò má trái anh tuấn của Cảnh Dịch.
Lâm Hoan Hỉ vẫn giữ nguyên tư thế giơ tay đó, vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh.
Lần này dùng sức không nhỏ, chỗ bị đánh của anh nhanh chóng đỏ ửng.
Cảnh Dịch hơi thở bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh, vẫn duy trì tư thế nghiêng người.
Lâm Hoan Hỉ ấp úng nói: " Xin lỗi, không biết tại sao tay tôi lại giơ lên...."
"....."
Cảnh Dịch hoàn toàn hóa đá.
" Có đau không? " Lâm Hoan Hỉ nhẹ nhàng sờ chỗ bị đánh của anh, tuy nói đau lòng, nhưng giọng nói lại không nghe được cảm giác đau lòng, nhưng lại cảm thấy áy náy.
Cảnh Dịch hơi ủy khuất: " Đau."
Lâm Hoan Hỉ nghe vậy càng áy náy: " Vậy anh cũng đánh tôi một cái đi? "
Lông mi Cảnh Dịch hơi rung rung, chợt anh kéo tay Lâm Hoan Hỉ, nhìn cô chăm chú, Cảnh Dịch há miệng cắn nhẹ lên ngón trỏ của cô, hàm răng vuốt nhè nhẹ, cũng không nhẫn tâm dùng lực quá lớn.
Lâm Hoan Hỉ vội rút tay về sau lưng, tim đập như trống.
" Anh còn muốn hôn không? " Cô cẩn thận hỏi, " Không hôn nữa.... tôi đi đây."
Cảnh Dịch nói: " Em có thể đảm bảo không đánh anh không? "
Lâm Hoan Hỉ chột dạ trả lời: " Tôi có thể đảm bảo mình không đánh anh, nhưng tôi không thể cam đoan tay tôi không đánh anh."
Cảnh Dịch: "...."
" Như vậy đi...." Lâm Hoan Hỉ đưa hai tay đến trước mặt anh, " Anh giữ tay tôi, vậy tôi cũng không thể đánh nữa."
Tay Lâm Hoan Hỉ rất nhỏ, ngón tay mềm mại, nó được cho là ngón tay ngọc mà thon dài.
Trước kia không mất trí nhớ Lâm Hoan Hỉ cứ hai ba ngày lại chạy đến tiệm làm móng, lúc về lại chạy đến trước mặt Cảnh Dịch khoe móng tay màu sắc đa dạng, Cảnh Dịch cũng không thưởng thức, chỉ cảm thấy chói mắt, mỗi đêm kéo anh cũng cảm thấy đau.
Bây giờ thì rất tốt, móng tay Lâm Hoan Hỉ cắt gọn gàng, sạch sẽ đáng yêu.
Bàn tay dày rộng của Cảnh Dịch vững chắc bọc lấy tay cô, ngước mắt lên nhìn cô: " Anh hôn."
" Ừ, hôn đi! "
" Vậy em đừng nhúc nhích."
" Ừ, em không động."
Lâm Hoan Hỉ ngồi thẳng, một lần nữa nhắm mắt lại, im lặng đợi Cảnh Dịch đặt môi xuống.
Hơi thở quen thuộc lại một lần nữa tới gần, toàn thân cô trong nháy mắt lại căng thẳng, hai chân theo phản xạ đá về phía Cảnh Dịch, anh cảm nhận được động tác co chân của Lâm Hoan Hỉ, gắt gao giữ chặt cô dưới thân.
Cảnh Dịch cúi đầu, hôn lên đôi môi giống như mật ong của cô.
Cảm xúc rất khá, cổ họng thở ra hơi thở thỏa mãn.
Lâm Hoan Hỉ giật mình, cơ thể của cô dường như khao khát nụ hôn này đã lâu, ngoại trừ khi vừa bắt đầu tâm lý hơi bài xích, đôi môi của cô và cơ thể đã hoàn toàn rơi vào nụ hôn của anh.
Lâm Hoan Hỉ căng thẳng không thôi, môi và răng dễ dàng bị lưỡi của anh cạy mở, tùy ý anh trêu chọc môi cô, Lâm Hoan Hỉ bị hôn đến đầu óc choáng váng, tay không biết từ lúc nào đã đặt lên vai Cảnh Dịch, cách một lớp áo sơ mi trắng, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể người đàn ông theo bàn tay cô truyền đến toàn thân, giống như một loại độc đang xâm lấn, khiến Lâm Hoan Hỉ toàn thân vô lực, đầu óc trống rỗng.
Nhưng cũng thật sự kỳ lạ, trong đầu cô đã mất đi những gì liên quan đến Cảnh Dịch, nhưng khi anh vừa động vào cô, thì ham muốn nóng bỏng trong người lại bùng lên, Cảnh Dịch nói không sai, mất đi ký ức, không có nghĩa là thân thể không lưu luyến với anh.
Cuộc xâm lược của Cảnh Dịch chuẩn bị kết thúc, anh nhẹ nhàng liếm cánh môi ướt át của Lâm Hoan Hỉ, giống như là bình yên sau cơn bão, sau đó, Cảnh Dịch tạm nghỉ rời khỏi đôi môi của cô.
Anh cảm thấy khao khát càng ngày càng mãnh liệt, ánh mắt thâm thúy nhìn Lâm Hoan Hỉ, Cảnh Dịch dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi sợi chỉ bạc trên khóe môi cô, giọng nói khản khản: " Thế nào? "
Nghe được giọng nói này, lý trí dần được kéo về, đôi mắt vẫn trống rỗng như trước: " Rất.... tốt."
Cảnh Dịch có chút bất đắc dĩ: " Anh không phải hỏi em kỹ thuật hôn của anh như nào, anh hỏi là em nhớ ra cái gì không? "
" Không có...." Lâm Hoan Hỉ hơi xấu hổ, " Luôn cảm thấy thiếu một chút...."
Thiếu một chút?
Cảnh Dịch liếc nhìn ra cửa phòng, thấy đã đóng kín, thằng nhóc Tông Tông kia cũng sẽ không lên.
" Vậy có muốn làm một việc sâu hơn không? " Cảnh Dịch dùng giọng như dụ dỗ nói: " Có lẽ là sẽ nhớ ra đấy."
" Sâu như nào? "
Khóe môi Cảnh Dịch khẽ giương lên: " Xâm nhập thân thể."
"...."
Hiểu rồi.
Rất muốn mắng người.
Lưu manh, nhã nhặn bại hoại!!
Nhưng mà....
Lâm Hoan Hỉ hơi rụt rè tò mò hỏi: " Làm cái đó.... có cảm giác gì? "
Cảnh Dịch trả lời kiểu hời hợt: " Em đoán xem? "
Cô im lặng cắn môi, càng suy nghĩ, chân mày Lâm Hoan Hỉ càng nhíu chặt.
Cô rất muốn nhớ lại, dù sao ký ức trống rỗng cũng không dễ chịu, cảm giác giống như là bị thế này ghét bỏ vậy, khiến cô cảm thấy đau khổ, nhưng Lâm Hoan Hỉ lại rất khổ não, cơ thể cô lại có phản ứng với Cảnh Dịch, có thể tưởng tượng ra cô đã từng rất thích Cảnh Dịch, nhưng mà Lâm Hoan Hỉ đối với lần này lại không có ấn tượng, việc này giống như phát sinh quan hệ cùng một người hoàn toàn xa lạ, cảm giác rất quái dị mà lại vô cùng sai lầm...
Nhìn bộ dáng đau khổ xoắn xuýt của cô, Cảnh Dịch cũng không đành lòng, giơ tay lên nhéo má cô: " Thôi quên đi, anh cũng chỉ nói đùa, em cũng đừng tưởng thật."
Lúc Cảnh Dịch đang muốn đứng dậy, Lâm Hoan Hỉ lại túm vạt áo anh: " Cảnh tiên sinh...."
" Hả? "
" Chúng ta làm đi! "
"...."
Lâm Hoan Hỉ nói: " Thực ra tôi rất tò mò. Cao trào là như nào."
"...."
Cho dù mất đi ký ức, nhưng bản chất cũng không có gì thay đổi.
Nhớ ngày lần đầu tiên của bọn họ, Lâm Hoan Hỉ cũng mặt dày nói những lời này.
Lâm Hoan Hỉ có chút buồn bực: " Kỳ lạ, tại sao tôi lại cảm thấy như tôi đã nói những lời này nhỉ...."
Cô nhìn về phía anh, mở miệng dò hỏi: "...... Buổi tối chúng ta về phòng? "
Về phòng sao?
Nhớ tới Tông Tông và cha vợ khó chơi đó, Cảnh Dịch không cần nghĩ ngợi liền nói: " Ở đây đi, không khí ở đây cũng rất tốt."
Rèm cửa sổ kéo cẩn thận, ngọn đèn bàn ấm áp, độ sáng rất thấp, ám muội không gì sánh được.
Sô pha dưới thân cũng đủ mềm đủ rộng, có thể chắc chắn cô sẽ không bị lăn xuống đất.
Cảnh Dịch nhìn chằm chằm Lâm Hoan Hỉ, yết hầu hơi chuyển động, anh giơ tay lên che mắt Lâm Hoan Hỉ, nụ hôn như những hạt mưa rơi trên cơ thể cô....
Dần dần mê hoặc.
Lý trí tiêu tan.
Cô đáp lại nhiệt tình của anh, đáp lại tiếp xúc của thân thể anh.
Trong phòng chiếu phim, tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông đan xen cùng tiếng rên rỉ quyến rũ...