Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh?

Chương 56

Edit: Cải Xanh

Chương 56

Có Cảnh Dịch cổ vũ, Lâm Hoan Hỉ đã làm việc chăm chỉ hơn, ban ngày bận rộn xử lý mấy việc lộn xộn, tối về thì đọc sách Tô Diễm đưa cho cô, mấy ngày tiếp theo cũng có tiến triển.

Hôm sau vừa tới công ty, cô đã thấy vẻ mặt đắc ý của Hạ Vân.

Lâm Hoan Hỉ thuận miệng nói: "Chị Hạ tâm trạng tốt nhỉ."

Hạ Vân liếc mắt nhìn Lâm Hoan Hỉ, nói: "Cuối tuần có một buổi trình diễn thời trang, đến lúc đó tôi có thể đi cùng Tô tổng, lúc tôi không ở đây, một mình cô phải chú ý."

Khó trách cô ta lại vui vẻ như vậy.

Lâm Hoan Hỉ gật đầu, ngồi xuống vị trí của mình.

Cô vừa ngồi xuống, Tô Diễm từ phòng làm việc đi ra.

"Hạ Vân, đi thôi."

"Được."

Hạ Vân thu dọn đồ đạc xong, quay về phía Lâm Hoan Hỉ nhếch khóe môi, cầm lấy túi xách chạy theo Tô Diễm.

Hôm nay bọn họ đi tham dự tiệc rượu thương mại, chuyện này Lâm Hoan Hỉ cũng biết.

Bốn mươi phút sau, Lâm Hoan Hỉ nhận được điện thoại của Hạ Vân.

Hạ Vân cố gắng đè thấp thanh âm, giọng điệu đầy vội vàng.

"Hoan Hỉ, trên bàn tôi có một tài liệu màu xanh da trời, cô thấy không?"

Cô nhìn xung quanh mặt bàn vài lần nói: "Có."

"Bây giờ cô có thể mang đến hội sở quốc tế Thiên Vũ không? Tôi chờ cô ở cửa, nhanh một chút!"

Không đợi Lâm Hoan Hỉ trả lời, Hạ Vân đã cúp điện thoại.

Lâm Hoan Hỉ nhìn điện thoại một chút, sau đó lại nhìn tài liệu trên mặt bàn, không do dự đứng dậy cầm đồ lên.

Ở bên kia.

Hạ Vân sửa sang lại mấy sợi tóc rối, ho nhẹ một tiếng bước ra khỏi toilet.

Tô Diễm và một số đối tác đang làm việc cùng nhau, mà phần tài liệu kia lại liên quan đến triển vọng tương lai của Hoa Diệu, nếu như Lâm Hoan Hỉ không thể mang tài liệu đến kịp lúc, thì sau này cô ta sẽ không thể lăn lộn ở đây nữa.

Hạ Vân càng nghĩ càng sốt ruột, lúc cô chuẩn bị lén lút ra ngoài chờ Lâm Hoan Hỉ, ánh mắt Tô Diễm đột nhiên liếc qua bóng dáng Hạ Vân.

"Trợ lý Hạ, qua đây."

Thanh âm của hắn khiến cho Hạ Vân tê cả da đầu, mắt thấy không tránh khỏi, chỉ có thể bất chấp khó khăn.

"Tô tổng."

"Đây là trợ lý Hạ Vân của tôi, cô ấy sẽ giải thích chi tiết cho mọi người về dự án lần này." sau khi giới thiệu Hạ Vân với mọi người, Tô Diễm mở miệng: "Nếu không ngại chúng ta qua bên kia ngồi một chút."

Mấy người đều gật đầu, đi về phía sô pha trong góc.

Hạ Vân nhìn về phía sau, bàn tay nắm chặt đi theo sau.

Cô ổn định lại tâm trạng, tự thuật lại nội dung đã chuẩn bị đâu vào đấy, mặc dù nét mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã rối loạn.

"Nghe rất hay, không biết có tài liệu chi tiết để chúng tôi xem không."

Nghe thấy câu này, Hạ Vân toát mồ hôi lạnh.

Nhìn nụ cười của cô ta cứng lại, ánh mắt Tô Diễm lạnh lùng, lập tức liền hiểu rõ.

Lúc Tô Diễm chuẩn bị mở miệng, một thanh âm trong veo từ phía sau truyền tới.

"Xin lỗi Tô tổng, tôi đến muộn."

Bọn họ nhìn theo hướng giọng nói.

Người phụ nữ đứng sau Tô Diễm mặc một chiếc váy dạ hội màu đen duyên dáng, mái tóc dài như thác nước, đôi mắt phát sáng đang nhìn về phía này.

Cô ngồi xuống mỉm cười với mấy người đối diện, sau đó lấy tài liệu mà Hạ Vân đang mong ngóng từ ba lô sau lưng ra.

"Chào các vị, tôi là Lâm Hoan Hỉ trợ lý của Tô tổng." nói rồi, cô đặt tài liệu xuống, "Đây là tài liệu chi tiết về dự án lần này, mời các vị xem qua."

Thời gian mọi người xem tài liệu, Lâm Hoan Hỉ trừng mắt nhìn Hạ Vân.

Hạ Vân sắc mặt trắng bệch nở nụ cười với Lâm Hoan Hỉ, đang yên lặng, đột nhiên nghe được tiếng hừ lạnh từ bên cạnh.

"Cơ bản là chúng tôi đã xem, văn kiện rõ ràng của quý công ty khiến chúng tôi đều cảm thấy vô cùng hứng thú, nhưng chúng tôi còn phải về công ty mở cuộc họp để bàn bạc, nếu như không có vấn đề gì, công ty chúng tôi sẽ đồng ý hợp tác với quý công ty."

"Vất vả cho các vị." Tô Diễm đứng dậy hơi cúi người.

Nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, Tô Diễm liền thu lại nụ cười trên mặt.

"Trợ lý Hạ, tôi hy vọng sau khi trở về tôi sẽ nghe được lời giải thích của cô."

Hạ Vân cắn môi, đầu cúi thấp, giọng nói rõ ràng: "Xin lỗi, Tô tổng."

Hắn hừ một tiếng, ánh mắt liếc nhìn hai người đang đi về phía này, dáng dấp người kia có chút quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn Tô Diễm không nhận ra là ai, hắn khẽ cau mày, đúng lúc này, Lâm Hoan Hỉ hơi dịch người lại gần, hương thơm trên người cô quanh quẩn xung quanh chóp mũi và bên tai.

"Trần tổng công ty LZ và vợ của hắn."

Lúc hơi thở tan đi, trái tim hắn cảm thấy trống rỗng.

Tô Diễm bình tĩnh lại, đứng dậy chào đón: "Xin chào Trần tổng, xin chào Trần phu nhân."

Thấy Tô Diễm gọi đúng tên của hắn, đối phương lộ rõ sự vui vẻ: "Mấy năm trước chúng ta chỉ gặp qua vài lần, không ngờ Tô tổng còn nhớ rõ."

Tô Diễm cười ôn hòa, ánh mắt như gần mà xa.

Lúc bọn họ đang thảo luận, Hạ Vân nhìn về phía cô, ánh mắt vô cùng kinh ngạc: "Sao cô biết bọn họ là ai?"

Lâm Hoan Hỉ cười ngượng ngùng: "Trước đó cô đưa cho tôi một chồng tư liệu về khách hàng, đúng lúc trong đó có tên của bọn họ."

Hạ Vân càng kinh ngạc: "Nhiều như vậy mà cô nhớ hết?"

"Ừ." Cô gật đầu, đột nhiên ý thức được hành vi này của mình có thể là khoe khoang trước mặt Hạ Vân, cô vội vàng đổi lời nói: "Chỉ một số người thôi, cũng không nhớ kỹ tất cả."

Hạ Vân nhíu mày, hiển nhiên là không tin.

*

Từ hội sở đi ra trời đã tối.

Xe thương vụ màu đen tới đón bọn họ đã chờ ở cửa.

Tô Diễm vẻ mặt nặng nề, hơi thở không tốt, khiến Hạ Vân cảm thấy áp lực.

Bởi vì có thêm Lâm Hoan Hỉ, cho nên Hạ Vân mở cửa sau, lúc chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Tô Diễm, nhưng chưa kịp cho chân vào, ánh mắt hắn đã nhìn qua.

"Cô lên đằng trước."

"Nhưng mà...."

"Lâm Hoan Hỉ..." Ánh mắt hắn lướt qua Hạ Vân, dừng lại trên người Lâm Hoan Hỉ, "Cô ngồi cạnh tôi."

Lâm Hoan Hỉ đóng vai trò là phông nền trừng mắt, rầu rĩ chuyển xuống phía sau.

Hạ Vân nắm chặt tay, không nói gì rồi lên xe.

Biết Tô Diễm không thích đụng chạm với người khác, Lâm Hoan Hỉ rụt người lại ngồi sát cửa xe, luôn duy trì khoảng cách an toàn với Tô Diễm.

Thấy Lâm Hoan Hỉ căng thẳng, Tô Diễm cau mày, thanh âm trầm thấp: "Cô tránh tôi như vậy làm gì? Tôi là hổ chắc?"

"Không phải, không phải." Lâm Hoan Hỉ cười xấu hổ, "Tô tổng không cần nhìn tôi là được."

Cô vừa nói xong, lại nghe thấy Tô Diễm cười lạnh: "Nếu như cô là không khí, tôi sẽ không nhìn thấy."

Lâm Hoan Hỉ: "...."

Ánh mắt hắn liếc qua: "Ngồi ngoan ngoãn đi."

Lâm Hoan Hỉ bĩu môi, ngồi nghiêm chỉnh.

Xe đột nhiên quẹo cua, cô bị mất thăng bằng ngã về phía vai Tô Diễm, mắt thấy chuẩn bị sát vào hắn, Lâm Hoan Hỉ nín thở tập trung cầm tay ghế, xe lại bất ngờ quẹo cua khiến cô bị đập đầu vào cửa xe.

"Bụp" một tiếng, thế giới liền yên tĩnh.

Tô Diễm nhìn Lâm Hoan Hỉ, thấy cô ôm đầu không nhúc nhích, lông mày nhướng lên: "Có khỏe không?"

"Không có việc gì không có việc gì." Cô khoát khoát tay, nghiến răng chịu đựng xoa đầu rồi ngồi vững lại, "Tài xế chắc là trước đây tham gia đua xe."

Cô vừa dứt lời, tài xế ở đằng trước liền nói một câu tiếng phổ thông: "Chị gái à, cô nói đúng rồi đấy, trước đây đúng là tôi đã đua xe."

Lâm Hoan Hỉ: "...."

Đột nhiên lại nghe được tiếng cười rất nhỏ của người bên cạnh.

Lâm Hoan Hỉ hơi nhấc mí mắt, thấy khóe môi của hắn nhếch lên một độ cong rất nhỏ, lúc cười lên bên má trái có lộ ra lúm đồng tiền rất nhạt, điều này khiến Tô Diễm bớt lạnh lùng, cũng dễ gần hơn một chút.

"Tô Dục cũng có má lúm đồng tiền." Ma xui quỷ khiến mà Lâm Hoan Hỉ nói nhưng câu này.

Nói xong, nụ cười trên mặt Tô Diễm biến mất.

Trong lòng Lâm Hoan Hỉ lộp bộp, nhớ tới quan hệ của hai anh em họ, lập tức cảm giác được cả người lạnh toát.

"Ý tôi là..."

"Hắn cũng có lúm đồng tiền." Thanh âm củaTô Diễm rõ ràng, "Chúng tôi đều giống bà nôi, di truyền cách thế hệ."

Lâm Hoan Hỉ im lặng, cúi đầu không dám nói nữa.

Ánh mắt hắn lại lướt qua người cô, như là sợ hù dọa cô cho nên Tô Diễm che giấu một chút lòng hăng hái: "Tôi nhớ hôm nay cô không mặc bộ này."

"Lúc đi tôi qua bộ phận trang phục mượn...."

Cô nghĩ rằng loại tiệc rượu này phải có trang phục ngay ngắn, cho nên cô cũng chỉnh lại đầu tóc rồi thay quần áo khác, nếu mà mặc như lúc ở công ty đi vào, không chừng lại bị Tô Diễm mắng một trận.

"Thì ra ánh mắt của cô cũng không tệ, tôi tưởng trong lòng cô chỉ có màu vàng."

"..."

Trong lòng vẫn còn ghi hận chuyện trước đó.

"Trợ lý Hạ."

Đột nhiên, Tô Diễm thay đổi vẻ mặt.

Nghe thấy hắn gọi, Hạ Vân ngồi phía trước không dám nhúc nhích toàn thân cứng đờ.

"Tô... Tô tổng."

"Tôi cảm thấy gần đây cô quá mệt mỏi, cho nên mới quên tài liệu quan trọng như vậy."

"Không phải, không phải..."

Không đợi Hạ Vân nói hết, Tô Diễm lại nói: "Tôi cũng không phải là một cấp trên không có lý lẽ, nếu đã như vậy, cuối tuần này cô nghỉ ngơi cho tốt đi!"

Hạ Vân ngạc nhiên: "Nhưng buổi trình diễn thời trang...."

"Việc này cô không cần quan tâm, trợ lý của tôi cũng không phải chỉ có một người."

Xe vững vàng dừng lại, Tô Diễm mở rộng cửa xuống xe, không nói nhiều lời.

Nhìn theo Tô Diễm đi vào tòa nhà, Hạ Vân há hốc mồm, nhưng không nói gì.

Ý trong lời nói của hắn luôn rõ ràng, ánh mắt Hạ Vân chuyển sang khuôn mặt Lâm Hoan Hỉ, cô ta nhìn cô, vẻ mặt vừa giống như ghen ghét vừa giống như là oan ức.

Lâm Hoan Hỉ bị nhìn chằm chằm mà tê cả da đầu, không tự nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện: "Tôi đi lên trước."

"Lâm Hoan Hỉ."

Hạ Vân gọi cô lại.

"Sao, có việc gì?"

Lâm Hoan Hỉ có chút hoảng sợ, chỉ sợ Hạ Vân thẹn quá hóa giận, trước mặt mọi người làm ra hành động gì vô lễ.

Nhưng mà lại không có, vành mắt cô ta đỏ hoe nhìn cô, giống như là cố gắng đè nén khổ sở trong lòng, Hạ Vân giọng nói cứng nhắc: "Tôi hơi mệt, công việc buổi chiều liền nhờ cô."

"À...được."

"Còn có." Cô ta hất cằm lên, "Ngăn kéo trên cùng nhất ở bàn làm việc của tôi có tài liệu về tuần lễ thời trang lần này, cô có thể lấy về xem."

Sau đó lại cười tự giễu: "Tôi cũng không dùng được rồi, chúc cô may mắn."

Cô ta phất tay áo, giờ vờ thả lỏng quay đầu rời đi.

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Hạ Vân, Lâm Hoan Hỉ cắn môi, không tự chủ được nhớ tới vẻ mặt cô ta lúc sáng sớm, đột nhiên cảm thấy có chút bất công, lại không nỡ.
Bình Luận (0)
Comment