Edit: Cải XanhChương 60 Đột nhiên có thanh âm vang lên khiến cô co rúm lại, vừa nghiêng đầu thì thấy hắn lười biến dựa vào tường.
Tô Diễm nhìn cô, đôi mắt không có một chút ánh sáng.
Đen nhánh, trống rỗng, hơi dọa người.
Lâm Hoan Hỉ không tự chủ được sờ vào điện thoại trong túi, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tô tổng, chào buổi tối."
Tô Diễm nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi lướt qua mái tóc được xử lý gọn gàng, khuôn mặt được trang điểm và quần áo đã được thay đổi.
Chân mày hắn cau lại: "Hẹn hò?"
"Ấy....." Lâm Hoan Hỉ thuận miệng tìm một lý do, "Mua đồ uống, tôi xuống dưới tầng mua đồ uống."
Tô Diễm tới gần thêm hai bước, "Đồ uống trong phòng không đủ cô uống à?"
Lâm Hoan Hỉ lùi lại, trong lòng căng thẳng: "Cái đó quá đắt, không tốt lắm."
"À, cô cho là tôi không trả nổi tiền hai chai nước?"
".....Ý tôi không phải như vậy."
Tô Diễm hất cằm, bễ nghễ nhìn cô: "Nếu như không đủ, thì đồ uống trong phòng tôi có thể chia cho cô."
"...."
"Buổi tối ở Pari rất loạn, cô là người khác xứ thì đừng ra ngoài nhiều."
"...."
"Đúng lúc chỗ tôi có công việc này cần cô xử lý, đi theo tôi."
Không có lời giải thích, Tô Diễm người đi đến cửa đối diện.
Lâm Hoan Hỉ bực bội xoa xoa tóc, miễn cưỡng đi theo.
Tô Diễm đưa máy tính xách tay cho cô, vẻ mặt lạnh lùng: "Thư mục trong máy tính có tất cả các tác phẩm thiết kế trong một năm nay, cô dựa theo thời gian để sắp xếp lại, phân loại áo cưới, đồng phục, lễ phục thành từng cột riêng, không được phép sai, lúc về tôi sẽ dùng."
Nhìn máy tính trên tay, Lâm Hoan Hỉ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, ngửa đầu nói: "Tô tổng, tôi cảm thấy anh đang làm khó tôi."
"Làm khó?" Tô Diễm cười lạnh, "Tôi là cấp trên của cô, cô là nhân viên của tôi, cô cảm thấy tôi giao công việc cho cô là làm khó dễ?"
"Nhưng bây giờ không phải thời gian làm việc."
Tô Diễm nhìn thẳng mắt cô: "Trong hợp đồng có quy định: Nếu cần thiết, nhân viên phải tuân theo sự sắp xếp để làm thêm giờ, công ty sẽ trả lương tương ứng cho nhân viên. Có vấn đề gì không?"
"...."
Im lặng một lúc lâu, Lâm Hoan Hỉ cảm thấy mình không còn gì để nói, chỉ nói một câu: "Không có vấn đề gì...."
Cô cầm lấy máy tính, ôm thật chặt, ủ rũ cúi đầu xoay người chuẩn bị rời đi.
"Chờ chút."
Bước chân dừng lại, Lâm Hoan Hỉ hơi nghiêng đầu: "Ngài còn có việc gì?"
Tô Diễm mở tủ lạnh ra, lấy đồ uống và bia ra ngoài, sau đó còn thuận tiện lấy luôn kẹo trên bàn, đưa đến trước mặt cô, giơ tay cười nói: "Tôi nghĩ những thứ này đủ cô uống."
Lâm Hoan Hỉ: "...."
"Tiếp năng lực để làm công việc, trợ lý Lâm."
"...."
Lâm Hoan Hỉ mang một bụng tức giận quay về phòng, đặt đồ uống và máy tính lên giường xong, thuận tay lấy một lon rồi bặt nắp, ngửa đầu ực mạnh một hớp, trong nháy mắt chất lỏng lạnh như băng chảy vào nội tâm khô nóng và bất mãn.
Cô vừa thở dài một tiếng thì Cảnh Dịch gọi đến.
"Anh ở dưới tầng rồi, em xuống đi."
Lâm Hoan Hỉ khịt mũi, nhẹ nhàng nói: "Em không đi được."
"Sao?"
Cô tủi thân nói: "Anh về nhà tìm bà xã của anh đi!"
Cảnh Dịch hạ cửa sổ xe xuống một khe nhỏ rồi nhìn lên trên: "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Hoan Hỉ nói: "Tô tổng giao việc cho em, đêm nay em phải chuẩn bị xong."
Một tay cầm đồ uống, một tay mở máy tính, dựa theo những gì hắn nói tìm tới thư mục, con chuột lăn xuống rất nhiều lần, vẫn không thấy điểm cuối. Cho dù chỉ là phân loại tài liệu, nhưng số lượng này cô cũng phải làm mấy tiếng liền.
"Tối còn giao việc cho em?"
"Chỉ là phân loại tài liệu, chắc là em sẽ xong nhanh thôi, anh về trước đi, ngủ ngon."
Nói xong, cô định cúp điện thoại.
"Chờ chút." Cảnh Dịch gọi cô lại, "Em cầm máy tính xuống đây đi, anh chờ em."
Nghe ngữ khí của anh thì không được từ chối.
Lâm Hoan Hỉ rầu rĩ nhìn chằm chằm màn hình, cô muốn đi gặp Dịch ca, nhưng mà nếu đi, đừng nói là công việc, sợ là cả đêm cô cũng không bò dậy nổi, nếu như không đi, cô rất muốn gặp anh....
Suy nghĩ một lúc, Lâm Hoan Hỉ cầm theo máy tính lén lút chạy ra ngoài.
Ra cửa rồi nhanh chóng chui lên xe.
Lâm Hoan Hỉ thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng lại gặp mặt Tô tổng."
May là không gặp.
Lúc đang nói chuyện, Lâm Hoan Hỉ phát hiện bên cạnh còn có một người.
Trong xe ánh đèn mờ ảo, chỉ có thể nhìn ra đây là đàn ông, ngũ quan mơ hồ, lại xa lạ...
Khi cô đang nhìn thì Cảnh Dịch lại thân thiện giới thiệu.
"Đây là người đại diện mới của anh, gọi hắn là Tiểu Xuyên là được."
Trước vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Xuyên, Cảnh Dịch cầm tay Lâm Hoan Hỉ thoải mái giới thiệu: "Đây là bà xã của tôi, Lâm Hoan Hỉ."
Mẹ nó!
Người đại diện vừa nhận chức có chút nghi ngờ cuộc sống này.
Tưởng rằng Lâm Hoan Hỉ bị bà xã của Cảnh Dịch đuổi đi, kết quả người ta chính là phu nhân?
Sự thật giống như một tia sét nhanh chóng đánh cho hắn không tìm được phương hướng.
Cảnh Dịch không để ý nhiều như thế, đập vào đùi hắn một cái: "Cậu lên phía trước ngồi đi, ngồi sau hơi chật."
Người đại diện Tiểu Xuyên vừa nhận chức không nói nhiều lời vô nghĩa, mở cửa xuống xe, vòng lên trên ngồi xuống ghế phó lái.
Xe từ từ chuyển động, Lâm Hoan Hỉ lúc này vừa bình tĩnh lại bây giờ lại cảm thấy lo lắng.
Cô cẩn thận nhìn tài xế trước mặt và Tiểu Xuyên, kéo nhẹ góc áo anh.
Cảnh Dịch lập tức hiểu, hơi hạ tai xuống nghe.
"Tối nay anh không thể như vậy như vậy với em..."
Giọng cô rất nhỏ, có lẽ là cô sợ người ngồi trước nghe thấy.
Cảnh Dịch lộ ra nụ cười nhạt, nhân tiện kéo cô ôm vào trong ngực: "Được."
Đồng ý nhanh vậy à?
Lại còn đồng ý không chút do dự?
Trong lòng Lâm Hoan Hỉ đột nhiên có loại cảm xúc nói không nên lời.
Cô khẽ cau mày, lại kéo góc áo anh.
Cảnh Dịch lại nghiêng tai nghe.
Lâm Hoan Hỉ nói: "Một lần thì vẫn có thể...."
Đuôi mày Cảnh Dịch khẽ nhếch: "Chỉ một lần thà không cần lần nào còn tốt hơn."
"...."
Hình như cũng đúng, làm chuyện này giống như là hấp thụ độc, nếu chỉ một lần tốt nhất là nên dừng lại.
"Vậy được rồi." Cô phồng má, bật máy tính lên: "Bây giờ em sẽ bắt đầu làm, tranh thủ làm xong trước 12 giờ, chắc sẽ rất nhanh."
Cảnh Dịch liếc mắt: "Đây là cái gì?"
"Tô tổng bảo em dựa theo thời gian để phân loại các tác phẩm thiết kế, có áo cưới, đồng phục, lễ phục."
Anh không nói gì, lười biếng dựa vào vai cô, sau đó nhắm mắt lại.
Cảm nhận dược trọng lượng trên vai, Lâm Hoan Hỉ cúi đầu nhìn.
Mái tóc mềm mại của người đàn ông rũ xuống vai cô, cào lên da có hơi ngứa, khoảng cách rất gần, thậm chí có thể thấy được hôm nay hàng lông mày của anh đã được sửa lại, trên mặt dường như còn đánh phấn lót. Đột nhiên nghĩ tới Tô Diễm rất ghét đàn ông trang điểm, còn cho rằng đây là hành vi giống con gái, nhưng mà Cảnh Dịch lại nhiệt tình với việc này.
Nhưng mà ai bảo Dịch ca nhà cô là tiểu tiên nam chứ?
Lâm Hoan Hỉ không nhịn được dùng đầu ngón tay chạm vào lông mi của anh.
Tiểu Xuyên ngồi ở phía trước đúng lúc nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy cảnh này.
Cảm nhận được ánh mắt, Lâm Hoan Hỉ vội vàng rút tay lại, thấp giọng nói: "Xem ra Dịch ca rất mệt...."
Tiểu Xuyên lựa ý hùa theo nói: "Gần như là hai ngày nay Dịch ca không ngủ, sau khi hoạt động trong nước kết thúc, lại bay thẳng đến Pari, đến khách sạn thay quần áo rồi đến yến hội ngay, rất mệt mỏi."
"Vất vả như vậy...."
Nhìn gò má người của đàn ông, Lâm Hoan Hỉ không tránh khỏi đau lòng.
Cảnh Dịch chưa bao giờ nói chuyện công việc với cô, bình thường gọi điện thoại đều là cô oán trách....
Suy nghĩ một lúc thì cô cảm thấy mình có gì để mà oán trách chứ, rõ ràng là Cảnh Dịch mệt mỏi hơn, ngay cả khi người khác không đạt được thành tựu, thì vẫn ngày đêm chăm chỉ làm việc.
Lâm Hoan Hỉ lại nhìn về phía màn hình máy tính, sợ đánh thức Cảnh Dịch ngủ say trên vai, cô suy nghĩ một lúc thì tắt máy tính đi.
Khoảng cách từ khách sạn của cô đến khách sạn mà Cảnh Dịch ở là hai con đường, chưa đến mười phút sau đã đến nơi.
Xe vừa dừng, anh liền nhấc đầu dậy khỏi vai Lâm Hoan Hỉ.
Tiểu Xuyên chỉ vào cái túi ở bên cạnh nói: "Trong đó có khẩu trang và vũ, chị dâu có thể dùng."
Tiểu Xuyên gọi chị dâu rất thuận miệng.
Cảnh Dịch rất hài lòng.
Sau khi che mặt cẩn thận, cô ôm máy tính xuống xe.
Tiểu Xuyên còn một số công việc phải xử lý, nhìn theo bọn họ lên tầng xong, cậu nói với tài xế về điểm dừng kế tiếp.
Lên đến phòng.
Bật đèn lên, mọi vật trong phòng liền rõ ràng.
"Đi tắm trước đi."
Lâm Hoan Hỉ lắc đầu nói: "Em tắm rồi, Dịch ca anh đi đi, em phải làm việc thật nhanh."
Cô nhìn thời gian một chút, hơn mười phút nữa là mười giờ rồi, cô muốn hoàn thành công việc trong vòng hai tiếng.
Cảnh Dịch cũng không nói thêm gì, đứng ngay trước mặt Lâm Hoan Hỉ từ từ cởi tây trang trên người.
Thế nhưng Lâm Hoan Hỉ khi tập trung làm việc cũng không có tâm tình thưởng thức sắc đẹp của ông xã, dường như là không bỏ sót một giây đồng hồ nào mà ngồi xuống bàn làm việc ngay.
Cảnh Dịch nhíu mày, giật cà vạt ra đi vào phòng tắm.
Sau hai mươi phút, một đôi cánh tay mạnh mẽ vòng lên cổ cô, sau đó, đôi môi mềm mại rơi xuống tai cô.
Mùi thơm sữa tắm từ cơ thể người đàn ông quanh quẩn ở đầu mũi khiến cô tâm tư rối loạn, anh cẩn thận hôn cô, bờ môi lướt qua vành tai, vén sợi tóc lên, sau đó mở miệng mút một vết đỏ nhỏ.
Hô hấp nóng bỏng của Cảnh Dịch phả lên làn da nhạy cảm của cô, khiến ngón tay cô run lên, suýt nữa thì ấn nhầm xóa ảnh.
Lâm Hoan Hỉ đột nhiên tỉnh táo, thân thể hơi nghiêng về phía trước đế tránh hành động của anh, không nhịn được oán trách nói: "Dịch ca, em phải làm việc."
Cảnh Dịch hít thở sâu, cằm chống lên bả vai cô, nhìn màn hình, giọng nói khàn khàn: "Còn bao lâu nữa."
"Em cũng không biết..."
Nhìn vô số hình ảnh đó, Lâm Hoan Hỉ đau đầu: "Em tranh thủ làm xong trước 12 giờ, anh đi ngủ trước đi."
Cô quay đầu nâng mặt của anh lên, đầu mũi cọ cọ vào cằm của anh: "Người đại diện mới của anh nói lau rồi anh không ngủ, em cảm thấy anh nên nghỉ ngơi trước đi."
Cảnh Dịch mặt không thay đổi nói: "Anh muốn ngủ cùng bà xã."
"Đi."
Cô đứng dậy đẩy anh lên giường, sau đó đắp chăn lên người Cảnh Dịch.
"Ngủ ngon, Cảnh tiên sinh."
Ban đầu cô muốn cho người đàn ông này một nụ hôn chúc ngủ ngon, nhưng lại sợ làm ra việc gì khác, vì vậy chỉ vuốt mặt anh một cái, sau đó quay lại bàn làm việc.
Ngoài cửa sổ bóng tối tĩnh lặng.
Cảnh Dịch nghiêng người, một tay chống đầu, mắt phượng sâu xa lẳng lặng ngắm nhìn người trước mắt.
Sau đó....
Càng nhìn càng hấp dẫn, càng nhìn càng tỉnh táo, càng nhìn càng muốn....