Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 51

Tô Tiêu Tiêu nhất thời không thể nghĩ ra muốn đi nơi nào. Bây giờ cũng chỉ vừa bước sang tháng năm, thời tiết còn không có quá nóng, tìm một nơi vừa có núi vừa có nước nghỉ phép là tốt nhất.

Toàn bộ hành trình đều do Chu Lâm Duyên sắp xếp. Nơi này cách thành phố B cũng không xa, nhưng phong cảnh lại rất đẹp. Ra khỏi sân bay, trên đường đi tới khu nghĩ dưỡng, bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây, hai bên con đường là từng hàng cây đại thụ thẳng tắp, chọc thẳng lên trời cao.

Cửa sổ xe được kéo xuống một nửa, Tô Tiêu Tiêu ngồi ở bên cửa sổ đón gió, từng làn gió thổi vào trong xe, gào thét thổi tóc cô rối loạn.

Tô Tiêu Tiêu tâm tình vô cùng tốt, đón gió một lúc thì quay người dịch lại gần Chu Lâm Duyên, ôm lấy cánh tay rồi dựa đầu trên vai anh. “Bao lâu nữa thì chúng ta sẽ đến khu nghỉ dưỡng?”

Chu Lâm Duyên nhàn nhã dựa vào ghế, giơ tay nhìn đồng hồ. “Nửa giờ nữa hẳn là có thể tới.”

Còn 30 phút.

Tô Tiêu Tiêu đơn giản nhắm mắt lại. “Em ngủ một lát.”

Chu Lâm Duyên sờ sờ đầu cô. “Ngủ đi.”

Tô Tiêu Tiêu ôm cánh tay Chu Lâm Duyên ngủ thật sự kiên định, mãi cho đến khi hai người tới khu nghỉ dưỡng mới tỉnh lại.

Giám đốc khu nghỉ dưỡng dẫn theo nhóm người ở cửa nghênh đón, nhìn thấy xe của Chu Lâm Duyên đi tới thì vội vàng chào đón, còn không quên hỗ trợ mở cửa xe, khuôn mặt tươi cười. “Chu tổng, một đường vất vả rồi.”

Cơ hồ mỗi địa điểm du lịch đều có khu nghỉ dưỡng của tập đoàn Chu thị. Khu nghỉ dưỡng này Tô Tiêu Tiêu cũng đã nghe nói qua, hơn nữa còn có vài minh tinh đã tổ chức hôn lễ ở chỗ này, phong cảnh phi thường đẹp.

Chu Lâm Duyên ở đây có căn biệt thự của riêng mình. Tới nơi, Tô Tiêu Tiêu lập tức đi lầu trên lầu dưới dạo qua một vòng.

Lúc cô đi xuống thì giám đốc khu nghỉ dưỡng đã dẫn người rời đi, Chu Lâm Duyên cũng từ bên ngoài đi vào.

Tô Tiêu Tiêu nói. “Chu Lâm Duyên, em đã đói bụng, chúng ta khi nào ăn cơm?”

Tô Tiêu Tiêu chạy tới trong sân lắc lư một vòng.

Chu Lâm Duyên đứng cạnh cửa nói với cô. "Anh đã cho người chuẩn bị, một lát bọn họ sẽ mang tới đây.”

Tô Tiêu Tiêu quay đầu lại tặng anh một nụ cười. "Yêu anh.”

Cô ngồi xuống cạnh bể bơi, cởi giày rồi thả chân vào trong nước.

Đỉnh đầu có ánh dương ấm áp, nước trong bể bơi có độ ấm vừa phải, Tô Tiêu Tiêu liền ngồi ở bên cạnh lấy chân đá đá nước.

Chu Lâm Duyên đứng ở cửa nhìn Tô Tiêu Tiêu vui vẻ nghịch nước, ánh dương ấm áp chiếu vào trên người cô, ở sườn mặt rơi xuống một ít bóng ma. Chu Lâm Duyên cứ như vậy nhìn cô, đuôi lông mày khóe mắt đều nhiễm cười.

Tô Tiêu Tiêu chơi trong chốc lát mới quay đầu lại gọi anh. “Chu Lâm Duyên, anh lại đây.”

Chu Lâm Duyên vừa thấy Tô Tiêu Tiêu cười đến cong cong đôi mắt, ánh mắt của anh dừng ở đôi chân đang ngâm trong nước của cô.

Anh không nhúc nhích, cười như không cười mà nhìn Tô Tiêu Tiêu. “Em muốn anh lại đấy làm gì?”

“Anh lại đây rồi sẽ biết.”

Chu Lâm Duyên dứt khoát chọc thủng tâm tư nhỏ của cô. “Là muốn làm cho anh toàn thân ướt đẫm sao.”

Tô Tiêu Tiêu “…”

Chu Lâm Duyên cười cười. “Anh đi tắm đây.”

Nói xong liền xoay người về phòng.

Tô Tiêu Tiêu tâm tư bị chọc thủng, cô bĩu môi tiếp tục chơi một mình.

Tô Tiêu Tiêu nằm trên thảm cỏ, đôi tay đặt ở trên bụng nhỏ, ánh mặt trời khiến cho đôi mắt híp lại, vui vẻ ngắm nhìn trời xanh mây trắng ở trên cao.

Chưa đến một lúc thì có người ở bên ngoài gõ cửa, Tô Tiêu Tiêu đoán hẳn là người đưa cơm tới, cô đứng lên rời khỏi bể bơi đi vào trong phòng. “Tôi tới đây.”

Vừa mở cửa liền thấy vị giám đốc cùng hai nhân viên nam đẩy xe thức ăn tới, nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu bọn họ lập tức mỉm cười. “Tô tiểu thư, Chu tổng phân phó chúng tôi mang cơm trưa tới cho cô.”

Tô Tiêu Tiêu cong môi cười. “Vất vả cho mọi người rồi.”

Cô nghiêng người để bọn họ mang thức ăn vào phòng. Sau khi bày thức ăn ra bàn xong xuôi thì vị giám đốc mới khom người cùng Tô Tiêu Tiêu nói một tiếng rồi nhanh chóng dẫn người rời đi. Lúc ra cửa còn không quên giúp Tô Tiêu Tiêu đóng lại cửa phòng.

Chu Lâm Duyên gọi hai phần bò bít tết, còn có một ít món ăn khác. Tô Tiêu Tiêu đói đến không chịu được, cũng không thèm chờ anh mà tự mình ăn trước.

Chu Lâm Duyên tắm rửa xong đi ra, Tô Tiêu Tiêu trong miệng còn nhai thức ăn, lẩm bẩm nói. “Chu tổng, ăn cơm thôi. Chỗ này của anh làm đồ ăn cũng không tệ đâu, quả là không làm cho người ta thất vọng.”

Chu Lâm Duyên xoa xoa mái tóc còn đang dính nước, thân dưới chỉ vây chiếc khăn tắm màu trắng, anh cười một tiếng. “Bà xã thích là tốt rồi.”

Tô Tiêu Tiêu cười tủm tỉm, không phản ứng lại anh.

Chu Lâm Duyên lên lầu làm khô tóc, thay quần áo rồi mới đi xuống dưới. Tô Tiêu Tiêu vẫn đang ăn, thấy Chu Lâm Duyên đi xuống cô mới ngẩng đầu nhìn anh. “Chu Lâm Duyên, chúng ta sẽ ở chỗ này mấy ngày?”

Chu Lâm Duyên nói. “Mồng 3 tháng 6 sẽ trở về.”

Tô Tiêu Tiêu ồ một tiếng, nghĩ hẳn là anh muốn ở bên này tổ chức sinh nhật.

Bên trong khu nghỉ dưỡng có rất nhiều cây xanh tạo thành bóng râm, phong cảnh phi thường tốt, nơi có thể vui chơi cũng rất nhiều, mỗi ngày đều ở khách sạn vui chơi vậy cũng đủ rồi.

Tô Tiêu Tiêu mỗi ngày không phải ăn chính là nằm trong sân nhìn lên bầu trời, tâm tình tốt đến muốn bay lên.

Chu Lâm Duyên đại đa số thời gian đều ở bên cạnh cô, chỉ là lần này tới  đây anh còn thuận tiện khảo sát tình hình kinh doanh của khách sạn.

Buổi tối ngày hôm đó, lúc Chu Lâm Duyên giải quyết công việc trở về thì Tô Tiêu Tiêu đang nằm ở ghế bập bênh ngoài sân hóng gió.

Chu Lâm Duyên đi qua bế cô lên.

Tô Tiêu Tiêu ôm lấy cổ của anh rồi hỏi. “Làm gì vậy?”

Chu Lâm Duyên ôm cô đi vào trong phòng, khóe môi anh câu lên nụ cười xấu xa mà nhìn cô. “Em nói đi.”

Tô Tiêu Tiêu cũng đã quen với việc Chu Lâm Duyên thường xuyên giở trò lưu manh, cô nói. “Em còn chưa ăn cơm đâu.”

Chu Lâm Duyên cũng không đùa với cô nữa. “Anh biết, bây giờ dẫn em đi ăn cơm.”

Chu Lâm Duyên ôm Tô Tiêu Tiêu về phòng thay quần áo rồi dẫn cô đi ra ngoài ăn bữa tối.

Lúc này vừa vặn là thời gian ăn bữa tối, ở nhà hàng có khá nhiều người.

Giám đốc ở đây sớm đã giúp Chu Lâm Duyên chuẩn bị một căn phòng có tầm nhìn tốt nhất.

Hai người trực tiếp đi tới tầng ba.

Căn phòng này có tầm nhìn rất tốt, vừa liếc mắt một cái liền có thể trông thấy bãi biển.

Tô Tiêu Tiêu đem cửa sổ mở ra, để từng cơn gió ngoài biển thổi vào. Cô nheo đôi mắt cảm thụ bầu không khí thoải mái.

Chu Lâm Duyên gọi xong thức ăn, giám đốc vội đi xuống phân phó người chuẩn bị, ra khỏi phòng còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tô Tiêu Tiêu tâm tình rất tốt, lúc ăn cơm còn cùng Chu Lâm Duyên uống  hai ly rượu vang đỏ.

Tửu lượng của cô vốn rất tốt, uống hai ly rượu vang đỏ cũng không có vấn đề gì.

Chu Lâm Duyên cười cô. “Một lát trở về phòng lại uống tiếp.”

“Được a!” Tô Tiêu Tiêu vui vẻ đáp ứng.

Chu Lâm Duyên nhéo cằm của cô nói. “Anh đi vào nhà vệ sinh một lát, chờ anh.”

“Ừ." Tô Tiêu Tiêu vui vẻ cầm lấy tây trang của anh ôm vào trong ngực. Cô đi ra bên ngoài hóng gió, trong không khí đều có hương vị của biển.

Chu Lâm Duyên chưa đến một lát liền đi ra. Anh giơ tay cầm lấy tây trang từ Tô Tiêu Tiêu rồi đáp ở khuỷu tay, tay còn lại nắm lấy tay của cô, mười ngón đan vào nhau, hai người vai sóng vai thân mật rời khỏi nhà hàng.

Về tới biệt thự Tô Tiêu Tiêu lập tức đi tắm.

Khi ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thấy trên di động có cuộc gọi nhỡ. Là mẹ Tô gọi tới, Tô Tiêu Tiêu nhanh chóng gọi lại cho bà.

Mẹ Tô ở bên kia vui vẻ hỏi. “Con ăn cơm chưa? ”

Tô Tiêu Tiêu cười. “Con ăn rồi, bây giờ cũng đã 10 giờ rồi ạ.”

Mẹ Tô hỏi tiếp. “Ngày mai con muốn trải qua như thế nào? ”

Ngày mai là sinh nhật của cô.

Tô Tiêu Tiêu ngồi xếp bằng ở trên giường. “Con cũng không biết, có lẽ cứ như vậy trải qua sinh nhật cũng được.”

“Con cùng tiểu Chu đang ở cạnh nhau à?”

“Vâng ạ, chúng con đang đi nghỉ phép.”

“Ai, vậy hai đứa chơi vui vẻ nhé.”

“Vâng.” Tô Tiêu Tiêu cười đến ngọt ngào, cùng mẹ Tô nói chuyện một lúc.

Sau khi cúp điện thoại, Chu Lâm Duyên vẫn chưa đi lên, cô liền rời giường chạy vội xuống lầu.

Xuống dưới Tô Tiêu Tiêu thấy anh đang ở bên ngoài gọi điện thoại.

Cô từ phía sau nhảy lên lưng rồi ôm cổ của Chu Lâm Duyên.

Chu Lâm Duyên một tay cầm di động, một tay kia giơ lên nắm lấy cổ tay cô.

Ánh trăng sáng chiếu vào hai người.

Tô Tiêu Tiêu nhón chân, cằm đặt lên vai Chu Lâm Duyên rồi im lặng lắng nghe anh nói chuyện điện thoại.

Người bên kia hình như là Lý Cao, có lẽ hai người đang bàn công việc.

Chu Lâm Duyên nói thêm vài phút thì cúp điện thoại.

Tô Tiêu Tiêu nghiêng đầu hôn lên má anh rồi hỏi. “Anh, ngày mai của chúng ta sẽ trải qua như thế nào đây?”

Chu Lâm Duyên cười cười. Anh đưa điện thoại cất vào túi quần rồi nghiêng người ôm eo Tô Tiêu Tiêu áp cô vào cửa, anh nắm lấy cằm cô mỉm cười. "Em muốn trải qua như thế nào?”

Tô Tiêu Tiêu nói. “Em không biết.”

Đôi tay của cô vòng lấy eo Chu Lâm Duyên, ngửa đầu hôn lên môi anh, lại cười rộ lên. “Chỉ cần ở bên anh là tốt rồi.”

Giây tiếp theo Chu Lâm Duyên liền cúi đầu thật mạnh hôn lấy cô.

Chu Lâm Duyên đem Tô Tiêu Tiêu áp vào cửa, một tay ôm eo, một tay chống lên cánh cửa, không cho cô lộn xộn, anh xâm nhập hôn sâu vào bên trong, Tô Tiêu Tiêu rất nhanh liền không thở được.

Anh ôm Tô Tiêu Tiêu đi vào nhà đặt lên sofa rồi cúi người áp sát vào cô.

Buổi tối hôm nay hai người không biết đã làm bao nhiêu lần, từ dưới lầu đến trên lầu, từ sofa cho đến phòng ngủ rồi phòng tắm… Mãi cho đến 2 giờ sáng cuối cùng cũng kết thúc.

Tô Tiêu Tiêu được Chu Lâm Duyên ôm đi tắm, lại ôm về trên giường, sau đó liền tiến vào lòng anh mơ mơ màng màng ngủ.

Tô Tiêu Tiêu vì khát mà tỉnh.

Cô sờ di động nhìn thời gian mới 5 giờ sáng.

Chu Lâm Duyên đang ngủ, cánh tay bị cô gối lên.

Tô Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm anh một lát. Cô cảm thấy thích một người, giống như mặc kệ nhìn bao lâu cũng không thấy đủ. Tô Tiêu Tiêu cong cong môi, nhịn không được thò lại gần, lặng lẽ hôn anh sau đó mới nhẹ nhàng rời giường đi xuống lầu uống nước.

Phòng khách đèn không tắt, lúc xuống lầu Tô Tiêu Tiêu nhìn thấy trên mặt đất là một mảnh hỗn độn.

Nào là váy rồi áo sơ mi, cùng quần tây, còn có cả thắt lưng, tất cả đều vứt trên mặt đất.

Tô Tiêu Tiêu đi qua nhặt lên từng cái chuẩn bị ôm lên lầu.

Lúc nhặt quần của Chu Lâm Duyên thì đột nhiên có đồ vật từ túi quần rớt ra.

Tô Tiêu Tiêu sửng sốt, cô cúi người nhặt lên.

Lúc cầm chiếc hộp kia trong tay cô có điểm kinh ngạc.

Tô Tiêu Tiêu mở chiếc hộp ra thì thấy bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng long lanh.

Trái tim của Tô Tiêu Tiêu đập thình thịch, cô sửng sốt vài giây rồi đóng chiếc hộp lại, nhanh chóng đem nó một lần nữa thả lại túi quần Chu Lâm Duyên.
Bình Luận (0)
Comment