Phẫu thuật diễn ra khá thuận lợi, nhưng dù sao Trần Văn Quốc cũng đã có tuổi, sau khi gây mê ý thức vẫn chưa được tỉnh táo, Trần Trúc tạm thời vẫn chưa thể nói chuyện với ông.
Trần Trúc ngồi bên giường, dùng khăn ướt từ từ lau người cho ông.
Bàn tay rộng lớn và mạnh mẽ của Trần Văn Quốc trong ký ức cậu, không biết từ khi nào đã đầy những vết chai sạn, chỉ còn một lớp da nhăn nheo bao bọc những khúc xương teo tóp.
Bàn tay từng cầm thước kẻ thúc giục cậu trưởng thành, cũng từng vụng về ôm cậu đi ngắm hoa xuân, chơi đùa bên dòng suối.
Giờ đây, Trần Trúc một lần nữa nắm lấy tay Trần Văn Quốc, lại là một mảnh lặng im.
Cậu không thể làm thời gian quay trở lại, chỉ hy vọng bản thân có thể nhanh chóng trưởng thành hơn.
Nhưng lần này, Trần Trúc không còn nóng nảy bất an như trước, cậu tựa như cuối cùng đã có một bến cảng để dừng chân, có được cơ hội để hít thở.
"Được, bên cậu mau chóng chuẩn bị xong thiết bị cần thiết đi." Từ Lan Đình quay đầu, lộ ra nụ cười an ủi với Trần Trúc, sau đó tiếp tục không vội vàng sắp xếp mọi việc, "Sau khi máy bay tư nhân đến, chúng ta sẽ lập tức qua đó."
Trần Trúc nắm tay Trần Văn Quốc, khẽ nói, "Ông nội, con đã phạm một sai lầm lớn, con xin lỗi ông."
"Nhưng," Trần Trúc thì thầm, "Con không hối hận."
Việc chuyển viện diễn ra vô cùng thuận lợi dưới sự sắp xếp của Từ Lan Đình. Vừa xuống máy bay, Trần Văn Quốc đã được đưa thẳng vào phòng phẫu thuật.
Sau khi Trần Trúc ký giấy đồng ý điều trị phẫu thuật, mấy chuyên gia đã chuẩn bị sẵn lập tức bắt đầu thảo luận về bệnh tình của Trần Văn Quốc, bàn bạc đưa ra phương án phẫu thuật sơ bộ.
Nhìn ông nội được đẩy vào phòng phẫu thuật, Trần Trúc lo lắng chờ đợi ở ngoài cửa.
Cho dù biết rủi ro của cuộc phẫu thuật không lớn, nhưng cậu vẫn như một tội nhân chờ phán xét, chờ đợi sự xét xử cuối cùng của số phận.
Đôi tay rắn chắc của người đàn ông từ phía sau ôm lấy cậu, Trần Trúc rơi vào vòng tay dịu dàng của Từ Lan Đình.
"Đừng sợ." Từ Lan Đình không ngừng an ủi người trong lòng, hắn không những không mất kiên nhẫn, mà ngược lại còn thích cái cảm giác được Trần Trúc dựa dẫm vào mình.
Trần Trúc dựa vào lòng Từ Lan Đình, những ngày bôn ba đã khiến cậu mệt mỏi vô cùng.
"Ngoan nào, nghe lời anh." Từ Lan Đình nửa ôm người, dẫn cậu vào phòng nghỉ bên cạnh, "Ngủ một giấc dậy, mọi chuyện đều sẽ qua thôi."
Một người đã quen tự mình gánh chịu mọi thứ, đột nhiên trong cơn mưa rào được một người ôm vào mái hiên, có một chỗ để trú chân, Trần Trúc làm sao có thể không động lòng.
Từ Lan Đình giống như thử thách mà số phận dành cho cậu, cho cậu vui vẻ, cho cậu đau khổ, cho cậu tuyệt vọng, rồi lại cho cậu hy vọng.
Dưới đôi môi mỏng của Từ Lan Đình, Trần Trúc cuối cùng cũng nếm được hơi ấm của thế giới này. Trong nụ hôn nhẹ nhàng của người đàn ông, cậu tạm thời, an tâm nhắm mắt lại.
Đèn phòng phẫu thuật từ từ tắt, Từ Lan Đình dập tắt điếu thuốc, "Sao rồi?"
"Cơ bản không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đến sinh hoạt sau này, chủ yếu là xem vào quá trình điều trị phục hồi."
"Ừm." Từ Lan Đình nói với trợ lý bên cạnh, "Sau này tất cả các quá trình điều trị phục hồi đều phải do chuyên viên vật lý trị liệu giỏi nhất phụ trách."
Trợ lý: "Tổng giám đốc Từ cứ yên tâm, tất cả các quá trình điều trị sau này chúng tôi đều sẽ sắp xếp người giỏi nhất."
Từ Lan Đình phân phó xong, định quay lại phòng nghỉ để đánh thức Trần Trúc. Nhưng điện thoại cá nhân trên tay lại đột nhiên vang lên.
Hắn cau mày nhìn số điện thoại được lưu là "Bạn học A Trúc", trong trí nhớ mơ hồ, hình như là một cậu con trai đeo kính.
"Alo?" Từ Lan Đình có chút mất kiên nhẫn, dù sao ấn tượng mà Khương Kiện Nhân để lại cho hắn cũng chẳng mấy tốt đẹp.
Khương Kiện Nhân ở đầu dây bên kia bình tĩnh mở miệng: "Có chuyện này, tôi muốn nói chuyện với anh."
Không đợi Từ Lan Đình từ chối, Khương Kiện Nhân đã nói ra tên một quán cà phê.
"Tôi biết anh không phải là anh trai của Trần Trúc." Giọng nói lạnh lùng của Khương Kiện Nhân truyền đến, "Tôi đang đợi anh ở quán cà phê."
Từ Lan Đình im lặng một lát, sau đó trầm giọng hỏi, "Cậu muốn làm gì?"
"Tôi đợi anh." Nói xong, điện thoại cúp máy.
Từ Lan Đình nhìn bầu trời hoàng hôn rực rỡ ngoài cửa sổ, nheo mắt lại.
-
Lúc Trần Trúc tỉnh dậy, nhờ trợ lý mà biết được kết quả phẫu thuật, trái tim treo cả ngày cuối cùng cũng dần hạ xuống.
"Nhưng người già vẫn phải ở phòng hồi sức tích cực theo dõi vài ngày, tạm thời vẫn chưa thể vào thăm."
Trần Trúc gật đầu, đôi mắt buồn ngủ mơ màng nhìn xung quanh.
Trợ lý dường như nhìn ra vẻ thắc mắc của Trần Trúc, cười nói: "Tổng giám đốc Từ vừa có chút việc gấp, tạm thời rời đi rồi."
"Khụ..." Bị người khác nhìn thấu tâm tư, Trần Trúc khó tránh khỏi có chút xấu hổ, cậu gật đầu, không nói gì thêm.
Đợi trợ lý rời đi, Trần Trúc cầm điện thoại lên, gửi cho Từ Lan Đình một tin nhắn.
"Ở đâu?"
Chỉ hai chữ ngắn ngủi, lại là lần đầu tiên trong đời Trần Trúc hỏi đến hành tung của Từ Lan Đình.
Cậu cuối cùng cũng có thể đường hoàng, dùng tư cách là bạn trai mà hỏi.
Rất nhanh, tin nhắn của Từ Lan Đình đã gửi lại.
"Ở bên ngoài, sẽ về nhanh thôi. Ngoan."
Bọn họ như bất cứ cặp tình nhân bình thường nào, qua lại, không biết chán mà nói những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.
"Bữa tối ăn gì", "pizza có phải hơi ngán không", "muốn ăn gà rán".
Trần Trúc vô tình nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên bức tường, là dáng vẻ lúc này của cậu.
Rõ ràng cậu không cười, nhưng đáy mắt khóe mày đều mang theo nụ cười.
Trần Trúc mới hiểu được, thì ra, thích một người thật sự không thể che giấu được.
Cậu đột nhiên rất muốn ăn đồ ngọt, "Anh ơi, em muốn ăn đồ ngọt."
Từ Lan Đình: "Nhóc con."
Qua màn hình, Trần Trúc có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lười biếng lại dịu dàng của Từ Lan Đình lúc này.
Rất nhanh, Từ Lan Đình lại gửi thêm một tin nhắn: "Thích ăn đồ ngọt như vậy à, đợi đến sinh nhật em, anh trai tự tay làm bánh kem cho em nhé."
Trần Trúc mới nhớ ra, sinh nhật của mình sắp đến rồi.
Không biết đã bao nhiêu năm rồi không tổ chức sinh nhật. Trần Trúc nghĩ lại, từ sau khi ba mẹ qua đời, cậu dường như đã mất đi tư cách làm một đứa trẻ trong một đêm, không còn được ăn bánh kem sinh nhật nữa.
Trần Trúc: "Anh ơi, cảm ơn anh."
Từ Lan Đình không trả lời lại nữa, từ từ đặt điện thoại xuống, trong đáy mắt nào còn vẻ dịu dàng như lúc nãy.
"Cho nên, mục đích của cậu là gì?"
Khương Kiện Nhân đặt ly xuống, đẩy đẩy mắt kính, nói: "Rời xa Trần Trúc."
Từ Lan Đình cười nhạo một tiếng, nhưng nụ cười của hắn liền cứng lại rất nhanh.
Bởi vì, Khương Kiện Nhân đột nhiên ném ra một tấm ảnh.
Bóng dáng Trần Trúc trong ảnh rất mơ hồ, nhưng lại phản chiếu rõ ràng khuôn mặt ửng đỏ của thiếu niên.
Cậu trai trẻ đang ôm chặt một người đàn ông, say đắm hôn nhau trong bóng cây.
Trong một thoáng ngẩn người, Từ Lan Đình liền khôi phục dáng vẻ thường ngày.
Hắn đưa ngón tay lên nhẹ nhàng nhấc lấy, từ từ xem ảnh. Người lăn lộn lâu trong giới kinh doanh rất nhanh chóng bình tĩnh lại, đáy mắt sóng ngầm cuộn trào, nhưng trên mặt lại không hề lộ vẻ gì.
Từ Lan Đình bình tĩnh chờ người đối diện ra con bài tẩy.
Quả nhiên, Khương Kiện Nhân thấy Từ Lan Đình thái độ hờ hững, không nhịn được mà tức giận mở miệng: "Từ Lan Đình, anh muốn chơi thì sẽ có cả đống người tự dâng lên, nhưng anh không được cản trở Trần Trúc."
Khương Kiện Nhân lạnh lùng nói: "Trần Trúc và anh vốn dĩ không cùng đường."
"Ồ?" Từ Lan Đình cười nói, "Chẳng lẽ cậu cảm thấy, cậu ấy cùng đường với cậu à?"
Cậu nhóc ranh mười mấy tuổi sao có thể là đối thủ của Từ Lan Đình, Khương Kiện Nhân tức giận đến đỏ mặt.
"Chuyện này không liên quan đến anh! Nhưng, anh không được làm lỡ dở tương lai của Trần Trúc." Khương Kiện Nhân lên tiếng vì chính nghĩa, "Cậu ấy là niềm tự hào của tất cả các thầy cô, cũng là niềm tự hào của trường số 16 chúng tôi, người như cậu ấy vốn dĩ không nên dính dáng đến người như anh."
"Cậu ấy, là người như thế nào-" Từ Lan Đình ném tấm ảnh trong tay giống như ném giấy vụn, "Còn tôi lại là người như thế nào?"
"Từ Lan Đình, tôi đã tìm hiểu về lý lịch của anh rồi, cho nên anh đừng có giả bộ trước mặt tôi." Khương Kiện Nhân nghe ngóng một chút đã biết Từ Lan Đình là một công tử phong lưu nổi tiếng ở Kinh Thành, hơn nữa đời tư của hắn vô cùng hỗn loạn.
Khương Kiện Nhân: "Từ Lan Đình, nếu anh muốn chơi thì có thể tìm người khác, hà tất phải làm lỡ dở Trần Trúc?"
Làm lỡ dở... Từ Lan Đình cười nhạo, xem ra Trần Trúc ở bên hắn là lỡ dở à?
Từ Lan Đình khoanh tay, không hề để cậu nhóc trước mắt vào mắt, "Ồ? Vậy nếu tôi không chịu thì sao?"
"Anh!" Khương Kiện Nhân nắm chặt nắm tay, nghiến răng, "Anh chính là đồ khốn."
"Bạn học Khương, lén theo dõi, lén chụp ảnh, uy h**p sau lưng, người có thể làm ra loại chuyện này, e là cũng không phải là quân tử chính nhân gì nhỉ."
Khương Kiện Nhân hít sâu một hơi, ánh mắt sau cặp kính mang theo địch ý sâu sắc, "Đúng, tôi ti tiện. Nhưng tôi chỉ muốn để Trần Trúc quay lại con đường đúng đắn. Anh căn bản không biết Trần Trúc gánh trên vai bao nhiêu kỳ vọng của người khác, anh cũng không biết Trần Trúc đang theo đuổi và mong ước điều gì."
Cuối cùng, ánh mắt người đàn ông cũng động. Khương Kiện Nhân nói quả thật không sai, Từ Lan Đình chưa từng tìm hiểu về mong ước và lý tưởng của người đầu gối tay ấp.
Nhưng thì sao nào? Hắn và Trần Trúc chỉ mới bắt đầu, từ nay về sau, những điều này đương nhiên hắn sẽ từng chút tìm hiểu.
"Khương Kiện Nhân." Từ Lan Đình ngồi thẳng người, hơi nghiêng người ép sát lại.
Khí chất trên người người đàn ông đột ngột thay đổi, Khương Kiện Nhân đột nhiên khựng lại, nhìn thẳng vào người đột nhiên trở nên mạnh mẽ trước mặt.
"Đúng như cậu đã nói, cậu đã từng tìm hiểu về tôi, vậy thì cậu dựa vào cái gì mà nghĩ rằng chỉ bằng mấy tấm ảnh này có thể làm lung lay được tôi, hử?"
Quả thật, nhà họ Từ thế lực to lớn, muốn nghiền nát một con kiến như Khương Kiện Nhân đơn giản như trở bàn tay.
Khương Kiện Nhân lạnh lùng nói: "Tôi không có cách nào đối phó với anh. Nhưng, nếu Trần Trúc đến chết không quay đầu, tôi sẽ dùng cách của riêng mình để kéo cậu ấy về đúng đường."
Cậu ta cả đời này đều nhớ lần đầu gặp Trần Trúc, cậu thiếu niên ý chí dạt dào, không khiêm tốn không nịnh nọt bước lên bục nhận thưởng, dưới ánh đèn trên sân khấu, cả người cậu tỏa sáng.
Lúc đầu có chút không phục, sau đó quý trọng lẫn nhau, ba năm này Trần Trúc là người bạn duy nhất của cậu ta, cũng là người duy nhất mà cậu ta thật lòng khâm phục.
Cho đến khi Khương Kiện Nhân vô tình nhìn thấy Trần Trúc và cái người mà cậu gọi là "anh trai" hôn nhau trong góc khuất...
Khương Kiện Nhân vừa chấn động vừa không hiểu nổi. Cậu ta không hiểu vì sao Trần Trúc lại phải dính vào người như Từ Lan Đình, càng không thể hiểu hành động "sa đoạ" này của Trần Trúc.
Dù là vì nguyên nhân gì đi nữa, Khương Kiện Nhân đều không thể trơ mắt nhìn Trần Trúc bị một gã khốn như Từ Lan Đình dày xéo.
"Anh có thể không để ý đến ánh mắt của người xung quanh," Khương Kiện Nhân cất từng tấm ảnh vào, "Còn Trần Trúc thì sao?"
"Thiên chi kiêu tử, ánh hào quang của trường số 16, một quân tử thanh tao-" Khương Kiện Nhân nhìn Từ Lan Đình, ánh mắt âm u mà cố chấp, "Nhưng sau lưng lại bán rẻ thân xác mình, cam tâm làm một tình nhân nhỏ không thể thấy ánh sáng của anh Từ Lan Đình."
"Những thầy cô giáo đã đặt nhiều kỳ vọng vào Trần Trúc, những học sinh ngưỡng mộ Trần Trúc, thậm chí là gia đình của Trần Trúc... anh nghĩ, ánh mắt và cái nhìn của bọn họ, Trần Trúc sẽ không để ý sao?"
Người đàn ông đối diện im lặng, Khương Kiện Nhân lại mơ hồ cảm nhận được áp bức chưa từng có, cậu ta cố hết sức ngồi thẳng người, không né tránh mà nhìn thẳng vào ánh mắt của Từ Lan Đình.
"Vậy sao." Người đàn ông cười nhạo một tiếng, dường như không hề để lời của Khương Kiện Nhân vào tai, "Nhưng danh tiếng của Trần Trúc, có liên quan gì đến tôi?"
Khương Kiện Nhân cả người cứng đờ, nghe được giọng điệu hờ hững của Từ Lan Đình, "Chẳng qua chỉ là món đồ chơi bé nhỏ mà thôi, sống chết của cậu ta, thì liên quan gì đến tôi chứ?"
Từ Lan Đình ngẩng mắt, vẻ mặt không hề dao động, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối lại ẩn ẩn gân xanh.
"Cậu đã biết tôi là người như thế nào, thì nên hiểu, Trần Trúc ở chỗ tôi rốt cuộc đáng giá bao nhiêu." Từ Lan Đình không để ý mà cười một tiếng, "Cái gọi là "trụ cột của đất nước" trong mắt các cậu ở chỗ tôi, chẳng qua cũng chỉ là một thằng nhóc nghèo hai bàn tay trắng, ngoài việc trên giường còn có chút thú vị thì-"
Trước khi Khương Kiện Nhân nổi giận, Từ Lan Đình tiến đến gần, mày mắt hạ thấp, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sóng ngầm.
"Trần Trúc ở chỗ tôi, cũng chỉ là món đồ chơi thôi."
"Trước khi tôi chơi chán, cậu ta chỉ có thể ở bên cạnh tôi, hiểu không?" Từ Lan Đình cầm lấy chìa khóa xe, đứng dậy, "Mấy trò nít ranh này của cậu, cứ từ từ giữ lấy mà xài."
Từ Lan Đình không chút để ý mà quay người rời đi, không hề để ý đến nét giận dữ của người phía sau.