Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 30

Trên đường về nhà từ quán bar, Trần Trúc nhận được điện thoại của Trần Văn Quốc.

"Người nhà ngủ hết rồi, tranh thủ lúc không có ai mới gọi điện cho con được."

Trần Trúc nhíu mày, "Ông nội, có phải ở nhà có chuyện gì rồi không ạ?"

"Ta còn muốn hỏi con dạo này có phải gặp chuyện gì không?" Trần Văn Quốc cầm lấy đồ vật trên bàn, đặt dưới ánh đèn tỉ mỉ xem xét, "Cái người Từ Lan Đình đó, gần đây có làm khó dễ con không?"

Trần Trúc khựng lại, giọng nói hoàn toàn lạnh lẽo "Anh ta gây khó dễ cho nhà mình ạ?"

"Hắn dám à..." Trần Văn Quốc thở dài, "Bệnh viện ở trấn bỗng nhiên gửi cho ta mấy thứ, trong lòng ta có chút bất an."

"Gì vậy ạ?"

"Cũng không phải thứ gì quý giá, chỉ là mấy tờ 'phiếu khám bệnh'." Nhưng Trần Văn Quốc quanh năm cắm rễ ở cơ sở, hiểu rõ chính sách y tế nông thôn, vừa nhìn mấy tờ "phiếu khám bệnh" miễn phí thuốc thang chữa bệnh kia đã thấy không ổn rồi.

Trần Văn Quốc cả đời cống hiến cho cơ sở, được mọi người yêu mến, xung quanh ông đều là những người dân quê chất phác. Ngoài Từ Lan Đình ra, Trần Văn Quốc cũng không nghĩ ra được người nào khác có tâm cơ thủ đoạn như vậy.

"Ông nội, ông đừng lo lắng, con không sao ạ." Trần Trúc đoán được nguyên nhân phía sau.

Vốn dĩ, nhận được ân huệ thì nên cảm kích báo đáp, nhưng những việc mà Từ Lan Đình làm không có việc nào là không vi phạm giới hạn của Trần Trúc.

Người nhà của cậu, bạn bè của cậu, đều bị Từ Lan Đình nắm giữ trong tay. Trần Trúc không có sức để phản kháng người đàn ông có nhiều thủ đoạn này, chỉ có thể âm thầm cắn răng, gắng gượng không chịu nhận thua.

Sau khi trấn an được cảm xúc của Trần Văn Quốc, Trần Trúc lại nhớ đến công việc "truyền thông" của mình.

Cậu không cần phải điều tra kỹ càng, trong lòng cũng đã hiểu. Cái gọi là "thời gian làm việc tự do", "công ty mới thành lập cần người tài", "ngành nghề phù hợp với giới trẻ"... đều là những toan tính tỉ mỉ của Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình từng bước một bày mưu tính kế, cẩn thận bố trí xong cạm bẫy, chỉ chờ thu hoạch con mồi của mình.

Nếu Trần Trúc chậm chạp thêm một chút nữa, có lẽ tương lai chờ đợi cậu chính là lúc Từ Lan Đình lộ rõ bộ mặt thật.

"Từ Lan Đình..." Trần Trúc bất lực nhắm mắt, "Anh nhất định phải ép tôi như vậy sao."

Người đàn ông tính toán vừa chuẩn vừa ác, nhưng lại không hề đặt mong muốn của Trần Trúc vào trong lòng.

Những gì mà Từ Lan Đình gọi là cố gắng níu kéo, trong mắt Trần Trúc lại không khác gì cưỡng ép cậu, từng bước một, đều muốn dồn người vào chỗ chết.

"Đây là do anh ép tôi." Trần Trúc mở mắt ra, trong màn đêm, bóng dáng thiếu niên tựa như hạt bụi trôi nổi giữa dòng chảy ánh sáng.

Nhưng, con kiến còn có thể lay cây, hạt bụi chui vào trong tim, chính là một mảng u ám.

Từ Lan Đình một lòng muốn nắm chặt Trần Trúc trong tay, nhưng đâu biết rằng thiếu niên thà ngọc nát đá tan, cũng không muốn khuất phục.

-

Trần Trúc mua vé đứng rời khỏi kinh thành ngay trong đêm. Trước khi đi cậu đã giải thích sơ qua tình hình của mình cho Phương Húc.

Cậu không muốn giấu diếm Phương Húc, "Từ Lan Đình sẽ không buông tha cho tôi đâu. Phương Húc, tôi biết cậu trọng tình nghĩa, có thể kết bạn với cậu là vinh hạnh của tôi. Nhưng, cũng chính vì như vậy mà tôi không thể ở lại nhà cậu nữa."

Trong lúc Phương Húc nổi giận mắng Từ Lan Đình là thằng khốn, Trần Trúc lại một lần nữa thu dọn hành lý của mình, bước lên con đường lang bạt.

Trước khi chia tay, Phương Húc ôm chặt Trần Trúc, cậu ấy lúc này mới phát hiện, người thoạt nhìn cao lớn kia thực ra vai lưng rất gầy.

Phương Húc mới nhận ra, cho dù Trần Trúc bình thường tỏ ra trưởng thành ổn trọng thế nào, thì nói cho cùng cậu ấy cũng chỉ vừa mới bước qua tuổi 20.

Chàng trai hai mươi tuổi dùng đôi vai gầy gò một mình gánh vác gánh nặng cuộc sống.

Nếu như trước đây là mù quáng sùng bái Trần Trúc, thì giờ đây khi nhìn người đó mang hành lý một mình bước vào bóng đêm, Phương Húc từ tận đáy lòng kính nể "anh Trần" nhỏ tuổi hơn mình này.

"Người anh em." Phương Húc hô lớn, giọng vẫn lớn như thường lệ, "Đi mạnh giỏi!"

Trong màn đêm, Trần Trúc không hề quay đầu lại. Cậu vẫy tay, kéo vali từng bước một đi về phía tương lai của mình.

Khi tàu cao tốc tiến vào Quý Châu, Trần Trúc cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong giấc ngủ.

"Kính thưa quý khách, tàu đã đến ga-"

Cậu thu dọn lại hành lý ít ỏi của mình, sau khi xuống xe thì báo bình an cho Phương Húc.

Trần Trúc nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, sau đó thông báo lịch trình của mình bằng vài ba câu cho Từ Lan Đình.

"Về Quý Châu, đừng làm phiền."

Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của Từ Lan Đình đã gọi đến. Trần Trúc dứt khoát ấn tắt máy, sau đó kéo vali đi ra khỏi nhà ga.

Từ tỉnh lỵ đến thôn phải mất hơn hai tiếng đi xe, Trần Trúc một đường xóc nảy, may mà không bị say xe.

Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ dần trở nên quen thuộc, trái tim lo lắng bất an của Trần Trúc đã lắng xuống.

Xe tiến thẳng vào thôn. Trần Trúc mở cửa xe, gió mát ùa vào mặt mang theo mùi thơm của đất sau cơn mưa hè, những đóa hoa dại không tên dọc đường đón chào, cho dù không ai thưởng thức cũng vẫn nở rộ rực rỡ.

Trần Trúc quyến luyến nhìn mảnh đất nơi mình sinh ra, nó nghèo nàn, khốn khó, nhưng lại tưới tắm cho những trái tim thuần khiết lương thiện nhất, nuôi dưỡng hết thế hệ người Quý Châu này đến thế hệ người Quý Châu khác.

Vô số người miệt mài đèn sách bước ra khỏi núi sâu, nhưng rồi lại như chim mỏi tìm về tổ.

"Anh Trúc!" Đứa bé chân trần chạy băng qua ruộng đồng, khuôn mặt hồng hào như một quả cà chua tròn vo, "Anh ơi, anh ơi!"

"Ông ơi, anh Trúc về rồi nè!"

Sau cây lớn, giữa đồng ruộng, dưới đống đá, lũ trẻ con từng đứa một nhảy ra giống như những cây nấm nhỏ sau cơn mưa.

Trần Trúc còn chưa kịp đặt hành lý xuống, đã bị lũ trẻ con vây quanh.

"Anh ơi, anh tan học rồi ạ?" "Anh Trúc may mà giờ anh về, không thì cá trong đập nước bị bắt hết rồi!" "Trúc ơi, anh mới mua một chiếc mô tô, mai dẫn em đi dạo một vòng nhé."

Trần Trúc bế "cà chua nhỏ" lên, cười nói: "Xuân Nha hình như lớn hơn rồi, nặng quá."

Từ xa, cô đã chạy đến, "Sao con về mà không báo trước một tiếng, cô gọi dượng con ra trấn đón con rồi."

Dượng vừa nhận lấy hành lý của Trần Trúc, vừa cười híp mắt, "Xuân Nha, con mau xuống đừng làm anh con mệt."

Xuân Nha ghé vào vai Trần Trúc, ôm lấy cổ anh trai không chịu buông, ngây ngô cười.

"Lúc này về làm gì." Trần Văn Quốc bị thương ở lưng chưa chữa khỏi hẳn nên để lại di chứng cũ, giờ đi lại còn phải chống gậy.

Tuy vậy, ông nội vẫn chống cây gậy run rẩy bước đến đón Trần Trúc.

"Muốn về xem sao." Trần Trúc mím môi, đánh trống lảng, "Anh Hồng Sinh gọi điện bảo cá con ở nhà lớn hết rồi, gọi con về ăn."

Cô cũng bênh vực Trần Trúc, "Đúng đó, Trúc về một chuyến tốt biết bao. Đến lúc lên đại học rồi, còn không biết đến bao giờ mới gặp lại được."

Nhắc đến đại học, dượng hay kiệm lời nay lại lên tiếng, "Trúc, kết quả thi còn chưa có đúng không?"

"Dạ." Trần Trúc cười nhạt, "Còn vài ngày nữa."

"Tương lai, là ở lại kinh thành hay đi nơi khác -" cậu còn chưa dứt lời, Trần Văn Quốc đi ở phía trước đã hừ một tiếng, "Cho dù đi đến đâu, cũng phải có một trái tim báo đáp tổ quốc! Con cái vùng quê nghèo khó như chúng ta, ai mà không nhờ chính sách nhà nước chứ? Làm người phải biết tri ân báo đáp."

Trần Văn Quốc quay đầu nhìn Trần Trúc một cái, dặn dò cậu: "Đừng quên sơ tâm."

"Dạ." Trần Trúc nghẹn ngào đáp lời.

Buổi tối ăn cơm xong, Trần Trúc ôm Xuân Nha ra ngoài đi dạo một vòng.

Người trong thôn đều sợ nóng, từng tốp hai tốp ba tụ tập dưới bóng cây hóng mát. Trần Trúc một đường đi trên con đường nhỏ quen thuộc, bên tai là những chuyện vặt vãnh trong nhà, trước mắt là con đường xi măng dài.

Trong gió là hương thơm thoang thoảng của khói bếp sau khi đã tan đi.

Trần Trúc đặt Xuân Nha xuống, cởi giày, chân trần bước lên con đường xi măng mát lạnh.

"Anh ơi, anh ơi." Xuân Nha như một cái đuôi nhỏ, xách đôi giày của Trần Trúc lắc lư chạy theo sau cậu.

"Đi giày vào, lạnh." Xuân Nha ôm lấy chân Trần Trúc, giống như bé mèo quấn chân.

"Nha à." Trần Trúc xoa đầu Xuân Nha, nói, "Em biết con đường này được xây dựng như thế nào không?"

Xuân Nha ngơ ngác gật đầu, "Mẹ ơi, dì ơi."

"Ừm, là ba mẹ của anh đã dẫn theo rất nhiều người cùng nhau xây đấy." Trần Trúc ngồi xổm xuống, nói những lời mà Xuân Nha không hiểu, "Nha à, anh là từ con đường mà họ xây nên bước ra ngoài, tương lai em cũng vậy, cũng phải bước ra từ con đường này."

"Nhưng, em đừng học theo anh." Trần Trúc cười nhạt, "Đừng để bị người xấu ở bên ngoài thôn lừa nhé."

Trần Trúc đi chân trần, ôm Xuân Nha, từng bước một đi trên con đường xi măng hẹp.

Ba mẹ của cậu an nghỉ ở nơi này, trước khi rời nhà, cậu cũng nên đến bên cha mẹ đi dạo một vòng, coi như để nói một lời giải thích.

Người trong thôn đều nghỉ ngơi sớm, khi Trần Trúc về đến nhà thì Trần Văn Quốc đã ngủ rồi.

Nếu là bình thường, cậu sẽ không dám đi làm phiền Trần Văn Quốc.

Nhưng, những tâm sự ngổn ngang trong lòng Trần Trúc chỉ có thể nói với người ông "uy nghiêm cứng nhắc" này.

"Ông nội." Trần Trúc liếc nhìn cây gậy chống ở đầu giường Trần Văn Quốc, cẩn thận đánh thức Trần Văn Quốc dậy.

Trần Trúc nhân lúc Trần Văn Quốc còn đang mơ màng buồn ngủ, lên tiếng nói, "Con có chuyện muốn nói với ông."

-

Không lâu sau, trong căn nhà nhỏ vang lên một tiếng động trầm đục.

Tiếng gậy chống đánh mạnh vào lưng, như tiếng sấm rền vang lên giữa đêm hè tĩnh mịch.

"Không đi học?" Trần Văn Quốc đè giọng xuống, nhưng không thể đè nén được cơn giận dữ, "Không đi học thì con đi đâu? Về nhà cày ruộng, chăn trâu đốn củi sao?!"

Trần Văn Quốc chỉ vào mũi Trần Trúc, "Ta nuôi con cả đời, không phải để con sống thành cái bộ dạng nhu nhược thế này! Vì một thằng đàn ông mà con muốn hủy hoại tiền đồ của mình!"

Trần Trúc bị đánh đến ngã sấp xuống đất, hồi lâu sau, mới chống tay từ từ quỳ thẳng người lên.

Nhưng cậu không hề nói gì, chỉ im lặng chịu đòn của Trần Văn Quốc, nghe ông mắng.

Đánh mắng đến cuối cùng, tất cả đều trở nên quá mức bất lực. Trần Văn Quốc thở dài một tiếng, ngồi thẳng lên mép giường, "Một năm..."

Tấm lưng căng cứng của Trần Trúc từ từ hạ xuống, cậu nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của ông, nghe thấy tiếng than thở bất lực mà cay đắng của người đàn ông cả đời cứng rắn này.

"Chỉ một năm thôi mà... Từ Lan Đình dây dưa với con một năm..." Trần Văn Quốc nước mắt giàn giụa, "Sao lại hủy hoại cả đời con chứ..."

Trần Trúc cuối cùng không nhịn được, gục vào đầu gối ông khóc nấc lên.

Ông ơi, anh ta không muốn buông tha cho con.

Từ Lan Đình không muốn buông tha cho Trần Trúc, mưu toan lấy danh nghĩa tình yêu để giam cầm cậu cả đời.

Bạn bè, người nhà, thậm chí là tiền đồ tương lai của Trần Trúc, đều bị người đàn ông đó nắm chặt trong lòng bàn tay.

Nếu không phải là đường cùng, thì sao Trần Trúc có thể tự hủy hoại tiền đồ của mình?

Từ Lan Đình là kiếp nạn của cậu.

Là tai họa lớn nhất trong cuộc đời Trần Trúc.

"Ông nội, con không muốn khom lưng cúi gối ở trong lòng bàn tay của hắn mà sống một đời nhu nhược." Trần Trúc nghiến răng, cậu đưa tay lau khô nước mắt, "Người nhà họ Trần chúng ta, không ai sống mà khom lưng cả."

"Từ Lan Đình muốn bẻ gãy xương sống của con." Trần Trúc lạnh lùng nói, "Vậy thì con sẽ tru diệt trái tim của hắn."

Nói xong, Trần Trúc dập đầu với Trần Văn Quốc.

"Ông ơi, từ nhỏ ông đã dạy con lấy nhân nghĩa làm gốc, lấy hành động của quân tử mà đối nhân xử thế." Trần Trúc bị cây gậy chống đánh vào lưng, đau đến mức cậu không tự chủ được mà run lên, "Nhưng kể từ ngày con dính vào Từ Lan Đình, thì đã làm trái lại lời dạy của ông rồi."

Cậu bị vẻ bề ngoài dịu dàng thâm tình giả tạo của Từ Lan Đình mê hoặc, một bước rơi vào vực sâu bội nghĩa thất lễ.

Trần Trúc: "Cây non hư thì phải chặt bỏ, xương thịt dơ bẩn thì phải khoét bỏ." Cậu cong người, tấm lưng cong thành một đường mảnh, run rẩy, nhưng lại kiên định nói: "Tráng sĩ đoạn cổ tay, đặt vào chỗ chết rồi mới sống lại được."

"Con!" Trần Văn Quốc lại cầm lấy cây gậy chống bên cạnh, giơ lên cao - nhưng nhìn thân hình run rẩy của Trần Trúc, người đàn ông cả đời nghiêm khắc này lần đầu tiên trong đời không thể nào nhẫn tâm được.

Trần Văn Quốc đã dùng hai mươi năm để dạy cho Trần Trúc nhân nghĩa lễ trí tín, bồi dưỡng ra cốt cách của đứa bé này.

Nhưng Trần Văn Quốc không ngờ rằng, chính cái cốt cách quân tử này lại trói chân Trần Trúc.

Nếu đổi lại là người khác, khi nhận được lợi ích, tin vào sự dỗ ngọt của Từ Lan Đình, dưới sự uy h**p dụ dỗ thì có ai mà không cúi đầu nghe theo Từ Lan Đình thao túng chứ?

Nhưng Trần Trúc từ nhỏ đã không chịu cúi đầu trước số phận khổ cực, giờ đây lại càng không cúi đầu trước Từ Lan Đình.

Gậy chống bị ném sang một bên, Trần Trúc được ôm chặt vào lòng ông.

"Trúc à." Đôi mắt già nua của Trần Văn Quốc đầy nước mắt, ông ôm lấy niềm kiêu hãnh của mình, cũng ôm lấy tất cả hy vọng của mình.

Người mà Trần Văn Quốc dốc hết một đời bồi dưỡng, cuối cùng lại chết yểu trong một đoạn tình cảm hoang đường, "Trúc Nhi của ông..."

-

Trời vừa hửng sáng, xe đã dừng trước cửa nhà Trần.

Cô cậu vẫn còn mặc đồ ngủ, không hài lòng oán trách Trần Trúc, "Cất công về một chuyến, đến một giấc ngủ no cũng không ngủ đã vội vàng đi rồi." Bà vừa nói vừa nhét bánh bao, lạp xưởng gói giấy báo, cá khô, măng khô vào cốp xe.

"A Trúc, sau này vào đại học phải hòa đồng với bạn bè, mang mấy món ngon này cho mấy bạn kia ăn thử nhé." Cô vừa bận rộn thu dọn, thấy cốp xe sắp đầy mới bị Trần Trúc kéo lại.

Trần Trúc: "Cô ơi, con..." Trần Trúc cố nén chua xót trong lòng, "Cô sau này, phải giữ gìn sức khỏe, công việc đồng áng làm vừa sức thôi, lúc bận thì gọi hàng xóm giúp đỡ, đừng có một mình gồng gánh ạ."

"Ừ." Bà quay mặt đi, giơ tay lau nước mắt, "Cô biết rồi, biết rồi."

Động cơ xe khởi động, Trần Trúc nhìn ngôi nhà tối om của Trần Văn Quốc, "Ông nội..."

Bà gắng gượng cười, mắt đỏ hoe nói, "Ông con chắc là còn đang ngủ, cô gọi ông dậy."

"Thôi ạ." Trần Trúc cúi đầu, nhìn đôi giày Hồi Lực đã cũ trên chân mình, "Ông mệt thì cứ để ông ngủ đi."

Trần Trúc mở cửa xe, nói với bác tài: "Đi đến nhà ga tàu cao tốc ạ."

Trước khi bình minh đến, những con chim mỏi vừa về tổ lại một lần nữa rời tổ, bay về phía bầu trời vô định.

Con đường xi măng nhỏ hẹp đó chở theo vô số kỳ vọng và lý tưởng của mọi người, cũng đưa Trần Trúc bước ra khỏi núi sâu.

Cậu nhìn chiếc xe chầm chậm chạy trên mặt đường, cảm nhận sự xóc nảy đến từ mảnh đất dưới chân.

Đi một khúc, Trần Trúc lại quay đầu nhìn một khúc, rồi lại nhìn một khúc, con đường rời nhà càng lúc càng xa.

Và ngay khi chiếc xe đi đến chỗ ngoặt sắp ra khỏi thôn, thì trong tầm mắt mơ hồ của Trần Trúc xuất hiện một bóng lưng khom khom, chống gậy, bước đi vô cùng chậm chạp.

"Ông nội..." Trần Trúc ghé vào cửa sổ xe, xuyên qua màn sương mù nhìn thấy ông lão chân trần, từng bước một đạp lên mảnh đất dưới chân.

Trần Văn Quốc dùng sức giơ cây gậy chống lên, đạp mạnh xuống con đường nhỏ.

Trần Trúc hiểu ý ông.

Cho dù lang bạt đến nơi đâu, thì gốc rễ của Trần Trúc vẫn cắm sâu trên mảnh đất này, con đường về nhà của Trần Trúc mãi mãi luôn mở rộng chào đón cậu.

-

Đến Kinh Thành thì trời đã giữa trưa. Trần Trúc kéo vali đến căn nhà cũ.

Trần Trúc mở cửa, vốn tưởng sẽ là một căn nhà đầy bụi bặm, không ngờ trong nhà mọi thứ vẫn như cũ.

Thậm chí, cuốn sách trên bàn của cậu cũng không hề thay đổi vị trí.

Nhưng Trần Trúc chỉ lướt nhìn căn nhà một cách nhạt nhẽo, liền đặt vali xuống bắt đầu thu dọn quần áo và giấy tờ cần dùng.

Cậu vừa thu dọn, vừa gửi đơn xin thôi việc đến công ty. Lý do đưa ra là sắp khai giảng không tiện tiếp tục công việc.

Trước khi lật bài với Từ Lan Đình, Trần Trúc phải học được cách che giấu biểu cảm của mình..

Cho nên, khi Từ Lan Đình đề nghị gặp mặt "nói chuyện", Trần Trúc đã bình tĩnh mà đến tham dự "Hồng Môn Yến".

(Cụm từ "Hồng Môn Yến" để ám chỉ việc hành thích trong những bữa tiệc)

-

Vốn tưởng Từ Lan Đình sẽ giống như trước đây hẹn ở nhà hàng, nhưng xe lại từ từ tiến vào Tử Ngọc Sơn Trang.

Nhìn cảnh vật xa hoa tột cùng trước mắt, Trần Trúc có một loại ảo giác như mình đã bước vào thế giới không thuộc về mình.

Đây chính là thế giới của Từ Lan Đình sao... Tòa nhà tổ hợp cao lớn lộng lẫy, viên ngọc trai rực sáng ngày đêm trên ngọn tháp, những đóa hoa và cây ngô đồng thơm ngát dọc hai bên đường.

Cánh cổng uy nghiêm từ từ mở ra, những nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đứng hai bên, người đàn ông từ trong đám người chậm rãi bước đến trước xe, mở cửa xe cho Trần Trúc.

"A Trúc." Từ Lan Đình mặc chiếc áo sơ mi màu xám đậm phẳng phiu, trên sống mũi còn đeo một chiếc kính gọng bạc, giống như vừa mới từ cuộc họp đi xuống.

Trần Trúc ngửi thấy hương hoa lẫn trong gió, khẽ hắt xì một tiếng.

"Hửm? Lạnh sao?" Từ Lan Đình bảo người bên cạnh, "Mở máy sưởi lớn lên."

"Không cần." Trần Trúc từ chối 'ý tốt' của người đàn ông, "Tôi bị dị ứng phấn hoa."

"Vậy à..." Từ Lan Đình đổi giọng nói, "Báo người làm vườn, đem tất cả hoa trong nhà..." Hắn nhìn Trần Trúc một cái, sửa miệng nói, "Quyên tặng hết đi."

Trần Trúc đối với hành động làm rùm beng của hắn cũng chẳng hề có cảm xúc, thờ ơ đi theo phía sau hắn, từng bước từng bước đi vào thế giới của Từ Lan Đình.

Cánh cửa chính của biệt thự mở rộng, Trần Trúc vốn tưởng sẽ thấy một đám đông người, đi vào mới phát hiện, căn nhà to lớn lạnh lẽo chỉ có vài người làm và công nhân qua lại.

"Hôm nay trong nhà không có ai." Từ Lan Đình đưa Trần Trúc đến trước ban công nhỏ bên cửa sổ, "Ngồi đi."

Nói là ban công, nhưng nơi này còn rộng rãi hơn cả phòng của Trần Trúc, ở góc còn có một bể bơi phun nước nhỏ.

"Muốn uống gì." - Trần Trúc tìm theo âm thanh của Từ Lan Đình, mới phát hiện ở đây còn có máy pha cà phê và máy làm đồ uống lạnh.

"Không cần." Trần Trúc ngồi thẳng người lên, không muốn lãng phí thời gian, "Từ Lan Đình, anh tìm tôi đến đây là muốn nói chuyện gì?"

Từ Lan Đình quay lưng về phía Trần Trúc, chậm rãi xay cà phê hạt. Tấm lưng của người đàn ông rộng và thẳng, đường nét dưới lớp áo sơ mi thon thả ở eo càng làm nổi bật dáng người vai rộng eo thon, dáng người xuất chúng.

Trần Trúc nghĩ, nếu như cho cậu thêm một cơ hội nữa, liệu cậu có một lần nữa ngã vào dưới gấu quần tây của người đàn ông hay không?

Mà khi nhìn thấy Từ Lan Đình chậm rãi quay người lại, cúi đầu mỉm cười dịu dàng với cậu, Trần Trúc biết rõ cho dù có làm lại từ đầu, thì với thủ đoạn của Từ Lan Đình cậu cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Từ khoảnh khắc đầu tiên Từ Lan Đình nhìn thấy Trần Trúc, tất cả đã được định sẵn. Nếu như kết cục hòa thuận mỹ mãn, thì chính là nhất kiến chung tình, xứng đôi vừa lứa; nhưng đến tình trạng như ngày hôm nay, thì lại là gặp sắc nảy lòng tham, một khúc nghiệt duyên.

"A Trúc," Từ Lan Đình cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, cổ họng có chút đắng chát, "Chúng ta, có thể nói chuyện về tương lai không?"

Tương lai... Trần Trúc khựng lại, từ đêm cậu đề nghị chia tay thì câu chuyện giữa bọn họ đã chấm dứt.

Chính là Từ Lan Đình một mực cố chấp, vọng tưởng xé ra một khởi đầu mới ở trang cuối.

"Có thể." Trần Trúc theo ý Từ Lan Đình, thêu dệt nên một tương lai ảo ảnh của hai người, "Chúng ta... có lẽ có thể thử làm quen lại."

Trần Trúc: "Tôi sẽ suy nghĩ kỹ về khả năng bắt đầu lại với anh - dù sao thì anh cũng sẽ không buông tha cho tôi. Mà tôi, cũng chỉ muốn an ổn đi học đại học. Tôi sẽ không tự tìm khổ mà đối đầu với anh, anh yên tâm."

"Đừng nói như vậy." Từ Lan Đình nhẹ nhàng đặt chiếc ly xuống, sau khi được Trần Trúc chấp nhận lại lần nữa, hắn không những không cảm nhận được niềm vui như mong đợi, mà lại cảm thấy lo lắng, "Anh không có ý ép buộc em."

Những lời này vừa nói ra, Trần Trúc chỉ cảm thật hài hước.

Không có ép buộc? Hắn ngấm ngầm theo dõi, trăm phương ngàn kế dây dưa;

Điều tra bạn bè của cậu, rồi dùng đó để uy h**p cậu;

Thậm chí còn vươn tay đến người ông đã lớn tuổi - nếu không phải Trần Văn Quốc phát hiện kịp thời, có lẽ Từ Lan Đình sẽ vẫn tự cho mình là đúng, dùng thái độ ban ơn mà ra tay với em trai em gái của Trần Trúc.

Giờ đây, thế lực của Từ Lan Đình đã xâm nhập đến con đường học hành của Trần Trúc - nguồn gốc của số tiền học bổng kia cậu cũng đã đoán ra được.

Trần Trúc sao có thể nhẫn nhịn, lại làm sao có thể nhẫn nhịn thêm được nữa chứ?

"Từ Lan Đình." Trần Trúc nói, "Anh đã từng giải bài toán nào chưa?"

Trần Trúc: "Chỉ cần điều kiện ban đầu không đổi, cho dù quá trình có thay đổi thế nào, thì kết quả cũng vẫn như vậy." Cậu nhàn nhạt liếc nhìn Từ Lan Đình, "Nói cho cùng, cuối cùng tôi cũng sẽ rơi vào tay anh, vậy thì tôi cần gì phải phí thời gian giãy giụa?"

Không rõ là chỗ nào sai, Từ Lan Đình luôn cảm thấy với tính cách của Trần Trúc, tuyệt đối sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy.

Trần Trúc là người dịu dàng, là người lương thiện; nhưng cũng có một mặt cố chấp cứng đầu, thậm chí đôi khi còn rất nổi loạn bất cần.

Cốt cách của thiếu niên độc nhất, không bao giờ rập khuôn, cậu lương thiện, chính trực; nhưng cũng sẽ say rượu mất kiểm soát, tùy ý yêu một người không nên yêu, nhất thời xúc động mà đánh nhau với người khác.

Từ Lan Đình từng thấy một Trần Trúc mêm yếu, cũng từng thấy một Trần Trúc buông thả, nhưng chưa từng thấy dáng vẻ của Trần Trúc lúc này - bó tay chịu trói, dễ dàng khuất phục.

Thấy sự do dự trong mắt Từ Lan Đình, Trần Trúc mất kiên nhẫn, một tay nắm lấy gáy người đàn ông, kéo người lại gần mình.

Trần Trúc đè Từ Lan Đình xuống, đơn giản thô bạo hôn lên môi mỏng của hắn.

Cậu hung hăng, mạnh mẽ cắn lên đó, tùy ý cướp đoạt lý trí ít ỏi của Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình miễn cưỡng chống đỡ, câu hỏi vừa đến bên môi hắn lại bị Trần Trúc mạnh mẽ chặn lại.

Giờ phút này thì dù cho Từ Lan Đình có thâm trầm tâm cơ, giỏi nắm bắt lòng người đến đâu, thì khi Trần Trúc hơi cúi người đến gần, đặt một nụ hôn lên môi hắn, hắn vẫn theo bản năng mà nhắm mắt lại.

"Từ Lan Đình." Trần Trúc nhỏ giọng nói, "Chúng ta, bắt đầu lại từ nụ hôn này nhé."

Từ Lan Đình mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo như nước của Trần Trúc, "A Trúc..."

Nhìn nhau một lúc, người đàn ông cuối cùng cũng chìm đắm vào đôi mắt của thiếu niên, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hoàng hôn mùa hè, trời đất rực rỡ, bóng cây lả lướt.

Bọn họ ôm nhau hôn trong không gian mờ ảo.

Chim bay đã lọt vào lưới, nhưng lại tưởng mình đã tìm được chỗ trú chân, cam tâm chìm đắm.

••••••••

Tác giả:

Học giỏi, ngược cặn bã giỏi, xây dựng tổ quốc giỏi (đừng hoảng nè)

Bình Luận (0)
Comment