"Ừm." Trần Trúc bình tĩnh lấy lại giấy tờ tùy thân, "Sao anh không gọi tôi dậy?"
"Thấy em ngủ say quá," Từ Lan Đình dùng đầu ngón tay dụi tắt điếu thuốc, dường như không cảm thấy đau, "Không nỡ mà."
Hơi nước mờ ảo, bóng dáng người đàn ông ẩn hiện sau làn sương mỏng. Trần Trúc lặng lẽ nhìn bóng hình thon dài của Từ Lan Đình một lúc.
Từ Lan Đình đã thay áo choàng tắm rộng rãi, nghiêng người tựa vào thành cửa gỗ. Qua vai hắn nhìn ra là núi non trùng điệp và sương giăng mờ ảo.
Giữa khung cảnh như tranh vẽ, Từ Lan Đình tựa một nét chấm phá trong tranh thủy mặc, lại phảng phất chút cô tịch, lạc lõng.
Trần Trúc nhìn qua làn hơi nước, thấy bên ngoài là một hồ nước nóng, đoán đây chính là khu biệt thự nghỉ dưỡng mà Từ Lan Đình đã nói.
Chỉ là đường núi dài dằng dặc, Trần Trúc quá mệt nên đã ngủ quên, vô tình để lộ sơ hở.
Trần Trúc thực sự đã hạ quyết tâm trốn đi.
Từ khi bước chân vào Tử Ngọc Sơn Trang, xung quanh đều là môi Tr**ng X* lạ, nên để an âm hơn nên cậu đành giấu tất cả giấy tờ tùy thân bên người.
Giờ đã lộ tẩy, Trần Trúc chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Đối thủ là Từ Lan Đình, càng nóng vội càng dễ bị nhìn thấu.
Thấy Từ Lan Đình im lặng đứng bên cửa, Trần Trúc không tài nào đoán được tâm tư của hắn.
Trần Trúc trấn tĩnh lại, đứng dậy đi về phía hắn. Cậu đứng sau lưng Từ Lan Đình, giơ tay, khẽ chạm vào ngón út hắn.
"Từ Lan Đình," Trần Trúc thăm dò, "Anh không có gì muốn hỏi sao?"
Từ Lan Đình quay đầu lại, nét giận giữ thoáng qua giữa đôi mày, "Câu này, phải là anh hỏi em mới đúng."
Nhưng hắn luôn giỏi ngụy trang, nhanh chóng che giấu vẻ u ám của mình, cúi đầu chạm vào giữa đôi mày Trần Trúc, môi vô tình lướt qua khóe môi thiếu niên.
"A Trúc, em không có gì muốn nói sao?"
Trần Trúc: "Không có."
Họ như đối thủ trên bàn cờ, Trần Trúc thẳng thắn sắc bén, Từ Lan Đình khôn khéo lão luyện.
"Không có sao." Từ Lan Đình lấy lùi làm tiến, "Vậy thì thôi." Hắn dịu dàng nói, nhưng lại giữ lấy cằm Trần Trúc, mạnh mẽ cướp một nụ hôn.
Trần Trúc không giãy giụa, cậu biết hắn đã tức giận. "Tôi chỉ là một thằng nhóc nghèo tay trắng, sao thoát khỏi lòng bàn tay của anh, Từ Lan Đình?"
Hắn mỉm cười, nhưng đáy mắt lại dậy sóng ngầm. Hắn mạnh mẽ ôm lấy Trần Trúc, giọng điệu lại dịu dàng như nước: "Anh không có ý ép buộc em. Anh chỉ hy vọng chúng ta có thể bắt đầu lại."
"Trần Trúc, anh yêu em." Từ Lan Đình nói, "Đừng đi." Cho anh thêm chút thời gian, nhìn lại anh thêm một lần nữa đi...
Từ Lan Đình từ khi sinh ra đã quen được người khác níu kéo, giờ lại không biết phải giữ người trước mắt thế nào.
Hắn như một kẻ xấu chỉ biết cướp đoạt, nắm chặt Trần Trúc không chịu buông tay.
"Ừm." Trần Trúc tỏ vẻ ngoan ngoãn gục vào vai hắn, đáy mắt lại tĩnh lặng như hồ sâu không đáy.
...
Nước suối cuộn trào, Trần Trúc từ trong nước bước lên, con ngươi dường như cũng đong đầy hơi nước.
Cậu giũ sạch nước trên người, nước bắn tung tóe lên cả mặt Từ Lan Đình.
Từ Lan Đình nằm bên hồ nước, nheo mắt ngắm cảnh đẹp trước mắt.
Thiếu niên đã trút bỏ vẻ non nớt, xương cốt phát triển, bờ vai cũng dần rộng ra như một người đàn ông trưởng thành.
Đặc biệt là đôi mắt Trần Trúc, như ngọc bích vừa được nước rửa sạch, trong veo không nhiễm bụi trần.
Từ Lan Đình kiên nhẫn ngắm nhìn một lúc. Với một kẻ săn mồi, hắn đã nhẫn nhịn đến giới hạn rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn Trần Trúc, giọng có ý dụ dỗ: "A Trúc, để anh trai ôm em một chút."
Trần Trúc lòng dạ biết rõ, cậu không làm theo ý hắn. Cậu cúi người nhặt áo choàng tắm trên bờ, chậm rãi khoác vào.
Trần Trúc kéo áo choàng kín mít, "Tắm xong hơi mệt, tôi muốn đi ngủ trước." Cậu dừng lại, nhớ đến việc Từ Lan Đình nói tối nay sẽ đưa cậu đi gặp bạn bè, "Đợi khi bạn anh đến thì gọi tôi."
Như cơn gió hè lướt qua mặt, hơi ấm còn vương trên má, nhưng gió đã thổi về phương xa.
Từ Lan Đình u ám nhìn bóng lưng thiếu niên xa dần, day trán vì cơn đau đầu âm ỉ, thở dài một tiếng.
Ngày tháng còn dài, không thể vội như vậy được. Từ Lan Đình kìm nén ý nghĩ đen tối muốn giam cầm cậu lại.
Từ Lan Đình muốn Trần Trúc đến phát điên, còn Trần Trúc lại thờ ơ không hay biết.
Cậu chậm rãi bước trong hành lang, tùy ý tìm một căn phòng.
Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng nơi chóp mũi khiến lòng người an tĩnh. Trần Trúc tìm một chỗ trên chiếu tatami thoải mái ngồi xuống, sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Với trí thông minh của Từ Lan Đình, ngay khi thấy giấy tờ tùy thân của Trần Trúc rơi ra, hắn chắc chắn đã hiểu rõ mọi chuyện.
Trần Trúc vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ của hắn, thậm chí là sẽ bị Từ Lan Đình dùng thủ đoạn khác thường để khống chế tự do.
Nhưng có lẽ Từ Lan Đình vẫn còn chút lương tri; hoặc có lẽ hắn hiểu được tính cách cứng đầu, thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành của Trần Trúc, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dù thế nào, việc Từ Lan Đình án binh bất động cũng đã cho Trần Trúc một khoảng lặng để thở.
Trần Trúc nằm trên chiếu tatami êm ái, chiếc gối mềm mại giúp cậu thả lỏng.
Không thể không nói, đấu với người như Từ Lan Đình, không chết thì cũng lột da. Mỗi khi Trần Trúc hôn lên đôi môi mỏng của hắn, đều có ảo giác như đang lấy thân mình nuôi sói.
Trần Trúc đưa tay v**t v* bờ môi bị Từ Lan Đình cắn, vẫn còn đau đớn âm ỉ.
Đây là tất cả những gì Từ Lan Đình mang lại cho cậu - đau. Nỗi đau tr*n tr**; nỗi đau âm ỉ; nỗi đau thấu tim gan, cùng hối hận, áy náy, tự ti... tất cả đều là đau đớn.
Trần Trúc không muốn làm hại ai, cậu chỉ muốn trốn khỏi Từ Lan Đình, muốn bắt đầu lại cuộc sống ở một thế giới không có hắn.
Cậu muốn một cuộc sống bình thường, yên ổn.
Chứ không phải như bây giờ, mỗi bước đi đều như đang trên mây, không chút chân thực;
Mỗi ngày đều phải vùng vẫy trong lòng bàn tay hắn, âm thầm nghiến răng chịu đựng quyền lực và độc đoán của hắn;
Còn có nỗi sợ hãi mong manh tựa như bọt biển - ai biết được lần này chim bay dừng lại, là muốn một nơi nương tựa cả đời, hay chỉ là tạm nghỉ mà thôi?
Ai biết được, cánh chim ấy khi nào sẽ lại bay đi?
Trần Trúc đã chán việc chờ đợi, cũng chán phải đuổi theo bước chân Từ Lan Đình.
Cậu càng chán ghét sự chuyên quyền độc đoán, muốn thâu tóm mọi thứ của hắn.
Trần Trúc tin rằng, đợi đến khi loại bỏ hoàn toàn hình bóng người đàn ông đó khỏi tâm trí, cậu sẽ gặp được người tốt hơn.
Cậu vẫn sẽ toàn tâm toàn ý yêu họ, sẽ dùng tình yêu nồng nàn tưới tắm, tự do mà yêu họ.
Cậu sẽ yêu một người khác, như đã từng yêu Từ Lan Đình.
Dù đã từng thương tích đầy mình, trái tim thiếu niên vẫn hướng về mặt trời, vẫn vẹn nguyên trong trẻo.
Tưởng rằng bữa tối sẽ là một buổi tụ tập ồn ào, nào ngờ Trần Trúc lại được Từ Lan Đình khoác vai đưa đến một bãi cỏ ngoài trời phía sau sơn trang.
Đã có mấy người đàn ông đang câu cá bên bờ. Thấy Từ Lan Đình đến, một người huýt sáo, cười nói: "Ối chà, chờ bao năm, tên khốn cuối cùng cũng hoàn lương rồi ha?"
Trong số đó, có một người đàn ông có khí chất đặc biệt nổi bật, mặc bộ đồ gió màu đen tuyền, dưới mái tóc húi cua là đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mày khóe mắt đều toát lên vẻ sắc bén.
Hắn xách một con cá đù vàng trong tay, đi ngang qua Từ Lan Đình, trầm giọng gọi một tiếng "Tam ca."
"Đây là Hoắc Diễm." Từ Lan Đình giới thiệu, "Chơi với nhau từ nhỏ. Trông hung dữ vậy thôi, nhưng thực ra..."
Từ Lan Đình cười chậm rãi, nói: "Hung dữ thật, tốt nhất đừng chọc vào hắn." Hắn nắm vai Trần Trúc, chậm rãi bước trên bãi cỏ, "Nhưng lỡ chọc vào cũng không sao," hắn nhẹ nhàng ghé sát tai Trần Trúc, thì thầm thân mật như tình nhân: "Để anh xử lý hắn."
"Chậc chậc." Một người đàn ông khác nháy mắt tinh nghịch về phía này, "Lão già đúng là biết cách thật, xem làm cậu em ngại ngùng thế nào kìa."
"Đến đây đến đây, qua chỗ anh này, đừng để lão lừa đảo kia dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ đến mất cả đường về."
Thật bất ngờ, ba người này đều khá tùy tiện, trước mặt Từ Lan Đình cũng không tỏ vẻ cung kính như người ngoài.
"Dương Nghị, Dương Bằng - hai anh em cùng cha khác mẹ, nhà họ tình hình phức tạp, để lúc khác anh kể em nghe." Từ Lan Đình dẫn Trần Trúc ngồi xuống, nói với hai anh em kia: "Câu được cá chưa? Đừng để em trai nhà tôi bị đói."
"Cái nết gì vậy!" Dương Nghị quay đi, lười để ý đến hắn.
Nhưng cả ba người có mặt đều ngầm hiểu ý nghĩa của việc Từ Lan Đình dẫn Trần Trúc đến gặp họ.
Tuy ngoài miệng không nói, nhưng ánh mắt nhìn Trần Trúc đều ít nhiều mang vẻ kinh ngạc và dò xét.
Trần Trúc quả thật có vẻ ngoài xuất chúng, khí chất cũng trong sạch như mây trắng.
Nhưng Dương Nghị nghĩ mãi không ra, Từ Lan Đình lại có thể vì một thằng nhóc mà thu tâm.
Nhưng rất nhanh, cả ba đã thật sự tin.
Họ đều là anh em lớn lên cùng Từ Lan Đình từ nhỏ, hiểu tính tình hắn còn hơn cả cha mẹ hắn.
Họ đã quá quen với Từ Lan Đình ph*ng đ*ng trên tình trường, cũng quen với việc người bên cạnh hắn cứ thay đổi hết người này đến người khác.
Từ Lan Đình đối xử với tình nhân đúng là rất tốt, nhưng cách đối xử đó cũng chẳng khác gì đang nuôi thú cưng.
Nhưng khi Từ Lan Đình đổi ly bia trước mặt thiếu niên thành nước cam, lại còn cẩn thận gỡ sạch xương cá trong bát cho Trần Trúc, thì mấy người họ đều đã hiểu ra phần nào.
Từ Lan Đình ngồi cạnh Trần Trúc, vẻ mặt tùy ý, nhưng tay lại như có như không đặt cạnh tay cậu.
Khi đầu ngón tay hắn "vô tình" lướt qua mu bàn tay Trần Trúc, đáy mắt ánh lên vẻ thích thú chưa từng có.
Bộ dạng muốn đến gần nhưng lại không dám tùy tiện chạm vào kia khiến Dương Nghị hoang mang nghĩ mình nhìn lầm.
Mẹ kiếp, lãng tử vậy mà thật sự quay đầu được à.
"Nào nào nào, anh em mình làm một ly, chúc mừng gã cặn bã lãng tử mười mấy năm của chúng ta cuối cùng cũng bỏ cuộc chơi ha."
Mấy người đều rất thẳng thắn, rượu trong ly lập tức cạn sạch.
Trần Trúc nghĩ, một kẻ xảo quyệt và từng trải như Từ Lan Đình, mà bạn bè hắn lại là những người thẳng thắn phóng khoáng, cũng thật lạ lùng.
"Này." Hoắc Diễm nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên nói với Trần Trúc: "Từ Lan Đình không phải người tốt lành gì."
Hắn nói tiếp: "Nhưng cũng không phải kẻ xấu."
Trần Trúc hiểu nửa câu đầu, gật đầu: "Cảm ơn."
Hoắc Diễm nhìn Trần Trúc, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói với Từ Lan Đình một tiếng chúc mừng.
Bữa cơm diễn ra rất đơn giản, không giống những buổi xã giao bên ngoài của Từ Lan Đình. Mọi người trò chuyện vài câu rồi thoải mái giải tán.
Đêm xuống, gió núi mang theo hơi lạnh, thổi vào mặt đặc biệt sảng khoái.
Đường nhỏ trên núi lát đá cuội phẳng phiu, đi lại không trơn trượt.
Thế nên Từ Lan Đình dẫn Trần Trúc đi dạo một lúc. Hắn vừa đi vừa cười nói: "Lúc nhỏ anh thường chơi ở đây, có một thời gian, chim chóc ở đây đều di cư hết."
"Tại sao?" Trần Trúc hỏi.
Từ Lan Đình cong môi cười: "Thằng nhóc Dương Nghị thích chọc tổ chim, tổ chim khu này đều bị nó phá sạch."
Trong đó có lẽ cũng có phần của Từ Lan Đình. Trần Trúc nghĩ đến cảnh hắn trèo cây chọc tổ chim, không khỏi bật cười.
Lòng cậu dần thả lỏng trong gió mát.
Và hắn cũng nhanh chóng hỏi chen vào: "Trần Trúc, hồi nhỏ em cũng từng trèo cây đúng không?"
"Ừm." Trần Trúc nói, "Nhưng không phải để chọc trứng chim, mà là để kiếm củi."
"Bé đáng thương." Từ Lan Đình tiến lại gần hơn, "Mệt không?"
"Không mệt." Hai người thản nhiên trò chuyện, như thể chưa từng có ngăn cách hay rạn nứt.
"Nhưng phong cảnh em thấy khi lớn lên ở vùng núi chắc chắn đẹp hơn nhiều so với cảnh nhân tạo ở đây." Từ Lan Đình chậm rãi nói, "Có muốn đi những nơi khác xem thử không?"
"Coi như thư giãn, ngắm những phong cảnh khác nhau." Hắn giả vờ vô tình gợi chuyện du lịch: "A Trúc, chúng ta cùng nhau đi du lịch nhé?"
Trần Trúc mím môi, không trả lời.
Hắn nói tiếp: "Chuyến đi Ireland lần trước uổng quá, cho anh một cơ hội bù đắp, được không?"
Xuất ngoại, du lịch, visa... tâm cơ của Từ Lan Đình đúng thật là sâu không lường được. Nếu không phải Trần Trúc đã đề phòng trước, rất có thể đã bị hắn kiểm soát tất cả tự do rồi.
"Được thôi." Trần Trúc nói, "Đợi có kết quả thi, chúng ta cùng đi."
Trần Trúc: "Mấy ngày nữa có kết quả rồi, tôi muốn về trường thăm thầy cô trước."
"Anh đi cùng em -"
"Đừng." Trần Trúc từ chối, "Tôi không muốn bị người khác hiểu lầm nữa."
Từ Lan Đình cố nén lại, cuối cùng vẫn đồng ý: "Anh sẽ bảo tài xế đưa em đi."
"Không cần." Trần Trúc nhíu mày, "Từ Lan Đình, anh sợ cái gì? Tôi chỉ muốn về trường chào tạm biệt thầy cô bạn bè cho đàng hoàng thôi mà."
Trần Trúc: "Hơn nữa, ai thoát khỏi mí mắt anh hả, Từ Lan Đình?"
"Được rồi..." Từ Lan Đình lại thấy đau đầu âm ỉ, hắn bất đắc dĩ nói: "Anh không có ý ép buộc em, Trần Trúc, em..."
Từ Lan Đình: "Em muốn đi thì cứ đi đi."
"Ừm." Trần Trúc quay mặt đi, "Anh yên tâm, tôi sẽ không tự tìm đường chết nữa đâu."
Cậu sẽ không tự tìm đường chết, nhưng sẽ quyết tâm vượt qua kiếp nạn này.
Dù đã định trước sẽ làm tổn thương lẫn nhau, Trần Trúc cũng sẽ không lùi bước, càng không muốn nương tay.