Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 36

Đêm khuya, trong một trạm điện thoại công cộng yên tĩnh, một bóng người cao gầy hơi khom lưng, thu mình trong không gian nhỏ hẹp.

"Ông nội cậu không sao, chỉ là các thầy cô trong trường... haizz, họ đều tưởng cậu không có tiền đi học đại học, còn đứng ra tổ chức quyên góp, nhưng cuối cùng không tìm được cậu nên đành gác lại - à đúng rồi, nghe nói chủ nhiệm lớp của cậu đã từ chức ở trường 16! Cũng không biết vì sao, nói là muốn đi vùng dân tộc Di gì đó để dạy học..."

Trần Trúc thở ra một hơi khói trắng, thời tiết ở Moscow thật sự quá lạnh. Cậu quay người đóng cửa trạm điện thoại lại, giọng Phương Húc trong điện thoại liền rõ hẳn lên.

"Còn cái thằng khốn Khương Kiện Nhân kia nữa, ban đầu nó cầm ghi âm uy h**p cậu, giờ lại chạy đi giả bộ người tốt, khắp nơi hỏi thăm tin tức của cậu. Nghe nói còn suýt tới tận quê tìm cậu nhưng nhanh chóng bị - bị gã kia chặn lại, hình như còn bị cho một trận, giờ thì ngoan hơn chút rồi."

Trần Trúc im lặng nghe Phương Húc kể đủ chuyện trong nước, người nhà cậu, thầy cô cậu, đều là những người cậu ngày đêm canh cánh trong lòng.

Chỉ khi nghĩ đến những người này, ở nơi đất khách quê người, lại không rành tiếng, Trần Trúc mới cảm thấy mình vẫn có chốn để về, không đến nỗi trôi dạt khắp nơi.

Chỉ khi Phương Húc nhắc đến Từ Lan Đình, cảm xúc tiếc hận trỗi dậy trong lòng Trần Trúc.

Cậu không thể không hận Từ Lan Đình. Hận hắn, đồng thời cậu cũng hận chính mình ngày xưa đã tham luyến chút dịu dàng ấy.

"Từ Lan Đình," Trần Trúc trầm giọng nói, "Không làm phiền cậu chứ?"

"Sao lại không?" Phương Húc giận dữ kể lại chuyện Từ Lan Đình chặn hắn dưới lầu nhà mình.

Trần Trúc lo lắng hỏi: "Vậy sau đó thì sao, hắn có ra tay với nhà cậu không?" Theo kế hoạch của Trần Trúc lúc đó, Từ Lan Đình sẽ không ra tay với Phương Húc.

Theo tính cách của Từ Lan Đình, hắn hẳn phải hiểu, Trần Trúc đã viết giấy nợ thì giữa hai người vẫn còn một sợi dây liên hệ mong manh. Nhưng nếu Từ Lan Đình dám động đến người bên cạnh cậu, thì cả đời này, họ sẽ không còn ngày gặp lại.

"Thì cũng không hẳn-" Phương Húc nhớ lại, hình như sau ngày mình đánh Từ Lan Đình, hắn cũng không quay lại báo thù, "Hình như, hình như hắn chỉ muốn tìm cậu thôi."

"Vậy là tốt rồi." Trần Trúc yên tâm hơn, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tuyết bắt đầu rơi từ bầu trời xám trắng.

"Tốt cái gì mà tốt..." Phương Húc làu bàu, "Cậu bị hắn ép đến mức này rồi mà hắn vẫn không chịu buông tha, mẹ kiếp, thằng chó!"

Trần Trúc nghe những lời chửi rủa quen thuộc, không khỏi bật cười khe khẽ: "Hắn sẽ không tìm được tôi đâu, cậu yên tâm."

Trần Trúc nhìn những bông tuyết nhỏ như hạt bụi ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Người như Từ Lan Đình, chỉ là nhất thời hứng lên thì muốn có cho bằng được thôi, đối với tôi thì cũng chỉ là nối máu chiếm hữu chút mà thôi. Đợi khi vị thiếu gia kia hết hứng, hoặc có tình nhân mới, tự nhiên sẽ quên tôi."

Đến lúc đó, cậu có thể về nhà rồi...

Phương Húc há miệng, lời đến bên môi rồi lại không biết nói thế nào.

Cậu nhớ lại bộ dạng mất hồn của Từ Lan Đình đứng dưới lầu nhà mình, thở dài: "Mong là vậy, mong Từ Lan Đình đối với cậu chỉ là hứng thú nhất thời."

Nhưng Phương Húc nhớ lại những hành động của Từ Lan Đình mấy ngày nay, vẫn nói: "Nhưng cậu vẫn nên cẩn thận một chút, Từ Lan Đình, hắn, hắn..."

Trần Trúc: "Làm sao?"

"Hắn như phát điên lên mà tìm cậu khắp nơi." Phương Húc đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xa xăm, trên màn hình LED lớn nhất ở trung tâm thành phố, liên tục lặp đi lặp lại một câu nói.

【A Trúc, xin em hãy về nhà】

Không chỉ vậy, Phương Húc còn nghe ngóng được rằng ngay cả mấy cơ quan truyền thông ở nước ngoài cũng đã đăng thông báo tìm người.

Hơn nữa, gần đây Từ Lan Đình còn có ý định xuất ngoại, chỉ là không biết bị thế lực nào của nhà họ Từ cản chân nên tạm thời chưa đi được.

"Biết rồi." Trần Trúc chớp mắt, không muốn nhắc đến Từ Lan Đình nhiều nữa, "À đúng rồi, ở bên này tôi đã tìm được một công việc làm thêm, cũng tạm thời có chỗ ở rồi, nếu cậu tiện thì nhắn cho ông nội tôi một tiếng nhé."

"Yên tâm." Phương Húc nói, "Thằng đó dù có bản lĩnh ngút trời, cũng đừng hòng động vào đồ điện tử của Phương Húc này." Gần đây, Phương Húc đã thuê một đám lập trình viên ngày đêm canh giữ máy chủ nhà mình, cứ như trong thời chiến vậy.

Trần Trúc cười cười: "Phương Húc, tôi không biết phải cảm ơn cậu như thế nào nữa. Đợi khi nào tôi về, tụi mình tụ tập nhé."

"Ố kê!" Phương Húc xoa xoa mái tóc húi cua, tiếng cười sảng khoái xua tan đi nỗi nhớ nhà nhàn nhạt của thiếu niên bên kia điện thoại, "Sắp xếp đi bar quẩy banh nóc, chỉ chờ cậu vinh quang về nước thôi." Nói cứ như Trần Trúc đi đánh trận vậy.

"Ừm." Trần Trúc cười cúp điện thoại. Ý cười của cậu đọng lại bên môi, đợi đến khi bước ra ngoài thì đã dần biến mất...

Thiếu niên kéo chặt chiếc áo khoác lông vũ, đội chiếc mũ len dày, đội tuyết gió hòa vào màn đêm.

Moscow lạnh thấu xương. Trong nước vẫn còn se lạnh cuối thu mà bên này đã bắt đầu có trận tuyết đầu đông.

Ven đường có không ít người say rượu lảo đảo, thỉnh thoảng hét lên vài câu mà Trần Trúc hoàn toàn không hiểu.

Trần Trúc rảo bước nhanh hơn, xuyên qua đường hầm ngầm dài và tối, để về đến khu trọ nhỏ bé của mình.

Nơi cậu ở không tệ, là khu tập trung của lao động nhập cư, có không ít người Trung Quốc đến làm thuê.

"Nhóc con, trời lạnh thế này mà vẫn ra ngoài kiếm việc à?" Người bắt chuyện với cậu là một người đàn ông quê Đông Bắc, giọng nói mang âm sắc đặc trưng vùng băng tuyết, rất thân thiện.

Trần Trúc lắc đầu: "Gọi điện thoại cho người nhà ạ."

"Còn phải chạy riêng ra ngoài gọi điện à?" Người đàn ông tốt bụng nói, "Lần sau muốn gọi về nhà thì dùng điện thoại của anh này. Có gì đâu, nhóc còn trẻ thế này đã phải ra ngoài kiếm sống, cũng không dễ dàng gì..."

Trần Trúc nói lời cảm ơn. Trong mấy ngày ở Moscow, mọi thứ đều suôn sẻ, những người và chuyện cậu gặp phải đều rất tốt.

Cậu không phải người sợ khó khăn gian khổ, cho nên dù ở vùng núi sâu Quý Châu hay giữa trời đông giá rét Moscow, thiếu niên đều có thể trưởng thành trong nghịch cảnh.

Dường như chỉ có Từ Lan Đình là khoảng thời gian đen tối và bất hạnh nhất trong cuộc đời cậu.

Bây giờ Trần Trúc đã như ý nguyện thoát khỏi sự khống chế của Từ Lan Đình. Đã lâu rồi cậu mới lại cảm nhận được đất trời rộng lớn và niềm hy vọng vào tương lai.

"Nhóc này, vườn cây ăn quả bên Úc sắp vào mùa thu hoạch rồi, đến lúc đó anh em mình rủ nhau qua đó nhé?" Mấy người đàn ông cùng làm thuê ngỏ lời mời Trần Trúc.

Trần Trúc nghĩ thời gian mình ở Moscow cũng đã đủ lâu, đến lúc nên đổi nơi khác rồi.

"Dạ." Trần Trúc cười nói, "Em vẫn chưa từng đến Úc bao giờ."

"Úc không lạnh như ở đây, một năm bốn mùa đều như mùa xuân ấy." Đêm lạnh quá, nhiều người đều không buồn ngủ đang tụ tập lại trò chuyện.

"Đúng vậy, bên Úc môi trường tốt lắm, khắp phố thấy chuột túi nhảy nhót như đi chợ vậy."

Có người thở dài một tiếng: "Chỗ nào cũng tốt, nhưng vẫn là nhà mình tốt nhất."

Mọi người im lặng một lúc, gần như tất cả đều chìm vào nỗi nhớ nhà vô tận.

Trần Trúc kéo chăn lại, lên tiếng hỏi: "Mọi người đều vì lý do gì mà ra nước ngoài làm thuê, trong nước không phải cũng có rất nhiều thành phố để tìm việc sao?"

"Hầy, còn có thể là vì cái gì nữa - không có tiền chứ sao. Mấy người như tụi này chữ cũng chẳng biết mấy chữ, ở quê không có việc gì để làm, tiền cũng không kiếm được, đến thành phố còn khó kiếm việc hơn nữa, nên chỉ còn cách chạy ra ngoài xem có lối thoát nào không."

"Đúng đó, nếu không phải ở quê mình thật sự quá nghèo thì ai mà muốn rời nhà để dãi dầu sương gió ở bên ngoài chứ."

Trần Trúc biết, mấy người này đều đến từ những huyện nghèo ở ba tỉnh Đông Bắc.

"Kinh tế lạc hậu dẫn đến chảy máu chất xám, không giữ được người thì kinh tế càng lạc hậu, đó là một vòng luẩn quẩn." Lời lẽ có phần sách vở của Trần Trúc khiến đám đông nghe mà không hiểu gì mấy. "Nhưng mà, bây giờ chính sách xóa đói giảm nghèo của nhà nước đang được thực hiện, rất nhiều huyện nghèo ở Đông Bắc đã thoát nghèo rồi."

Có người nghe hiểu chữ "xóa đói giảm nghèo", chợt hiểu ra: "Đúng vậy, chính sách của nhà nước nhiều thật, cũng rất nghĩ cho những vùng quê nghèo của bọn mình. Chỉ là ở chỗ anh thật sự quá nghèo, vất vả lắm mới xây được một trạm y tế mà lại bị bão tuyết làm sập mất rồi, haizz-"

Trần Trúc: "Cho người con cá thì không bằng dạy người ta cách câu cá." Cậu nghĩ một chút, nói: "Em nghĩ, trong tương lai chính sách sẽ dần hoàn thiện hơn, đến lúc đó..."

Cậu dừng lại một chút, không nói tiếp nữa.

Trần Trúc chỉ hy vọng, có thể cống hiến chút sức mọn của mình trong quãng đời còn lại.

Hy vọng, đến lúc đó Từ Lan Đình đã quên cậu và coi cậu như một đoạn nhạc đệm không đáng kể trong cuộc đời mình.

Nhưng Trần Trúc không biết rằng, câu Phương Húc nói "Từ Lan Đình như phát điên" tìm kiếm cậu không hề khoa trương chút nào.

Từ khi Trần Trúc biến mất, Từ Lan Đình như biến thành người khác. Hắn không còn giữ vẻ ngoài nho nhã lịch thiệp, không chút nương tay cách chức mấy người nhà họ Từ dám chọc giận mình.

Thậm chí, còn không màng đến thể diện của ông Từ mà dứt khoát đưa Từ Vĩnh Liên vào tù.

Tất cả những người hay sự việc cản đường Từ Lan Đình, hắn đều dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất, tuyệt tình nhất để giải quyết.

Hắn không còn chút tâm trí nào để dây dưa với đám người kia, cũng không lãng phí thời gian duy trì vẻ ngoài chu toàn nữa.

Từ Lan Đình như một cỗ máy tinh vi đột ngột ngừng hoạt động, tất cả năng lượng chỉ dành cho những gì liên quan đến Trần Trúc.

"Từ tổng, gần đây chúng tôi đã điều tra được một vài dấu vết ở một trung tâm môi giới lao động nước ngoài."

Từ Lan Đình nhận lấy tài liệu trong tay người đến, lướt qua vài dòng, nhíu mày: "Sao thông tin lại ít ỏi như vậy?"

"Dù sao bên đó cũng là nước ngoài, người của chúng ta đã cố gắng hết sức để điều tra nhưng công tác bảo mật ở bên đó rất nghiêm ngặt, cho nên bên ta cũng chỉ có một thông tin chung chung."

"Moscow-" Từ Lan Đình nhỏ giọng tự nhủ. Nơi lạnh lẽo như vậy, Trần Trúc có thể làm gì ở đó chứ?

Khuân vác hàng hóa, làm việc ở công trường... Từ Lan Đình nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Hắn không thể tưởng tượng nổi, đôi tay từng lật sách giở trang của Trần Trúc làm sao có thể nâng nổi những kiện hàng nặng nề.

Moscow lạnh như vậy, gió tuyết ở đó gần như có thể nhấn chìm người. Từ Lan Đình không biết, một m*nh tr*n Trúc lẻ loi phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn thế nào.

Tuy rằng hắn biết, Trần Trúc mà hắn hiểu vẫn luôn kiên cường bất khuất, không bao giờ cúi đầu trước số phận.

Nhưng càng như vậy, trái tim Từ Lan Đình lại càng đau đớn hơn.

Hắn vốn dĩ có thể nâng niu thiếu niên trong lòng bàn tay, mang tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đến cho cậu - nhưng cuối cùng hắn vẫn chậm một bước.

Thiếu niên đã không còn cần đến mọi thứ của Từ Lan Đình nữa, cậu đã dang rộng đôi cánh bay về phía bầu trời lạnh lẽo, một mình đối mặt với phong ba bão táp.

Từ Lan Đình nhìn những công việc mà công ty môi giới giới thiệu: xúc tuyết, dọn dẹp đường phố, vận chuyển hàng hóa... Người đàn ông phải cố gắng kìm chế mới không sụp đổ.

Hắn biết, bây giờ hắn vẫn không thể gục ngã.

"Lập tức sắp xếp vé máy bay đi Moscow." Từ Lan Đình nghĩ một chút, nói, "Còn nữa, bảo người ở bên đó canh chừng cho kỹ, đừng để xảy ra sai sót gì."

Từ Lan Đình vô số lần lần ra tung tích ít ỏi của Trần Trúc, rồi tin tức lại như đá chìm đáy biển.

Hắn hết lần này đến lần khác nhen nhóm hy vọng, rồi lại trong nháy mắt bị ném vào vực sâu.

Từ Lan Đình nếm trải nỗi đau khổ chưa từng có, nhưng lại không thể không tiếp tục đuổi theo dấu vết của cậu mỗi khi có tin tức mới.

Hắn đã không còn là chim bay thẳng nữa rồi, mà là một con thiêu thân.

Trần Trúc chính là ngọn lửa khiến hắn cam tâm tình nguyện thịt nát xương tan.

Bình Luận (0)
Comment